Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 245: Bạo lực mới là cách giải quyết vấn đề (1)



Khi Diệp Thu đi tới hậu viên, Trầm Mặc Nùng đang nói chuyện điện thoại, nhìn biểu tình của nàng biết chắc là nàng đang nói chuyện với Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhỉ. Bởi vì khi các nàng nói chuyện khóe miệng Trầm Mặc Nùng luôn mang theo tia cười nhè nhẹ. Nghe giọng nói của các nàng, khuôn mặt lạnh lùng của Trầm Mặc Nùng mới có chút dãn ra.

Đường Quả cùng Lâm bảo Nhi hầu như mỗi ngày đều gọi điện thoại tuy các nàng ở Yến Kinh nhưng tâm vẫn ở Tô Hàng, vài lần đều muốn tới chơi, nhưng bị Trầm Mặc Nùng ngăn lại. Hai nha đầu này cứ ru rú ở nhà thật sự buồn chán, nếu không thể đến, cũng chỉ có thể dặn Diệp Thu và Đường Quả mau trở về.

Chút bất tri bất giác, Diệp Thu đã ở Tô Hàng năm ngày, bởi vì hắn hắn lười làm việc, nên án mạng của Trầm lão gia tử vẫn không có tiến triển gì, mặc dù có mục tiêu hoài nghi nhưng không có chứng cớ.

Trầm Mặc Nùng sắc mặt ngày càng ưu phiền, nếu như Trầm lão gia tử được hỏa táng xong, dù tìm được chứng cứ, chỉ sợ cũng vô pháp đối chứng, kết quả như vậy không chỉ Trầm Mặc Nùng mà Diệp Thu cũng không chấp nhận nổi.

Đợi Trầm Mặc Nùng cụp điện thoại, Diệp Thu cười hói: "Các nàng lại gọi điện tới?"

"Đúng vậy, lại bảo chúng ta mau về, nhưng sao có thể về chứ? Hiện tại sự việc không chút tiến triển, cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào mới tốt." Trầm Mặc Nùng nhíu mày nói.

"Không nên lo lắng, chung quy rồi cũng có biện pháp." Diệp Thu thoải mái nói.

"Biện pháp gì? Thời gian của chúng ta ngày càng ít. Nếu không kịp, chúng ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, đến cục cảnh sát báo án. Danh dự của Trầm gia không phải phạm trù tôi lo lắng." Trầm Mặc nùng kiên quyết nói.

Nếu như Trầm Mặc Nùng thực sự làm thế, khẳng định Trầm gia sẽ bị bao người chỉ trỏ, nếu như Trầm lão gia tử dưới suối vàng có linh, cũng không hi vọng nhìn thấy chuyện này, Trầm lão gia tử không chỉ đại biểu cho một người, mà còn là một thế hệ vinh quang của Trầm gia.

"Yên tâm, nếu ngày hôm nay không xong thì chậm nhất là tối mai tôi sẽ giúp cô phá án." Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng nói.

"Anh có biện pháp?" Trầm Mặc Nùng nhớ tới thân thủ ngày đó Diệp Thu cùng quái nhân chiến đấu, nghĩ thầm, nếu có thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề vậy không cần lo lắng nữa rồi.

"Cố gắng thử xem." Diệp Thu gật đầu nói, thực sự có nên dùng nhẫn nhìn lén không, hay dùng cực hình tra vấn.

Ở bên ngoài không có nói bất tiện, khó đảm bảo người hầu kia không nói nói cho Tào Tuyết Cầm biết, hai người liền vào phòng Trầm Mặc Nùng.

Hai ngày trước trời một mực mưa, khí trời vất vả lắm mới sáng sủa lên, như là bù đắp chân trời còn vắt ngang một dải cầu vồng, hai người ngồi ở ban công uống trà nói chuyện phiếm, trên đầu còn một dải cầu vồng, cảnh như trong tiểu thuyết lung linh mộng ảo vô cùng.

Cốc cốc tiếng đập cửa vang lên, thanh âm tuy nhẹ nhưng đối hai người đang cực kì cảnh giác thì rất dễ nhận ra, còn nghe ra chủ nhân tiếng gõ rất do dự.

"Đến đi." Trầm Mặc Nùng nhỏ giọng nói.

Của phòng bị đẩy nhẹ ra, thậm chí không phát sinh âm thanh gì, một phụ nữ mặc áo đen trên ngực có một bông hoa nhỏ màu trắng, Diệp Thu nhận ra, đó là Vương tẩu quản gia lâu năm của Trầm gia.

Nhìn thấy Vương tẩu, Trầm Mặc Nùng đứng dậy hỏi: "Vương tẩu, có việc gì thế? Bà sao lại quay về?"

Bình thường Vương tẩu đầu ở nhà tang lễ hỗ trợ, khó có được một thời gian trở về, ngày hôm nay lại không biết có nguyên nhân gì, hiện tại đáng lẽ là lúc cần chiêu đãi khách nhân mới đúng.

"Tiểu thư.... tôi về lấy vài thứ." Vương tẩu cuối đầu con mắt không dám nhìn vào Trầm Mặc Nùng ấp úng nói.

"Ừm, Vương tẩu tìm cháu có chuyện gì?" Trầm Mặc Nùng hỏi, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.

"Tôi...." Vương tẩu cẩn thận liếc mắt nhìn Diệp Thu, do dự không nói.

