Cắn Ngón Tay Anh

Chương 74



Mãi đến lúc trời gần sáng, Sở Dụ mới cùng Lục Thời về nội thành, ở khách sạn thuê phòng ở.

Bị gió bên ngoài thổi lạnh thấu tim, Sở Dụ nhảy vào phòng tắm tắm nước nóng, mới cảm giác mình bình thường trở lại.

Lúc quấn áo tắm màu đen đi ra ngoài, Lục Thời ngồi trên sofa gọi điện. Thấy Sở Dụ tắm xong đi ra ngoài, Lục Thời làm khẩu hình,”Qua đây.”

Sở Dụ đi dép qua.

Ghế sofa hẹp, cậu vừa chen vào ngồi xuống, đã bị Lục Thời ôm trong ngực.

Hơi mệt chút, sau khi tắm cả người càng mềm nhũn, Sở Dụ giống như không xương tựa vào trên người Lục Thời, chuyên tâm dùng ngón tay sờ hầu kết Lục Thời.

Không biết có phải nguyên nhân thức cả đêm hay không, Sở Dụ mệt thì hơi mệt chút, nhưng cũng không có chút buồn ngủ, tinh thần ngược lại còn có chút phấn chấn.

Cậu suy nghĩ trong đầu, Lục Thời đã sớm đánh lạc hướng ông cụ Lục gia và Lục Thiệu Chử, đoán chừng chính là muốn dành ra chênh lệch thời gian, nhân lúc hai người kia đều chưa phản ứng, làm trước chút gì đó.

Nhưng phải làm thế nào, mới có thể để đám người Lục Thiệu Chử không ra tay bảo vệ Phương Vy Vân?

Không đợi cậu nghĩ sâu xa, Lục Thời đột nhiên ấn hands-free điện thoại, cầm ra xa, ngay sau đó, Lục Thời hung hăng hôn xuống, còn ngậm lấy môi cậu cắn.

Mắt Sở Dụ trợn to, lui về sau, muốn nhắc nhở Lục Thời, tiên sư anh vẫn đang nghe điện thoại, hôn gì mà hôn?

Nhưng Lục Thời không cho cậu cơ hội nói chuyện, phát hiện cậu muốn lui, tay giơ lên, đè trên ót Sở Dụ, không cho cậu cơ hội lùi bước.

Bị quấn lấy đầu lưỡi hôn, Sở Dụ không đầy một lát đã mất đi khí lực, dứt khoát tựa vào trong ngực Lục Thời mặc anh hôn sao thì hôn.

Trong điện thoại, người đối diện vẫn đang nói chuyện.

Mặc dù biết đối phương không nhìn thấy, nhưng loại cảm giác có âm thanh xa lạ cứ nói chuyện bên cạnh, Sở Dụ có chút khẩn trương.

Ngược lại là Lục Thời, lúc đối phương dừng lời, rút đôi môi ra, trả lời, “Phương án thứ hai, có thể trước khi đám người Lục Thiệu Chử kịp phản ứng, mở rộng ảnh hưởng của sự kiện đến tối đa hóa không?”

“Có thể. Phương pháp cụ thể là......”

Lục Thời vừa nghe, vừa ở trên môi Sở Dụ khẽ hôn cọ sát nhau.

Giờ khắc này, giá lạnh và lưu luyến trong mắt anh dung hợp đến cực hạn.

Sở Dụ cảm thấy, đối mặt với Lục Thời như vậy, ai chịu được chứ, cậu chủ động ghé sát, làm sâu hơn nụ hôn.

Tay Lục Thời đỡ sau lưng Sở Dụ, hết sức phối hợp.

Đến phía sau, Sở Dụ bị hôn tới mơ hồ, ngay cả điện thoại cúp thế nào cũng không biết.

Cậu tựa trong ngực Lục Thời, không cần soi gương, cũng có thể đoán được mình bây giờ là bộ dạng gì.

Cố gắng chỉnh trang vẻ mặt, Sở Dụ hỏi, “Đã xác định phải làm thế nào rồi sao?”

“Ừ.”

Lục Thời nói rõ ràng, “Bọn người Lục Thiệu Chử không thể phản ứng kịp thời, liền cho anh thời gian hành động. Chờ lúc bọn họ biết chuyện Phương Vy Vân giết người đã bại lộ, muốn tiếp tục bao che chuyện này, cũng không che được. Bọn người Lục Thiệu Chử, coi trọng nhất, chính là danh tiếng và thể diện. Cho nên, em biết bọn họ sẽ làm thế nào không?”

