" Nhân Tra Long, chính là chỗ này phải không?" Người phụ nữ chỉ vào toà nhà trước mặt hỏi, " Đại Đô Hội, hắn sao có thể ẩn náu ở trong đó chứ?"
" Phượng yêu dấu ơi, cô đang nghi ngờ chuyên môn của tôi sao? Chính xác, nhất định là ở đây. Ẩn náu trong thành phố, hắn quả là rất thông minh. Nhưng hắn không biết rằng, hắn sớm đã bị tôi khoá chặt rồi. Nếu không chúng ta cũng không thể nào tưởng tượng ra được là hắn lại trốn ở chỗ như thế này. Đi thôi, làm tốt phương án này, thể hiện lòng trung thành đối với đại ca trẻ tuổi của chúng ta." Tên đàn ông vừa cười vừa nói.
"Nhân Tra Long, anh thông minh hơn rồi đấy. Nhớ kỹ, không được phép tuỳ tiện nghi ngờ đại ca của chúng ta, nhất là trong khi thực lực của chúng ta không đủ. Tên Tu La đó có thể tiễn anh đi gặp Phật Tổ, lại càng không phải nói đến sự tồn tại của những biến thái khác nữa." Người phụ nữ vỗ vỗ vai hắn nói: " Thế nào hả? Uống xuân dược xong có còn sức để rat ay không?"
" Đương nhiên. Tôi đã từng nói, về mặt này tôi rất mạnh mà. Nếu cô có hứng thú thì chúng ta có thể thảo luận riêng một lát."
" Tôi thấy lần sau phải cho anh uống hai viên tiêu diêu hoàn cùng một lúc. Anh cảm thấy thế nào?" Người phụ nữ cười híp mắt.
" Hi hi, đùa một tí thôi mà." Người đàn ông cho xe rẽ vào bãi đỗ xe Đại Hạ, sau khi đỗ xe xong, liền xách chiếc laptop siêu nhỏ của mình xuống xe. Phi Phượng cũng lười biếng duỗi lưng, làm cho bộ ngực vốn đã nỏi bật của nàng rướn lên phía trước, sau đó trở lại thả lỏng người, cũng đi theo xuống xe.
" Có thể tra ra hắn ở tầng mấy không?"
" Đương nhiên. Chỉ có tầng đó là có tín hiệu bao trùm. Tôi có thể tìm ra hắn ta." Tên đàn ông nói đầy vẻ tự tin.
Hai người đi vào toà nhà Đại Hạ, nhưng không đi lên bằng thang máy, mà đi đến chỗ hành lang an toàn của toà nhà, chuẩn bị dùng tín hiệu của máy tính để tìm kiếm. Nó có thể ghi chép lại tất cả những nhật ký điện thoại khi nãy, và còn có thể dò tìm nữa, cho đến khi tìm ra vị trí của người sử dụng tín hiệu điện thoại khi nãy.
Người phụ nữ chịu trách nhiệm canh gác, phòng ngự để không bị ai phát hiện. Còn người đàn ông thì mở máy tính, lại ấn phím Enter, con chim cánh cụt khi nãy dừng ở toà nhà Đại Đô Hội, giờ lại bay lên lần nữa, trên màn hình máy tính hiện lên bản đồ mô phỏng toà nhà Đại Đô Hội, con chim cánh cụt trượt trên từng tầng một, sau hai tiếng tít tít, con chim dừng lại ở phía trên một tầng lầu.
" Tầng 19. Lên thôi." Người đàn ông gập chiếc máy tính lại, cùng với Phi Phượng chạy đến chỗ thang máy. Có mục tiêu sát thực, đương nhiên cũng sẽ truy đuổi với tốc độ nhanh nhất. Chẳng có ai ngốc đến mức lại đi bằng cầu thang bộ cả.
Trên tầng mười chín cũng có rất nhiều công ty, hầu hết đều là các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Nhưng nhân viên ở đây rất ít người là người Trung Quốc. Nguồn nhân lực của ngươf Trung Quốc thành phẩm giá rẻ, là một trong những nguyên nhân mà các công ty đầu tư nước ngoài thích mang sản phẩm của mình đặt trong các cơ sở sản xuất ở Trung Quốc. Họ tạo ra được nguồn lợi nhuận đáng kinh ngạc có tiền lương là vài phần của nước ngoài.
