Gian phòng trang trí màu sắc hoa lệ, hoa cúc hoa lê đẹp đẽ là hoa văn trang trí chủ yếu, đây là loại gỗ quét màu hổ phách, đường vân của chất gỗ chi chít trơn nhẵn, gia cụ dùng vật liệu cùng cây tử đàn được coi là tốt nhất trên thế giới. Nhất là hoa văn trong phòng giống như "Người mặt quỷ" càng khiến người ta yêu thích, hơn nữa còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Một cô gái xinh đẹp mắt như sao chuyên chú dâng trà, trên ghế salon mềm cạnh bàn trà có hai lão đầu tử đang ngồi. Một người đầu tóc bạc trắng, tướng mạo hòa ái, khiến người ta có cảm giác thân cận, một người thân thể cao lớn sắc mặt đen thui, mặc dù là ngồi ở trong nhà của mình, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, luôn trang phục tác phong quân sự.
"Ông Hàn, ông, mời dùng trà". Cô gái dùng kẹp trà nhanh nhẹn khéo léo kẹp cẩn thận trà xanh bỏ vào chén trà, dâng đến trước mặt hai vị lão nhân gia.
Nam nhân Trung Quốc giỏi nghệ thuật pha trà, cũng theo đó mà tạo thành một quá trình làm sạch trà, pha trà, uống trà tiêu chuẩn, không được qua loa chút nào. Có điều một số người phương Bắc cũng dần dần tiếp nhận loại giải trí lịch sự tao nhã này nên nghệ thuật uống trà càng truyền càng xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Hàn lão gia tử nâng chung trà lên cười ha hả, nhìn thoáng qua màu sắc vàng óng ánh trong suốt, sau khi ngửi hương thơm, liền hớp một ngụm nhỏ, cười nói: "Đúng là trà ngon. Đều nghe nói hai cô bé Nhiễm gia ở Yến Kinh một khéo tay, một lại được rất có năng lực, lời này quả thật không sai. Tay nghề pha trà của Tinh Thần cũng càng ngày càng cao, công phu pha trà cũng chẳng kém em cháu là bao. Ta như vậy có phải là nói bậy không? Vừa uống trà cháu pha, lại vừa khen Đông Nhi?"
"Ông Hàn, luận về tay nghề, cháu còn xa mới bằng Đông Nhi". Nhiễm Tinh Thần cũng không tức giận, ngược lại, thấy có người khen em mình, nàng lại còn phát ra sự cao hứng từ nội tâm. Bởi vì trên thế giới này, mình yêu thương nhất là nó.
Đương nhiên, ông và cha mẹ cũng yêu thương nó, nhưng mà khác với bọn họ chính là, Nhiễm Tinh Thần còn muốn ký thác giấc mộng của mình lên người nàng. Khi thấy nàng có cuộc sống và bầu không khí tự do tự tại thì cho dù có khổ và mệt hơn nữa, Nhiễm Tinh Thần cũng cảm thấy rất đáng giá.
Nàng gánh vác lấy giấc mộng của hai người lên đường, hẳn là cũng không dễ dàng? Người ngoài không hiểu, người trong nhà không hiểu. Nhưng nàng hiểu.
"Những lời này tôi tán thành. Nếu Đông Nhi nói nó pha trà đứng thứ hai thì Yến Kinh còn ai dám xưng đệ nhất chứ? Đây cũng là công lao của hai lão già chúng ta đó. Đều thích uống trà, lại không thích tự mình ra tay. Sau đó lại gọi tiểu Đông Nhi tới học trà. Còn nhớ rõ lần đầu tiên uống trà của Đông Nhi là lúc mấy tuổi không?" Giọng nói của Nhiễm lão gia tử vang giống như chuông. Lão là một người giọng lớn điển hình, mà khi khen cháu gái của mình thì càng đắc ý phi thường.
