Cắn Ngón Tay Anh

Chương 2



Lúc Sở Dụ từ đồn công an đi ra, trong tay nhiều hơn một túi plastic trong suốt, bên trong toàn là kẹo trái cây được nữ cảnh sát nhân dân cố nhét vào, đầy ắp một túi, màu sắc rực rỡ.

Chọn viên vị mơ, bóc giấy gói ra đặt vào miệng, Sở Dụ nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Lục Thời đứng bên cạnh, “Cái đó...... bạn học, kẹo, cậu muốn không?”

Cậu và Lục Thời nhìn nhau, còn hơi sợ, âm cuối cũng yếu ớt, luôn cảm thấy so với đám tay xăm trổ ngồi xổm bên trong, vị trước mặt dọa người hơn.

Gió to quá, thời tiết nóng bức gay gắt, trong lòng Lục Thời nóng nảy, liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, cự tuyệt, “Không cần, đi trước đây.”

“À, ok.” Sở Dụ gật gật đầu, theo thói quen muốn nói tạm biệt, lại cực nhanh nuốt lại lời — Gặp lại gì chứ, không gặp lại nữa mới tốt.

Chờ người đi xa ngay cả bóng lưng cũng không thấy nữa, Sở Dụ ở cửa đồn công an đứng một lát, ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại mục đích đến đường Thanh Xuyên của mình — Mì thịt bò của cậu!

Do dự hai giây, tự dáy lòng cảm thấy thất vọng về trình độ tìm đường của mình, Sở Dụ quyết định hạ mặt mũi, đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua chai nước, lại nhân cơ hội hỏi đường.

Lục Thời ở ngay đường Thanh Xuyên, nhà tầng cũ kỹ ba mươi năm trước, tường ngoài màu xi măng bám đầy bụi, cửa nhà thấp, lối đi hẹp, nước sơn xanh trên lan can cầu thang rụng từng mảng, lộ ra rỉ sắt bên trong, góc tường còn có mạng nhện.

Anh có chút bệnh sạch sẽ, về nhà trước tiên tắm xối, cố ý rửa tay thêm 3 lần, vết thương trên cánh tay trái bị nước ngâm trắng bệch, Lục Thời nhìn cũng không nhìn, lười để ý.

Thay áo T-shirt trắng sạch sẽ, Lục Thời đang lau tóc, điện thoại di động liền vang lên.

“Thạch Đầu?”

Bên kia điện thoại, Ngụy Quang Lỗi cả kinh một lát, giọng ồm ồm, “** cả nhà nó! Anh Lục, tên chày gỗ Triệu Gia Cường kia có phải dẫn người chặn mày không?”

Lục Thời: “Ai?”

“......” Ngụy Quang Lỗi giống như bị bóp cổ, lửa đầy bụng không phun ra được, hắn đành phải trước tiên nhịn tính khí giải thích, “Thì cái tên thích mặc quần đùi đỏ, xăm Thanh Long đầy tay đó, đi đâu cũng thích nói mình là anh Cường boss bang Thanh Long!”

Lục Thời đối chiếu người và tên, “Ừa, buổi trưa ở trong hẻm sau phố chặn tao.”

“Chặn thật à?” Ngụy Quang Lỗi lại gấp, “Anh Lục, anh ruột tao, mày không đánh người tàn phế chứ? Người còn sống không?”

Thật sự không phải hắn thích não bổ lung tung, thật sự là lúc Lục Thời mới chuyển đến đường Thanh Xuyên, không ít người thấy tuổi tác anh vừa tốt nghiệp cấp 2, trong nhà cũng không có người lớn, đi đâu cũng cô đơn 1 mình, mặc trên người đi trên chân nhưng lại không rẻ.

Giống như dê con đột nhiên xông vào, toàn thân cao thấp viết “Tôi có tiền tôi cực dễ bắt nạt”, liền có người nổi tâm tư.

Đoạn đường Thanh Xuyên này rất loạn, toàn là nhà cũ không luân phiên phá dỡ, đủ các hạng người ở đây. Đặc biệt là đến mùa hè, người ta hỏa khí vượng, tụ tập ở trong hẻm sau đánh nhau, cầm vũ khí sống mái với nhau, ngày nào cũng náo nhiệt đến nửa đêm, có khi còn phải chiếm chỗ trước, nếu không người chen nhau không phát huy được.

