Trầm Mặc Nùng cự tuyệt kết hôn với Bối gia, cho nên có ý kết giao với chị em nhà Tống, cục diện Trầm gia hiện giờ quả thật là cần một bạn đồng minh lớn mạnh giúp đỡ. Nếu không, không chỉ không thể mở rộng được chỉ sợ là số tài nguyên và thị trường hiện có cũng sẽ bị người ta chiếm dụng.
Lội ngược dòng nước, không được lùi bước. Câu nói này dùng ở mọi phương diện trong cuộc sống.
"Nào. Vì chúng ta có thể tương ngộ ở Yến Kinh cạn ly". Trầm Mặc Nùng giơ ly rượu nói.
"Vì nghệ thuật nấu ăn của Diệp Thu cạn ly" Tống Ngụ Ngôn cười giơ ly lên. Bất kể cô làm việc gì đều thích lôi Diệp Thu vào, có lẽ cô đã nhìn ra được người con trai này có thể ảnh tưởng tới trái tim của mấy người liền . Hôm nay thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Đường Thụ đấu khẩu với mình bao lâu, từ mặt này cô cũng có thể hiểu một chút.
Con rể của tập đoàn Đường Thị, là việc mơ tưởng của rất nhiều người. Hắn lại nảy sinh quan hệ trên mức bình thường với chị. Nếu con gái Trầm gia lại thích hắn nữa, vậy thì một màn náo nhiệt biết bao. Trong lòng Tống Ngụ Ngôn rất chờ đợi cảnh tượng này.
Thấy ánh mắt mọi người đều chuyển sang mình, Diệp Thu cũng chỉ đành giơ chiếc ly trước mặt lên, nói: "Vì vẻ thanh xuân vĩnh hằng của các mỹ nhân cạn ly".
Cũng không đợi phản ứng của người khác, mình liền uống rượu. Diệp Thu phát hiện mình đúng là không nên chen vào đám con gái này. Nhanh chóng ăn xong rồi chuồn thôi. Hôm nay là thứ bảy, Dương Nhạc chắc chắn sẽ tới cửa hàng. Mình cũng là nhà đầu tư của đồ cổ Danh Dương, cũng nên tới đó xem tiến độ lắp đặt tiến triển tới đâu rồi. Dương Nhạc nói giữa tháng này là có thể khai trương. Đúng là nhanh như vậy sao?
Mọi người đều uống hết rượu trong cốc, Trầm Mặc Nùng bắt đầu gọi mọi người ăn thức ăn. Lâm Bảo Nhi nhét đũa vào miệng, đôi mắt to tròn nhìn hai chị em nhà họ Tống. Cô muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy hai cô bị sặc ớt lên đến khứu giác.
Nhưng sau khi hai người đã ăn không ít đồ ăn, mày cũng không nhăn lại, dáng vẻ như không có chuyện gì. Lâm Bảo Nhi liền cảm thấy có chút tò mò, lẽ nào bọn họ rất thích ăn ớt sao? Sớm biết như vậy, đã không cần phải bôi nước ớt lên rồi.
"Í. Món ăn này dùng gia vị gì vậy? Sao lại thơm như vậy?" Trên mặt Tống Ngụ Ngôn không chỉ không xuất hiện vẻ mặt có thể đủ khiến tiểu thư Lâm Bảo Nhi vui sướng, ngược lại lại là dáng vẻ rất dễ chịu. Chỉ đĩa rau xanh biếc trên bàn nói.
Tống Ngụ Thư cũng cảm thấy món ăn hôm nay rất ngon miệng, nhưng người nấu ăn lại là Diệp Thu, cô lại từng có quan hệ dáng xấu hổ như vậy với hắn nên không tiện mở lời khen ngợi hắn. Thấy em gái lên tiếng hỏi, cũng chỉ lộ ra biểu hiện hỏi han, không muốn phụ họa với cô.
Trầm Mặc Nùng cười nói: "Đây là hương liệu Diệp Thu tận tay mang từ trên núi về. tên gọi là gì tôi cũng quên mất rồi, có lẽ còn thêm thức ăn phơi khô, cho nên ngửi mùi rất thơm xộc lên mũi, ăn lại cảm thấy rất ngon miệng. Nếu không phải hai người tới, Diệp Thu cũng không dễ dàng xuống bếp."