Có điều Nhiễm lão gia tử bình thường nghiêm khắc. Gia giáo cũng cực nghiêm. Có thể lên tiếng khen vãn bối một lần. Đúng là cũng khó có được.
"Nhớ chứ. Sao lại không nhớ được? Lần đó Đông Nhi sáu tuổi. Cũng chẳng biết lão đầu tử anh đột nhiên nghĩ cái gì. Bảo nó học nghệ thuật pha trà. Không cẩn thận bị nước sôi văng vào. Bàn tay nhỏ của nó nổi lên mấy cái mọng nước. Tôi nhìn cũng đau lòng. Không ngờ tính đứa nhỏ này cũng bướng bỉnh. Bị bỏng đến thế cũng không khóc không kêu. Về sau còn chạy đi tìm vua trà nam thành Yến Kinh An Ý Như học trà nghệ. An Ý Như không phải có tiếng là không thu môn đồ sao? Bao nhiêu công tử tiểu thư đi cầu đều không nhận. Cũng chẳng biết tiểu nha đầu này làm thế nào mà cảm động nàng nữa". Hàn lão gia tử bộ dạng cảm thán nói.
"Ha ha. Tiểu Sảng nhà các người cũng không tồi à". Trong lòng Nhiễm lão gia tử vui vẻ. Cũng đi khen hậu bối của Hàn gia.
"Cháu trai làm sao tốt như cháu gái chứ? Cháu gái chính là tiểu tri kỷ, là áo bông của ông. Anh xem. Tinh Thần ở bên ngoài bận rộn như thế mà vẫn cố ý chạy về thăm anh. Đông Nhi... đúng rồi. Đông Nhi đâu rồi? Sao gần đây không thấy nó?"
"Đông Nhi đi Hong Kong thu album. Còn một số MTV phải đi ra nước ngoài lấy cảnh. Trong thời gian này nó cơ hồ chân không dính biên. Bay tới bay lui ở bên ngoài. Đĩa nhạc đầu tiên của nó sắp thu thành công. Theo như nhật trình thì cũng sắp về rồi". Nhiễm Tinh Thần ở bên cạnh giải thích. Giọng nói không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh. Ở trước mặt hai lão nhân còn hơi có chút nhuệ khí. Đây cũng là nguyên nhân nàng được mấy lão nhân gia trưởng bối yêu thích. Đặc biệt là Nhiễm gia. Dước tình huống không có nam nhân, lại càng xem nàng là hạch tâm đời thứ ba để bồi dưỡng.
"Thật sao? Đây là một tin tốt ha. Lão già tôi mặc dù nghe không hiểu ca khúc được yêu thích gì đó. Nghe mấy thứ tình yêu lăng nhăng gì đó càng đau đầu. Nhưng nếu là Đông Nhi hát thì tôi nhất định phải nghe thử. Nhìn xem tiểu nha đầu thường ở bên người chúng ta rốt cuộc đã trưởng thành tới mức nào". Hàn lão gia tử vừa cười vừa nói.
"Được rồi lão Hàn, đừng khen hai nha đầu nhà tôi nữa. Anh dù khen thế nào, bọn nó vẫn họ Nhiễm, chẳng lẽ thành cháu gái nhà các người được chắc? Tối nay anh tới tìm tôi để nói cái này sao?" Nhiễm lão gia tử lộ vẻ nghiêm túc, mặc dù bọn họ chỗ ở cũng không xa, hai người cũng thường cùng uống trà chơi cờ, nhưng giống như tối nay, vào giờ này mà chạy tới, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm.
"Ha ha, tôi tới tìm lão đại ca nói chuyện cũng không được à?" Hàn lão gia tử cười sang sảng. "Tôi vốn định thông báo một tin với lão đại ca. Nhưng Tinh Thần đã về, thế chắc lão đại ca đã biết chuyện xảy ra tối nay rồi phải không?"
"Anh nói là chuyện về thằng nhóc Diệp Thu kia à?" Nhiễm lão gia tử nói.
