Đứng trên sân vận động, cơn buồn ngủ của Sở Dụ trong nháy mắt bị gió lạnh thổi không còn.
Cậu theo bản năng trốn phía sau Lục Thời, rụt cổ lại, tội nghiệp, “Rõ ràng là mùa thu, sao lại lạnh vậy......”
Sở Dụ vì đẹp, mặc kệ lạnh cỡ nào, cũng sẽ kiên định cự tuyệt mặc quần áo dày. Trước khi ra cửa, Lục Thời bảo cậu ở trên áo sơ mi trắng, thêm chiếc áo lên mỏng cổ V, Sở Dụ đánh chết cũng không chịu.
Vừa đứng đến sân vận động, đã bị nhiệt độ dạy làm người.
“Muốn đi cùng không?”
Sở Dụ vội vàng từ chối, “Không muốn không muốn, tớ đúng mấy vòng cho cậu, không chạy bộ. Gió lạnh như này, cào mặt, mặt tớ không chịu được khổ.”
“Ừ.”
Lục Thời dẫn người đến vị trí khuất gió, cởi áo khoác ra, ném cho Sở Dụ.
Vẫn chưa tới 7h sáng, trên bãi tập thưa thớt không có nhiều người. Lục Thời sau khi làm vận động nóng người xong, liền lên đường chạy.
Tỷ lệ của anh vô cùng tốt, thân hình thon gầy, chân thẳng tắp thon dài, bất cứ lúc nào, lưng cũng dựng rất thẳng, khí chất nổi bật.
Quan trọng nhất chính là mặt đẹp.
Sở Dụ phát hiện, Lục Thời vừa lên đường chạy, có ba nữ sinh đã chạy xong chuẩn bị rời đi, nói chuyện với nhau hai câu, lại lui về, một lần nữa bắt đầu chạy vòng quanh.
Cái này khiến cậu có loại dự cảm — nói không chừng, sáng mai người chạy bộ sáng sớm sẽ gấp bội.
Lục thần vượt trội, dùng sức cá nhân, vì sự nghiệp thể dục của trường tư Gia Ninh làm ra cống hiến vĩ đại.
Ngáp một cái, Sở Dụ quấn áo khoác Lục Thời, lại hơi buồn ngủ.
Cảm giác mình chỉ nhìn chăm chú mỗi Lục Thời không được, nhìn lâu mệt, tầm mắt Sở Dụ chuyển loạn, đột nhiên cố định.
** mẹ, anh Mộng!
Anh Mộng hôm nay, rõ ràng là cố ý đỏm dáng.
Thời tiết lạnh lẽo thế này, anh Mộng lục ra quần áo chơi bóng Houston Rockets phiên bản hạn chế mà hắn cất kỹ đã lâu, Sở Dụ trống không nhìn cũng lạnh. Chân đi AJ kiểu liên brand, tóc xịt keo, chuẩn bị rõ ràng. Đang hết sức kiên nhẫn, lùi lại, chạy chậm cùng một nữ sinh.
Dựa theo chân dài của anh Mộng 1m88, cơ bản có thể gọi là đi bộ.
Quan trọng nhất chính là, Sở Dụ đứng bên đường chạy, anh Mộng đi ngang qua, cũng không nhìn thấy cậu.
Sở Dụ nghe một tai.
Anh Mộng khống chế giọng nói hùng hồn, gần như xấu hổ mang theo nhát gan nói với nữ sinh kia, “Tớ tối qua nhớ cậu lắm á.”
Chỉ nghe nữ sinh có hơi tiếc rèn sắt không thành thép trả lời, “Cậu không nên nhớ tớ, nghĩ nhiều đến thành tích thi của cậu đi!”
Anh Mộng tủi thân, “À, được.”
Sở Dụ: Hửm??
Sở Dụ đứng tại chỗ không động đậy.
