Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 191: Gợi cảm, nhất định phải gợi cảm



Tống Ngụ Thư rõ ràng không muốn thừa nhận cô và Diệp Thu có quan hệ gì trước mặt mọi người. Trừng mắt nhìn em gái rồi nói: "Đừng nghe lời Ngụ Ngôn, em ấy tính cách cứ bừa bãi như thế, với ai cũng thích đùa."

Trầm Mặc Nùng hoài nghi khó hiểu cũng không tiện truy cứu vấn đề này mời hai chị em lên tầng, nói: "Đi thôi. Chúng ta lên tầng nói chuyện. Mọi người đã đến Yến Kinh vốn dĩ nên mời mọi người tới nhà chúng ta làm khách. Nhưng mọi người nói cái gì bàn chuyện công trước nói chuyện tư sau, nên đành phải mời mọi người tới đây trước."

"Không sao. Mặc Nùng, mới rời xa Tô Hàng không lâu, sao đã xa lạ với bọn tôi như vậy rồi?" Tống Ngụ Thư cầm tay Trầm Mặc Nùng nói. Rõ ràng cô không muốn xoay quanh vấn đề quan hệ giữa mình và Diệp Thu tốt nhất vẫn nên đổi chủ đề thì tốt hơn. "Mấy ngày trước tôi và Ngụ Ngôn còn tới thăm g Trầm gia gia, sức khỏe ông rất tốt. Chỉ là rất nhớ cô. Nếu cô có thời gian cũng về thăm ông đi."

Tống Ngụ Ngôn tất nhiên hiểu ý của chị, mỉm cười bí hiểm với Diệp Thu cũng không để ý tới vạch trần chỗ yếu của Tống Ngụ Thư nữa.

Một hàng người lại lần nữa tới công ty của Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng sớm đã cho người chuẩn bị hội nghị xong hết rồi. Diệp Thu vừa ngồi xuống liền có thư ký ở bàn tiếp tân mang nước trà tới.

Tống Ngụ Thư cầm chén trà bắt đầu nói: "Mặc Nùng, lần này chúng ta nói về tiểu khu đào hoa viên ở Yến Kinh, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có giao cho công ty các cô tôi mới yên tâm. Các bạn giúp tập đoàn Đường Thị ở đại lục làm không ít dự án tích lũy được không ít kinh nghiệm về phương diện này. Hơn nữa, tôi càng tin tưởng một người có năng lực như cô."

Trầm Mặc Nùng suy nghĩ một chút nói: "Ngụ Thư, cảm ơn sự tín nhiệm của cô. Nhưng tôi biết, tiểu khu đào hoa viên là hạng mục quan trọng của các cô trong năm nay. Lúc cô gọi điện nói chuyện này với tôi, tôi hơi phân vân. Bây giờ mời cô tới công ty tôi chính là muốn để cô tận mắt xem xét tình hình thực tế của công ty bọn tôi. Số lượng nhân viên và năng lực từng người trong công ty tôi chỉ ở mức độ trung bình. So với các công ty quy mô lớn trên quốc tế mà 4A quảng cáo còn kém xa. Tôi sợ chúng tôi không thể đạt tới thành tích mà các cô mong muốn".

Diệp Thu người ngoài cuộc thầm khâm phục, đâu có giám đốc nào lại chủ động thoái thác việc làm ăn đã đưa tới cửa rồi? Nhưng Trầm Mặc Nùng càng thoái thác như vậy, càng có khả năng đạt được vụ làm ăn này. Bởi vì cô đủ thông minh và thẳng thắn. Cô không tránh né nói tới khuyết điểm của công ty mình còn mời chị em Tống gia tới công ty tự mình tham quan, cho nên ngược lại dễ dàng có được ấn tượng rất tốt.

Nếu làm ăn với bạn bè mà cái gì cũng giấu diếm vậy thì cái mất đi không chỉ đơn giản là một vụ làm ăn mà còn có thể mất đi tình bạn.

Tống Ngụ Thư nhìn Trầm Mặc Nùng cười nói: "Mặc Nùng, tình hình của cô, tôi hiểu. Công ty vừa mới thành lập. Mọi thứ đều khó khăn. Nói thẳng ra là tôi giao dự án này vào tay cô quả thật cũng có chút ít tâm tư riêng".