"Đúng vậy. Trừ hắn ra thì còn có thể là ai chứ? Có người trẻ tuổi nào dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, quậy kinh thành thành một cái đầm đục sao? Không cần tiền đồ nữa à? Tôi cũng nghi thằng nhóc này có phải vò đã mẻ lại sứt không, hắn đã không tốt, cũng không để người khác sống khá giả. Hắn gây ầm ĩ như vậy, đối với hắn ngược lại chẳng có ảnh hưởng gì. Vốn cũng chẳng có gì để mất mà".
"Hơn nữa sau này lúc ai muốn động tới hắn, cũng phải xem mình có phải miếng bánh không. Đã giải quyết không ít tai họa ngầm. Chỉ là thằng nhóc Yến gia kia thật không may, lại bị Diệp Thu bôi bẩn cả trán. Vốn là nhân vật đại biểu cho lớp trẻ tuổi thành Yến Kinh, làm sao dám chỉ trích Diệp Thu chứ?"
Hàn lão gia tử cực kỳ có hảo cảm với Diệp Thu, cho nên lời nói đương nhiên cũng nghiêng về bên hắn. "Nếu như nói Diệp Thu ương ngạnh, vậy thằng nhóc Yến gia chủ động khiêu khích Diệp Thu không phải càng ương ngạnh hơn sao? Nếu nói Diệp Thu thủ đoạn tàn nhẫn, vậy chứng minh hắn là một người chất pháp. Nhưng thằng nhóc Yến gia lại không thể xử lý tốt nguy cơ chuyện này, vậy có phải là năng lực có vấn đề không?"
Nhiễm lão gia tử xụ mặt nói: "Thằng nhóc này chính là một lưu manh. Lúc bảo hắn chấp hành chuyện kế hoạch cá mập anh còn nhớ không? Cứ thế từ chối tôi. Đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn là lần đầu ăn canh bế môn (không cho người khác vào nhà) của người khác. Bây giờ lại làm loạn như vậy... ài, không biết là phúc hay là họa đây".
"Lão đại ca. Loạn thế cần Trọng Điển. Tình huống giống như Diệp Thu, không dùng một số thủ đoạn phu thường thì có thể giải quyết sao? Năm đó nếu không phải lão gia hỏa kia luôn cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, người thắng là phe nào, ai mà biết chứ? Lịch sừ à, chỉ dùng thành bại để luận anh hùng".
Nhiễm lão gia tử cẩn thận nhìn Hàn lão một cái, thẳng thắn nói: "Lão Hàn, thằng nhóc kia làm thuyết khách của anh à? Sao ông Phật bự anh đã nghiêng về bên hắn rồi?".
"Ha ha, chuyện như vậy chúng tôi tham gia làm gì? Lão đầu tử nhà bọn họ Lã Vọng buông cần (Lã Vọng là Khương Tử Nha), chúng tôi nhảy ra đấu với tiểu bối, Diệp Thu không thua cũng tính là thua. Còn có thể tiếp tục ở thành Yến Kinh sao? Loại sự tình này, để bọn nhỏ tự giải quyết với nhau đi. Chúng ta đến xem náo nhiệt". Hàn lão gia tử cười nói. Chỉ là giấu chuyện Hàn Ấu Lăng vào Tô Phương liên hợp với Diệp Thu.
"Đúng đấy. Ngồi yên dự trữ lực lượng đi. Vừa rồi Tinh Thần đã nói chuyện này với tôi, tôi cũng cảm thán nửa ngày. Trước kia tôi cứ tưởng thằng nhóc này cái gì cũng không muốn, cho nên mới lãnh đạm với mọi chuyện như vậy. Hắn biết cửa nhà chúng ta. Nhưng từng qua mấy lần chứ? Người trẻ tuổi khác là đuổi còn đuổi không hết, còn thằng nhóc này lại còn là người phải mời nhiều lần. Ngẫm lại cũng tức. Bây giờ nhìn lại, hắn vẫn là có sự truy cầu".
