Khi Diệp Thu còn đang ngủ thì nhận được điện thoại của Dương Nhạc nói hắn và Lý Đại Tráng muốn qua thăm chúc tết. Sau khi đáp ứng hắn, Diệp Thu vội vã dậy thu dọn nhà cửa. Cũng may hôm qua Nhiễm Đông Dạ đã giúp hắn mua chút hạt dưa bánh kẹo các loại, nếu không thì cũng chẳng biết lấy cái gì ra mà đãi khách.
Hai người đến ngồi chơi một lát rồi cũng rời đi. Sau đó Diệp Thu cũng lái xe ra ngoài đi chúc tết. Đêm qua nói chuyện điện thoại với lão gia tử, ông ta nhờ hắn đi bái phỏng một ít bạn thâm giao. Bao gồm Hàn lão gia tử người Diệp Thu vốn đã thân quen, Nhiễm gia Nhiễm lão gia tử, còn có một số lão nhân mà Diệp Thu trước đây chưa từng tiếp xúc nhưng khi hắn tới nhà vẫn được chiêu đãi nhiệt tình. Ví dụ như Liêu gia, Hoàng gia, Bách Lý gia.
Có đôi khi, Diệp Thu quả thật tin rằng, lão đầu tử kia đã từng danh chấn kinh thành. Nếu không, sao lại có một mạng lưới "thâm hậu" như vậy? Rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, khiến cho ông ta rời xa kinh thành chạy đến một nơi thâm sơn cùng cốc rồi ở đó mấy chục năm?
Có điều là, gì mà tiểu thư khuê các rồi thì các phu nhân... yêu thương nhớ nhung theo như lời của lão đầu tử nói thì có đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng được.
Sau khi Diệp Thu lại gọi điện thoại chúc mừng năm mới Bố lão gia tử, từ chối lời mời đến dùng bữa trưa của họ, thì vội vã lái xe đến Tô Hàng. Sáng hôm nay Trầm Nhi Hiền đã tự thân gọi điện thoại cho hắn, mời Diệp Thu đến ăn trưa.
Nhạc phụ tự mình mời, sao có thể không đi?
Khí trời Yến Kinh se lạnh và khô ráo. Nhưng khí trời Tô Hàng lại lạnh căm, cái lạnh như chui ra từ trong xương cốt. Diệp Thu vừa đậu xe ở ngoài cửa lớn của Trầm gia, thì một tiểu nha hoàn ở cửa đã kinh hỉ hô lên: "Cô gia đã trở về. Cô gia đã về rồi."
Vừa hô vừa chạy nhanh tới nhanh nhẹn giúp Diệp Thu mở cửa sắt vừa lớn vừa nặng nề.
Đã trở về?
Ba chữ này phảng phất như xua tan đi cái lạnh ở trong lòng. Làm cho lòng hắn thoáng trở nên ấm áp. Ba chữ đơn giản như vậy thôi nhưng lại tạo cho hắn cảm giác được trở về gia đình ấm cúng.
Diệp Thu lái xe vào trong sân. Tiểu nha hoàn lanh lợi đã chạy lại giúp hắn mở cửa xưa. Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Cảm ơn!"
Cô gái cười hi hi nói không cần. Là phu nhân và tiểu thư sai cô ra cổng chờ hắn.
Đang nói chuyện. Vợ chồng Trầm Nhi Hiền và Trầm Mặc Nùng cũng đi ra đón.
Trầm Nhi Hiền vừa cười vừa nói: "Đã trưa chặt rồi. Nguyên bản nghĩ cháu sẽ không đến. Nhưng mà Mặc Nùng nói cháu nhất định sẽ đến. Chúng ta thành ra vẫn chưa khai tiệc. Chờ cháu đến ăn bữa cơm trưa."
Diệp Thu đưa mắt nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng thấy nàng mặc áo trong màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo len. Vừa cười vừa nói: "Lúc nhận được điện thoại của bác thì cháu đang đi thăm mấy người bạn. Sau khi xong rồi mới chạy đến đây cho nên hơi muộn. Bá phụ bá mẫu khong cần chờ cháu, cháu cũng không phải là khách mà."
"Không sao. Bụng cũng chưa đói. Bác cũng vậy vừa đi ra ngoài thăm bạn bè cả buổi sáng, vừa mới trở về. Chúng ta trước sau có một chút thôi. Đi, vào nhà thôi. Cơm đã làm xong rồi."