Anh Mộng cứ như vậy từ bên cạnh cậu đi qua 1 lần, 2 lần, 3 lần, 4 lần —
** mẹ, vẫn không nhìn thấy tui!
Đúng lúc này, Sở Dụ nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện.
“Cái đó...... xin chào.”
Quay đầu, Sở Dụ nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục lớp 10, đang có chút thấp thỏm đứng trước mặt mình.
Sở Dụ lễ phép nói, “Xin chào.”
Nữ sinh khẽ thở phào, tiếp đó, đưa một cái hộp giấy màu lam phấn đường kẻ thẳng, còn thắt nơ bướm cho Sở Dụ, “Đây là kẹo dẻo dâu tây bạn tớ tự làm, côấy xấu hổ, cho nên nhờ tớ tặng cậu. Cô ấy nói cô ấy không phải thích cậu, chỉ là thích mặt cậu.”
“Hả?”
Sở Dụ có chút mông lung.
“Phiền cậu nhất định nhận lấy!” Không nói thêm nữa, nữ sinh ném hộp giấy vào trong ngực Sở Dụ, xoay người bỏ chạy.
Sở Dụ theo bản năng đón lấy, lại nhìn, người đã chạy xa nhanh chóng.
Tiếng bước chân quen thuộc tới gần, Sở Dụ quay đầu, thấy Lục Thời dừng bên cạnh cậu, theo bản năng nói, “Vừa nãy có người tặng tớ quà, hình như là kẹo dẻo dâu tây làm thủ công.”
“Kẹo cậu muốn giữ lại không?”
Giọng Lục Thời giống như hòa lẫn sương mù sáng sớm đầu thu, thấm lạnh.
Sở Dụ vội vàng lắc đầu, “Không muốn không muốn, tớ ăn kẹo cũng không có vị gì, không lãng phí tâm ý của người khác.”
Anh Mộng vừa vặn từ bên cạnh đi qua, lần này rốt cục không mắt mù nữa, hớn hở chào hỏi, “Hoa khôi trường, Lục thần, bọn mày cũng ở đây?”
Vừa mới dứt lời, một bọc kẹo ném vào ngực hắn.
Không hiểu ra sao mà nhận lấy, lại nhìn, Lục Thời đã dẫn Sở Dụ đi.
Anh Mộng suy nghĩ, cảm thấy Lục thần và hoa khôi trường quả nhiên cảm kích thức thời, biết không làm bóng đèn, đi nhanh nhẹn.
Sở Dụ quấn áo khoác của Lục Thời, đang nói mình vừa mới trinh sát được tình hình địch.
“Tớ để ý thấy, trên đường chạy có mấy người lớp B, còn có 2 người lớp C, tớ đều quen mặt. Chắc là bọn họ cũng đang chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao!”
Cậu lại đè thấp âm thanh, “Còn có còn có, anh Mộng có biến! Cậu ta nói chuyện với nữ sinh qua chuyên tâm quá đi mất thôi, thấy sắc quên bạn, che kín cả thế giới! Từ chỗ cách tớ 3 bước đi qua cả trăm lần, cũng không nhìn thấy tớ, chậc chậc.”
Lục Thời: “Tớ thấy 2 lần rồi, sau tự học buổi tối, ở nhà ăn.”
Sở Dụ buổi tối nhờ chút máu của Lục Thời, căn bản không cần đến nhà ăn.
Cậu suy nghĩ chút, “Ế, nữ sinh kia, có phải chính là nữ sinh, thi tháng ngồi đằng trước anh Mộng, bảo cậu ta tùy tiện chép không?”
Lục Thời gật đầu, “Ừ, phải.”
Lúc này, Lục Thời đột nhiên ngừng lại.
Sở Dụ nghi ngờ, “Sao thế, có thứ gì làm rớt sao?”
“Không phải.”
Lục Thời cúi đầu, cầm cổ tay Sở Dụ, đặt tay cậu vào dưới mũi mình, ngửi ngửi.
Ngứa.