"Đúng vậy. Có truy cầu là tốt rồi. Nếu cái gì cũng không cầu, vậy thật khiến người khác thất vọng". Hàn lão gia tử gật đầu.
"Lần này biểu hiện của Diệp Thu thật khiến hai mắt người khác tỏa sáng". Nhiễm Tinh Thần đột nhiên xen vào nói. Bình thường mọi người cùng ở một chỗ quen nói chuyện phiếm. Hai người cũng không thấy nàng không hiểu lễ số, mà trái lại, hai lão già lại rất để ý một số quan điểm của nàng.
"Hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy ở Yến Kinh tạo dựng tiếng nói riêng của mình, thoáng cái khuấy đục nước cả Yến Kinh. Nếu cháu đoán không sai, bây giờ không ít người đã đang nói cùng một chủ đề với chúng ta? Hắn chính là muốn tất cả tiêu điểm đều tập trung trên người mình. Như vậy, Yến Thanh Phong cũng không dám quá mức. Hôm nay hắn xử thành viên tiểu đội Violet, mặc dù đội trưởng tiểu đội Violet không biết xuất phát từ tâm lý gì mà không tức giận tại đó, nhưng Diệp Thu chắc chắn đã đắc tội với tất cả bọn họ".
"Hơn nữa Yến Thanh Phong còn nắm giữ bộ đội thứ năm, đây là một chi tiểu đội xuất quỷ nhập thần, cháu hao phí không ít tâm tư thu thập tư liệu về chi tiểu đội này. Nhưng tư liệu có được vẫn ít lại càng ít. Nếu Yến Thanh Phong đưa cả nó ra thì sao? Những mánh khóe tối sáng càng tầng tầng lớp lớp. Cũng chẳng phải là không có một số kẻ đui mù muốn ôm chân của Yến Thanh Phong mà gây phiền toái cho hắn".
"Lúc chúng ta nhìn chằm chằm Diệp Thu, thì tất nhiên cũng sẽ phải nhìn chằm chằm Yến Thanh Phong. Trước kia bọn họ trong bóng tối làm sao đấu tranh chúng ta không chú ý, cũng không nắm rõ. Nhưng bắt đầu từ tối hôm nay, Diệp Thu và Yến Thanh Phong giống như là diễn viên trên sân khấu, chúng ta chính là khán giả dưới đài. Hai người chỉ một cử chỉ nhấc tay ngẩng đầu, một câu nói, một vẻ mặt chúng ta đều có thể thấy rõ, ai dám làm loạn chứ? Thắng. Đó là do hắn năng lực xuất chúng. Thua, ai có thể trách hắn? Vốn hai người cũng không cùng một đẳng cấp mà".
Yến Thanh Phong cúi đầu xuống, trong tay cũng nâng một chén trà đậm, không ngừng miết, muốn chuyển phẫn nộ từ đáy lòng lên chén trà, mà không lộ ra ở trên mặt. Nếu trên lưng gánh một lời bình nóng nảy lỗ mảng, tiền đồ có lẽ đã bị hủy một nửa.
Tối nay Diệp Thu đánh cho Yến Thanh Phong trở tay không kịp, mặc dù biết hắn thân thủ không tệ, nhưng không ngờ vương bài của tiểu đội Violet Thanh Xà không ngờ lại chẳng chịu nổi một kích. Gã cũng tự mình dốc lòng hé ra một lá bài lung lạc. Không ngờ thoáng cái đã bị Diệp Thu đánh cho tàn phế.
Lúc ấy gã bảo Thanh Xà đi lên tìm hiểu. Có thể tóm hắn thì càng tốt. Mặc dù không tóm được, thì cũng có thể lui ra an toàn. Chính mình vẫn còn chuẩn bị hậu chiêu. Nhưng cách làm tàn nhẫn này của Diệp Thu đã làm rối loạn trình tự của gã. Xuất hiện tình huống như thế, khiến gã căn bản không kịp làm động tác sau đó.