Sở Dụ theo mạch suy nghĩ, “Biết! Vì danh tiếng và thể diện Lục gia, lựa chọn duy nhất của bọn họ hiện tại, chính là làm bộ như hoàn toàn không biết vụ này, vô cùng đau đớn, sau đó đẩy toàn bộ chuyện này lên người Phương Vy Vân, Lục Thiệu Chử lại lập tức ly hôn với Phương Vy Vân, chuyện này liền không dính dáng tới Lục gia.

Đồng thời, bọn họ làm bộ không biết chút gì về chuyện năm đó, chuyện đều là Phương Vy Vân làm, giấu diếm, anh nếu như muốn hận, hận Phương Vy Vân là đủ rồi, sẽ không liên can tới bọn họ!”

Nói đến phía sau, chóp mũi Sở Dụ chua xót.

Lục Thời gặp phải, toàn là mấy chuyện nát bét gì vậy? Mười mấy năm trước sống trong nói dối, biết được nhìn thấy, đều không phải sự thật. Người mẹ thân cận nhất, là hung thủ giết chết mẹ ruột của mình. Người cha, ông nội có huyết thống, đều là trợ thủ của hung thủ giết người.

Cho đến bây giờ mọi thứ trong nhân sinh, đều giống như cuốn trong bùn lầy.

Không quan tâm đồ ngủ của mình rộng thùng thình, Sở Dụ ngồi xổm trên sofa, cố gắng duỗi tay, ôm lấy Lục Thời.

Lục Thời dán lỗ tai Sở Dụ, “Đau lòng anh?”

Mặt chôn ở trong cổ Lục Thời, Sở Dụ khó chịu hờn dỗi trả lời một câu, “Ừ, đau lòng.”

Nghe thấy câu trả lời này, Lục Thời không nói chuyện.

Anh cụp mắt, nhìn bóng hai người chồng lên nhau trên mặt thảm —

Đau lòng anh mới tốt, càng đau lòng, càng không nỡ rời khỏi anh.

Sở Dụ liên tục đi theo Lục Thời ở thành phố A hơn một tuần.

Thời tiết quá lạnh, cậu không thích ra ngoài, chỉ trốn trong khách sạn, đọc manga chơi game, thỉnh thoảng tán gẫu với Dương Vũ Sàn tiến triển của hai hạng mục. Đôi khi gặp phải cái không hiểu, hoặc là không nghĩ ra, liền gọi điện thoại quấy rầy anh cậu chị cậu.

Sở Huyên và Sở Hy bị tinh thần học hỏi đột nhiên của em trai dọa, ngoài kinh hỉ, lại gửi tới tấp một khoản tiền lớn vào tài khoản của Sở Dụ.

Sở Huyên còn hỏi Sở Dụ, là đàn ông, đều phải có tọa giá của mình, có coi trọng cái xe nào không, có cái vừa ý, lập tức mua cho cậu.

Sở Dụ suy nghĩ một chút, hỏi anh cậu, “Em có thể không cần xe, chiết khấu trực tiếp không?”

Biết Sở Dụ gần đây đang kinh doanh đầu tư, Sở Huyên không nói nhiều, “Được, cơ mà nếu là kiếm tiền, hoa hồng nên chia tuyệt đối không thể thiếu!”

“Đương nhiên!” Sở Dụ đáp ứng liền, “Em cố gắng, tận lực không lỗ quá nhiều!”

Cùng lúc đó, mạng lưới của Lục Thời cũng từ từ bắt đầu thu hẹp.

Đầu tiên là có tin tức tuôn ra, dưới một cây cầu ở thành phố A, phát hiện có thi thể niêm phong trong xi măng, bị dây xích buộc dưới đáy trụ cầu. Rất nhanh, lại tuồn ra vụ này có liên quan tới Phương gia.

Cuối cùng, trải qua đối chiếu DNA, xác định người chết là cô gái họ Giang. Mà cảnh sát ở trên xi măng, phát hiện một dấu vân tay, trải qua thẩm tra đối chiếu kho dấu vân tay, dấu vân tay này thuộc về Phương Vy Vân.

Lúc Lục lão gia tử và Lục Thiệu Chử vội vã về gấp, chuyện đã giấy không thể gói được lửa, ầm ĩ tới xôn xao dư luận. Trong ngoài giới, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm Lục gia.

Lục Thời đứng tựa vào tường, cúi đầu, không nói chuyện.