"Hì hì, chẳng trách chị Mặc Nùng không muốn ra ngoài ăn, lại muốn Diệp Thu nấu ở nhà. Hắn nấu ăn đúng là rất giỏi. Các chị sống cùng hắn, nên ngày ngày giục hắn nấu ăn mới đúng" Tống Ngụ Ngông cười đùa nói: "Vậy hôm nay em phải ăn nhiều một chút rồi".
"Bảo Nhi, em lén lén lút lút nhìn trộm cái gì thế?" Đường Quả thấy dáng vẻ Lâm Bảo Nhi mặt mày gian xảo, đá cho cô một cái dưới chân bàn, người dựa gần vào cô nhỏ tiếng nói.
"Thật kỳ lạ. Sao bọn họ không sợ cay chứ?" Lâm Bảo Nhi có chút buồn bực nói.
"Cái gì không sợ cay? Rốt cuộc em đang nói gì thế?" Đường Quả nghi hoặc hỏi.
"Hôm nay bọn họ mắng em ngực to não nhỏ, em liền bôi nước ớt lên trên đũa của họ. Nhưng sao bọn họ không hề có phản ứng gì? Hay là em bôi ít nhỉ?" Lâm Bảo Nhi thành thật nói với Đường Quả. Bình thường hai người luôn là chị em tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nếu có chuyện gì, Lâm Bảo Nhi rất ít khi giấu diếm Đường Quả. Nhưng lại giấu diếm Trầm Mặc Nùng nhiều hơn, bởi vì lúc cô đùa quá lố Trầm Mặc Nùng luôn trách mắng răn dạy cô, còn Đường Quả lại phối hợp rất tích cực.
Quả nhiên, Đường Quả nghe xong vô cùng hưng phấn, nói: "Đại ngốc này, sao không dùng nước WC?"
"Chị Quả Quả, cái đó quá kinh khủng, sẽ làm người ta uống chết đó."
"Vậy cũng phải dùng nước rửa bát chứ. Hôm nay bọn họ nói đáng ghét như vậy, suýt nữa làm chị em tức chết rồi". Đường Quả vô cùng giải hận nói. "Xem ra em bôi quá ít rồi, người ta hoàn toàn không có phản ứng gì."
Trầm Mặc Nùng thấy Đường Quả và Lâm Bảo Nhi chụm đầu vào nhau ríu rít nhỏ tiếng bàn luận gì đó, nói: "Hai em đang làm gì đó? Còn không mau ăn cơm đi?"
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không dám chống lại Trầm Mặc Nùng, vội vàng giả bộ như không có chuyện gì gắp thức ăn.
"Kỳ lạ hôm nay uống rượu gì vậy? Sao mới uống có hai ly, cả người đã nóng bừng lên thế này rồi?" Sắc mặt Tống Ngụ Ngôn ửng hồng nói, mắt đều sắp có thể nhỏ nước ra.Cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặt một chiếc áo T-shirt màu trắng.
"Ừ. Chị cũng cảm thấy thế." Ánh mắt Tống Ngụ Thư liếc nhìn bình rượu, nói: "Lạ quá, đây là rượu nho từ năm nào vậy? Sao lại lợi hại như vậy?"
"Không, tửu lượng của tôi còn không bằng hai người, hoàn toàn vẫn chưa có cảm giác gì." Trầm Mặc Nùng nghi hoặc nói. "Đây là rượu Bordeaux năm 98, lần trước chúng ta cũng uống loại này. Không có gì khác cả. Diệp Thu, anh có cảm thấy nóng không?"
"Không" Diệp Thu bỏ đũa, có chút nghi hoặc nhìn hai chị em nhà họ Tống. hai người bọn họ bây giờ đã không thể dùng từ nóng để hình dung nữa, càng xác thực nói là sóng xuân trào lên. Trán hai người lấm tấm mồ hôi, cơ thể không ngừng uốn éo, giống như có sâu đang bò trong cơ thể. Áo khoác ngoài của Tống Ngụ Thư cũng đã cởi ra, mà mặc dù Tống Ngụ Thư ngại cởi âu phục của mình ra, nhưng cũng kéo khóa phía trước ra.
