Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 230: Như ngươi mong muốn



Trầm Nhi Hiền, Trầm Nhi Lập cùng những người đàn ông khác nhà họ Trầm đang uống trà nói chuyện, nghe thấy tiếng ồn bên ngoài còn tưởng là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng chạy ra xem.

Trầm Nhi Hiền thấy vợ và con gái bị đám đông vây quanh, trong lòng thầm lo lắng liền đi đến nói: " Mọi người đều tránh ra nào. Tụ tập ở đây làm gì thế? Để cho khách khứa xem chuyện cười của nhà họ Trầm chúng ta sao?"

" Không phải xem trò cười của nhà họ Trầm chúng ta mà là xem chuyện hay ho của con gái anh đấy." Có người thì thầm.

Trầm Nhi Hiền lông mày nháy liên tục, cuối cùng cũng không hề quay lại lôi người vừa nói câu đó ra khỏi đám đông. Lão gia vừa qua đời, nhà họ Trầm lập tức tan rã. Bây giờ tất cả đều đang tranh cãi đòi chia gia tài, người cầm trịch như ông mấy ngày nay cũng bị những cãi lộn của bọn họ làm cho không tài nào chợp mắt được.

Nhưng dù thế nào Trầm Nhi Hiền vẫn là người trên thực tế nắm giữ sản nghiệp của cả gia tộc, nên tiếng nói cũng có chút uy lực. Trước khi bị làm mất mặt, mọi người vẫn giữ cho ông chút thể diện. Thấy ông quát, đều đồng loạt dạt ra tứ phía. Nhưng cũng không đi xa, mà vẫn đứng một bên đợi xem Trầm Mặc Nùng bị xấu mặt…

Bọn họ bị ô uế, thì sẽ mong cho tất cả mọi người đều bị ô uế như mình. Nếu như có một người vẫn giữ được sự trong sạch, thì đó đúng là cái gai trong mắt.

Trầm Nhi Hiền đi đến cạnh vợ hỏi: " Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bác sĩ Bách chết rồi. Họ nói Mặc Nùng là người cuối cùng đến thăm ông ấy, nên phải đưa Mặc Nùng đi để tìm hiểu tình hình." Trầm mẫu nhìn chồng nói. " Mặc Nùng bây giờ làm gì có thời gian mà đi? Nếu như đi lúc này, thì không biết miệng lưỡi bọn họ sẽ đơm đặt thành những chuyện gì về nó nữa."

Trên đời này người mà cha mẹ thương yêu nhất chính là con gái, giống như gà mẹ giang rộng đôi cánh của mình cố gắng bảo vệ để con mình không bị bất cứ tổn thương nào.

Trầm Nhi Hiền gật đầu, đây cũng chẳng phải việc gì to tát cả. Ông không biết Mặc Nùng đến gặp bác sĩ Bách vì lý do gì, nhưng theo những gì ông hiểu về Mặc Nùng thì cô không thể nào làm ra những chuyện làm tổn hại đến bác sĩ Bách.

Liền nói với hai cảnh sát mặc thường phục: " Tình hình của Trầm gia các anh cũng đã thấy rõ rồi, Mặc Nùng bây giờ không thể đi được. Nếu các anh có chuyện gì muốn tìm nó, chúng tôi sẽ để cho các anh một căn phòng ở đây, nếu các anh không thể tự quyết định được thì tôi sẽ gọi điện cho Cục trưởng của các anh, được không?"

Hai người cảnh sát cũng hiểu đối phó với người của một gia tộc lớn không hề đơn giản. Hơn nữa mạng quan hệ lại đan xen nhau, mình không thể đắc tội được. Cục trưởng còn không muốn ra mặt, đẩy cho cục phó, cục phó không muốn ra mặt, lại giao lại cho đội trưởng. Đội trưởng lại phái bọn lâu la bọn hắn đi. Bọn họ không thể không nghe. Nhưng mệnh lệnh ở trên là chết, bọn họ bắt buộc phải đưa được đối tượng tình nghi về đồn.

Người con trai mặc thường phục nghĩ một lát rồi nói: " Ông Trầm, chúng tôi nhận mệnh lệnh của cấp trên mới đến đây mời cô Trầm về đồn điều tra."

Thấy hai người cảnh sát không muốn giữ thể diện cho nhà họ Trầm, Trầm Nhi Hiền có chút không vui, liền móc điện thoại trong túi ra, tìm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy số điện thoại của cục trưởng. Sauk hi gọi được điện thoại, trong ống nghe truyền ra lời xin lỗi, rồi có tiếng tắt điện thoại. Lại gọi cho phó cục trưởng có quan hệ khá thân thiết với ông thì lại nói đang đi họp ở bên ngoài. Thành phố xảy ra chuyện lớn như vậy ông ta lại hoàn toàn không tri tình.

