Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 167: Tình ca vương tử



Hôm nay là ngày chủ nhật, cho nên Trầm Mặc Nùng, cố ý theo Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi tới đại học Thủy Mộc xem buổi biểu diễn chào mừng sinh viên mới. Ba mỹ nhân tư sắc tập trung một chỗ, cực kỳ dẫn tới chú ý của mọi người. Chung quanh các nàng nam sinh rõ ràng nhiều hơn so với các nơi khác, thường thường còn đi tới nơi các nàng ngồi vài lần.

Trầm Mặc Nùng tính tình thành thục, đối với những ánh mắt nhìn kiểu này đã sớm miễn dịch, vẻ mặt nàng chăm chú nhìn vào biểu diễn trên sân khấu, chăm chú thưởng thức vẻ đẹp của dã thú biểu hiện ra ngoài. Lâm Bảo Nhi lại bị người ta nhìn rất khó chịu.

"Chị Đường Đường, cái đám người kia làm sao cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta thế?" Lâm Bảo Nhi ném miếng khoai vào miệng, nhai rột rột, vừa nhấm nuốt vừa nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ở đây có nhiều nữ nhân như vậy, mà em có bộ ngực lớn như thế, hắn không nhìn em thì nhìn ai? Ai bảo em gây chú ý như vậy?" Đường Quả nhìn lướt theo ánh mắt của Lâm Bảo Nhi rồi quay lên sân khấu.

Nàng phát hiện ra Diệp Thu không mặc quần áo so với lúc mặc quần áo còn đẹp trai hơn. (hắn đang mặc váy biểu diễn nhá –không phải là chuổng cời). Đặc biệt trên đầu còn cắm vài sợi lông chim, mỗi khi Diệp Thu vung tay đánh trống, những lông chim đó lại phất phơ, trông rất uy phong.

"Chị Đường Đường, tiết mục của Diệp Thu thật là đẹp mắt quá đi." Lâm Bảo Nhi nhìn thấy hai người không nhìn theo hướng mình chỉ, cũng rời mục tiêu nói rằng.

"Đúng vậy, rất sáng ý đi" Đường Quả gật đầu nói.

" Ừ, chị Đông Dạ rất lợi hại, trong thời gian ngắn mà huấn luyện bọn họ tốt như vậy" Lâm Bảo Nhi vui vẻ chăm chú nói.

Lâm Bảo Nhi nói một câu thẳng thắn, trong lòng Đường Quả có chút vướng bận, trừng mắt nhìn sang Lâm Bảo Nhi nói rằng: "Miệng của em có thể yên tĩnh một hồi được không?"

"A." Lâm Bảo Nhi ủy khuất đáp ứng, miệng vẫn nhai miếng bánh khoai nói rằng.

Nhiễm Đông Dạ này đúng là một kình địch, Đường Quả trong lòng phiền muộn nghĩ.

Vừa lại không nhịn được lấy một miếng bánh khoai trong túi thực phẩm trong lòng Lâm Bảo Nhi, nghĩ thầm, Lâm Bảo Nhi này thật không tốt, tâm tình mình vốn tốt như thế, bị nàng làm cho kích thích. Một chút hăng hái coi biểu diễn cũng mất rồi.

Diệp thu vốn lo lắng cho tạo hình của mình sẽ làm cho ba nữ nhân phía dưới chê cười, thế nhưng lúc hắn chân chính nhập vào vai diễn cũng quên mất mình. Thật đúng là giống với cầm thú rồi. Cái màn vũ đạo này là dùng cương nhu đối lập mạnh mẽ với nhau mà sinh ra mỹ cảm. Cho nên mỗi lần Diệp Thu đánh trống thì, cơ bắp nổi lên, sau đó hung hắng đập rùi trống xuống dưới.

Đông! Loảng xoảng! Đông! Loảng xoảng!

Theo thanh âm đinh tai nhức óc, màn biểu diễn đã tới cao trào. Có không ít người nhiệt huyết bị kích thích sôi trào, hận không thể xông lên rống lên thật to cho hả một phen. Còn có người nhảy lên trên ghế trầm trồ khen ngợi, sau đó loảng xoảng một tiếng, người này bị người phía sau đập cái chai vào đầu. Còn mắng: " *** mày, ngồi xuống cho tao, chắn mắt tao --- mẹ nó, ai chắn mắt tao? Tao liều mạng với người đó."