Lục lão gia tử bảo dưỡng thoả đáng ngồi trên sofa, tức giận, “Sao lại có cảnh sát mai phục ở đó? Điều tra rõ ràng chưa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Lục Thiệu Chử từ lúc xuống máy bay, sự tình trong tay đã loạn xì ngậu, trong lòng ông ta nóng nảy tức giận, nhưng không thể phát ra, biểu tình cũng không quá dễ nhìn, “Hỏi rồi, tình huống không rõ ràng, tin tức hẳn là từ chỗ đại sư mà Phương Vy Thiện tìm đến làm cúng bái để lộ ra. Không biết xảy ra chuyện gì, cuối cùng chọc đến chỗ cảnh sát, vừa hay, Phương Vy Thiện bị tóm! Vấn đề lớn nhất, là dấu vân tay khắc phía trên bị phát hiện, cái này hay rồi, muốn rửa tội cũng không rửa được!”

Nói tới đây, Lục Thiệu Chử theo bản năng nhìn Lục Thời một cái, nuốt trở lại lời chưa nói ra.

Lục Thời lại dường như không nhận thấy được, hai tay đút túi áo, “Hiện tại mọi người chuẩn bị làm thế nào?”

Lục Thiệu Chử trả lời, “Còn có thể làm sao? Chuyện này, mặc kệ chân tướng rốt cục là gì, dù sao tội danh tuyệt đối không thể rơi vào trên đầu Phương Vy Vân!”

Ông ta lại nói với Lục Thời, “Lục Thời, ba và ông nội con đều không nghĩ đến, Phương Vy Vân vậy mà sẽ là người như vậy! Vậy mà sẽ—”

Ông ta giống như không nói tiếp được, nặng nề thở dài.

Lục Thời mắt lạnh nhìn bọn họ diễn trò.

Chờ lúc Lục Thiệu Chử lại nhắc đến thoát tội, Lục Thời mới mở miệng, “Phương Vy Vân thoát tội thế nào? Chuyện đã ầm ĩ mọi người đều biết, không có ai là kẻ ngu. Cho dù bảo vệ Phương Vy Vân, mọi người vẫn sẽ biết, Lục phu nhân Phương Vy Vân là hung thủ giết người.”

Nghe ra ý tứ trong lời Lục Thời, Lục lão gia tử gật đầu, “Lục Thời nói rất đúng. Cảnh thái bình giả tạo đều không phải thượng sách, Lục gia không chứa được người phụ nữ danh tiếng hư hỏng như vậy! Thiệu Chử, nên đứt thì đứt.”

Lục Thiệu Chử nghĩ tới Y Nhị Ty cùng trở về với ông ta.

So với mấy người phụ nữ trước kia, Y Nhị Ty này rất hợp tâm ý ông ta, nếu như không có Phương Vy Vân —

Lục Thiệu Chử vẫn biểu hiện rất do dự, “Dù sao tình cảm vợ chồng nhiều năm......”

“Thiệu Chử, là mặt mũi Lục gia quan trọng, hay là tình cảm vợ chồng quan trọng? Chuyện này, là mầm tai hoạ mà Phương Vy Vân đích thân chôn xuống! Nếu như năm đó xử lý sạch sẽ—”

Ý thức được nói như vậy không thích hợp, Lục lão gia tử lại sửa hàm ý, “Nếu như năm đó chúng ta đã biết chuyện này, giao Phương Vy Vân ra, xử lý sạch sẽ, chuyện này căn bản không liên lụy tới Lục gia!”

Không ai chú ý tới, khóe miệng Lục Thời, câu ra tia cười lạnh.

Nghe đến đó, Lục Thiệu Chử mới giống như đau đớn hạ quyết tâm, “Vâng, con biết nên làm thế nào.”

Có Lục gia dùng lực sau lưng, vụ này cũng không lâu lắm, đãđi hết quá trình.

Ngày xét xử, Lục Thời ở hiện trường.

Phương Vy Vân đeo còng tay, mặt không biểu tình, hai mắt dại ra, toàn bộ không tinh xảo khéo léo như ngày thường, cả quá trình không có phản ứng với âm thanh bên ngoài.

Tới tận lúc cuối cùng phán ra kết quả tử hình, trong nháy mắt búa thẩm phán rơi xuống, Phương Vy Vân mới hơi ngẩng đầu, tầm mắt không biết rơi vào đâu.

Lúc rời khỏi ghế bị cáo, tầm mắt bà ta không có tiêu cự quét qua vẻ mặt từ đủ kiểu khuôn mặt, lại đột nhiên cố định.

Lục Thời ngồi hàng 2 từ dưới lên ghế bàng thính.

