Đợi cho Bố Bố đi ra ngoài mua một vài đồ dùng cá nhân cho Bố lão gia tử, Diệp Thu mới có cơ hội nói chuyện riêng với Bố lão gia tử.
"Bọn họ hỏi cậu tìm ta làm gì, ta liền nói cho bọn chúng biết cậu đưa một cái nhẫn cho ta định giá. Bọn họ không tin, lại hỏi ta chiếc nhẫn có chỗ đặc biệt gì. Ta không nói, sau đó bọn chúng liền nổ súng bắn chân ta, thiếu chút nữa giết ta. May là lại có một nhóm người xông vào. Người hai bên ở trong phòng đánh nhau một hồi, ta liền nằm trên đất ngất đi. Chuyện xảy ra sau đó ta cũng không rõ". Bố lão gia tử trên tay vẫn còn truyền dịch, sau lưng đệm một cái gối, tựa trên tường nói chuyện với Diệp Thu.
"Bây giờ ta cũng hối hận, lúc trước thật là hồ đồ, sao lại định dùng cháu gái đổi nhẫn của cậu chứ? Cũng không nên giới thiệu cháu gái ta cho cậu quen. Nếu cậu và cháu gái ta yêu nhau, bọn họ giết cậu, cháu gái của ta chẳng phải là phải tìm nam nhân một lần nữa à? Quá phiền phức rồi. Không được. Từ nay về sau không cho cậu nói chuyện với cháu gái ta".
Diệp Thu cười khổ không thôi, nói: "Lão gia tử, lão yên tâm. Cháu không cũng không định tìm một cô bạn gái cao xấp xỉ mình mà mang giày cao gót còn cao hơn mình 2cm đâu".
Bố lão gia tử không vui, tức giận nói: "Cậu có ý gì? Dựa vào cái gì mà dám chê cháu gái ta cao hả? Đó là do cậu lùn thôi".
"Không có không có. Cháu không có ý đó". Diệp Thu không dám dây dưa ở vấn đề này với Bố lão gia tử nữa, nói: "Bố lão, lúc bọn họ ép hỏi lão, sao lão không nói cho bọn chúng biết bí mật chiếc nhẫn? Nếu để lão có chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng cháu sao chịu được?"
Bố lão gia tử liếc Diệp Thu một cái, lộ vẻ khinh thường nói: "Cậu cũng quá coi thường ta rồi. Chúng ta có đạo đức nghề nghiệp. Vật của cậu đã giao vào tay ta, ta phải giúp cậu giữ cho tốt chứ. Ta đã chuẩn bị tư tưởng sẽ chết, nhưng không chuẩn bị tư tưởng bán đứng đạo đức nghề nghiệp của ta".
Diệp Thu trầm mặc không nói gì. Lão già này thật rất đáng được tôn kính.
Bố Bố xách theo một túi đồ dùng cá nhân về, thấy Diệp Thu đang cùng ông nói chuyện phiếm, cười hỏi: "Các người đang nói chuyện gì thế?"
Bố lão gia tử nói với cháu gái rất khẩn trương: "Bố Bố, ông nói cho cháu biết, không được thích thằng nhãi này. Sau này không nên nói chuyện với hắn, cũng không được nhờ vả hắn. Cứ xem như các cháu chưa từng gặp nhau".
"Ông, tại sao thế?" Bố Bố ù ù cạc cạc hỏi.
"Dù sao cháu cứ làm theo lời ông nói là được rồi". Bố lão gia tử nghiêm túc nói.
Trong lòng Diệp Thu cười thầm, nếu để lão biết buổi trưa lúc về trường kéo cháu gái lão đi nửa ngày, còn sờ mông nàng, không biết lão già này sẽ có phản ứng gì.
Bố lão gia tử nói được một lúc, người lại bắt đầu mệt mỏi. Một tay cầm tay cháu gái, sợ bị con sói đói Diệp Thu tha đi, một bên cứ như vậy nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Diệp Thu đi lúc trưa, đợi tới lúc tan học, hắn nhất định phải về trường. Hắn để xe hơi ở ngoài, còn phải đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi về chung cư xanh. Không thể cứ để hai nàng ở trường được.
"Tôi có việc phải về trường đây. Buổi tối sẽ tới đây giúp cô". Diệp Thu nói với Bố Bố.