Cho nên mới đầu, liền một quãng thời gian rất dài, Lục Thời cơ hồ ngày nào cũng đánh nhau. Nhưng càng về sau, cả đường Thanh Xuyên, rất ít người dám ra tay với Lục Thời.

Mọi người đạt thành nhận thức chung — Không đánh lại được, không chọc vào nổi, đây con mẹ nó đâu phải dê, rõ ràng là sói hoang!

Từng có người gan to tâm đen, không tin tà này, thấy Lục Thời tuổi còn nhỏ lớn lên đẹp mắt, nửa đêm cạy khóa, đêm đó bị Lục Thời ấn trên ban công đánh tàn phế chân. Tiếng gào đau của người kia, cả con đường cũng có thể nghe thấy.

Lục Thời ném khăn lông trắng ra, từ trong tủ lạnh cầm nước khoáng đi ra ngoài, vặn mở uống hai ngụm, “Không có việc gì, có người báo cảnh sát, mọi người cùng nhau vào đồn công an.”

Ngụy Quang Lỗi không nghĩ tới còn có vụ này, “Sau đó thì sao?”

“Bọn nó vẫn ở bên trong, tao ra trước đi ăn cơm rồi.”

Ngụy Quang Lỗi thở ra, lại kỳ quái, “Tiên sư đứa nào báo cảnh sát?”

Đường Thanh Xuyên quy tắc ngầm, chuyện gì giải quyết quả đấm, báo cảnh sát đều là bọn hèn nhát.

Trong lời nói của Lục Thời hiếm thấy thêm chút cười, trả lời, “Một đoàn viên Đoàn thanh niên cộng sản.”

“Hả?”

Trên bầu trời mây đen nghịt tích lại một mảng, đất phẳng nổi gió lớn, Lục Thời đi tới cửa quán tự động của nhà Ngụy Quang Lỗi, quát “Thạch Đầu”.

Ngụy Quang Lỗi từ phòng trong kéo giọng, “Tắm! Hai phút!”

Lục Thời chê bí bách, cũng không đi vào, liền đứng ở cửa.

Quanh thân đều là quán cũ biển hiệu 1-2 chục năm không đổi, Lục Thời thờ ơ nhìn sang, tầm mắt đột nhiên xác định.

Cửa quán thịt bò của lão Dương đối diện, đứng một người, bóng lưng nhìn quen mắt.

Ngụy Quang Lỗi mặc áo 3 lỗ thể thao đi ra, thấy Lục Thời nhìn chằm chằm đối diện, “Tao vừa nghe thấy, anh Lục, mày 2 hôm trước không phải giúp chú Dương vẽ quảng cáo chữ uốn lượn cho cái số công cộng nát kia sao, không nghĩ đến còn rất hữu dụng, đây này, giúp chú Dương hốt được một vị khách mới đến đây!”

Thị lực Lục Thời không tệ, nhìn thấy rõ, quả thật chính làđoàn viên Đoàn thanh niên cộng sản buổi chiều, tên là Sở Dụ.

Trên tay còn xách túi nilon kẹo trái cây, không đi vào trong, ngồi xuống bàn ở cửa quán. Chắc là có chút ghét bỏ vết bẩn két ở trên ghế nhựa, Sở Dụ còn rất kiên nhẫn khom lưng, cầm khăn giấy lau qua lại nhiều lần, mới do dự ngồi xuống.

Thu hồi tầm mắt, Lục Thời nhìn về phía Ngụy Quang Lỗi tóc vẫn nhỏ nước, “Ăn gì?”

“Mẹ tao trước khi đánh bài còn cố ý hầm xong canh gà, nói mày phải đi học, lần nào cũng cần học bổng hạng nhất khối, làm học bá vất vả lắm, phải bồi bổ não! Còn dặn tao uống ít chút, tao mất mát quá, đãi ngộ này là ruột thịt sao? Còn nữa, cách đi học còn hơn nửa tháng, bổ sớm như vậy là gì......”

Một bên bíp bíp loạn, hai người Ngụy Quang Lỗi dọn bàn vuông dựng ở góc tường ra, Lục Thời cầm bát đũa bưng nồi canh, hai người kéo ghế nhựa dài qua liền bắt đầu ăn cơm.

Chưa xong bữa cơm, cơn mưa ủm ban ngày rốt cục đổ xuống, giống như mưa lớn. Hệ thống thoát nước đường Thanh Xuyên rất thông thường, trên đường không đầy một lát đã tích đầy nước, rắc giống ra là có thể lập tức nuôi cá.