Sở Dụ kỳ quái, “Tay tớ sao thế?”
“Có mùi thối.”
Tớ sao thối được!
Làm một bé trai tinh xảo, Sở Dụ kiên quyết không ủng hộ cách nói này.
Tự cậu ghé qua ngửi, không phục, “Thối gì chứ? Rõ ràng là thơm!”
Nhớ tới gì đó, “Hẳn là trên hộp bọc kẹo kia, được phun không ít nước hoa? Cho nên trên tay cũng dính ít mùi.”
Lục Thời: “Chính là thối.”
Giờ khắc này, Sở Dụ nghi ngờ nghiêm trọng, khứu giác Lục Thời có bệnh.
Lại đi về phía nhà dạy học một đoạn, Lục Thời bỗng nhiên kéo cổ tay Sở Dụ, kéo người ta đi đến bên bồn rửa tay.
Nước hơi lạnh.
Chen chung một vòi nước, hai người kề rất gần.
Sở Dụ dời mắt, là có thể nhìn thấy gò má Lục Thời.
Lông mi mắt rũ xuống, có thể thấy rõ trên mí mắt mỏng manh, mạch máu màu xanh tím nhỏ. Đuôi mắt hơi giương lên, là độ cong rất đẹp.
Lòng bàn tay bị đầu ngón tay đối phương xoẹt qua, cảm giác ngứa theo cánh tay, một đường lan đến trái tim.
Sở Dụ ngay cả giãy dụa cũng quên mất.
Vòi nước được vặn chặt.
Lục Thời giơ tay ướt nhẹp của Sở Dụ lên, lại lần nữa ngửi ngửi, mới vừa lòng nói, “Không thối nữa.”
Sở Dụ thầm nghĩ, đương nhiên không thối nữa, cậu chà xát như vậy, ngay cả kẽ hở cũng không bỏ qua, mùi nào có thể lưu lại.
Đến phòng học, Sở Dụ nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên, anh Mộng vẫn chưa về.
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đã đến, đang thảo luận với Phương Tử Kỳ vấn đề khó khăn.
Sở Dụ ngồi ở vị trí, chờ bọn họ thảo luận xong, mới ra dấu tay, “Đoán xem tao hôm nay nhìn thấy gì?”
Chương Nguyệt Sơn tò mò, “Cái gì?”
Lý Hoa và Phương Tử Kỳ cũng xoay người lại.
Sở Dụ nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói, “Tao thấy anh Mộng ở trên bãi tập, chạy chậm cùng một nữ sinh! Nữ sinh kia còn đốc thúc anh Mộng học hành cẩn thận!”
Lý Hoa vẻ mặt thâm trầm, “Mùa thu rồi, anh Mộng cũng không giống trước đây nữa.”
Vẻ mặt hắn thu lại, “Còn gì nữa không?”
“Lục Thời nói, sau tự học buổi tối, ở nhà ăn cũng đã gặp 2 lần!”
Chương Nguyệt Sơn đánh nhịp, “Anh Mộng nhất định là có biến rồi! Quả nhiên miệng đàn ông là quỷ lừa người, ai con mẹ nó từng thề son sắt, vì thẳng tiến NBA, toàn tâm toàn ý yêu bóng rổ, vung nhiệt huyết ở sân bóng, kiên quyết không nhìn con gái không yêu sớm!”
Phương Tử Kỳ khinh thường, “Ai tin cậu ta khoác lác?”
Ba người Sở Dụ nhìn về phía Phương Tử Kỳ, “Mày là bạn cùng phòng của anh Mộng, có đường dây báo nội bộ?”
“Có.”
Phương Tử Kỳ ngáp một cái, “Dù sao anh Mộng gặp khó khăn, các mày không biết đâu, anh Mộng rời giường rất khó, dậy sớm càng khó. Giờ không giống trước, mỗi ngày 6h thức dậy, 6 rưỡi đến thao trường.”
“Sớm nửa tiếng?”
