Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 286: Câu lạc bộ Thiết Huyết



Diệp Thu còn đang suy nghĩ có nên tham dự cái Hồng Môn yến này không thì Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã không thể chờ đợi mà hỏi người ta có danh sách tên mình không.

"Chúng tôi là người một nhà với Diệp Thu, họ Yến kia sao không mời chúng tôi chứ?"

"Có thể mang theo người nhà không? Cuối cùng cũng có người mời chúng ta ra ngoài chơi. Ở trong phòng này buồn bực mấy ngày nay, sắp không thở nổi rồi".

Diệp Thu cầm thiệp mờ trong tay xem đi xem lại, mười mấy chữ ngắn ngủi kia đã bị hắn nhìn mấy chục lần. Thay vì nói là đang nghiên cứu nội dung trên tấm thiếp đó, chi bằng nói là đang cúi đầu suy tư đi.

Yến gia rốt cuộc đã đứng ra sao? Bọn họ định đối phó với mình thế nào đây? Mình có thể ứng phó sự đả kích mạnh mẽ của bọn họ không? Chẳng lẽ gã thật dám không kiêng nể gì cả à?

Mấy vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu, trong lòng Diệp Thu vừa cao hứng lại thấp thỏm không yên, mấy động tác nhỏ của mình rốt cuộc cũng đã khiến bọn họ chú ý. Nếu bọn họ vẫn không ra tay, Diệp Thu thật đúng là không tìm ra được sơ hở gì để công kích bọn họ. Thành Yến Kinh rộng lớn như vậy, Yến gia bọn họ dĩ nhiên cũng sẽ phải bố trí một chút phòng vệ.

Chỉ cần nhảy ra là tốt rồi, làm nhiều sai nhiều, tìm kiếm từng chút một thể nào cũng lộ ra dấu vết của bọn họ, sau đó co kén lột tơ, một hành động liền phá địch. Chỉ là đối mặt với Yến gia cường đại, Diệp Thu cũng không dám chắc có thể toàn thắng đối thủ.

Chẳng lẽ lịch sử tái diễn, mình giống lão đầu tử hai mươi năm trước phải rời khỏi Yến Kinh?

Thắng lợi sẽ thuộc về mình. Diệp Thu hung hăng mà thầm nghĩ.

Nhìn thấy quân nhân kia vẫn còn đang đợi mình trả lời, cười nói: "Câu lạc bộ Thiết Huyết này ở đâu?"

"Diệp tiên sinh có thể nói cho chúng tôi biết thời gian ngài tham gia yến hội, chúng tôi sẽ phái xe tới đón ngài". Nam nhân không nóng không lạnh nói.

"Phải phái hai chiếc xe nha. Nếu không chúng tôi ngồi không được. Bốn người lận đó". Lâm Bảo Nhi duỗi bốn ngón tay ra.

Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi luôn ở bên cạnh nói chen vào, thoạt nhìn rất không lễ phép, nhưng thái độ quân nhân kia đối đãi với hai người cũng khá cung kính, thân thể đứng thẳng tắp, không có chút bất mãn nào.

Nam nhân áo đen không đáp, lẳng lặng chờ câu trả lời của Diệp Thu.

"Bảy giờ". Diệp Thu nói.

"Vâng. Đúng bảy giờ xe sẽ đỗ trước cổng biệt thự". Nam nhân gật đầu, đi thẳng ra ngoài. Chỉ lát sau, chợt nghe có tiếng xe jeep khởi động ở cổng.

"Diệp Thu, có phiền phức à?" Đường Quả đi tới trước mặt Diệp Thu hỏi. Tâm tư nàng nhạy bén, thấy vẻ mặt do dự cùng thần thái Diệp Thu khi nhìn thấy thiệp mời, cũng biết người mời hắn không phải là bạn bè.

"Không có gì, tôi có thể ứng phó được". Diệp Thu cười lắc đầu.

"Yến Thanh Phong kia là ai? Tôi sao chưa từng nghe qua vậy? Có muốn gọi điện hỏi cha tôi không?"

"Có thể là do cô bình thường không chú ý thôi. Không nên làm phiền chú Đường, tôi biết rõ sự hiện hữu của hắn, vẫn luôn luôn biết". Diệp Thu cười nói. Yến gia ẩn náu rất sâu, không chắc những quý tộc mới phất có thể biết sự hiện hữu của bọn họ. Huống chi là loại con gái luôn sinh hoạt ở không gian nhỏ của mình không nhiễm khói lửa nhân gian như Đường Quả.