Một chiêu vô ý, đã bị người đoạt tiên cơ. Yến Thanh Phong thầm cảm thán.
Nếu như nói thu hoạch duy nhất tối nay, thì đó là Diệp Thu đắc tội với không ít người.
Còn tiếp tục thương lượng với nhóm cố vấn làm sao lật ngược thế cờ, đảo ngược thế cục, vẫn do chính mình chủ đạo. Không ngờ cuộc điện thoại của thư ký ông lại là gọi mình về. Xem ra lão đầu tử này luôn chú ý mình, cũng không phải là hoàn toàn yên tâm với mình.
Điều này cũng không thể trách ông, mình lần đầu tiên ra chiêu đã bất lợi, cũng khó trách ông theo dõi gắt gao ở sau.
"Sai rồi sao?" Lão gia tử vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng, cũng không nổi trận lôi đình như tưởng tượng của Yến Thanh Phong. Điều này khiến Yến Thanh Phong hơi kinh ngạc. Vốn lão gia tử trong nhà đối với hắn phi thường hà khắc, hơi có khuyết điểm liền trách mắng thậm tệ, hôm nay sao lại thế nhỉ?
"Sai rồi ạ". Yến Thanh Phong kính cẩn đáp.
"Sai ở đâu?"
"Sai ở chỗ khinh địch".
"Ừ". Lão gia tử gật đầu. "Đây là một sự giáo huấn tốt. Trong thiên hạ, ngoại trừ cháu, còn có không ít người mạnh. Bệnh của cháu chính là khinh địch, nghĩ rằng người tài trong thiên hạ không ai hơn cháu".
Yến Thanh Phong xấu hổ không thôi, ông nói không sai. Ngoại trừ Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung mà mình biết kia, mình còn để ai vào trong mắt chứ? "Năm đó lúc ông tranh với một người, trước đó ông cũng bị người ta đè đánh khắp nơi, người ta đoạt hết tiên cơ. Đó là một người lợi hại. Mãi cho tới bây giờ, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của lão vẫn khiến lòng người sợ hãi. Nhưng cuối cùng... một chiêu lật thế cờ cuối lại là ông. Thanh Phong, ông không muốn chuyện năm xưa lại đảo ngược".
"Cháu hiểu". Yến Thanh Phong nghiêm túc gật đầu.
"Sau này đừng tiên phong. Nếu thành công thì tốt, nhưng thất bại thì ngay cả lúc hòa hoãn cũng không có. Đi đi. Nhân tâm có thể dùng. Thu thập nhân tâm một chút. Sau này để người khác đi tiên phong. Chúng ta có ngã cũng chẳng dập đầu". Lão gia tử hôm nay không có hứng nói gì, sau mấy câu, liền phất tay bảo người rời đi.
"Ông nghĩ sớm ạ". Yến Thanh Phong cung kính mà đứng lên, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng trà.
Ra khỏi một trong những chỗ thần bí nhất Yến Kinh, Yến Thanh Phong ngồi ở phía sau chiếc xe có thể chống đạn nhưng ngoại hình cực kỳ kém, sau khi day day huyệt thái dương, mới dặn lái xe: "Đi Yên Vũ Giang Nam".
Yến Kinh tối nay là thuộc về Diệp Thu, bởi vì ai cũng đều bàn chủ đề có liên quan tới hắn. Mà tư liệu liên quan tới hắn lại bày từng tập từng tập trên bàn.
Tô Hàng, Thanh Thạch Hạng.
Có người hát rằng: Gió đến đây liền tưởng niệm, tưởng niệm đến khách qua đường, mưa đến nơi này giăng thành tuyết, bịn rịn quấy lấy nhân gian chúng ta.