Diệp Thu thân thể càng gõ càng thư sướng, trong lòng càng vui vẻ. Bất tri bất giác, lực đạo của hắn cũng không ngừng gia tăng.

Đông —— ca ba ——

Một chùy nặng ngàn cân của Diệp Thu bổ xuống, cái dùi trống rốt cuộc không thể gánh được đả kích nữa, ca ba một tiếng gãy ra làm đôi.

Mà cái thanh âm này chính là âm cuối của màn biểu diễn Phong cách dã thú. Một đám cầm thú đột nhiên đứng yên lại, Lý Đại Tráng ngẩng đầu lên rống lớn: "Hô —— ô ô ——"

"Hô —— ô ô ——" đám thú cũng dùng tiếng hét của mình đáp lại.

Rầm rầm!

Thanh âm vỗ tay, tiếng hét, tiếng thét chói tai, tiếng hô rống, tiếng chai nước khoáng đập ầm ầm, đâu chai lọ, đâu giày guốc …. Còn có người kích động không thể ức chế, ngắm một hồi không thấy được cái gì có thể ném lên sân khấu, thuận tay ném ngay cả túi tiền của mình lên.

Tiết mục biểu diễn đạt được thành công, khán giả phía dưới kích động tới mức MC quát suốt bốn năm phút mới yên tĩnh trở lại, MC mặc bộ váy công chúa màu trắng trên mặt cảnh xuân cũng tràn dầy, nhộn nhạo kích động đỏ mặt, vẻ mặt tươi cười nói rằng: "Tiết mục vừa rồi đặc sắc hay không?"

"Đặc sắc" Dưới đài tiếng hoan hô như sấm.

"Đúng, đặc sắc cũng là một cái nhìn. Màn biểu diễn của các bạn hệ Khảo Cổ vô cùng hay, nhưng màn biểu diễn vừa rồi cũng làm tiêu hao không ít khí lực của bọn họ. Chúng ta để bọn họ nghỉ ngơi một chút có được không? Hiện giờ mời mọi người thưởng thức tiết mục do hệ Tâm Lý Học mang tới, kịch nói [Chọi Trâu]"

Buổi tối ở Yến Kinh hơi lạnh, lúc đầu Nhiễm Đông Dạ bảo bọn họ cởi quần áo, nam sinh hệ Khảo Cổ có chút không tình nguyện. Nếu không phải mỹ nữ yêu cầu mãi, phỏng chừng chết họ cũng không chịu. Không nghĩ tới hiện giờ chạy nhảy kịch liệt trên sân khấu một hồi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Thân thể cũng vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy Diệp Thu từ trên sân khấu đi xuống. Đám nữ sinh viên trường học viện Điện Ảnh cười đùa xông tới, nhẹ giọng cười đùa an ủi chúc mừng đám diễn viên mới từ sân khấu xuống. Cái tiết mục này các nàng cũng khổ cực chờ mong, có thể khiến cho oanh động như vậy, các nàng cũng vô cùng kích động.

Nhiễm Đông Dạ chạy tới trước mặt Diệp Thu, móc khăn tay đã chuẩn bị trước ra, ôn nhu lau mồ hôi trên trán Diệp Thu.

"Diệp Thu, biểu diễn thật không tồi. Tốt quá, các bạn diễn xuất vượt qua dự tính của mình." Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt cười cười nói.

"Đây là sáng ý của cô, lại do cô bố trí diễn xuất. Cô mới là người có công lớn nhất." Diệp Thu ca ngợi tận đáy lòng.

Mỗi người đều đoán được công chúng tán thành, Diệp Thu cũng không ngoại lệ. Bọn họ trên sân khấu dưới sân khấu khổ cực như vậy, có thể làm cho nhiều người thích như vậy, quả thực là một chuyện đáng vui mừng, thu được tiếng vỗ tay của mọi người càng làm cho nhân tâm người ta thống khoái hơn. Cho nên có thể đạt được hiệu quả như thế này quả thực là vì Nhiễm Đông Dạ hỗ trợ giúp đỡ.

Đạo diễn tiết mục, bố trí tiết mục, tuyển chọn âm thanh, huấn luyện những sinh viên này, đều là chuyện nàng một mực làm vất vả mấy ngày hôm nay, mà hóa trang của diễn viên cũng là bạn học của nàng tới hỗ trợ, y phục của diễn viên --- những bộ váy bằng lá cây bọn họ mặc lên người cùng với đồ trang sức của Lâm Khả Tâm cũng là Nhiễm Đông Dạ mượn từ học viện Điện Ảnh mang tới.