“Đúng vậy, nếu không sao có thời gian xoắn xuýt mặc quần áo gì làm kiểu đầu gì? Tiên sư tao mỗi sáng sớm, đã nghe thấy đồng hồ báo thức của nó,” Phương Tử Kỳ kéo giọng, “Tiền chi trả đắt đến ghi nợ, 50 vạn đồng. Mẹ nó chứ, còn 2 phút kêu một lần! Tao đã không chỉ một lần mơ thấy tao đột nhiên giàu, bỏ học gây dựng sự nghiệp đi lên đỉnh nhân sinh! Chuông báo thức kia kịch độc!”
Lý Hoa gật đầu, “Học tập.”
Tay Chương Nguyệt Sơn đè nhanh lại đầu của bạn cùng bàn hắn, “Lý Hoa, bình tĩnh, loại chuông báo thức không thực tế này chúng ta không cần dùng!”
Phương Tử Kỳ lại lần nữa than thở, “Nói không chừng trong chúng ta, thoát ế trước nhất, sẽ là anh Mộng. Bạn gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, học còn tốt.”
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa nhìn bản thân vẫn cô đơn, nhất tề than thở.
Sở Dụ cũng không có cảm giác gì, cậu cảm thấy ngày ngày soi gương rất tốt.
Dậy quá sớm, Sở Dụ không thể nào ngủ, chính là cảm giác thời gian giấc ngủ của mình không đủ, nhất định phải ngủ bù.
Đang học, cậu nhanh nhẹn gục trên bàn, vừa nhắm mắt lại, đã nghe thấy có người gọi, “Hoa khôi trường, có người tìm!”
Sở Dụ nửa mở mắt nhìn qua, chỉ thấy Hạ Trí Hạo đang phất tay về phía mình.
Hành lang, Sở Dụ hỏi hắn, “Sao đột nhiên đến tìm tao?”
“Gửi tin nhắn cho mày không rep, chỉ có thể bò cầu thang đến tìm mày, thương cho chân của bổn thiếu gia!”
Sở Dụ mới nhớ tới, điện thoại quẳng trong cặp quên lấy ra, vẫn để im lặng.
“Chuyện gì thế, đáng để mày vất vả leo cầu thang đến tìm tao.”
Hạ Trí Hạo đánh giá ánh mắt cậu, “Anh tao buổi tối muốn qua đây, hỏi mày có rảnh không, cùng ăn bữa cơm.”
Sở Dụ dựa vào lan can, kỳ quái, “Anh mày không đi học?”
“Chắc là...... bọn họ đại học thời gian khá rảnh?”
Hạ Trí Hạo biết Sở Dụ trước giờ không muốn gặp anh họ hắn, “Anh tao cứ đòi tao hỏi mày, tao cũng không tiện trực tiếp từ chối, mày nếu không muốn, tao từ chối là được.”
Sở Dụ chưa bao giờ miễn cưỡng bản thân, gật gật đầu, “Ừ, được, về đi, cứ nói tao không đi.”
Năm giờ, chuông vang, mấy người cùng hẹn ăn cơm.
Món ăn của nhà ăn nhiều hơn nữa, ăn hàng ngày cũng chán. Chương Nguyệt Sơn đi ra ngoài trường ăn, thay đổi khẩu vị. Mấy người đều đồng ý, cùng nhau ra ngoài.
Anh Mộng đã sớm đói ngực dính lưng, hận không thể di chuyển tức thời đến quán ăn, dọc đường đều giục đi nhanh chút.
Trường tư Gia Ninh giống phần lớn trường học, cổng sau trường có một con phố mỹ thực, cửa hàng quầy hàng lớn lớn nhỏ nhỏ, có thể nhìn hoa mắt.