"Nóng quá. Tôi thấy nóng quá" Tống Ngụ Ngôn đã không còn tâm trạng mà ăn uống, toàn thân nóng bừng như lửa, giống như con sâu róm đang bò trong cơ thể. Mỗi lần nhúc nhích đều khiến từ trong ra ngoài cơ thể sinh ra khoái cảm không thể đặt tên. Đến cùng với khoái cảm, cô lại cảm thấy trong người có khát vọng rất mãnh liệt.
Đó là sự trống trải đã mấy ngàn năm. Cần gấp cảm giác cứng rắn và to khỏe tới mãnh liệt lấp đầy. Cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt được, cũng thấy hổ thẹn. nhưng thật sự tồn tại.
Tống Ngụ Ngôn cảm thấy mình sắp phát điên rồi, giận một nỗi không thể xé nốt chiếc áo T- shirt trên người xuống, cơ thể để trần như vậy nhảy vào tắm nước lạnh. Còn tình hình của Tống Ngụ Thư cũng không khá hơn em gái mình, chỉ là định lực của cô tốt hơn. Mặc dù muốn hết sức bảo vệ sự tỉnh táo nho nhã của mình trước mặt mọi người, nhưng cơ thể không ngừng rung động và trên mặt càng ngày càng rực đỏ đã bán đứng tâm trạng cô lúc này.
Cô giống với Tống Ngụ Ngôn, cảm nhận được ham muốn khiến người ta khó cưỡng đó. Sao lại vào lúc này?
Nhìn tình cảnh hai chị em họ Tống mồ hôi nhưu mưa, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không lo lắng mà trong lòng còn rất thoải mái.
"Kỳ lạ thật, vừa nãy ăn đều không sao, sao tới bây giờ mới bắt đầu cay chứ?" Lâm Bảo Nhi nghi hoặc hỏi.
"Có lẽ ớt giống em biết sau cảm giác sau" Đường Quả mỉm cười.
"Ngụ Thư, Ngụ Ngôn? Hai người sao vậy? Có phải thấy không thoải mái không?" Trầm Mặc Nùng vốn cho rằng hai cô chỉ cám thấy hơi nóng chút thôi, nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt, bọn họ lại trở thành bộ dạng này, sắc mặt đỏ giống như chảy máu, khiến Trầm Mặc Nùng bắt đầu lo lắng.
"Nóng…Không sao. Chỉ cảm thấy cơ thể nóng quá" Tống Ngụ Thư vẫn cố gắng nói chuyện, Tống Ngụ Ngôn đã bị cảm giác đau đớn làm cho chết đi sống lại. Cho dù bây giờ có đưa cô dưa chuột, cô cũng có thể quăng đi.
Diệp Thu cau mày. Đi tới lấy một tay giữ chặt cổ tay Tống Ngụ Ngôn, ngón tay đặt trên kinh mạch cô. Liền bị nhịp đập kinh mạch mãnh liệt của cô làm cho giật mình.
Ánh mắt Diệp Thu nhìn chằm chằm trên mặt Lâm Bảo Nhi, hỏi: "Bảo Nhi, cô đã làm trò gì đúng không?"
"Làm trò gì?Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì" Lâm Bảo Nhi chối bay biến nói.
"Đúng vậy. Chuyện này liên quan gì tới Bảo Nhi? Thức ăn chính là anh nấu. Hay là bọn họ ăn nhầm gì đó?" Đường Quả che chở Bảo Nhi nói.
Diệp Thu thấy ánh mắt trốn tránh của Lâm Bảo Nhi, càng thêm khẳng định chính là cô giở trò, nói: "Bảo Nhi, nếu cô không thành thật nói với tôi, bọn họ có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
"Tôi thật sự không biết." Lâm Bảo Nhi kiên quyết nói.
"Bảo Nhi, mau nói với Diệp Thu đi. Rốt cuộc em đã làm gì thế?" Vẻ mặt Trầm Mặc Nùng lạng lùng chăm chú nhìn Lâm Bảo Nhi nói.
Lâm Bảo Nhi không dám nhìn vào mắt Trầm Mặc Nùng, cũng không dám nói dối lừa gạt Trầm Mặc Nùng, nhỏ tiếng nói: "Em chỉ bôi vào đôi đũa họ dùng ít nước ớt thôi."
"Nước ớt? Triệu chứng bệnh này tuyệt đối không phải là nước ớt" Diệp Thu kiên quyết nói.