Trầm Mặc Nùng biết bố có tiếp tục gọi cũng chẳng có tác dụng gì, cây đổ khỉ tán, ông nội mất đi, người nhà họ Trầm bị chặt mất phân nửa. Mấy năm gần đây kinh doanh nhà họ Trầm phát triển chậm lại, lại không có nhân vật chủ chốt trong giới chính trị. Bọn họ chắc sẽ không thèm đếm xỉa gì đến cha cô.

Nếu cứ tiếp tục gọi như thế thì chẳng bằng kết thúc cho sớm. Nếu không lại bị mấy bà cô ưa buôn chuyện kia đàm tiếu, mặc dù họ cũng là những người nhà họ Trầm, mỗi năm cũng được chia không thiếu phần trăm trong công ty.

" Ba, không sao đâu. Con đi cùng họ là được mà. Chỉ là tìm hiểu tình hình một chút thôi. Bọn họ sẽ không làm gì con đâu." Trầm Mặc Nùng nói, ngăn cha tiếp tục tìm người.

Trầm Nhi Hiền biết cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách. Vốn định tìm người trong chính phủ, nhưng những người này muốn từ chối cũng rất đơn giản, chỉ một câu không nằm trong bộ phận mình quản lý là đã đủ đuổi anh ra khỏi cửa rồi.

" Được,con đi cùng họ, ba sẽ cùng luật sư Triệu qua đó." Trầm Nhi Hiền cẩn thận dặn dò.

" Con hiểu ạ." Trầm Mặc Nùng gật đầu đồng ý.

" Tiểu thư Trầm, theo lời nhân chứng, lúc đó cô còn đi cùng một cậu thanh niên trẻ. Xin hỏi đó có phải là bạn của cô không? Có thể mời anh ta cùng về cục cảnh sát với chúng tôi không?" Nữ cảnh sát mỉm cười nói.

Diệp Thu vẫn luôn đứng ngoài vòng vây quan sát, thấy Trầm Mặc Nùng rút điện thoại ra, biết là cô đang tìm mình, đợi điện thoại vang lên hai tiếng mới đi vào giữa đám người, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: " Đi thôi. Tôi cũng đang rất muốn cùng họ tìm hiểu tình hình."

Gạt hết những lời châm biếm thị phi ra ngoài tai, Diệp Thu che chở cho Trầm Mặc Nùng lên xe. Chiếc xe vừa nổ máy, Trầm Nhi Hiền cũng lái xe của mình bám theo sau. Luật sư nhà họ Trầm cũng đã nhận được điện thoại của ông trước nên cũng đuổi theo đến cục cảnh sát.

Mặc dù ngồi cạnh nhau nhưng trong xe còn có hai cảnh sát nên Trầm Mặc Nùng và Diêp Thu cũng không tiện nói chuyện.

Chiếc xe dừng ngay ở cổng cục cảnh sát thành phố, hai người cảnh sát vẫn tỏ thái đọ hết sức hoà nhã với Diệp Thu và Mặc Nùng. Sau khi mời hai người đến một căn phòng liền chu đáo mang cả trà tới.

" Tiểu thư Trầm, xin mời đợi một lát. Một lát nữa là sẽ có người đến ghi chép lại cho hai người." Cô nữ cảnh sát mỉm cười đặt tách trà trước mặt hai người nói.

" Được." Trầm Mặc Nùng lạnh nhạt gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chờ cho cô cảnh sát ra ngoài, Diệp Thu quan sát xung quanh một lượt rồi cười nói: "Không có thiết bị giám sát."

" Không có không phải càng tốt sao?" Trầm Mặc Nùng nghi ngờ nói.

Diệp Thu cười không nói, nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Trầm Mặc Nùng nói: " Có thể cùng nhau vào đồn cảnh sát không phải là rất có duyên sao?"

"Còn cùng nhau ăn cơm nữa, đó cũng là duyên phận à?" Trầm Mặc Nùng lạnh nhạt nói.

" Ai, thật là một cô gái không biết điều." Diệp Thu lắc đầu.

Xoảng!

Một âm thanh rất lớn, giống như căn phòng bị đạp vậy. Cửa phòng bị ai đó đạp bay, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn vác một cái bụng to tướng bước vào. Người đàn ông mặt bộ cảnh phục, đi đứng xiêu vẹo, mặt đỏ bừng bừng, người còn chưa đến gần đã thấy mùi rượu nồng nặc.

Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên mặt Trầm Mặc Nùng mấy giây rồi lại chuyển sang nhìn Diệp Thu, quan sát hai người một lượt rồi mới ngồi xuống trước mặt hai người. Ngoài ra còn có một cậu thanh niên trẻ tuổi hình như là trợ thủ của ông ta, chạy đến rót cho ông ta một tách trà rồi mới ngồi xuống bên cạnh, giở cái cặp tài liệu trong tay, làm xong công việc chuẩn bị.

Người đàn ông trung niên sờ soạng trong túi một hồi, rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, cậu thanh niên bên cạnh vội lấy bật lửa ra, nhanh nhẹn châm thuốc cho ông ta.

" Mục đích chúng tôi tìm hai người đến đây chắc hai người đã biết rồi. Chính sách của chúng tôi chắc hai người cũng đã biết, thành thật thì có thể khoan dung, ngang ngạnh thì sẽ càng nghiêm khắc. Hai người hãy thành khẩn kể lại đi. Tôi là một người thô lỗ, đừng ép tôi phải dùng đến những biện pháp không hay." Người đàn ông nhìn thẳng Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng nói, vừa mới bắt đầu đã sặc mùi bạo lực.

" Ông là ai? Tôi nghĩ hình như ông nhầm rồi, chúng tôi đến là để giúp đỡ các ông tìm hiểu một số việc, chứ không phải tội phạm của các ông. Ông không có quyền nói với chúng tôi như vậy, hơn nữa trong lời nói của ông còn có nội dung cố ý dẫn đạo, tôi có quyền kiện ông." Trầm Mặc Nùng nhìn người đàn ông nói.

" Mày không cần phải quản việc của người khác. Tao là ai cần mày phải hỏi sao? Có thế ngồi ở đây đương nhiên phải là người thẩm vấn chúng mày rồi. Có quyển kiện à? Thật đáng buồn cười. Tao đây đi kiện người ta mấy chục năm, từ đầu đến cuối chưa từng nghe nói có ai muốn kiện tao cả. Đi đi, mày không kiện tao thì mày chính là một con điếm." Người đàn ông trung niên sắc mặt thay đổi, chỉ thẳng mặt Trầm Mặc Nùng mắng lớn.

Trầm Mặc Nùng mặt vẫn lạnh tanh, cô cảm thấy có mùi âm mưu trong đó.

" Đối xử với phụ nữ nên có phong độ một chút. Nói ra toàn những lời bẩn thỉu, ông có phải do một con điếm nuôi dưỡng không?" Diệp Thu cười nhạt nói.

" Con mẹ mày, mày đùa kiểu gì thế? Đứa nào mang thứ trong quần mày vứt ra ngoài hả? Ông mày nói thế nào thì là như thế, liên quan gì đến mày? Tốt nhất là mày ngoan ngoãn ngậm mồm lại, nếu không tao sẽ không khách sáo với mày đâu." Người đàn ông trung niên cầm điếu thuốc còn đỏ lửa trong tay gí vào mặt Diệp Thu, Diệp Thu đoán được liền tránh được sự công kích của hắn.

" Ồ, phép mất lịch sự gì thế này?" Diệp Thu cười hỏi.

Thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Diệp Thu, tên cảnh sát trung niên nổi giận đùng đùng, đứng bật dậy, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Diệp Thu mắng: " Chính là muốn làm cho mẹ mày không thể nhận ra mày được nữa."

Người đàn ông trung niên không hề ăn nói hàm hồ, trong lúc nói chuyện liền cho một cái bạt tai vào mặt Diệp Thu. Bình thường thứ quý giá nhất của Diệp Thu chính là gương mặt đẹp trai, tuấn tú mê hoặc hàng ngàn cô gái này, sao có thể để cho ông ta đánh được?

Liền rat ay ngược lại, nắm chặt lấy ống tay áo của ông ta, bóp mạnh, người đàn ông bị đau liền buông lỏng quần áo ra, sau đó liền lùi về sau một bước, dùng sức túm thật mạnh, hạ đo ván người đàn ông nằm ngửa trên bàn.

" Trong lòng mày có phải hi vọng tao sẽ đánh cho mày một trận? Sau đó sẽ kiện tao về tội danh đánh cảnh sát?" Diệp Thu cười híp mắt nói. " Được, thế thì tao sẽ cho mày được như ý."