Chính vì vết sẹo dài trên mặt Phi Phượng mà trên đường đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Cô ta cũng đã quen và coi đó là chuyện thường, bình tĩnh đối diện với những bình luận chỉ trỏ của người khác. Còn chiếc quần bò dính đầy dầu mỡ trông như mấy năm chưa giặt mà tên đàn ông mặc trên người cũng trở thành tâm tâm chú ý của mọi người. Ngoài những nhân viên của công ty chuyển phát nhanh, Đại Đô Hội có rất ít người mặc quần bò.
Trên đường hai người đi qua, gặp rất nhiều đàn ông mặc đồ Tây còn các cô gái đều mặc trang phục màu trắng đang bận rộn trong phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, muốn tìm người trong một toà nhà công ty hiện đại như thế này quả là việc không dễ dàng gì.
" Chính là văn phòng này." Nhân Tra Long chỉ vào căn phòng đang đóng chặt cửa nói.
" Sao anh biết là căn phòng này? Liệu chúng ta có nhầm lẫn không, để tránh đánh rắn động cỏ." Người phụ nữ nhắc nhỏ.
"Lúc này chính là lúc các công ty khác mở cửa làm việc mà chỉ có văn phòng này cửa vẫn đóng im ỉm, bản thân nó chính là một cách nguỵ trang. Cô hãy nhìn lại bảng hiệu của công ty này đi – Công ty buôn bán Nhu Thuận Hoạt Du Hoa Kỳ. Tôi không biết là Mỹ có thật sự có cái thương hiệu gọi là Nhu Thuận Hoạt Du ấy không, nhưng từ độ mới mẻ của thương hiệu, có thể thấy công ty này là công ty mới thuê. Căn cứ này là căn cứ mà chúng mới tìm.Vị trí mà khi nãy con chim dừng lại chính là ở chỗ này. Giết người ở đây có phù hợp lắm không?" Người đàn ông cười với Phi Phượng nét mặt đầy ẩn ý.
" Tôi không khó khăn gì. " Phi Phượng tránh cái nhìn rực lửa của hắn, chủ động bước lên trước gõ cửa.
Cốc cốc!
" Ai đấy?" Một giọng đàn ông nói tiếng Hoa còn chưa chuẩn từ trong phòng vọng ra.
" Nhân viên chuyển phát nhanh." Phi Phượng nói.
" Đợi chút." Người đàn ông nói.
Phi Phượng và người đàn ông đưa mắt nhìn nhau. Hai người phối hợp với nhau đã nhiều năm, nên lập tức hiểu ý của đối phương chỉ qua cái nhìn, chia nhau hai bên cánh cửa. Để tránh sự chú ý của người ngoài, tư thế đứng của hai người cũng cực kỳ kỹ thuật, vừa khoá chặt cửa lại, vừa không làm cho người ngoài hiểu nhầm.
Đợi một lát sau mới thấy có tiếng lạch cạch mở cửa, cửa phòng hơi hé mở. Cậu thanh niên trẻ tóc vàng mắt xanh cảnh giác nhìn ra bên ngoài, khi hắn nhìn thấy vết sẹo trên mặt người phụ nữ đứng trước mặt lập tức nhận ra tình huống xấu, liền trở tay đóng cửa lại.
Phi Phượng phát lực trong nháy mắt, một chân gạt lên cánh cửa, còn tên đàn ông ăn mặc lôi thôi lúc nào cũng dương dương tự đắc kia thì nhanh như chớp nhún người một cái, chui tọt vào trong phòng qua cái khe hở bé tẹo.
Tên đàn ông ngoại quốc không ngờ hai người lại liên thủ, cơ thể bị cánh cửa va mạnh ra sau, khi sắp bị ngã ngửa ra sau, hắn liền lộn một vòng ra sau mới giữ mình đứng vững được. Mà lúc này, khẩu súng lục hắn đã nắm chắc trong tay lập tức bắn về phía Tiềm Long.
Đoàng!
Một viên đạn găm lên tường, thân hình Tiềm Long nhỏ bé nhưng tốc độ cực nhanh. Trong lúc tên người ngoại quốc đưa khẩu súng lên thì Phi Phượng đã ở ngay sau lưng hắn. Chỉ thấy đau nhói một cái ở mông, rồi cả thân hình để bị xô về phía trước.
Phi Phượng liền nhào đến, chuỷ thuỷ trong tay nháy mắt đã kề vào cổ hắn.
Tất cả những sự việc này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà hai kẻ này đã khống chế được đối phương nhanh như chớp vậy.