Xuyên qua lớp màn mưa, Lục Thời có thể nhìn thấy Sở Dụ ăn cơm xong, rất vui vẻ nói chuyện với chú Dương, còn đóng gói một phần thịt bò chuẩn bị mang đi. Chú Dương lại cầm ô đi ra, chắc là đang hỏi Sở Dụ có cần không. Sở Dụ khoát tay cự tuyệt, nhưng cũng chưa đi, ngồi trên ghế, ăn ít kẹo trái cây trong túi nhỏ.

Ngụy Quang Lỗi đang phát triển, vài ngụm đã giải quyết xong bát cơm, hắn uống xong nửa bát canh gà, chuẩn bị nghỉ giữa trận một phút, lại nhắc đến chủ đề anh Cường.

“Anh Cường kia vậy mà nói đã nhìn mày mấy ngày, vẫn luôn không dám ra tay, hơn nửa là cố kỵ những tin đồn kia. Hôm qua đám bọn họ thu phí bảo vệ của mấy người bán hàng rong lưu động, mồm mép với người ta, không biết thế nào, kéo đến trên người mày. Hôm nay dẫn người chặn mày, chắc là muốn chứng minh địa vị đại ca của mình.”

Nói nhiều lời như vậy, Ngụy Quang Lỗi nói ra nửa câu sau, “Đều là huynh đệ, mẹ tao chính là mẹ mày, mẹ của thằng nhãi Chúc Tri Phi kia cũng là mẹ mày, dù sao thì, ý tao là, thật sự vào đồn công an muốn tìm người cứu mày, trực tiếp gọi điện cho mẹ tao là được, bà ấy cả ngày không phải ở trên bàn cờ bạc, chính là ở bàn cờ bạc trên đường, rất rảnh.”

Lục Thời không thích phiền toái người khác, có thể giải quyết tự anh nghĩ cách giải quyết.

Nhưng đối diện ánh mắt Ngụy Quang Lỗi, anh “Ừ” một tiếng, “Được, cám ơn.”

Lục Thời tiếp tục rũ mắt ăn cơm, thân hình thon dài lại gầy, kể cả tư thế ngồi cũng đẹp, tư thế cầm đũa cũng đẹp, đều có chút khác biệt không nói rõ.

Mỗi lần đến lúc này, Ngụy Quang Lỗi liền cảm thấy người anh em này ngồi gần, nhưng lại cách rất xa.

Hắn đột nhiên nhớ đến mẹ hắn tán gẫu với dì Tịnh hàng xóm Lục Thời, nói Lục Thời vừa tới đường Thanh Xuyên không bao lâu, đã có bảo tiêu mặc vest, chiếc xe sang mà mở TV mới có thể nhìn thấy đến tìm Lục Thời, không bao lâu đã đi, sau đó thì không đến nữa.

Lúc này, lực chú ý của Ngụy Quang Lỗi bị hút đi, đặt bát xuống phun ra câu thô tục, “Trời đất, xe này, 7-8 triệu đi?”

Lục Thời ngẩng đầu, theo tấm mắt Ngụy Quang Lỗi nhìn sang, liền thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen phá vỡ màn mưa, chậm rãi đỗ ở cửa quán thịt bò của lão Dương.

Cửa ghế lái mở ra, một tài xế mặc đồng phục đeo găng tay trắng giương ô lớn màu đen xuống xe, bước chân vội vã vòng qua đuôi xe, đến trước mặt Sở Dụ.

Nói chuyện với nhau hai câu, Sở Dụ đứng dậy, trước tiên nói tạm biệt với chú Dương, sau đó trốn vào dưới ô, được tài xế che chở đi tới trước xe, lại chờ tài xế mở cửa xe, mới ngồi vào ghế sau.

Cảnh này, khiến Ngụy Quang Lỗi kinh ngạc, “Tiểu thiếu gia nhà giàu nào đến chỗ chúng ta trải nghiệm cuộc sống? Chú Dương chắc là vui vẻ, có thể khoác lác hơn nửa năm!”

Rolls-Royce lái đi xa, Lục Thời thu hồi ánh mắt, bưng bát lên uống ngụm canh.