"Vốn dĩ là nước ớt. Ớt đó còn là ta tìm được trong hòm của anh. Anh đừng vu tội cho ta" Lâm Bảo Nhi tức giận nói.
Hòm của ta có ớt? Diệp Thu nghĩ ngợi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
"Diệp Thu, sao vậy? Không phải anh biết y thuật sao? Không thể cứu bọn họ sao? Có cần tới bệnh viện không?" Trầm Mặc Nùng thấy chị em họ Tống nóng tới bắt đầu cởi hết quần áo rồi, lo lắng nói.
Diệp Thu không nói gì chống đỡ, hắn có thể nói cho bọn họ, đồ vật Lâm Bảo Nhi nói hoàn toàn không phải là ớt, là Thiên hương một loại xuân dược vô cùng mãnh liệt sao? Vậy thì, sau này làm sao giải thích với bọn họ mình sao lại mang đồ vật này tới biệt thự Lam sắc?
Diệp Thu không kịp nghĩ nhiều, nói: "Giúp tôi đỡ hai người bọn họ tới phòng tôi."
"Đỡ tới phòng anh?" Trầm Mặc Nùng có chút do dự. "Hay là tới phòng khách?"
"Không cần. Không kịp nữa. Nhanh lên." Diệp Thu sốt ruột nói. Loại Thiên hương này là dược liệu hắn vô tình phát hiện ra, chỉ cầm cho một chút chất lỏng này nhỏ vào miệng bò, nó có thể khiến con bò trở nên điên cuồng, hơn nữa nếu không thể có được chỗ trút ra dục vọng, con bò đó sẽ rối loạn huyết mạch mà chết. Trầm Mặc Nùng biết Diệp Thu hiểu y thuật, thấy vẻ mặt Diệp Thu lo lắng, cũng không để ý tới khiển trách Bảo Nhi. Lúc Diệp Thu ôm cơ thể Tống Ngụ Thư chạy lên tầng, cô cũng cố hết sức đỡ Tống Ngụ Ngôn không ngừng giãy dụa theo phía sau Diệp Thu.
Diệp Thu đặt người Tống Ngụ Thư lên giường, sau đó lại chạy tới đón Tống Ngụ Ngôn từ trong tay Trầm Mặc Nùng, nói: "Cô có thể xuống lầu trước."
"Không cần" Diệp Thu nói. Thấy Trầm Mặc Nùng vẫn nhìn hai cô gái trên giường do dự có nên đi hay không, gượng cười nói: "Xảy ra chuyện thế này tôi thật không ngờ tới. Nếu còn không kịp thời chữa trị, bọn họ rất có thể sẽ chết."
"Diệp Thu, sao lại nghiêm trọng như vậy?"Sắc mặt Trầm Mặc Nùng vô cùng lo lắng. "Có cần đưa tới bệnh viện không?"
"Hiện giờ không có thời gian giải thích với cô. Theo tôi biết, bệnh viện tạm thời vẫn chưa giải quyết được vấn đề này" Diệp Thu kéo cánh tay Trầm Mặc Nùng đi tới cửa, nói: "Tin tôi một lần. Tôi sẽ cố gắng điều trị tốt cho các cô ấy."
"Được" Trầm Mặc Nùng thấy ánh mặt Diệp Thu nhìn tới, tự nhiên gật đầu.
Bịch!
Diệp Thu đóng cửa phòng. Thuận tay khóa lại. Sau đó chạy tới kéo rèm cửa ở cửa sổ lại. Trong phòng bỗng trở nên tối tăm. Diệp Thu lại bật bóng đèn và tivi, cho tiếng tivi tới mức to nhất. Tới lúc Diệp Thu làm xong tất cả, hai chị em nhà họ Tống được đặt trên giường đã lăn lộn vào nhau. Chiếc áo T- shirt trên người Tống Ngụ Ngôn bị kéo tới cổ, lộ ra áo lót màu hồng phấn.Mảnh vải màu hồng phấn bao lấy đôi gò bồng tuổi dậy thì cũng coi như đầy đặn, lộ ra khối trắng nõn chói mắt.