" Các người là ai? Các người muốn gì? Lẽ nào Trung Quốc các người không có luật pháp sao? Thả tao ra, cút ra khỏi văn phòng của tao và mang tiền bồi thường đến xin lỗi, nếu không tao sẽ kiện lên đại sứ quán." Chuỷ thuỷ kề cổ, nhưng tên người ngoại quốc này vẫn vô cùng tỉnh táo.
" Chúng tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày là ai?" Phi Phượng cười nhạt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tao là Tổng giám đốc công ty tiêu thụ Nhu Nhuận Hoạt Du Hoa Kỳ, chịu trách nhiệm khai thác thị trường Trung Quốc. Chúng mày rút cuộc là muốn làm gì?"
"Khai thác thị trường Trung Quốc?" Phi Phượng quan sát bố trí trong văn phòng, quả là cũng có đôi chút liên quan đến ngành dầu khí. Còn có cả một tủ trưng bày sản phẩm, bên trong đều là các sản phẩm của Nhu nhuận hoạt du. " Công ty chỉ có mình mày thôi à?"
" Sản phẩm của chúng tôi vừa mới xâm nhập thị trường Trung Quốc, còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, tạm thời vẫn chưa có kế hoạch tuyển nhân viên." Tên thanh niên cười nhạt nói.
Trong lúc Phi Phượng nói chuyện với tên ngoại quốc thì Tiềm Long đã lục lọi khắp căn phòng. Đến khi hắn lục trong ngăn kéo tìm được một cái điện thoại hình thù cổ quái, liền phá lên cười.
"Người anh em, có thể giúp tôi mở cái điện thoại này ra không?" Tiềm Long mỉm cười chìa chiếc điện thoại ra trước mặt người ngoại quốc.
"Các người không biết lục lọi đồ cá nhân của người khác là phạm pháp sao?" Tên nước ngoài nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay Tiềm Long đôi mắt có chút sợ sệt.
Xoẹt!
Thuỷ chuỷ trong tay Phi Phượng xẹt qua trán hắn nhanh như chớp, đám tóc vàng bay lả tả, một nửa đầu của tên ngoại quốc bị cạo sạch trơn.
" Mày không phải là người đầu tiên mà tao giết, cũng không phải là người cuối cùng, tao giết người cũng không nhất định phải có lí do gì hết."
Thấy khuôn mặt sát thủ lạnh tanh của Phi Phượng, tên ngoại quốc đành phải đỡ lấy chiếc điện thoại của Tiềm Long, nhập mật khẩu rồi ấn dấu vân tay lên, chiếc điện thoại không những không mở ra mà còn rung lên một hồi, phát ra tiếng cháy các linh kiện bên trong.
Tiềm Long và Phi Phượng không những không tức giận mà ngược lại, lại mỉm cười nhìn tên người ngoại quốc.
" Ha ha, mày chính là Biên Kịch phải không? Là kẻ chủ mưu? Chức năng công việc của chúng ta không khác nhau lắm, cũng có thể coi là đồng nghiệp." Tiềm Long mỉm cười giơ tay ra trước mặt tên người nước ngoài.
" Vậy thì đã sao?" Tên thanh niên cười nhạt nói, không hề có ý bắt tay Tiềm Long.
" Rất xin lỗi. Mệnh lệnh của chúng tao chỉ là giết mày, chứ hoàn toàn không nghĩ đến việc lấy cái gì đó có ích từ chỗ mày. Có phải nhiệm vị đơn giản quá không? " Câu sau, Tiềm Long liền quay sang Phi Phượng hỏi.
" Sự trung thành của chúng ta quá dễ dàng." Phi Phượng cũng gật đầu đồng ý.
" Vậy chúng ta hãy cho nó một cái chết thật thảm đi. Như vậy phải chăng sự trung thành của chúng ta mới được thể hiện rõ?"
" Rất có lý." Tiềm Long liền cầm lấy cái ghế làm việc lớn, dùng hết sức đập vỡ tấm kính cửa sổ văn phòng.
Xoảng một tiếng, tấm thuỷ tinh rắn chắc bị hắn đập vỡ vụn.
" Mày có biết bay không?" Tiềm Long cười lớn, làm những việc như thế này khiến hắn tràn đầy phấn khích. " Có chắc là không biết không? Thật ngưỡng mộ mày, bây giờ có thể thử rồi."
Tiềm Long và Phi Phượng mỗi người một bên nắm lấy cánh tay hắn, nhấc bổng hắn lên rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ qua cái lỗ vỡ khi nãy.
Á!!!
" Trời ơi, nhìn kìa, có người ở trên không trung!"