Nhớ tới lúc ở cửa đồn công an, Sở Dụ xách một túi kẹo, hỏi anh có muốn một viên không, màu mắt nhạt, dưới ánh mặt trời giống như chứa đầy ánh sáng màu hổ phách.

Ài, đúng là tiểu thiếu gia đôi mắt sạch sẽ, không có chút lo lắng nào.

Trên xe, Sở Dụ bị hơi lạnh thổi có chút mát, cậu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, nhưng trên thủy tinh toàn nước, một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không nhìn thấy rõ—

Cậu luôn cảm thấy lúc vừa mới lên xe, ngồi ở đường đối diện, hình như là anh zai xã hội buổi trưa, nhưng chưa kịp xác định.

Nhưng xác định thì có thể thế nào?

Không để mình nghĩ tiếp nữa, Sở Dụ nhấc kẹo trái cây trong tay, nói chuyện với tài xế, “Chú Trần, muốn nếm thử kẹo không, cháu có rất nhiều!”

Chú Trần từ kính chiếu hậu nhìn một cái, thấy quai hàm Sở Dụ phình, cười nói, “Tiểu thiếu gia đừng ăn nữa, loại kẹo này không tốt, ăn không thoải mái, không tốt cho thân thể. Chú vừa nãy nhìn, quán thịt bò kia, nếm mới mẻ là được, không sạch sẽ. Trong nhà dì Lan của cháu làm cho cháu bánh đậu xanh, chú ngửi rất thơm.”

Sở Dụ có chút mất mát, muốn nói thịt bò thật sự rất rất ngon, số công cộng viết uốn lượn không lừa cậu. Kẹo này cũng rất ngon, ăn không có không thoải mái, cầm túi nilon không buông tay, cậu lại muốn nói mình hôm nay đi theo một anh zai xã hội, một đám tay xăm trổ lăn lộn ở đồn công an nửa ngày, nhưng cũng nghẹn lại không dám mở miệng.

Không muốn phật ý người ta, cuối cùng Sở Dụ chỉ nói, “Thật ạ, vậy cháu về nếm thử.”

Chú Trần không phát giác ra được cảm xúc xuống thấp của cậu, tiếp tục nói, “Phu nhân sáng nay về nhà lấy văn kiện quan trọng, hỏi cháu ở đâu, chú nói tiểu thiếu gia đi chơi với bạn học. Phu nhân để lại câu, gần đây bận, không về nhà ở.”

Sở Dụ cầm giấy kẹo màu sắc rực rỡ, đầu ngón tay ma sát nước kẹo, dính nháp khó chịu.

Ngẩn một lát, cậu mới gật đầu, “Cám ơn chú Trần.”

Chú Trần theo thường lệ khuyên nhủ, “Tiểu thiếu gia không nên cảm thấy phu nhân không quan tâm cháu, trong lòng phu nhân nhớ cháu, chỉ là tiên sinh đi quá đột ngột, áp lực rơi vào trên vai phu nhân, đợt này bận rộn, đương nhiên không quan tâm trong nhà được.”

Lời như thế Sở Dụ từ nhỏ từng nghe không biết bao lần, cậu dịch tầm mắt, nhìn cảnh đường phố trong màn mưa ngoài cửa xe, cách một lát mới thấp giọng trả lời, “Vâng, cháu biết mà.”

Vừa đến nhà, Sở Dụ căn bản không dầm mưa, vẫn bị dì Lan khẩn trương đẩy vào phòng tắm ngâm.

Ngâm hơi lâu, tứ chi Sở Dụ mềm nhũn, thay xong quần áo, cậu soi gương, phát hiện tóc mình hình như dài hơn chút, móng tay rõ ràng hôm qua mới cắt, hôm nay lại dài ra một đoạn.

Chẳng lẽ lại tiến vào thời kỳ trổ mã?

Cậu không nghĩ nhiều, buổi tối nằm trên giường chơi game, trước khi sắp ngủ, cậu kể một câu chuyện thôi miên bản thân, rất nhanh ngủ mất.

Nửa đêm, Sở Dụ mơ thấy mình từ miệng núi lửa ngã xuống, cả người nóng không chịu được, mạch máu cũng muốn nổ tung.

Lại mơ thấy trong con hẻm uốn lượn, ánh nắng chói mắt, Lục Thời nghiêng đầu nhìn sang cậu, mặt mày đen trầm, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, vết thương trên cánh tay trái, còn chảy róc rách máu tươi.