Bố Bố bị ông cầm tay, định đứng dậy nhưng lại sợ đánh thức ông nghỉ ngơi, ngay cả đứng dậy tiễn Diệp Thu cũng không được, đành cười khổ nói: "Ừ. Nếu không tiện thì cũng không cần tới đâu. Tôi gọi điện bảo bảo mẫu tới là được".
Diệp Thu lái xe tới trường, lúc tới cổng thì gọi điện bảo Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đi ra ngoài, hắn ở trước cổng chờ.
Bây giờ đã hơn sáu giờ, cho dù có khóa thì cũng đã tan lớp hết. Cổng trường hối hả náo nhiệt vô cùng, chốc chốc lại thấy cặp tình nhân nắm tay đi lướt qua. Đại học Thủy Mộc không đề xướng mà cũng chẳng phản đối chuyện yêu đương giữa các sinh viên, chỉ cần buổi tối đừng chạy tới cạnh hồ nước trong công viên đánh dã chiến với không mang theo công cụ gây án là được.
Trong trường sinh viên có xe riêng cũng không ít. Thường thường có thể thấy có sinh viên lái xe hô bạn kéo bạn đi ra ngoài. Trước cổng đỗ không ít xe hiệu như BMW, đợi sau khi có một hoặc mấy nữ sinh xinh đẹp tiến vào xe, những chiếc xe này mới khởi động chạy tới những chỗ xa hoa trụy lạc ban đêm, khiến một số nam sinh nhìn thấy mà buồn bực cực kỳ. Cứ như vậy mấy cô gái xinh đẹp ở đại học Thủy Mộc, bọn chúng cũng chẳng buông tha.
Nữ sinh đại học Thủy Mộc số lượng ít. Hơn nữa chất lượng cũng không bằng những người đẹp ở giáo viện như học viện điện ảnh, học viện âm nhạc, học viện ngoại ngữ cùng với viện sư phạm. Vào mỗi đêm, những cổng trường kia có thể mở một cuộc triển lãm xe. So sánh mà nói, cỗ xe Đông Phương này của Diệp Thu thật sự có chút giản dị.
Xe hiệu, rượu ngon, thẻ tín dụng, những thứ này có sức hấp dẫn rất lớn với một số nữ sinh. Cho dù có mở đùi ra nhiều lần cũng không tiếc. Còn có phương pháp nào dễ ăn được như phương pháp dùng mấy thứ này sao?
Lúc Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi mang theo túi xách của mình đi ra, không ít học sinh ở cổng trường chỉ trỏ về phía hai người bọn họ. Đại học Thủy Mộc không có bảng xếp hạng hoa khôi của trường, nhưng hai người vẫn tên đẹp lan xa.
Trời rét lạnh, Lâm Bảo Nhi bên trong mặc một T-shirt có hình cà vạt V, bên ngoài mặc áo khóa màu đỏ. Màu đỏ là màu Lâm Bảo Nhi yêu thích, dưới sự làm nền của màu này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi đỏ bừng, giống như trái cà chua chín mọng, người qua đường nhìn thấy đều không kìm lòng được mà muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một phen. Huống chi là Đường Quả cả ngày dính một cục với nàng.
Lâm Bảo Nhi luôn trách Đường Quả, nói mặt của nàng sở dĩ mủm mỉm như thế là vì Đường Quả cứ véo. Vì chuyện này, hai người bình thường cãi nhau không ít lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Còn Đường Quả thì mặc T-shirt bó sát người màu xanh hải quân, sọc đen trắng, in hình con dơi. Bên ngoài mặc một cái áo khoác ngắn màu cà phê, quần jean bó, bốt cao đến gối. Cả người nhìn mộc mạc mà mode. Cách ăn mặc của hai người cũng không xa hoa, nhưng lúc mặc vào lại có nhiều hơn một phần hương vị so với người khác.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không nói tiếng nào, sau khi kéo cửa xe ra liền chui vào phía sau xe.
Diệp Thu biết tính ầm ĩ của hai cô nàng trẻ con này, mình chạy tới Tô Hàng hơn một tháng, thật vất vả mới về cùng các nàng tới trường học một khóa, nhưng vừa tới lại chạy đi cả ngày, để các nàng ở trường chờ lâu, vệ sĩ vô trách nhiệm như thế, đến bây giờ vẫn chưa bị sa thải, cũng là một chuyện lạ.
