Căn Phòng Tăm Tối

Chương 12: Anh ấy 6



Trần Phóng muốn đưa Nguyên Nhân ra ngoài hẹn hò bèn hỏi ý cô, đối phương trịnh trọng trả lời: “Hẹn hò thì không cần ra ngoài rạp xem phim với đi ăn làm gì. Phim ở nhà mình có thể xem, hơn nữa em thấy anh làm đồ ăn ngon nhất, ngon hơn bên ngoài nhiều.” 

Trần Phóng nghe thế không khỏi đắc ý trong lòng, nhưng vẫn cười hỏi: “Vậy công viên giải trí thì sao?”

Cô cau mày, bày ra nét mặt tội nghiệp nhìn sang khiến cho Trần Phóng mà trả lời anh: “Nhiều người lắm, em không muốn đi.”

Anh nhịn không được ôm lấy đối phương, vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Được, vậy mình không đi nữa. Ở nhà thôi, nhé?”

Lúc Trần Phóng chơi game, thật ra anh vẫn nhìn thấy Nguyên Nhân nhìn trộm anh. Không biết là cô đang gọi cho ai, cả khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, miệng còn hơi cong lên thành nụ cười, nói thật, anh thấy mình có hơi ghen.

Anh cố gắng đánh cho xong ván này để còn sang đó chuẩn bị hai túi giấm và hai cái hôn, nhưng khi nhìn lại thì thấy Nguyên Nhân đã ngủ thiếp đi, điện thoại dần trượt xuống bên cạnh, miệng hơi cong lên, cái mũi nhỏ chợt cử động, hàng lông mi dài rũ xuống, anh còn thấy cả vài cọng lông măng hơi mờ dưới ánh nắng nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Trần Phóng cầm điện thoại lên chụp một cái rắc, rồi lưu lại tấm hình đó trong thư viện ảnh. Sau đó anh cởi áo khoác của mình ra để đắp lên người cô, vừa định cầm điện thoại Nguyên Nhân để cất đi, mới phát hiện điện thoại vẫn còn kết nối, trên màn hình hiện lên người gọi là Trình Am, hơn nữa đầu dây bên kia loáng thoáng có tiếng truyền đến. Anh áp điện thoại lên tai, trả lời một tiếng, người bên kia đáp lại bằng câu hỏi: “Ai đấy?”

“Là tớ, Trần Phóng. Nguyên Nhân ngủ rồi.”

“Ờmmmmmm, giọng tớ cứ như liệu pháp thôi miên trị liệu ấy nhỉ?”

Trần Phóng nhìn Nguyên Nhân đang ngủ thiếp đi khẽ cười khiến cho Trình Am đầu dây cũng thấy cả người như run lên, chậc, muốn nôn ghê, cô dám lấy tính mạng và cả đạo đức của mình ra để cược, cái anh chàng này chắc chắn là đang nhìn cô bạn thân đáng yêu của mình đến mức chảy cả nước miếng ra cả rồi.

“Được rồi, được rồi. Nếu như không có gì thì tớ cúp máy đấy.”

Nguyên Nhân kể cho Trần Phóng nghe về chuyện về nước của Trình Am. Bấy giờ Trần Phóng mới sực nhớ ra là mình vẫn chưa kể cho cô nghe về chuyện của Tiêu Viêm, dù sao cũng là anh em cùng xông pha ra chiến trận nên anh cũng không khỏi nghĩ đến, đành đợi đến hôm Trình Am về nước rồi gọi Tiêu Viêm ra đón cùng cũng được. Người anh em này của anh vào lúc nhìn thấy Trình Am đã không khỏi hốt hoảng, còn lén lút nói thầm vào tai mình: “Mé! Con nhỏ lùn nay đã cao hơn rồi! Có điều, mới đi ra ngoài một chuyến mà con nhỏ trắng trẻo này đen đi bao nhiêu.”

Nói thì nói vậy thôi, về sau cậu ta cứ liên tục dùng anh và Nguyên Nhân để kéo Trình Am cùng đi chơi chung, khiến Trần Phóng chỉ muốn đá cậu bạn này ra một góc, anh và Nguyên Nhân còn chưa hưởng thụ đủ thế giới riêng của hai người nữa.

Hôm nay cả bọn lại hẹn đến nhà Nguyên Nhân ăn lẩu, nhưng chẳng được bao lâu, cả ba đã chuyển hướng từ bà tám sang trò chơi, còn hào hứng chia đội nữa. Người anh em của anh còn đang kìm nén trái tim mình vì không muốn biểu hiện quá rõ ràng trước mặt Trình Am, vậy mà cuối cùng lại trở nên thật ngốc trước trong trò chơi, Trình Am chỉ khẽ hừ lạnh. Trong trò chơi này, người chơi lật mặt mới chính là kẻ đâm sau lưng, Bất Tiêu Viêm bị đánh bay lên trời một cách thê thảm, chỉ trong nháy mắt anh ta đã đến đền thờ Diêm Vương để chờ tái sinh.

Trần Phóng ngồi bên cạnh mặt lộ rõ vẻ lờ mờ, Nguyên Nhân nghĩ, có lẽ là trong game này Trình Am có mối thù cực kì lớn với một người, mà người đó không phải ai khác lại chính là Tiêu Viêm. Tình cảm của Tiêu Viêm đối với Trình Am, Nguyên Nhân ngồi không cũng nhìn ra, cô nghĩ thầm trong lòng, người như Tiêu Viêm cũng phù hợp.

Sau khi Trần Phóng biết tin từ Nguyên Nhân, anh không những không thấy tội người anh em của mình mà thay vào đó lại còn cười trên nỗi đau của cậu ấy. Anh nghĩ trong lòng, ai mượn lúc nào cũng làm bóng đèn mỗi khi anh và cô đang tình nồng ý thiếp làm chi, giờ gặp quả báo đó.

Kể từ sau đó, Tiêu Viêm không còn đến tìm anh nữa, ngược lại Trần Phóng cảm thấy thoải mái hơn, nhân dịp này anh bay một chuyến về thăm ba mẹ. Anh nhớ lúc mình nói chuyện này với Nguyên Nhân, cô chỉ đưa lưng về phía anh, khẽ ừ một tiếng, anh lại gần, thử dò hỏi, liệu cô có muốn theo anh về nhà không? Nguyên Nhân chỉ cúi đầu, nói lan man một lúc rồi cho anh câu trả lời là, vẫn còn sớm lắm. Anh cũng không nói gì, bây giờ cả hai đi gặp ba mẹ thì đúng là có hơi sớm thật. Có điều về nhà mới có một ngày, Lý Thanh Mai đã nhìn được thái độ bất thường của anh. Anh không nhịn được khi cả ba lẫn mẹ đều thay phiên nhau tra hỏi nên chỉ đành kể hết toàn bộ cho họ nghe. Bà Lý vui mừng mỉm cười, Trần Đại Hà ôn hòa nhìn con trai: “Bao giờ con bé đồng ý thì đưa về nhé.”

Trần Phóng vâng dạ đáp lời, cũng không nói được gì nhưng trong lòng lại cảm thấy mọi chuyện đã ổn.