Hậu viện quán trà có một tiểu lâu hai tầng cổ kính, bình thường chỉ có khách nhân tôn quý mới có thể hưởng thụ ở đây, Giang Thiên Vũ cùng nhân viên nghỉ ngơi ở gian bên cạnh.
"Tứ thiểu, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?" Giang Thiên Vũ bước nhanh tới ôm lấy cánh tay Quách Thành Chiếu, trong lòng có chút hối hận hôm nay không dùng nước hoa thegioitruyen.comKEN, loại nước hoa này như mùi hương phụ nữ thành thục, có thể khiến Quách Thành Chiếu hóa rồ vì nàng.
Nếu như hắn không phải lúc nào cũng nói tên chị gái mình, vậy hắn chính là tình nhân ưu tú nhất thế gian.
"Hẹn hai người bạn đến bàn việc làm ăn." Quách Thành Chiếu quay đầu quét mắt về phía cô gái nói. Hắn có cảm giác nàng rất cuốn hút, bộ ngực quá lớn, nếu nhỏ hơn một chút thì mình sẽ càng yêu nàng hơn, như vậy dung mạo cùng khí chất cũng gần được như chị gái.
"A, bạn Tứ thiểu nhất định là tôn quý, em nhất định chiêu đãi chu đáo, an bài tại Di Hồng Khoái Lục đươc không?" Giang Thiên Vũ thuận theo nói. Di Hồng Khoái Lục lấy tên là 《 Hồng Lâu Mộng 》 bên trong có gắn ngọc mỗi nơi một viên, hiện tại mượn cảnh tiểu lâu được hoa hồng lục diệp vờn quanh, ngược lại cũng không bôi nhọ cái tên này.
"Được, em đi chuẩn bị đi." Quách Thành Chiếu gật đầu, nói với tên vệ sĩ sau lưng: "Điều tra lai lịch quái vật kia cho tôi." "Vâng" tên vệ sĩ đáp ứng, lập tức xoay người đi an bài nhân thủ.
Quách Thành Chiếu thực sự cảm thấy hứng thú với kẻ tự xưng là người điên kia, đứng giữa ranh giới hắc bạch nhiều năm, muốn lăn lộn trong hắc đạo, phải có trí tuệ vượt xa địch nhân, cũng phải đủ tàn nhẫn, đối với mình phải ngoan độc, với địch nhân càng phải ngoan độc hơn, không được bỏ quên nhân tài.
Theo xã hội phát triển, những người làm nghề ngầm hình tượng cùng tính chất cũng biến đổi, không giống như trước đây, săm vài cái thanh long bạch hổ trên cánh tay là có thể dọa người. Lạc hậu, loại hình thức này quá lạc hậu, chỉ có vài tên côn đồ cấp thấp mới ngu ngốc như thế.
Xã hội đen chân chính đều phải mặc âu phục sang trọng, đeo bao tay đen, nỗ lực hướng tới hình tượng mafia chuẩn trong lòng họ. Hơn nữa sản nghiệp đen là do họ gián tiếp khống chế, không trực tiếp tham dự, bọn họ chỉ dồn sức vào sản nghiệp công khai, hay mỗi tháng quyên góp cho một trường tiểu học mấy trăm vạn, hay đầu tư cho một ngôi sao mới trong nghành kinh tế chút tiền, đó mới là lão đại hắc bang.
Lần trước Liên Quách hai người liên thủ ngắm bắn Diệp Thu trên cao tốc Yến Tô thất bại, Quách Thành Chiếu cực kì kinh ngạc, thủ hạ hồi báo mới biết Diệp Thu có một kẻ lợi hại giúp đỡ, bên hắn có không ít người thế nhưng không ai có thể đối phó với người mặc âu phục đeo bao tay đen, tên này đích thực là một loại nhân tài. Hiện tại Diệp Thu ở Tô Hàng, khó đảm bảo gã này sẽ không âm thầm giúp đỡ, chuẩn bị tùy thời cho bọn hắn một kích sấm sét, đó cũng là nguyên nhân đám Quách Thành Chiếu còn chần chờ chưa ra tay với Diệp Thu.