"Tiểu khu đào hoa viên ở Tô Hàng, mục tiêu khách hàng chủ yếu cũng ở Tô Hàng. Mà Thượng Hải Yến Kinh hai thành phố lân cận Tô Hàng, cũng có thể là nguồn tiêu thụ tiềm ẩn. Công việc của cô không hề khó khăn chỉ là lôi được số người này ra mà thôi. Tôi chưa từng cảm thấy người đông thì có thể làm nên một công ty. Nếu không bên ngoài một trăm đồng một người tôi có thể kéo tới trăm đến nghìn người. Tôi thấy được sự đồng tâm hiệp lực của công ty cô, tố chất và khả năng lãnh đạo của cô"

"Cô yên tâm đi, đầu vào bên này sẽ không quá lớn. Còn có thể đưa ra dự toán trước. Sau đó tôi sẽ phái người tới bàn bạc cụ thể với cô. Kinh doanh làm hay không chỉ là chuyện nhỏ. Thật ra lần này tôi tới cũng không phải đều là vì công việc, Ngụ Ngôn cả ngày ầm ĩ đòi tới Yến Kinh dạo chơi tôi vẫn luôn không có thời gian đi cùng nó. Cơ hội khó có lần này cho nên liền cùng em ấy tới đây."

Tống Ngụ Thư bưng chén trà che giấu ánh mắt của chính mình. Sau đó từ mép chén trà quan sát Diệp Thu ngồi ngay ngắn ở đó hình như không quan tâm tới chuyện gì cả. Tên khốn kiếp này lẽ nào còn thật sự cho rằng chưa từng xảy ra chuyện gì sao?

Trầm Mặc Nùng cười nói: "Được. Dùa sao vẫn còn sớm. Chúng ta cũng không cần phải vội. Đợi sau khi tôi cho người làm báo cáo điều tra thị trường sẽ bàn bạc chuyện này với cô? Dạo phố? Thật ra Tô Hàng cũng là nơi rất đẹp nhưng vì là khu vực chính trị so với Thượng Hải, Yến Kinh mà nói mức độ phồn hoa vẫn không bằng được."

"Chị, em lại không muốn dạo phố rồi. Em cảm thấy hơi mệt. Hay là mình tới nhà chị Mặc Nùng chơi đi? Em muốn tới xem chị sống ở đâu. Sau này nếu em tới Yến Kinh có thể tới chỗ chị tá túc. Như vậy sẽ không cần ở khách sạn nữa." Tống Ngụ Ngôn nhìn Diệp Thu ngồi đối diện một cái. Vẻ mặt xảo quyệt nói.

"Ngụ Ngôn, không phải em muốn mua quần áo và túi xách sao? Hay là đi dạo phố trước đi?" Tống Ngụ Thư biết Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng ở cùng một chỗ. Trong lòng không muốn tới nhà bọn họ. Cô đã bị người đàn ông có khuôn mặt nhã nhặn thanh tú này lừa gạt một lần. Tuyệt đối không nên khiêu khích hắn nếu không cẩn thận ngươi sẽ xương cốt cũng không còn.

Điều khiến Tống Ngụ Thu luôn hiếu kỳ là người như hắn sao vẫn có thể sống sót được? Hàn gia Hàn Ấu Lăng bị hắn đánh gãy một chân ngoại giới đoán là Hàn gia đang tìm cơ hội giết chết hắn. Nhưng sự việc qua đi lâu như vậy rồi vẫn không có động tĩnh gì.

Thật ra Tống Ngụ Thư đụng phải Hàn Ấu Lăng một lần ở Tô Hàng, người đàn ông đó hoàn toàn trở thành một kẻ điên. Mặc dù vết thương ở chân đã được chữa khỏi. Nhưng vết thương trong lòng và vết thương trên mặt hắn lại càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ cả người hắn trở nên u ám kinh khủng, ánh mắt giống như đói ăn mà lại như tàn nhẫn cuồng bạo.

Bốn đại công tử của Tô Hàng bị hắn phá hủy hoàn toàn một người, ngay cả Hàn Ấu Lăng khí thế mạnh mẽ, bọn họ vẫn luôn mưu tính dạy dỗ Diệp Thu nhưng cho tới bây giờ cũng không có động tĩnh gì. Điều này khiến Tống Ngụ Thư rất thất vọng về năng lực của những người này. Một việc suy nghĩ càng lâu càng chứng tỏ rằng bọn họ không có tự tin sẽ thành công. Vậy thì chuyện này sẽ chấm dứt thất bại.

Nhưng nếu để cô làm người dẫn đầu, lại không phù hợp với lợi ích của cô. Tống Ngụ Thư đau khổ nghĩ người này đúng là vệ sĩ sao? Sao lại có thể khiến nhiều người như vậy phải bó tay?