Anh mặc áo lông màu đen, bên trong là áo len màu trắng, bởi vì tướng mạo khí chất cực kỳ xuất chúng, cho dù người xung quanh qua lại, anh ngồi yên lặng, cũng cực kỳ dễ thấy.

Phương Vy Vân dừng tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Thời.

Lục Thời nhìn lại, ánh mắt không tránh không né.

Đột nhiên, Phương Vy Vân giống như nhớ ra cái gì, lảo đảo đi về phía ghế bàng thính hai bước, tiếng quát lớn của cảnh sát toà án bên cạnh bà ta dường như không nghe thấy, nhìn thẳng vào Lục Thời, đôi môi giật giật, “Là mày...... là mày ra tay! Là mày!” Giọng ở 2 chữ cuối cùng cực kỳ sắc bén, đâm đau màng nhĩ người ta.

Lục Thời ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, không có chút biến hóa nét mặt, trong mắt đều là hờ hững.

Cảnh sát toà án đưa tay kéo cánh tay Phương Vy Vân, không đề phòng, bị Phương Vy Vân lực mạnh tránh ra.

Bà ta vọt tới ghế bàng thính hai bước, “Tao biết, đều là mày làm! Là mày làm! Thằng tạp chủng mày, có phải mày làm không!”

Không ít người đều bị cảm xúc và âm lượng bà ta chợt bộc phát ra dọa sợ.

Xuyên qua kẽ hở đám người, Lục Thời chống lại tầm mắt tràn đầy điên cuồng của Phương Vy Vân, nhẹ giọng trả lời vấn đề của bà ta.

“Là tôi.”

Phương Vy Vân nhìn hiểu.

Bà ta giằng co kịch liệt, vẻ mặt vặn vẹo muốn xông lên ghế bàng thính, lại bị cảnh sát toà án chế trụ, đè mạnh lên mặt đất, tiếng va chạm của còng tay kim loại càng rõ ràng hơn trong huyên náo.

Lục Thời cuối cùng nhìn Phương Vy Vân một cái, đứng dậy rời đi.

Trong khách sạn, Sở Dụ đánh mấy ván game đường dài với Ngụy Quang Lỗi, lại không nhịn được nhìn thời gian.

Đã 8h tối rồi, Lục Thời vẫn chưa về.

Sở Dụ biết, hôm nay mở phiên toà. Bất quá dựa theo thời gian tính toán, phán quyết cuối cùng cũng đã sớm có. Ở giữa có Lục gia tạo áp lực, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố.

Nhưng Lục Thời vẫn chưa về.

Trong tai nghe, Ngụy Quang Lỗi đang hỏi, “Tiểu thiếu gia, có muốn thêm ván nữa không? Ván này nhất định có thể thắng, nếu lại thua, hai chữ Thạch Đầu của tớ viết ngược lại!”

“Đầu Đá? Còn không bằng gọi là Đầu Sắt, trình độ của cậu, vậy mà còn gà hơn cả tớ.”

(Thạch đầu là cục đá, đảo ngược lại thành đầu thạch (đầu đá))

Sở Dụ không an tâm, “Trước tiên đừng chơi nữa, Lục Thời vẫn chưa về, tớ gọi điện hỏi xem.”

Vừa thoát game, điện thoại của Sở Dụ vang lên trước.

Lục Thời gọi đến.

“Lục Thời?”

Đối diện không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở dồn dập. Mơ hồ còn có tiếng còi xe, cùng với tiếng kêu của mèo hoang.

“Lục Thời, anh đang ở đâu?”

Sau đó Sở Dụ chỉ nghe thấy, trong ống nghe, truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Không giống với bình thường, tiếng cười của Lục Thời rất khàn, lại giấu đi nghẹn ngào không quá chuẩn xác.

Sở Dụ vừa nghe, mắt liền xót.

Cậu đè khóe mắt, phát hiện mình khoảng thời gian này, động tí là muốn rơi nước mắt.

Như vậy không được.

“Sở Dụ, bà ta bị phán tử hình.”

Giống như mây đen vỡ vụn.

Sở Dụ nhảy xuống giường, chân không giẫm trên mặt đất, tìm giày đi vào, “Ừ, em biết, Phương Vy Vân bị phán tử hình, bà ta lấy mạng đền mạng.”

Khắc chế không để cho thanh tuyến mang theo nghẹn ngào, Sở Dụ tăng nhanh tốc độ nói, “Anh giờ đang ở đâu? Gửi định vị cho em, em đến đón anh.”

Cậu không yên lòng trạng thái của Lục Thời.

“Ừ, được.”

Luôn cảm thấy âm thanh Lục Thời không đúng lắm, Sở Dụ truy hỏi, “Anh vừa nãy...... đang làm gì vậy?”