Quách Thành Chiếu thiếu nhân tài, thiếu nhân tài can đảm liều mạng, mà quái nhân kia khiến hắn thấy đúng như mong muốn. Có lẽ, hắn mới có khả năng hỗ trợ đối phó với tên quái vật Diệp Thu a.
Quách Thành Chiếu tiến vào gian nhà, ngồi xuống sofa, Giang Thiên Vũ lập tực nhu thuận đi ra sau nhẹ nhàng bóp vai giúp hắn, nói: "Tứ thiểu, uống gì đây?"
"Trà." Quách Thành Chiếu lười biếng nói.
Giang Thiên Vũ định ra phân phó người mang trà ngon lên, nhưng một tên vệ sĩ của Quách Thành Chiếu đã đi tới, đứng ở cửa báo cáo: "Thiếu gia, người điên xung đột với khách nhân."
"Cùng ai? Lẽ nào bọn họ không biết đó là người ta ngắm trúng." Quách Thành Chiếu sắc mặt không tức giận nói.
Là một thanh niên, thân phận hiện tại không rõ, nhưng bên trong quán trà có người nhận ra người đi cùng với hắn là Trầm gia tiểu thư Trầm Mặc Nùng.
"Trầm Mặc Nùng? Diệp Thu?" Quách Thành Chiếu vẻ mặt kinh ngạc, thật là quá khéo a, vốn muốn dùng quái nhân này đối phó với Diệp Thu, không ngờ bọn họ lại nổi lên xung đột "Hiện tại người đang ở đâu?"
"Hình như chạy ra ngoài đánh nhau." "Đánh nhau? Đi, ra xem." Quách Thành Chiếu đứng lên khỏi sofa, mang theo đoàn người đi ra ngoài.
Ngô Việt Thì thiết kế Phong Lôi tháp, chính là cổ tháp phong cảnh hữu tình nhất ở Tây Hồ, đáng tiếc hơn bảy mươi năm trước tháp cũng bị đổ, núi cũng bị đổi tên thành Tịch Chiếu Sơn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trên đỉnh Tịch Chiếu Sơn, Diệp Thu cùng quái nhân thân hình cao lớn đứng đối diện nhau, nhìn bề ngoài Diệp Thu cao lớn kém, khỏe mạnh càng kém xa, trông rất văn nhược, như là một gã đàn ông cam chịu, thực sự trận này không ai ôm hi vọng với hắn.
Nữ nhân thông minh luôn biết lúc nào nên nói, lúc nào im miệng, Trầm Mặc Nùng thấy quái nhân này xuất thủ, gã vệ sĩ vọt tới chặn đòn bị hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Hơn nữa nam nhân này cũng không nói lời vô ích, dũng mãnh không sợ chết. Mặc dù hắn không phải người Tô Hàng, nhưng thấy bộ dạng Quách Thành Chiếu bỏ lời ngon ngọt chiêu thành thủ hạ, cũng có thể biết thân phận hắn không đơn giản. Nhưng hắn không sợ ai, thậm chí đối với Quách Thành Chiếu cũng không hạ thủ lưu tình, nếu không phải vệ sĩ của Quách Thành Chiếu tư chất không tồi, lại bỏ vốn lấy lòng hắn, một kiếm kia ít nhất cũng đánh vỡ đầu Quách Thành Chiếu.
Có dũng có sức, mặc dù chỉ số thông minh kém xa, cũng là một đối thủ khó đối phó. Nhưng bà chủ quán trà léo khéo giảo hoạt lại không chiếm được tiện nghi miệng lưỡi với hắn. Một nam nhân năng lực giap tiếp tốt như vậy, nói hắn chỉ số thông minh thấp, chỉ sợ không ai tin.