"Ừ. Chúng tôi đi có tiện không? Nếu không tiện, chúng tôi sẽ không đi. Tôi cùng Bảo Nhi vừa nãy chỉ là nói đùa thôi". Đường Quả dịu dàng nói.

"Chị Đường Đường, em không phải nói đùa mà. Vì sao không đi? Chúng ta cả ngày ru rú ở trong nhà thật khó chịu". Thấy Đường Quả bán đứng lợi ích chung của các nàng để lấy lòng Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi phản bác nói.

Diệp Thu híp mắt nhìn về phía Lâm Bảo Nhi, cười nói: "Thật muốn đi sao?"

"Đương nhiên là muốn rồi". Lâm Bảo Nhi gật đầu.

"Được. Vậy thì cùng đi".

Diệp Thu nói dứt lời, liền đi lên lầu. Hắn phải tắm rửa thay đổi y phục, phía sau là tiếng kêu vui sướng của Lâm Bảo Nhi.

Vốn còn định sau khi ăn tối xong rút chút thời gian đi thăm Bố lão gia tử, một mình Bố Bố chiếu cố Bố lão gia tử, sợ sẽ rất mệt. Bảo mẫu Bố lão gia tử xin nghỉ về với ông bà, vẫn chưa về được trong một thời gian nữa.

Sau khi tắm rửa trùm khăn tắm đi ra, nhìn thời gian trong di động, đã là 6h40.

Diệp Thu nghĩ một lát, vẫn bấm số điện thoại của Bố Bố. Mặc dù không thể qua đó, nhưng cũng phải gọi điện nói một tiếng.

Điện thoại reo vài tiếng rồi mới có người bên kia bắt máy. Người đối diện không nói chuyện, lẳng lặng mà chờ Diệp Thu mở miệng trước. Từ chỗ loa còn có thể nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ của người bên kia.

"Thân thể Bố lão gia tử thế nào rồi?" Diệp Thu chủ động mở miệng hỏi, trông nàng chào hỏi trước là không thể nào.

"Bác sĩ nói khôi phục rất tốt". Trong loa truyền tới giọng nói cố ý giả vờ lãnh đạm của Bố Bố.

"Ừ. Vậy thì tốt, buổi tối tôi có một số việc phải xử lý, có thể không thể đi thăm Bố lão gia tử được. Phiền cô giúp tôi hỏi thăm nha". Diệp Thu cười nói.

"Được. Tôi sẽ chuyển lời". Bố Bố nói, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn.

Khi bạn quen với một sự vật, loại sự vật này đột nhiên thay đổi, trong lòng sẽ cảm thấy trống trãi.

Hóa ra, trong lòng mình vẫn hy vọng hắn tới. Bố Bố cầm điện thoại đau khổ thầm nghĩ.

Diệp Thu thay một bộ vest màu đen, bộ vest này là lúc trước Lam Khả Tâm trả tiền mua giúp hắn. Bình thường rất ít có cơ hội mặc, mỗi lần mặc bộ này vào, Diệp Thu đều cảm giác mình ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, giống như Phan An, một đóa hoa lê ép Hải Đường.

Đến thế giới này đã hai mươi năm, chưa gặp nam nhân nào trác tuyệt hơn mình cả.

Đi tới phòng khách, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đã mặc trang phục lộng lẫy. Bên trong Đường Quả là một cái váy đầm màu trắng. Bên ngoài mặc một cái áo khoác nhỏ màu đen, trên cổ tay mang đồng hồ khảm kim cương, dưới chân là tất đen cùng giày cao gót màu đen, cả người toát ra sự gợi cảm, hơn nữa phối hợp màu trắng đen khiến toàn thân nàng có một khí chất lạnh lùng. Diệp Thu là lần đàu tiên thấy nàng mặc cái váy này, thậm chí có cảm giác trước mắt sáng ngời.

Lâm Bảo Nhi thì giản dị hơn nhiều, một cái váy lễ phục màu trắng nhạt, khiến nàng thoạt nhìn rất hoạt bát đáng yêu. Đồng thời sự đầy đặn trước ngực khiến người ta nổi lên ý nghĩ tà ác.