Đây là một thành thị thân thương, đây là một thành thị dịu dàng động lòng người. Đây là một thành thị có thể quấn trăm thước cứng thành sợi chỉ mềm. Hạnh tìm mưa bụi, cầu nhỏ nước trôi, người nhà thấp bé chằng chịt, còn có cô nương kết sầu oán như bện giấy dầu đinh hương, mưa ghé qua đây dầm dề lại tịch liêu.
Tô Hàng mưa phùn liên tục mấy ngày, mưa chấm nhỏ li ti, nhưng những hạt li ti lại vĩnh viễn không ngừng bay. Bầu trời sương mờ mông lung, trong không khí là mùi bùn đất ẩm ướt cùng rêu xanh.
Hai nam nhân đi trong màn mưa lúc khuya. Trông thật vội vã, giày da gõ trên đá lát trên đường, phát ra tiếng vang thanh thúy khanh khách. Không biết chó sủa nhà ai, sau khi bị chủ quát to hai tiếng, hết thảy lại trở về im lặng.
Không cẩn thận trượt chân, một dáng người nam nhân trẻ tuổi gày gò thiếu chút nữa té ngã. Người trung niên bên cạnh vội giữ hắn lại, trầm giọng nói: "Thiếu gia, cẩn thận".
"Với trời này à, cũng không biết khi nào mới có thể nhìn rõ". Quách Thành Chiếu lau mặt nói.
Trong khoảng thời gian này Tô Hàng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Liên Phong Duệ của Liên gia đứng đầu tứ đại gia tộc bị người đâm bị thương. Do cứu kịp thời mới qua cơn nguy kịch. Vu Lan người dẫn chương trình giải trí nổi tiếng bị người ta cưỡng gian rồi giết chết, mũi nhọn đều nhắm thẳng vào Hàn Ấu Lăng của Hàn gia thuộc tứ đại gia tộc. Quách gia và Hàn gia bị ép khai chiến. Hàn gia trọng thương nhiều người, còn trật tự ngầm ở Tô Hàng chỗ duy trì Quách gia lại làm xáo trộn, thành viên trọng yếu của Quách gia hơn phân nửa sa lưới.
Dân chúng Tô Hàng thời gian ngắn gần đây lại vô cùng hạnh phúc, trà dư tửu hậu, không ít người tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ trò chuyện với chủ đề chính là Tô Hàng gần nhất.
"Anh không biết sao? Vu Lan kia là bị vợ lớn tìm người giết đó. Trước làm này làm kia, sau đó mới giết. Mà bị làm rất thảm nhé. Lúc đồi tôi cứ suy nghĩ, cô gái xinh đẹp như vậy, lại làm việc trong đài truyền hình, một đôi mắt hồ ly dài, làm sao có thể không đi quyến rũ đàn ông chứ? Những Tiểu Tam này à, cũng đáng thương lắm".
"Hàn Ấu Lăng? Tên đó là ai mà cũng không biết à? Một trong tứ công tử ở Tô Hàng đó, giống Cổ Bảo Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng" vậy, là một tên đẹp trai, nhưng không làm chính sự. Cả ngày chỉ biết chìm trong đám đàn bà".
"...nghe nói Vu Lan và Hàn Ấu Lăng có gian díu..."
"Nàng không phải là tình nhân của Liên Phong Duệ sao?"
"Không phải. Các người đều sai hết rồi. Nàng là tình nhân chung của ba người Quách Thành Chiếu, Liên Phong Duệ, Hàn Ấu Lăng, thường cùng bốn người... giống như trong phim Nhật đó. Ba nam một nữ, tư thế gì cũng đều có thể làm được... còn xuất hiện ba động. Cũng vì Hàn Ấu Lăng cứ chiếm lấy miệng nàng, Quách Thành Chiếu mới đánh nhau với hắn..."