Lý Hoa phê bình, “Trường khác, toàn mấy món lưu hương, món ăn gia đình, mấy cái tên mộc mạc nghèo khổ ấy. Quán ở phố mỹ thực trường mình, gì mà phong tình Thổ Nhĩ Kỳ, trên mây, trong nhà hương, bụi hoa hồng gai, lộ ra hơi thở phô trương của chủ nghĩa tư bản!”
Sở Dụ đang đứng bên cạnh Lục Thời, cầm điện thoại chơi game, nghe vậy điên cuồng gật đầu, “Đúng thế đúng thế, tao lớp 10 đến quán tên Bụi Hoa Hồng Gai kia, định ăn bữa Pháp tinh xảo gì gì đấy, không nghĩ tới quán đó bán lại là BBQ!”
“Cơ mà, lâu lắm rồi không ăn, hay là, ăn BBQ?”
Chỉ cần có thịt, mọi người đều không có dị nghị.
Đi vào trong quán, Sở Dụ đang định tìm chỗ trống, liền nghe thấy có người gọi cậu, “Sở Dụ!”
“Hạ Trí Hạo?”
Tầm mắt xoay chuyển, Sở Dụ nhìn thấy Hạ Trí Viễn đối diện Hạ Trí Hạo.
Hai người qua đây.
Nụ cười Hạ Trí Viễn lịch sự, “Đến ăn cơm với bạn? Có muốn ngồi cùng không, tôi mời khách.”
Anh Mộng trước giờ tùy tiện cũng không lên tiếng, chờ phản ứng của Sở Dụ.
Sở Dụ chưa bao giờ để ý mặt mũi người khác, đặc biệt là đối với người mình không thích.
“Không được, anh đi ăn cùng Hạ Trí Hạo, tôi ăn cùng bạn tôi.”
Vẻ mặt Hạ Trí Viễn dừng lại nửa giây, lập tức lại thay bằng khuôn mặt tươi cười, “Đã như vậy, vậy thì khiến người ta tiếc nuối rồi.”
Chờ ăn cơm xong về lớp, anh Mộng mới hỏi, “Hoa khôi trường, người vừa nãy muốn mời chúng ta ăn cơm là ai thế, thoạt nhìn nhã nhặn hay cười, sao cả người tràn ngập loại cảm giác...... không phải người tốt?”
“Là anh họ của Hạ Trí Hạo.”
Anh Mộng gãi gãi ót, “Cũng không biết có phải ảo giác của tao hay không, tao luôn cảm thấy, ánh mắt người đàn ông kia, có hơi chán ghét.”
Sở Dụ cũng là cảm giác đồng dạng.
Tự học buổi tối, Sở Dụ theo thường lệ đọc manga một lát, ngứa tay, lại lôi điện thoại ra chơi ván game. Game mới ra, Sở Dụ mới bắt đầu, hết sức không thuần thục. Trọng điểm là, game này vẫn không thể nạp tiền.
Sau đó, kỹ thuật gà mờ, vẫn chưa có người chơi tỏa ánh hào quang nhân dân tệ, Sở Dụ liền bị ngược.
Cậu không tin, lại mở một ván, vẫn bị mất máu.
Tức lắm luôn!
Sở Dụ hiểu trình độ của mình, nhanh nhẹn xoay người, “Lục Thời Lục Thời, cậu rảnh không?”
Lục Thời khép sách lại, “Có.”
Vẻ mặt chấn phấn một giây, Sở Dụ đưa di động tới trước mặt Lục Thời, nhỏ giọng dùng âm thanh không khí nói chuyện, xì xồ, kéo âm điệu, “Tớ tức lắm á, bị mất máu liên tục! Game này cậu biết chơi không? Có thể dạy tớ không? Không cần quá lợi hại, có thể ở đẳng cấp lính mới càn quét vô địch là được, được không?” Xong rồi còn làm thêm câu, “Nhờ cậy nhờ cậy!”
Ánh mắt mong đợi, giống như ẩn giấu sao.
Lục Thời nhận lấy điện thoại, rũ mắt nhìn màn hình, thấp giọng nói, “Sở Dụ.”