"Các người nói chuyện đi, tôi có việc đi trước." Diệp Thu biết thân phận mình sẽ khiến người khác hoài nghi, cười xong liền đứng dậy.

"Vương tẩu, Diệp Thu có thể tin được, tôi biết chuyện này, anh ấy hắn cũng sẽ biết." Trầm Mặc Nùng tiền lên lôi cổ tay Vương tẩu nói. cho dù Diệp Thu ra ngoài, lát nữa nàng lại thuật lại cho hắn nghe lại một lần.

Vì vậy, đơn giản là cứ để hắn ở lại nghe luôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vương tẩu ầm một tiếng quỳ xuống mặt Trầm Mặc Nùng, dập đầu bôm bốp xuống nền nhà, tuy rằng rằng mặt đất trải thảm, nhưng dưới sự cố sức của vương tẩu, trán bà vẫn bị thâm tím.

Trầm Mặc Nùng ngồi xuống kéo tay Vương tẩu, nói:" Vương tẩu, bà làm gì thế? Có chuyện gì mau nói ra đi."

"Tiểu thư, xin lỗi cô.... tôi không phải người, tôi xin lỗi lão gia tử, là tôi hại chết lão gia tử a..." Vương tẩu bướng bỉnh dập đầu nói, nước mắt nước mũi chảy ra.

"Vương tẩu, bà nói rõ ràng xem, rút cuộc xảy ra chuyện gì? Bà biết cái gì thì nói hết đi." Trầm Mặc Nùng dùng tay che dưới mặt đất, khiến đầu Vương tẩu không thể dập xuống, Diệp Thu nhanh trí vào giữa gian phòng, nếu có ngời vào sẽ rất nhanh bị hắn phát hiện."

"Tiểu thư, là tôi hại chết lão gia, cô đánh tôi đi.... cô báo cảnh sát bắt tôi đi.... tôi chịu không nổi, mỗi ngày đứng trước linh đường của lão gia tử hóa vàng mã, tôi thấy khắp nơi đều là máu a... lão gia tử đối tốt với tôi như vậy, tôi sao lại có thể làm một việc hèn tiện như vậy."

Trầm Mặc Nùng biết trong lòng nữ nhân này luôn canh cánh chuyện này, mấy ngày nay khẳng định là trong lòng quá run sợ, cũng không ép hỏi nàng, chỉ là không ngừng giúp nàng lau nước mắt, đợi khi Vương tẩu khóc lóc một trận xong, Trầm Mặc Nùng mới nói: "Vương tẩu, bà là làm việc rất lâu ở Trầm gia, lúc cháu sinh ra, bà đã ở Trầm gia, cháu tuy rằng không phải con gái bà, nhưng luôn đối đãi với bà như trưởng bối. Cha mẹ cháu cũng không coi bà là ngoại nhân, gia gia.... gia gia đối với bà thế nào, cháu đều biết."

"Nói thật, gia gia ra đi không rõ ràng, trong lòng cháu luôn nghi hoặc, nhưng cháu luôn không về nhà, cũng không biết rút cuộc phát sinh chuyện gì, bà vẫn phụ trách hầu hạ gia gia, chắc chắn bà biết xảy ra chuyện gì, vương tẩu cầu xin bà nói cho cháu biết, gia gia không thể chết không minh bạch như vậy."

"Tiểu thư, tôi biết sai rồi, tôi sai rồi." Vương tẩu lại muốn khóc, bị Trầm Mặc Nùng an ủi hai câu, nói tiếp: "Bình thường cô hai đối xử với tôi rất tốt, có quần áo cũ hay có trang sức nho nhỏ nào cũng đều cho tôi, tôi biết đây là cô ấy mua chuộc tôi, bởi vì tôi hầu hạ bên cạnh lão gia tử, ông ấy có chuyện gì, tôi đều biết hết."

"Trước đó vài ngày một người bạn của tôi bị thương, hắn đến xin tôi giúp đỡ, tôi sao có thể không chiếu cố hắn a? Vừa lúc cô hai nghe được chuyện này, liền đối xử tốt với bạn tôi."

"Trong lòng tôi nhận ân tình của cô hai, cũng muốn có cơ hội báo đáp nàng, lần trước nàng vào phòng tôi, hỏi thân thể lão gia tử có khỏe không, tôi nói tốt, nàng lại hỏi lão gia tử gần đây làm chuyện gì?"

"Tôi đáng chết, liền nói chuyện lão gia tử gặp Lữ luật sư nói ra, không ngờ người bị bệnh năng, sau đó......" Vương tẩu vừa nói vừa nước mắt ngắn nước mắt dài: "Tôi hoài nghi cô hai làm gì đó, nhưng không có chứng cớ, hơn nữa chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nên cũng không dám nói ra, cô hai có tìm tôi, căn dặn lại cho tôi chi phiếu...."

Vương tẩu lục lọi trên người, lấy ra một tấm chi phiếu để lên trước mặt Trầm Mặc Nùng nói: "Thẻ này tôi không có động vào, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, tiền này, tôi không có mặt mũi dùng a...'

Trầm Mặc Nùng vất vả lắm mới an ủi được Vương tẩu, dặn bà coi như không có chuyện hôm nay, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, căn dặn vài chuyện, sau đó bảo bà quay về.