Áo lót bên trong bộ đồ công sở của Tống Ngụ Thư không biết lúc nào cũng bị kéo ra ngoài, mấy cúc áo lót cũng bị cởi ra. Trong miệng hơi thở nặng nề, thuận tay giữ một cái gối kẹp vào giữa hai chân, không ngừng cọ sát vào nhau, nhưng cũng không tìm được khoái cảm mình muốn. Ngược lại, xuân tình trong cơ thể ngược lại càng thêm mãnh liệt, ép cô tới mức sắp không thở ra hơi nữa.
Diệp Thu xem xét cẩn thận, biết liều thuốc Tống Ngụ Ngôn dùng nhiều hơn Tống Ngụ Thư một chút, liền chạy tới kéo cô dậy dùng sức ôm cơ thể để trần của cô, một tay giơ ra sau gáy cô cố định đầu cô, để mắt cô nhìn vào mình, lớn tiếng hỏi: "Cô uống xuân dược, bây giờ có hai lựa chọn: một cô tự mình giải quyết sau đó dùng kim châm ép độc tố trong người cô ra ngoài, hai giao cơ thể cô cho tôi, tôi…."
Lời Diệp Thu còn chưa nói xong, Tống Ngụ Ngôn đã điên cuồng ôm chặt cổ hắn. Sau đó đưa miệng tới hôn loạn xạ lên mặt lên cổ lên lông mày Diệp Thu. Chân giống như con bạch tuộc tám chân quấn lấy đùi Diệp Thu.
Ánh mắt điên loạn mà say đắm, tiếng khàn khàn. Vệt đỏ trên mặt càng thêm rừng rực, hơn nữa trên cổ , trên da thịt cũng bắt đầu xuất hiện những mụn màu đỏ phấn.
Diệp Thu nhìn thấy mà giật mình, mặc dù hắn biết dược tính của loại xuân dược này rất mạnh nhưng chỉ là sử dụng trên người động vật. Đây là lần đầu tiên trên cơ thể con người nhìn thấy phản ứng sau khi uống loại thuốc này. Bây giờ Diệp Thu cũng không dám chắc kết quả cuối cùng sẽ trở thành thế nào nữa.
Tay Tống Ngụ Ngôn lột quần áo của Diệp Thu, sau khi phát hiện không cởi được áo, lại sờ tới lưng Diệp Thu, càng sốt ruột càng không cởi được cái cúc nào, sau đó cuối cùng òa khóc lên tiếng quát: "Nhanh….muốn em đi….em sắp điên rồi."
Trong tay Diệp Thu vẫn cầm một hộp kim châm, vốn muốn thông qua cơ quan sinh dục của cô ép độc tố ra ngoài. Đương nhiên chỉ dựa vào kim châm không đủ, phải dựa vào tự cô tới cao trào, sau đó phần lớn độc tố trong cơ thể theo chất dịch ra ngoài.
Phân, nước tiểu, khí và tinh dịch … đều là cách ép độc tốt nhất trong cơ thể con người.
Nhưng hiện giờ toàn thân Tống Ngụ Ngôn giống như một chiếc kẹo ngon miệng dính vào người Diệp Thu, khiến hắn hoàn toàn không có cơ hội sử dụng kim châm. Lúc này vẫn chưa thể đánh ngất cô, nếu không trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Diệp Thu không nắm chắc sau khi cô hôn mê có thể cứu cô tỉnh lại.
"Nhanh, muốn em đi.. nhanh muốn em đi. Em không chịu được nữa. Mau làm đi" Tống Ngụ Ngôn lại khóc hét lên.
Thôi. Thôi. Mình đành bạc bẽo với hai chị em vậy
Diệp Thu ôm cơ thể Tống Ngụ Ngôn nằm trên giường, đặt kim châm trong tay lên tủ giường, cũng không kịp cởi áo T-shirt và áo lót của Tống Ngụ Ngôn, càng không có thời gian thưởng thức vẻ đẹp thanh xuân của người đẹp nữa. Cởi dây lưng trên quần bò của cô ra, tụt quần cô xuống tới đầu gối, sau đó thô lỗ kéo quần lót màu trắng còn chưa nhìn rõ là hình thù gì xuống, nhấc hai chân cô chạm vào nhau liền giơ súng đi vào.