Diệp Thu tuy rằng là chủ tịch hội sinh viên khoa khảo cổ, thế như trong trường cũng không có tác dụng gì nhiều. Sau đó trường học cùng hệ khẳng định sẽ quy hết công lao cho Diệp Thu, điều này làm hắn trong lòng có chút hổ thẹn đi.

"Đừng nói như vậy, tất cả là do nỗ lực của mọi người." Nhiễm Đông Dạ chỉ vào những sinh viên hệ Khảo Cổ khác. Không thể không nói Nhiễm Đông Dạ quả thật có lực tương tác rất lớn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã hòa đồng với bạn học của Diệp Thu. Bọn họ so với Diệp Thu cùng bạn học mình càng thêm thân mật.

Diệp Thu bọn họ chỉ một lần là nổi tiếng, chí ít là tại Thủy Mộc này. Lúc này còn chưa lan ra tới những sinh viên khác, thế nhưng các diễn viên khác ở hậu trường đều chạy tới bao vây bọn họ, có người còn muốn chụp ảnh chung với đám cầm thú, có người còn muốn bọn họ ký tên.

Trong đó được hoa nghênh nhất chính là Lý Đại Tráng, Lâm Khả Tâm cùng Diệp Thu ba người. Lý Đại Tráng là đệ nhất minh tinh của Hệ Khảo Cổ, chủ yếu là vì hắn sắm vai thú vương hống lên tiếng hống ban đầu rất number one, người bình thường làm không được. Nguyên Lý Đại Tráng muốn cân nhắc quyến rũ một tiểu mỹ nữ hệ khác, nhưng lúc này hắn lại bị mấy tiểu mỹ nữ ăn mặc trang phục diễn xuất vây chặt lấy.

Lam Khả Tâm là nhân vật được hoan nghênh thứ hai, màn biểu diễn ngón tay cực kỳ đặc sắc làm cho người ta phải nhớ mãi. Diệp Thu căn bản không có lực ảnh hướng lớn như vậy, chỉ là cuối cùng hắn đập trống tới gãy cả dùi tạo ra khí thế thật phong tao.

Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Trầm Mặc Nùng khi vừa tới hậu trường thì vừa thấy Nhiễm Đông Dạ đang lau mồ hôi trán cho Diệp Thu. Đường Quả trong lòng bạo phát, lấy chai nước từ trong túi lâm Bảo Nhi mang tới trước mặt Diệp Thu, nói rằng: "Biểu diễn khổ cực như vậy, uống chút nước đi."

Diệp Thu muốn tiếp nhận thì Đường Quả lại nói: "Tay anh bẩn, để tôi giúp anh uống."

"Không có vấn đề gì đâu, tôi chính---- được rồi" Diệp Thu nhìn thấy sắc mặt không tốt của Đường Quả, đành phải há mồm để Đường Quả giúp hắn uống nước.

"Thế nào chỉ có nửa chai vậy?" Diệp Thu uống vài ngụm mới nhìn thấy chai nước không bình thường.

"À, đây là do Bảo Nhi uống mất." Đường Quả nói.

Lam Khả Tâm nhận lấy áo khoác từ một bạn học trường học viện Điện Ảnh khoác ở trên người rồi trong lòng mới cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Nàng không quen với việc mặc y phục lộ liễu như thế này.

"Chào bạn, mình rất thích màn biểu diễn múa ngón tay của bạn, đây là kỹ thật đẹp nhất mà mình từng xem qua. Mình là Vương Chinh, xin hỏi có thể làm bạn với bạn không?" Người nam sinh anh tuấn vừa mới hát bài [Dã Cúc Hoa] trên sân khấu đi tới bên cạnh Lam Khả Tâm, vẻ mặt cười cười nói.

Khuôn mặt Lam Khả Tâm thoáng đỏ, lúng túng liếc mắt nhìn Vương Chinh, vội vã trốn ra phía sau Diệp Thu.

" Bạn là ai?" Vương Chinh nhìn Diệp Thu hỏi.

Vương Chinh chính là tình ca vương tử của đại học Thủy Mộc, nữ nhân thích nhiều không đếm xuể, vừa rồi bị màn biểu diễn [Phong cách dã thú] hấp dẫn, đặc biệt là nữ thần do Lam khả Tâm đóng vai, càng làm hắn có cảm giác sáng ngời trước mặt.