“Đánh nhau một trận.”

Trái tim Sở Dụ lại nhấc lên, “Bị thương không?”

“Trên tay bị cắt một dao, không sâu.”

“Bị cắt một dao?” Sở Dụ mặc áo khoác lên, “Trời ạ, anh chờ em, em đến ngay!”

Cậu vừa đi ra ngoài, vừa nói chuyện với điện thoại, ngữ khí rất hung, “Bịt kín vết thương, không được chảy máu biết không, máu của anh, đều là của em.”

Lục Thời cười khẽ, “Được, đều là của em.”

Chờ Sở Dụ gọi xe, dựa vào vị trí Lục Thời gửi đến chạy tới, không quá nửa tiếng.

Con hẻm nhỏ hẹp, mơ hồ có tiếng kêu không biết của mèo hoang nơi nào truyền đến.

Bên tường rải đầy rêu, Lục Thời đang đứng lười nhác, khóa kéo áo khoác không kéo lên, lộ ra đường thắt lưng khỏe gầy.

Đèn đường phía xa chiếu ánh sáng tới, kéo bóng anh nghiêng dài.

Sở Dụ đi về phía trước hai bước, liền ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.

Mùi máu của Lục Thời.

Cảm giác đói bụng và thèm ăn trong nháy mắt sôi trào từ cổ họng, Sở Dụ cảm giác sống lưng mình bắt đầu nóng lên, tay chân lại có chút nhũn ra.

Cậu tiếp tục đến gần.

Lục Thời giống như báo săn quanh thân toàn là đề phòng, nhận thấy được động tĩnh, nhạy bén mà nhìn sang.

Xác định là Sở Dụ đến, khí tràng sắc bén mới thu lại.

Đứng trước mặt Lục Thời, Sở Dụ đưa băng vải iodophor trong tay cho Lục Thời, “Vết thương có cần băng lại không?”

Lục Thời nhận lấy.

Nương ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy lòng bàn tay Lục Thời bị lưỡi dao sắc bén cứa một đường máu. Sở Dụ dựa vào kinh nghiệm cằn cỗi, nhìn ra vết thương hẳn không quá sâu.

Động tác Lục Thời thuần thục xử lý xong vết thương, tay phải cầm băng vải màu trắng, quấn lòng bàn tay trái từng vòng một buộc lại.

Kéo chặt, anh cúi đầu, răng cắn băng vải, dùng sức, “xoẹt” một tiếng, băng vải bị xé rách, Lục Thời thuận tay lại thắt một cái nơ không quá đẹp.

Mấy động tác này của anh làm không có chút không quen tay, có chút đẹp, còn có chút côn đồ mạn bất kinh tâm.

Băng bó xong, Lục Thời đưa tay quấn băng vải trắng như tuyết đến trước mặt Sở Dụ, cho cậu nhìn, “Quấn xong rồi, không chảy bao nhiêu máu.”

Đáy mắt anh hơi đỏ, có tia máu, nhớ tới câu “Máu của anh đều là của em” của Sở Dụ, lại thêm một câu, “Không làm ít đi của em.”

Sở Dụ gật đầu.

Trong con hẻm gió cuốn qua, trống rỗng lại tịch mịch.

Sở Dụ ngửi mùi máu vẫn chưa tản đi trong không khí, vô thức liếm liếm môi.

Gập ngón tay, Lục Thời đụng đụng khóe môi Sở Dụ, “Đói bụng?”

“Ừ, đói.”

“Muốn cắn chỗ nào?”

Vừa dứt lời, Lục Thời liền hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, bị Sở Dụ đẩy lùi lại hai bước, dựa lưng vào trên mặt tường.

Sở Dụ không trả lời, ngậm lấy môi mỏng của Lục Thời, nhẹ nhàng dùng sức, cắn rách một vết.

Máu tràn ra, phủ giữa răng môi hai người.

Sở Dụ bắt đầu mút vào, thậm chí không cố ý khắc chế bản năng, ngậm lấy môi Lục Thời, hút rất dùng sức.

“Sshh —”

Lục Thời đau đến hít vào ngụm khí lạnh.

Nhưng loại cảm giác đau này, lại câu ra gen theo đuổi kích thích của giống đực.

Thậm chí nóng nảy chất đống quanh năm ở đáy lòng, cũng hóa giải chút.

Tay Lục Thời khoát lên mông Sở Dụ, vỗ hai cái, giọng khàn khàn, “Ngoan, cắn sâu thêm chút nữa, anh chịu được.”