Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 312: Tuyết bay ngoài cửa sổ, trong phòng sắc xuân ngập tràn (3)



Trầm Mặc Nùng quay mặt qua, vẫn không nói chuyện với Diệp Thu.

Diệp Thu lại ngáp một cái. Quấn chăn lăn ra ngoài. Trầm Mặc Nùng cảm giác được thân thể Diệp Thu dán qua. Lại nhích ra ngoài, Diệp Thu rất nhanh lại lăn tới.

Khi Trầm Mặc Nùng chen đến mép giường, lại nhích ra ngoài nữa sẽ lăn xuống đất, Diệp Thu mới không động đậy nữa. Thân thể hai người dính sát vào nhau.

Tiếp theo, Diệp Thu lặng lẽ vén một góc chăn lên, duỗi chân ra ngoài, giống như bộ đội trinh sát, tới gần thân thể Trầm Mặc Nùng, thấy nàng không phản ứng, sau đó chậm rãi chui vào trong chăn nàng.

Thân thể Trầm Mặc Nùng lạnh như bặng, quấn cái chăn, nhưng không cách nào ngắn chân kia của Diệp Thu tiến vào.

Khi Diệp Thu chia mình thành vài khối, nhét từng bộ phận của mình vào trong chăn của Trầm Mặc Nùng, cũng tốn hơn nửa tiếng, thiếu chút nữa mệt mỏi mà thiếu kiên nhẫn.

Hai tay Trầm Mặc Nùng che ngực, dùng lưng hướng về phía Diệp Thu, thân thể co thành hình vòng cung, trong đầu hỗn loạn, lúc đang phân vân nên chấp nhân hay cự tuyệt, Diệp Thu đã đưa tay ôm thân thể nàng.

"Một người ngủ lạnh". Diệp Thu nhẹ giọng ở bên tai nàng nói.

Giai nhân trong lòng, mặc dù ôm Trầm Mặc Nùng cách y phục, nhưng Diệp Thu vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng với đường cong, lực đàn hồi kinh người kia của thân thể Trầm Mặc Nùng. Mà dương căn phía dưới cũng như một thanh trường mâu đâm vào mông Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng cảm nhận được sự cứng rắn và nóng rực phía sau. Càng tâm loại như ma.

Thân thể hai người dính sát một chỗ, nhiệt độ tăng vọt. Diệp Thu duỗi tay tiến vào vạt áo trước của Trầm Mặc Nùng, đẩy hai tay của nàng ra, chiếm quyền sở hữu và khái phá tạm thời đại bạch thỏ, phát hiện trên người Trầm Mặc Nùng đã có mồ hôi bịn rịn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lạnh phải mặc thêm quần áo, nóng lên tất nhiên phải cởi quần áo. Đây là vấn đề rất đơn giản.

Diệp Thu nhẹ nhàng kéo dây lưng đồ ngủ Trầm Mặc Nùng ra, sau đó giật áo ngủ của nàng sang một bên, lộ ra hơn phân nửa vai mềm, Diệp Thu nhẹ nhàng hôn lên.

Vai, cổ, vành tai, tóc. Sau đó tìm được cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang thở dốc kịch liệt kia, lập tức ngăn lại.

Thân thể hắn hoàn toàn bị vưu vật này nhen nhóm, ngực lớn của nàng, mông lớn của nàng, da thịt trắng nõn của nàng, mái tóc của nàng, lông mày của nàng, đôi mắt nàng, hô hấp của nàng, hương vị trên người nàng, mỗi một chỗ đều có lực hấp dẫn trí mạng với Diệp Thu.

Đoạt lấy nàng. Dùng sự cường tráng của mình chinh phục nàng. Đây là ý niệm duy nhất còn có trong đầu Diệp Thu.

Đều cho hắn đi.

Một tia kiên trì cuối cùng từ đáy lòng Trầm Mặc Nùng sụp đổ. Rốt cuộc cũng thả lỏng tâm cùng thân thể nghênh đón nam nhân mày dạn mặt dày không ngừng khởi xướng tiến công này. Phòng tuyến cuản àng vốn là yếu ớt như thế, lại có thể kháng cự tới khi nào chứ?

Hoặc là, tiếp theo. Hoặc là, còn có thể kiên trì hai lần. Vậy thì sao chứ?

Cuối cùng đều cho hắn. Làm sao có thể trốn được?

Diệp Thu cảm giác được tâm tình Trầm Mặc Nùng biến hóa, thân thể đang căng cứng của nàng đột nhiên thả lỏng, hai tay luôn chống đẩy đột nhiên ôm sát eo hắn. Cái miệng nhỏ nhắn đang đóng chặt kia cũng vì hắn mở ra, nghênh đón đầu lưỡi của hắn tiến vào

Diệp Thu ngược lại biến thành dịu dàng. Một tay ôm lưng Trầm Mặc Nùng, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy một tay nàng, rồi lại dịu dàng hôn nàng thật lâu.