Trầm Mặc Nùng ở bên cạnh không ngừng giúp hai người xử lý một số chi tiết phụ, kéo dây nịch lên chút, sửa tóc lại một chút, giống hệt một người mẹ. Mà bản thân nàng lại mặc một bộ ở nhà màu trắng, là quần áo bình thường ở nhà của nàng. Căn bản không có ý ra ngoài.

"Chị Mặc Nùng, chị đi với bọn em đi. Một mình chị ở nhà sẽ rất chán đó". Lâm Bảo Nhi nắm tay Trầm Mặc Nùng nói.

"Chị không đi đâu. Chị hơi mệt, hai em đi với Diệp Thu là được. Phải chú ý an toàn".

Trầm Mặc Nùng lùi lại vừa hài lòng quan sát hai cô gái trổ phấn khắc ngọc, nở nụ cười thỏa mãn.

Đường Quả cũng lôi kéo Trầm Mặc Nùng, bảo nàng cùng đi, cũng bị nàng từ chối.

Ở cửa truyền đến tiếng còi xe hơi, Diệp Thu liền dẫn hai cô nàng đi ra ngoài.

Đối phương cũng không nghe theo lời dặn của Lâm Bảo Nhi phái đi hai chiếc xe, mà lại đổi thành một cỗ xe Rolls-Royce màu đen, ba người ngồi vào vẫn còn một không gian rất rộng. Lần này người tiếp đãi bọn họ không còn là quân nhân đưa cái thiệp kian nữa, mà là một trung niên nam nhân trông rất giống quản gia chuyên nghiệp.

"Hai vị tiểu thư, Diệp tiên sinh, xin mời". Quản gia trung niên cung kính đứng ở phía sau bên cạnh cửa xe, làm thế mời.

"Cảm ơn". Diệp Thu gật đầu, ra hiệu Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi còn đang hết nhìn đông tới nhìn tây lên xe trước.

Phố Nam Dương có chút mùi vị của Thượng Hải, kiến trúc cổ đậm hơi thở England, lại phảng phất sự tang thương của những năm tháng đã trải qua. Mỗi một khối đá hoa cương đều ẩn chứa cố sự xa xôi, ghi lại sự thay đổi của năm tháng.

Tường vây cao vút, cổng đen khắc hoa, khắp nơi đều là kiến trúc ba bốn tầng, không có ánh đèn lập lòe, chỉ có sự cổ kính và u sầu nhàn nhạt.

Chiếc xe Rolls-Royce cổ này rất hòa nhập với kiến trúc con phố này, chạy thẳng một đường, phảng phất như đang chạy trên con phố thời dân quốc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Xe dừng ở trước một tòa kiến trúc, cổng màu đen từ từ mở ra, đợi sau khi xe tiến vào, lại từ từ đóng lại, lặng yên không một tiếng động, giống như cánh cửa kia vẫn luôn đóng kín vậy.

Xe chạy nhanh vào sân, sau khi rẽ một cái, chuyển sang đường mòn lát đá đầy những bụi hoa tươi, sau đó dừng lại ở trước một biệt thự nhỏ có kết cầu giống trước đó. Trước cửa đã đỗ không ít xe, mỗi chiếc xe đều màu đậm hoặc màu trắng bạc. Không có màu đỏ và màu xanh chói mắt. Đều là xe hiệu, nhưng ngoại hình lại cực kỳ nội liễm.

Xem ra hôm nay nam nhân Yến gia mời không chỉ một mình mình, mục đích của bọn họ là gì? Lập uy à? Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, nhưng vẫn kéo tay Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi vào trong.

Sau khi vào trong nhà, thái độ quản gia càng thêm cung kính nghiêm túc, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều nghiêm cẩn vô cùng.

Đèn trong phòng khách sáng như ban ngày, cột cung điện Roma trắng, đồ trang trí đồng xanh, danh họa trắng đen, cầu thang xoáy còn có bàn cổ dày, lò sưởi trong tường, góc sa lông trải da bò màu rám nắng, cả phòng giống như biệt thự thủ tịch Thượng Hải, xa hoa thời thượng, lại có một cỗ khí tức hoài niệm.