"Chẳng lẽ anh không định giải thích với chúng tôi sao? Như vậy làm sao tôi yên tâm giao chị Đường Đường vào tay anh được?"
"Cô? Giao vào tay tôi?" Diệp Thu nhìn Lâm Bảo Nhi từ kính chiếu hậu thắc mắc hỏi.
"Bảo Nhi, em con bé chết tiệt này, lại nói linh tinh gì đó?" Đường Quả véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi nói.
"Vốn đúng là thế mà. Chị Đường Đường, loại nam nhân như hắn quả thật không có cảm giác an toàn, cả ngày chạy lông nhông bên ngoài, còn tới chỗ trêu hoa ghẹo nguyệt, chị trong phòng một mình thật đáng thương".
"Chị chưa nói muốn gả cho hắn mà". Đường Quả dùng hai ngón tay kéo miệng Lâm Bảo Nhi, không dám cho nàng nói lung tung nữa. Không gian trong xe nhỏ như vậy, khiến nàng lúng túng, cũng không thể tránh khỏi.
"Xin lỗi". Diệp Thu nói.
"Không sao". Đường Quả nói.
Là một cô gái xinh đẹp.
Tự kỷ là vì tự tin.
Cũng không phải mèo khen mèo dài đuôi.
Tin tưởng vào tình yêu.
Tự nguyện chờ đợi mãi.
Gặp nhau ngắn ngủi, chia tay lâu dài. Thời gian Diệp Thu ở chung với các nàng càng ngày càng ít, trong lòng Đường Quả cũng có chút oán trách. Nhưng nàng biết, tình yêu không chỉ cần dũng cảm, mà còn cần chờ đợi.
Nếu có một ngày mình mất kiên nhẫn, vậy thì mình sẽ không yêu hắn nữa. Trong lòng Đường quả lại thề lần nữa.
Trầm Mặc Nùng còn chưa tan sở về, gần đây công việc của nàng càng ngày càng bận, hợp tác với Đường thị, hợp tác với chị em Tống gia, còn phải chiếu cố cho sự phát triển của Trầm thị ở Tô Hàng, cả người bận rộn giống như con quay. Có đôi khi Diệp Thu thấy bộ dạng nàng mệt mỏi thì rất đau lòng, định đi giúp nàng làm SPA toàn thân thư giãn gân cốt, chỉ là bị nàng từ chối rất khéo léo.
Diệp Thu vừa mới về phòng mình thì chuông điện thoại trong túi áo vang lên. Diệp Thu mắt thấy dãy số gọi tới, trong lòng kinh hoàng. Thấy Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đều ở phòng của mình, lúc này mới đóng cửa phòng nghe điện thoại.
"Thằng nhãi, còn sống không thế?" Trong loa truyền tới giọng trêu tức của một lão già.
"Đương nhiên còn. Trước khi lão chưa thực hiện lời hứa của mình thì tôi sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn". Diệp Thu cười nói.
"Lời hứa? Lời hứa gì? Đời ta chưa từng hứa với người khác bao giờ". Lão già lộ vẻ hồ đồ nói.
"Là sao? Người lớn tuổi thật đúng là mau quên". Diệp Thu nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhị Nha đâu? Lão đã nói, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ từ Mỹ về, lão sẽ để nàng và Thiết ngưu tới Yến Kinh gặp tôi mà".
"Là sao? Ta từng nói thế à?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thùng thùng, với vốn hiểu biết của Diệp Thu với lão già, có thể là lão đang dùng điện thoại gõ đầu mình. "Vậy ngươi cứ coi như ta đánh rắm đi".
Diệp Thu ngạc nhiên, sao mà thấy lời này quen tai thế nhỉ?
Còn chưa kịp cò kè mặc cả với lão già, đã truyền tới giọng nói ngưng trọng hỏi của lão già: "Bọn chúng đã động thủ à?"
"Không trực tiếp động thủ. Chỉ là luôn theo dõi tôi". Diệp Thu thành thật trả lời.
" Ngươi có huân chương kẻ bảo vệ, bọn họ cũng không thể không cố kỵ. Cho dù động thủ, cũng không dám không kiêng nể gì đâu".
"Tôi có phải phản kích không?"
"Nếu có thể giết chết, vậy thì đừng lưu người sống". Mặc dù cách xa nhau cả ngàn dăm, nhưng Diệp Thu vẫn cảm giác được sát khí trong giọng nói của lão đầu tử.