Đây là một nữ nhân khiến trời cao cũng phải ghen tị, cũng là một nữ nhân có thể khiến nam nhân điên cuồng. Nàng có thể khiến nam nhân dịu dàng trở nên điên cuồng, cũng có thể khiến nam nhân điên cuồng lộ ra nhu tình từ đáy lòng, không đành lòng hành hạ nàng quá nặng, khiến nàng cảm giác được một tia không vui.

Khi Diệp Thu rốt cục không nhịn được, cởi quần lót Trầm Mặc Nùng định xách thương vào thì Trầm Mặc Nùng lại che kín hạ thể. Mị nhãn như tơ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời rõ ràng dị thường, nhìn Diệp Thu muốn nói lại thôi, rồi lại nhẹ nhàng thở dài.

Lúc nàng dời tay mình đi, Diệp Thu đâm thương mà vào. Mặc dù bên trong đã lầy lội thành một mảnh, nhưng vẫn chật chội vô cùng. Khi gặp một màng mỏng phía trước, Diệp Thu nhẹ nhàng ở phía trước thu ruộng mấy lần, cho là đã trơn và thích ứng. Sau đó đột nhiên tăng lực, nam căn cũng đẩy mạnh về trước.

"A!" Trầm Mặc Nùng một tay che miệng kêu lên một tiếng, tay còn lại ấn mông Diệp Thu, không để hắn cử động nữa.

Diệp Thu biết sự đau đớn của nữ nhân lần đầu tiên, tất nhiên sẽ không lộn xộn. Chỉ nhẹ nhàng mà hôn lông mày nàng, mũi nàng cùng đôi mắt nàng.

Nữ nhân quyến rũ tài trí đến tận xương này, cho dù là kêu lên cũng hàm súc như vậy. Thậm chí đã sớm chuẩn bị kỹ càng, che một tay ở miệng. Để lúc đau có thể che dấu âm thanh phát ra.

Diệp Thu ghé vào thân thể Trầm Mặc Nùng một lúc. Không chế sự nhúc nhích của mình, nhẹ nhàng hôn Trầm Mặc Nùng săn sóc, cùng đợi nàng khôi phục và thích ứng.

Thật lâu sau, khi Trầm Mặc Nùng bắt đầu chậm rãi đáp lại nụ hôn của Diệp Thu, Diệp Thu lúc này mới nhìn nàng ra hiệu một cái, thấy nàng quay mặt qua cũng không phản đối, hơn nữa bàn tay đặt trên mông hắn cũng rút về, lúc này Diệp Thu mới động nhẹ.

Dự báo thời tiết hiếm khi chính xác một lúc, bầu trời ngoài cửa sổ thật đúng là bắt đầu tuyết rơi. Lác đác, không kết thành hình khối như ruột bông, nhưng lại dày đặc vô cùng, bay múa đầy trời, như ánh huỳnh quang đầy thế giới.

Theo sự nhúc nhích của Diệp Thu, mùi hương tự nhiên ở cơ thể Trầm Mặc Nùng cũng càng tỏa ra. Như tơ như sợi, như hinh như lan, mùi thoang thoảng khiến người ta say mê không thôi, tản ra trên không trung, tụ ít thành nhiều, mãi đến khi nhồi cả phòng.

Cả phòng đều ngập mùi hương của cơ thể Trầm Mặc Nùng, hai người giống như lan dại đang nở trong bụi rậm.

Vì thưởng tuyết, cửa sổ luôn không đóng. Diệp Thu vừa ghé trên thân thể Trầm Mặc Nùng cần cù làm việc, vừa thưởng thức màn tuyết này. Bay múa đầy trời, một mảnh hoang vu, đâu đâu cũng thấy gió tuyết hóa thành bụi.

Chỉ nghe nói qua cỡi lừa thưởng tuyết, nhưng lại chưa từng thấy cưỡi nữ nhân thưởng tuyết. Cảnh vừa cưỡi vừa nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài trời. Diệp Thu không biết mình là quá tục hay là phong nhã, nhưng chắc hẳn tâm lý có chút biến thái.

Lần đầu tiên Trầm Mặc Nùng ** tới rất nhanh, trong lúc nàng ôm chặt Diệp Thu, để thân thể hắn dính sát vào mình, không để hắn lộn xộn nữa, thân thể bản thân lạnh đi, sau đó run rẩy, tóc dài tán loạn vương trên giường, sắc mặt hơi đỏ, trên trán mồ hôi bịn rịn. đáy lòng Diệp Thu liền dâng lên cảm giác thành tựu vô cùng.

Nữ nhân kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc cũng bị mình chinh phục.