Trầm Mặc Nùng biết Diệp Thu quen biết nam nhân này, bởi vì họ là người đầu tiên phát hiện ra gã, hơn nữa Trầm Mặc Nùng suy đoán, nam nhân phát hiện Diệp Thu, nên mới náo loạn như vậy, hắn là vì Diệp Thu mà đến.
Diệp Thu đánh giá hắn đủ một nửa khả năng khiến mình chạy trốn, ý nói, không phải là hắn cũng không phải đối thủ quái nhân hay sao?
Trầm Mặc Nùng có chút suy nghĩ luẩn quẩn, nếu là nữ nhân khác lo lắng sẽ nói quan tâm vài câu, nhưng nàng thì khác, tính cách nàng không cho phép, nếu thực sự làm thế, nghĩ mình không thích ứng, mà Diệp Thu cũng thấy quái dị a? Tâm trạng không yên, nhưng chỉ có thể đứng sau Diệp Thu, thậm chí trên mặt không chút biểu tình biến hóa.
Mưa rơi rả rích, mưa rơi trên mũ trên vai, nhưng Trầm Mặc Nùng không có ý rời đi, cách đó không xa có một chòi tránh mưa, nhưng nàng không tiến đến, không biết tại sao nàng không muốn cử động, không chỉ thân thể mà ánh mắt cũng không đổi nhìn chằm chằm về phía Diệp Thu và quái nhân chờ kết quả cuối cùng.
"Ngươi không cần binh khí?" Kẻ điên không khiêng dè bản mặt bẩn thỉu cười hề hề, nhìn Diệp Thu hỏi. Vốn mái tóc bân thỉu lẫn cỏ cây bị nước mưa thấm vào, lại ép chặt xuống quanh đầu, nhìn cực kì buồn cười, như là đội một tô mì trên đầu vậy.
"Đúng." Diệp Thu cười gật đầu, "Nói như vậy mặc dù ngươi thắng ta, cũng tự thẹn với lòng."
Diệp Thu vừa nói chuyện, đột nhiên song chưởng đánh ra, nhất thời vô số hạt mưa rơi xuống bị một chưởng đánh cho thay đổi quỹ tích, bắn lên mặt quái nhân.
"Ngươi gian trá." Quái nhân tức giận quát, con mắt không có biện pháp mở ra, bèn bổ bừa một kiềm về phía trước mặt.
"Ngươi vừa tự thừa nhận mình không phải quân tử, ta cũng không cần dùng lễ quân tử đối phó với người." Diệp Thu trong khi nói đã lách khỏi trường kiếm của quái nhân, thân thể nhanh như thỏ vượt ra sau lưng hắn.
Một tấc dài, một phần cường, một tấc ngắn, một phần hiểm, mà hai tay có thể dài có thể ngắn đó mới là lợi khí giết người lợi hại nhất thế gian.
Quái nhân biết ý đồ của Diệp Thu, nghe tiếng đoán vị trí, trường kiếm đang chém thẳng đột nhiên biến thành cắt ngang, bảo vệ xung quanh hắn.
Diệp Thu không có biện pháp tới gần, chân phải nhẹ điểm, một viên đá bí hắn sút văng, bí mật xé gió bay đến mặt quái nhân.
Quái nhan hai tay nắm chuôi kiếm, như vận động viên bóng chày, nghe tiếng gió truyền tới, khối đá bị hắn đánh baty ra ngoài.
Những động tác này chỉ trong nháy mắt thời gian, thậm chí quái nhân vừa mở mắt, hai người đã đánh xong một hiệp.
Trầm Mặc Nùng ở bên ngoài nhìn trừng mắt ngây ngốc, nội tâm chấn động thực sự vô pháp phán đoán, chẳng lẽ đây là công phu trong truyền thuyết? Công phu Hoa Hạ?
"ha ha, thống khoái, khởi động xong rồi? Ta không chờ được nữa." Quái nhân vác kiếm trên vai, cười lớn.
"Được rồi, đánh nhanh một chút, ta còn đưa bạn gái về, miễn cho nàng bị cảm." Diêp Thu có chút yêu thương nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng đứng dưới mưa nói.