Tất cả trăm ngàn quán trà ở Tô Hàng lại càng đắt sô, mỗi người đều cao hứng buôn chuyện. Chỉ trỏ đại sự kiện ở Tô Hàng gần đây. Một số người biết chút tin, hoặc là không biết mà lấy được tin tức nho nhỏ từ trong miệng trăm người, loại người như thế ở quán trà là được hoan nghênh nhất. Lần nào tiền trà cũng có người thanh toán cho, tất cả mọi người đều chú ý lên trên người của anh. Uất ức cả đời, cũng chỉ có những lúc này mới tìm được chút cảm giác thành tựu.
Những chuyện này với dân chúng bình thường chỉ là chút đề tài để bàn chuyện, nhưng đối với những người trong cuộc mà nói, lại khổ không thể tả.
Đặc biệt là Quách Thành Chiếu, dù thế nào Quách gia ở Tô Hàng cũng là một trong tứ đại gia tộc, có quan hệ có địa vị, trước kia những cảnh sát nhìn thấy bọn họ còn phải cúi đầu cúi người, ngoan ngoãn chạy theo giống chó vậy.
Nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên tiết trời thay đổi, bọn cảnh sát trước kia quỳ gối nhún nhường dễ bảo với hắn đột nhiên thay đổi thái độ với hắn, đả kích, đánh đố, gay gắt với thế lực hắc bang ở Tô Hàng. Hệ Quách gia là Quách Khai và Quách Dũng bị cảnh sát bắt được. Còn chạy trốn ngược lại thành nhân chứng bẩn, chú hai chú ba của Quách Thành Chiếu phụ trách giữ trật tự ngầm đều bị cảnh sát dẫn đi. Tường Quách gia bây giờ ngược lại mọi người đùn đẩy, một tòa cao ốc đem cảm giác bại.
Cũng may, còn có đại ca.
Quách Thành Chiếu rất ít khi ăn loại đau khổ này. Nhưng vì không muốn rút dây động rừng, từ trên xuống dưới Quách gia gã cũng không thể không đi trong mưa đêm.
Hai người tới góc tường cuối trước một sân nhỏ liền dừng lại, lúc Quách Thành Chiếu rũ mưa trên người xuống, người trung niên đã đi lên bậc thang nhẹ nhàng gõ cửa.
Sau hai cái dài hai cái ngắn, lại duỗi tay ở trên tấm ván gỗ gõ ba cái, cửa chính dày cộm lúc này mới két một tiếng mở ra.
Hai nam nhân đứng ở cửa hốc mắt sâu không giống người Trung Quốc thu hồi súng, đợi đến khi Quách Thành Chiếu và trung niên nhân đi vào xong, hai người lại đóng cửa chính không chút tiếng động. Quách Thành Chiêu vốn còn định chào hỏi bọn họ, nhưng thấy hai người vẻ mặt lãnh đạm nên cũng thôi.
Những người AQ này, thật kiêu ngạo.
Trong sân không có đèn, nhưng sau khi đẩy cửa gian phòng, bên trong lại đèn đuốc sáng trưng. Trên cửa sổ cũng treo rèm, ánh đèn không xuyên qua. Khe cửa cũng có báo dày chặn lại.
Phòng khách rất lớn, những phòng ở này đều là người địa phương tự mình xây. Không giống chỗ nhà đất là tấc đất tấc vàng, phát huy tham lam và keo kiệt tới cực hạn.
Trong góc phòng khách có một cái bàn, có mấy nam nhân lộ vẻ cảnh giác mà đứng lên nhìn hai người tiến vào, trong tay còn cầm lá bài, súng lục tùy tiện mà đặt ở trên bàn. Trên ghế salon cũng có mấy nam nhân, một bộ dạng sắc bén lãnh khốc, cũng hốc mắt sâu, giống người ở ngoài, đều là trợ thủ đại ca mang từ Mỹ về.