Kết quả một cuộc điều tra ở nước Anh cho thấy, nam nhân thường cho rằng, chinh phục bạn gái trên giường, mới là chuyện tạo cảm giác cực kỳ có thành tựu. Thực sắc tính dã, có thể thấy được tầm quan trọng ** giữa nam nữ.

Thân thể hai người ôm nhau, tựa ở đầu giường, hưởng thụ sự ấm áp sảng khoái cực độ. Tuyết càng rơi càng lớn, như động tác vừa này lúc Diệp Thu chạy nước rút. Từng mảnh từng mảnh tuyết như sợi bông rơi xuống, có bông còn từ cửa sổ bay vào phòng. Rơi trên chăn, một ít khối thấm vào, nhưng hai người lại hồn nhiên không phát giác ra.

"Diệp Thu". Trầm Mặc Nùng nhìn cảnh đẹp bên ngoài si ngốc, khẽ gọi tên Diệp Thu.

"Hả?" Diệp Thu cúi đầu xuống. Chẳng lẽ lại muốn nữa sao? Mình còn chưa chuẩn bị xong mà.

"Em biết đây là vận mệnh, em không cách nào trốn tránh được. Em cũng không hối hận, đây là chuyện đã sớm định trước. Nhưng em hy vọng, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Trở về Yến Kinh, chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì cả. Hết thảy, vẫn giống trước kia. Được không?" Trầm Mặc Nung quay đầu nhìn Diệp Thu, trong lòng nặng nề mà thở dài. Còn có áy náy.

Đường Quả, cô gái này đơn thuần đáng yêu, bản thân cho rằng nữ nhân khi yêu đều giống nhau, nhưng nam nhân nàng yêu lần đầu tiên, lại cùng mình ôm một chỗ.

Trầm Mặc Nùng không biết mình nên làm sao đối mặt với nàng, nàng có thể lấy hết dũng khí nghênh đón sự tiến vào của Diệp Thu, nhưng lại không cách nào đối mặt với ánh mắt trong suốt của Đường Quả.

Hai tay Diệp Thu nắm thật chặt, ôm thân thể Trầm Mặc Nùng hơn một chút. Hắn biết Trầm Mặc Nùng suy nghĩ cái gì, cũng biết nàng lo chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Cái này có ích sao? Anh về nói cho nàng biết sự thật ha?"

Trầm Mặc Nùng là nữ nhân đầu tiên linh hồn cùng thân xác đều giao cho mình, Diệp Thu không muốn phụ nàng quá nhiều.

"Không nên. Diệp Thu, ngàn vạn lần không nên". Trầm Mặc Nùng kích động, giống như nghe một chuyện rất khủng bố. "Không nên nói cho Quả Quả, cũng không nên nói cho bất kỳ ai. Em nói rồi, đây là lần cuối cùng của chúng ta. Sau này, em sẽ đối đãi với anh giống như trước đây. Anh tốt nhất cũng nên đối với em như vậy".

Diệp Thu lắc đầu cười khổ, có một số chuyện đã làm thì chính là đã làm, sao có thể khôi phục lại như trước kia chứ?

"Nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài". Diệp Thu khó xử nói.

"Em biết. Có thể giấu một ngày thì giấu một ngày đi. Cho dù cần giải thích với nàng, cũng nên để em nói đi". Trầm Mặc Nùng mặc dù thân thể giống như con mèo nhỏ lười biếng rúc trong lòng Diệp Thu, nhưng người lại không phục trạng thái tâm tư nhẵn nhụi ban đầu. Cố gắng nghĩ tới động tác bổ cứu sau đó.

Diệp Thu không đáp, chỉ nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, người cũng có chút ngây ngốc.

"Diệp Thu. Đáp ứng em đi". Trầm Mặc Nùng cố chấp nói.

"Không được". Diệp Thu lắc đầu.

"Tại sao?" Trầm Mặc Nùng có chút tức giận.

"Bởi vì đây không thể là lần cuối được". Diệp Thu sắc mặt gian gian nhìn Trầm Mặc Nùng trong lòng, ghé bên tai nàng nói một câu, nàng lập tức mặt đỏ bừng, con mắt sắp nhỏ ra nước.

"Nếu e không đồng ý, anh liền cự tuyệt đáp ứng yêu cầu của em". Diệp Thu chơi xấu nói.

Trầm Mặc Nùng bất đắc dĩ, nói: "Được rồi. Nhưng mà... ở lần này thì là lần cuối đấy".

Ngoài cửa số tuyết đầy trời, trong phòng sắc xuân ngập tràn.

Chính đạo là: Gió tuyết gãy nhụy non, vàng nhạt chồng đỏ tươi.

Xương mềm nghiêng giường ngọc, hồn bay chín tầng trời.