Người trong phòng phần lớn là người trẻ tuổi, ít có người bốn mươi năm mươi tuổi, nguyên một đám tinh anh cao quý, mặc vest hiệu hoặc là đồ mode, lưng thẳng tắp, sắc mặt kiêu ngạo, biểu tình kiên nghị, đang tốp năm tốp ba nhỏ giọng bàn cái gì đó.

Thấy Diệp Thu dắt Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi tiến vào, ánh mắt mọi người đều dời đến chỗ ba người bọn họ.

Diệp Thu sau khi vừa vào cửa lại bắt đầu hối hận mình không nên mang theo Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đi, chỉ sợ thanh danh của mình lần này sẽ hỏng hoàn toàn.

Trong phòng này ngoại trừ hai cô gái Diệp Thu mang đến, những nam nhân khác đều thuần một sắc, cho dù là những bồi bàn kia, cũng đều là nam nhân mặc áo bành tô thắt nơ.

Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi cũng không ngờ yến hội tham gia đều là nam nhân, một nữ nhân cũng không có, hai người tiến vào bị người ta vây xem giống như gấu mèo đi trên đường cái, thoáng cái mặt đỏ bừng.

Trong lòng Diệp Thu thầm mắng, họ Yến đúng là từng nói muốn thấy mình làm trò cười. Mình chỉ định kéo cọp cái Lâm Bảo Nhi này tới dùng, cũng không chú ý hai chữ Thiết Huyết của câu lạc bộ Thiết Huyết.

"Chiêm Sinh, bọn họ lai lịch thế nào?" Một trung niên nam nhân cầm một ly Whiskey trong tay dùng rượu che miệng mình, hỏi nhỏ.

"Không biết. Trước kia chưa từng thấy qua".

"Nghe nói là khách quý do Yến đại thiểu mời tới, trong kinh thành có nhân vật hàng đầu vậy sao? Có thể là ở quân khu Ký Nam hoặc Thành Đô tới, mấy năm nay hai quân khu này ngược lại cũng xuất ra không ít người tài".

"So với quân khu Yến Kinh thì thế nào?"

Người khác kéo thành tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, chỉ trỏ về phía bọn họ. Diệp Thu cũng không nhận ra ai trong đám người này, đành phải kéo Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đi ăn gì đó. Ít nhất những thứ này và rượu vang bọn họ vẫn còn biết.

"Diệp Thu, sao anh lại ở đây?" Giọng nói sang sảng của một nam nhân vang lên.

Diệp Thu quay đầu lại nhìn, liền thấy một đại hán lưng hùm vai gấu khi đi tản mát khí thế sải bước về phía mình, sau lưng còn đi theo mấy nam nhân lưng thẳng đầu ngẩng mà bước.

"Diệp Hổ?" Diệp Thu lập tức sửng sốt, không ngờ lại gặp một người quen cũ ở đây. Kể sau ngày đầu tiên mình bị khai trừ lúc học quân sự, liền không còn nhìn thấy gã nữa. Gã không phải đang ở trong quân doanh cùng Phương thủ trưởng sao? Sao lại chạy về Yến Kinh?

Diệp Hổ cũng không để ý đến ánh mắt kiêng nể của người xung quanh, sải bước đi tới trước mặt Diệp Thu, một quyền đánh vào ngực hắn, cười nói: "Xem như nhìn thấy anh rồi đó. Anh không biết, từ sau lần trước chúng ta đánh một trận thống thống khoái khoái, tôi lại cùng những cao thủ chó má trong quân đội kia so chiêu, nhưng ngay một chút thú vị cũng không có, giống như đang chơi với đứa nhỏ vậy. Tôi cũng bực bội không chịu được, chúng ta khi nào lại đánh một trận được không? Lần này tôi nhất định sẽ không bại bởi anh nữa".

Giọng nói của Diệp Hổ thật sự rất lớn, người xung quanh đều dỏng tai lên nghe. Nghe thấy nam nhân xa lạ trước mặt này lại có thể chiến thắng Diệp Hổ, ánh mắt không ít người trẻ tuổi ở đây nhìn Diệp Thu nóng rực lên.

"Lúc nào cũng được. Chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa biết, đây là chỗ nào?" Diệp Thu cười khổ nói.

"Là câu lạc bộ Thiết Huyết đấy. Câu lạc bộ của quân nhân và đặc cần nước Trung Quốc, do mấy hệ thống quốc an tinh anh lập nên. Sao anh lại tới đây?"