Một nam nhân thân hình cao lớn, để ý thì thấy lùn, ánh mắt sắc bén, trên mặt cũng cực kỳ lãnh khốc đứng ở cửa. Phía dước mặc một cái quần màu gì không rõ, trên người là một cái áo thun bó màu đen, cơ bắp trên người nhô lên, trên cánh tay rắn chắc săm một cái đầu lâu. Sừng sững bất động, những trên người lại có loại sát khí sắc bén đầu máu tanh. Thứ chỉ có quân nhân thân trải trăm trận mới có, nhưng không ngờ lại xuất hiện trên người nam nhân này.
"Đại ca". Quách Thành Chiếu nhìn thấy người này, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, ủy khuất và không cam lòng mấy ngày nay liền đang lên, con mắt liền ươn ướt. Hơn nữa anh em nhiều năm không gặp, lý nên ôm nhau khóc lớn mấy tiếng mới đúng.
Nghĩ như vậy, Quách Thành Chiếu liền nhào tới người nam nhân kia. Định dựa trong lồng ngực gã thống khoái mà khóc một trận.
Phành!
Vào lúc Quách Thành Chiếu sắp nhào vào trong lòng nam nhân, nam nhân kia lại bất ngờ đá một cược, đạp bay thân thể Quách Thành Chiếu ra ngoài.
Liên tục đụng ngã hai cái ghế mới dừng lại được, thân thể Quách Thành Chiếu giống như một cái khung vỡ. Nằm trên đất không làm gì được, vẫn là người trung niên đi theo mình vội chạy tới kéo gã dậy. Mà những người Việt Nam khác đều là bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt.
"Đồ vô dụng. Lúc này mà khóc thì được cái rắm gì? Có bản lĩnh khóc không bằng xách dao đi lên chém mình hai cái". Quách Thành Dương lãnh khốc nói.
Bụng nhộn nhạo đau đớn, nhưng Quách Thành Chiếu cũng không dám kêu đau. Lại nhìn nam nhân gọi: "Đại ca, anh cứu chúng tôi đi".
Bị đại ca của mình một cước đạp bay, nước mắt cũng đồng thời bị tống trở về.
"Không cứu các người, tôi bất chấp nguy hiểm đường xa chạy về làm gì?" Quách Thành Dương tới ghế salon ngồi xuống, từ trong góc lấy ra một hộp thuốc lá, châm thuốc nói.
"Đại ca, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ? Chú hai và chú ba vị cảnh sát theo dõi. Hai tên rùa đen Quách Khai và Quách Dũng thì lại thành nhân chứng bẩn, mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa. Nếu lúc đó hai người bọn chúng lên án chúng ta, Quách gia chúng ta sẽ tiêu đời". Quách Thành Chiếu vẻ mặt gấp gáp nói.
"Vậy để bọn chúng không thể ra tòa là tốt nhất". Quách Thành Dương nhàn nhạt nói.
"Nhưng bọn chúng được cảnh sát bảo vệ tầng tầng".
"Chuyện này giao cho người của anh là được rồi, bọn họ làm những chuyện này rất chuyện nghiệp. Ở Mỹ, cũng không phải là lần đầu làm chuyện này". Quách Thành Dương không nhịn được mà xua tay nói: "Mày chỉ cần nói cho tao biết, còn có ai muốn Quách gia chúng ta tiêu đời".
"Còn có Hàn gia... và Trầm gia". Quách Thành Chiếu nói. Vốn Trầm gia ở trong tràng tranh đấu này cũng không ra lực gì, chỉ vì ngươi nam nhân kia quan hệ tốt với Trầm gia, có thể có người trả thù Trầm gia một lần, Quách Thành Chiếu vẫn là rất thích. Còn Hàn gia là chủ lực đả kích Quách gia, bọn họ trả giá lớn một chút là chuyện đương nhiên.
"Hàn gia? Trầm gia?" Quách Thành Dương vẻ mặt âm trầm cười. "Muốn Quách gia chúng ta bị xóa tên ở Tô Hàng sao? Không dễ vậy đâu. Cho dù chết, chúng ta cũng phải kéo theo kẻ chết chung".