Tống Ngụ Ngôn giống như chị cô cũng là gái trinh. Nhưng lần đầu Diệp Thu tiến vào trong cơ thể Tống Ngụ Thư cảm thấy bên trong rất khô. Hơn nữa dáng vẻ đau đớn của cô khiến Diệp Thu có chút không nhẫn tâm, còn lúc vào trong cơ thể Tống Ngụ Ngôn, của quý của hắn vừa vào tới cửa động tay Tống Ngụ Ngôn liền kéo xuống trượt tới phần đáy, bên trong cô đã lầy lội ươn ướt.
Diệp Thu cảm thấy phía trước có vật gì đó khẽ ngăn cản lại, sau đó liền thông tới đáy. Sắc mặt Tống Ngụ Ngôn có chút đau đớn rất nhanh lại bị cảm giác phong phú rất lớn vây lấy. Ánh mắt mơ màng hai tay lôi kéo loạn xạ đùi Diệp Thu, quát: "Nhanh. Cầu xin anh. Nhanh lên".
Diệp Thu biết cô cần gấp phóng thích thành phần xuân dược trong cơ thể ra, cũng không có suy nghĩ chơi đùa, bên cạnh còn có một cô gái cần hắn cứu mạng. Hiện giờ cứu người như cứu hỏa.
Diệp Thu vừa lên đã bạt mạng chạy nước rút, muốn sớm đưa Tống Ngụ Ngôn lên cao trào, để cô ép vật thể đó ra ngoài. Tình hình của Tống Ngụ Thư cũng càng lúc càng nghiêm trọng, mặc dù sức tự khống chế của cô cao nhưng cứ tiếp tục sẽ không đè nén được giọng nói và tình cảm của mình, giống một kẻ điên xé rách áo lót của chính mình, đồ lót màu đen cũng bị cô lột quăng sang một bên, từ phía sau ôm lấy cơ thể Diệp Thu, cũng theo rung động lên xuống của Diệp Thu mà ma sát, lấy chút khoái cảm giải trừ đau đớn của mình.
Tống Ngụ Ngôn đột nhiên hét lên a a, trong lòng thở dài một hơi, cô gái này đã tới cao trào rồi.
Đưa mông cô hướng lên trên, Diệp Thu gia tăng tốc độ chạy nước rút và tăng thêm lực trong tiếng thét có cả tiếng khóc của Tống Ngụ Ngôn, dẫn cô tới bến bờ của hạnh phúc.
Một khối chất lỏng chảy ra từ phần dưới của Tống Ngụ Ngôn. Tống Ngụ Ngôn qua cao trào vẫn chưa thỏa mãn, hai chân và hai tay vẫn ôm chặt lấy Diệp Thu, cơ thể không có sức động đậy.
Diệp Thu kéo tay cô ra, nhổ của quý từ trong người cô ra, thậm chí không có thời gian lau lại tiến vào một trận chiến khác.
Chỉ là lần này không giống, Diệp Thu bị cô gái điên cuồng Tống Ngụ Thư đè xuống dưới. Lúc cô điên cuồng ngoe nguẩy cơ thể, bộ ngực cực lớn trắng muốt chói mắt.
Diệp Thu nằm trên giường gượng cười, mình coi là cái gì, kỹ nam cứu hộ khẩn cấp?
Lâm Bảo Nhi và Đường Quả ngồi ở phòng ăn, thấy những người khác đều lên tầng hết, khuôn mặt đáng thương hỏi: "Chị Đường Quả, em lại gây họa rồi phải không?" . "Ừ" Đường Quả gật gật đầu. "Dù sao cũng không phải là lần đầu."
"Nhưng Diệp Thu nói có thể chết người" Lâm Bảo Nhi có chút lo lắng nói.
"Em là tên ngốc lời của hắn em cũng tin sao? Nếu đúng là nghiêm trọng như vậy, hắn sớm đã để chúng ta đưa bọn họ tới bệnh viện rồi. Yên tâm đi, hắn chỉ muốn lừa em nói ra sự thật mà thôi."
"Vậy chúng ta có nên qua đó xem sao không?" Lâm Bảo Nhi hỏi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đường Quả nghĩ ngợi, nói: "Đi. Đi xem xem".
Hai người vừa chạy tới cửa cầu thang tầng hai, liền thấy sắc mặt Trầm Mặc Nùng âm u đi tới, đôi mắt xinh đẹp như phủ một lớp băng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, nói: "Hai em không được phép lên đó, theo chị xuống dưới nhà."