Tống Ngụ Ngôn càng thấy chị không muốn đi, càng kiên quyết ý định của mình, nói: "Chị, chúng ta lái xe từ Tô Hàng tới Yến Kinh lẽ nào chị không mệt sao? Hơn nữa cũng sắp trưa rồi, cũng phải ăn cơm trước đã chứ? Quần áo và túi xách chiều chúng ta cũng có thể đi mua mà."

Mặc dù Trầm Mặc Nùng là người Tô Hàng nhưng hiện giờ cô đang sống ở Yến Kinh tất nhiên phải lấy tư thái của người làm chủ mời rồi nói: "Ngụ Thư Ngụ Ngôn nói đúng đấy, dù sao cũng cần phải ăn cơm đã. Đến chỗ tôi ở trước nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta đi ăn cơm. Nếu cô không muốn ăn đồ ăn bên ngoài để Diệp Thu làm một bữa cơm mang đậm mùi vị quê hương cho các cô nhé. Hắn chính là đầu bếp giỏi nhất chỗ bọn tôi đấy bình thường đều không có cơ hội thể hiện."

Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói, người này bình thường cũng hơi lười một chút. Trừ lúc đầu mới đến thỉnh thoảng nấu ít cháo hoặc sào vài món ăn khiến bọn họ ăn rất ngon miệng ra thời gian khác hoàn toàn không muốn vào bếp. Lần này có khách tới khó có cơ hội đẩy hắn vào bếp. Hơn nữa, Diệp Thu và chị em họ Tống cũng quen biết, nói đùa không ảnh hưởng tới đại cục cũng không khiến người khác cảm thấy quá đáng.

Điều Trầm Mặc Nùng không biết đó là Diệp Thu không chỉ quen biết chị em nhà Tống mà còn quen cả bên ngoài và cấu tạo bên trong cơ thể người ta nữa.

Trầm Mặc Nùng làm chủ mở miệng, Tống Ngụ Thư cũng không tiện thoái thác nữa. Ánh mắt như không có gì lướt qua Diệp Thu, thu dọn một văn kiện trên bàn đẩy tới bên cạnh Trầm Mặc Nùng, nói: "Những văn kiện này cứ để chỗ cô trước đã. Cô có thể cho người xem xét trước. Tôi sẽ phái người có chuyên môn tới bạn bạc dự án này với cô sau."

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đang ngồi ở phòng nghỉ xem phim cô thư ký bàn tiếp tâm tới gõ cửa nói Trầm tổng mời bọn họ tới phòng họp.

Hai người vốn cho rằng trong công ty sẽ rất vui nhưng ngoài tivi ra hình như còn khiến người ta nhàm chán hơn cả ở nhà. Nghe thấy Trầm Mặc Nùng gọi bọn họ tới phòng họp tưởng rằng có thể đi khỏi đây rồi, liền vội vàng nhảy xuống từ ghế sofa đi giày vào, theo cô thư ký đi tới phòng họp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Chị Quả Quả, chị xem người ta mặc đồ công sở gợi cảm quá. Cái mông ưỡn ra, em cũng muốn tới sờ thử". Lâm Bảo Nhi chỉ bộ mông đầy đặn của cô thư ký đi phía trước nói.

Đường Quả cười hì hì véo má Lâm Bảo Nhi nói: "Lâm Bảo Nhi, em là tên đại háo sắc. Em là con gái sờ con gái làm gì? Nếu em cảm thấy gợi cảm, em cũng có thể mặc mà."

Lâm Bảo Nhi nghĩ ngợi nói: "Không được. Em quá thấp, mặc sẽ không đẹp. Nếu chị Quả Quả mặc đồ công sở sẽ rất gợi cảm. Em cảm thấy… Diệp Thu không thích chị chính là vì chị chưa bao giờ mặc đồ công sở. Chị thấy hắn toàn thích ngắm bộ ngực với bộ mông của phụ nữ trưởng thành. Mỗi lần chị Mặc Nùng tan làm trở về, mắt hắn đều sáng lên."

Đường Quả nghĩ ngợi nghiêm túc một hồi đúng là cảm thấy mình nên đổi cách ăn mặc. Toàn là phong cách trẻ trung thời thượng hình như khiến con trai cảm thấy nhàm chán.

Uh. Gợi cảm sau này nhấy định phải gợi cảm.

Con gái là thuốc độc. Sau này mình phải làm thuốc độc của con trai. Đường Quả năm chặt tay nói thầm với chính mình.

Hai người đi vào phòng họp, thấy hai cô gái rất xinh đẹp đang ngồi ở đó nói chuyện với Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu, bỗng dừng ở cửa.

"Chị, đáng ghét quá. Lại hai cô gái tới, bộ ngực của cô kia còn to hơn của chị" Lâm Bảo Nhi bĩu môi nói.