Trên bàn cơm, Trầm Nhi Hiền mặt mày hớn hở nói tình hình hiện tại của Trầm Thị. Từ khi Quách gia rớt đài. Trầm gia trở thành một trong những phương thu được nhiều lợi ích nhất. Sau đó Trầm Thị tiến vào quỹ đạo phát triển cực nhanh. Không chỉ thu được vài hạng mục từ nhân thủ của Quách Gia , mà ở các phương diện như địa sản, vận tải, xuất khẩu hải sản...v.v.. cũng có đột phá.
Chuyện đưa than ngày lạnh sẽ chẳng có mấy ai làm, thế nhưng những người trên gấm thêm hoa thì lại như các diếc sông Trường Giang. Càng phát triển nhanh, thì người đến đây tìm đối tác làm ăn càng nhiều. Hiện tại Trầm Thị tuy rằng chưa tiến nhập vào thời kỳ thu được nhiều lợi nhuận, nhưng chí ít công việc buôn bán đã mở rộng. Đã bắt đầu hình thành trạng thái sơ khai của một tiểu tập đoàn.
"Mỗi ngày mỗi khác, thật sự là mỗi ngày mỗi khác mà. Nếu như không phải bác làm việc bên trong Trầm Thị, có lẽ không cách nào tin nổi."
Trầm Nhi Hiền cụng chén với Diệp Thu, sau đó uống cạn, đột nhiên lại buồn bã: "Ông của Mặc Nùng vẫn mong Trầm gia quật khởi, thật đáng tiếc. Bây giờ nguyện vọng của người đã được thực hiện, nhưng lại không có cơ hội nhìn ngắm thành quả."
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng lại phải an ủi Trầm Nhi Hiền. Trầm Nhi Hiền nhìn chàng rể quý trước mặt, càng cảm thấy an lòng hơn, lại càng liên tục nâng ly chạm cốc với Diệp Thu, cho đến khi say khướt.
Sau bữa trưa, trong phòng Diệp Thu.
Trầm Mặc Nùng vừa vắt khăn nóng đưa cho Diệp Thu lau mặt, vừa nói : "Cha em lâu rồi không uống nhiều rượu như vậy. Hôm nay tâm tình rất tốt cho nên mới quá chén. Ông ấy nói em gọi điện cho anh đến đây ăn bữa cơm đầu năm, nếu anh không tới, cha em sẽ cho rằng chúng ta cãi nhau. Bữa cơm tất niên hôm qua, không uống chút rượu nào, hôm nay vừa rời dậy đã thúc em gọi điện thoại cho anh. Em nói chút nữa gọi, không ngờ cha đã tự mình gọi cho anh rồi."
Diệp Thu cười khổ nói: "Thảo nào bá phụ gọi điện cho anh sớm như vậy. Hóa ra còn có chuyện như thế này nữa. Xem ra, ông ấy rất hài lòng với chàng rể này nha."
Trầm Mặc Nùng đứng bên cạnh không nói lời nào, nhìn thấy Diệp Thu lau mặt xong, liền cầm lấy khăn mặt từ trong tay hắn, sau đó lại nhúng vào trong nước ấm, vắt sạch nước.
Diệp Thu đi lại gần, từ phía sau ôm lấy vòng eo của Trầm Mặc Nùng, mũi tham lam ghé vào người nàng hít lấy hương thơm như mùi hoa lan trên người Trầm Mặc Nùng, hỏi: "Ở nhà có khỏe không?"
Trầm Mặc Nùng khe khẽ thở dài, nói: "Em khỏe mà. Hiện tại Trầm Thị làm việc rất thuận lợi, không giống như trước đây nữa. Làm bất kỳ cái gì đều vô cùng khó khăn, luôn có loại cảm giác lực bất tòng tâm... Đường Quả có khỏe không?"
Diệp Thu nhớ lại tình cảnh lần trước hai người gặp mặt. Trong lòng cũng có chút cảm thán. Nguyên bản ở trong cùng một căn phòng, khoảng cách cũng gần như vậy, đưa tay ra có thể chạm. Nhưng sau khi mọi người rời khỏi nhà trọ, thì đã cảnh còn đây mà người lại mất. Có rất nhiều điều muốn nói ra, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
"Vẫn khỏe. Chỉ là... hơi gầy." Nhớ tới Đường Quả cho đù đã trang điểm kỹ càng cũng không làm sao che lấp được vẻ mặt uể oải, Diệp Thu cũng rất đau lòng.
Trầm Mặc Nùng buồn bã, nói: "Cô ấy đến bây giờ cũng chưa từng chịu nhiều khổ cực như vậy. Đường thúc thúc lại chưa tỉnh, bên cạnh không có người thân nào hết. Diệp Thu, em xin anh đó, giúp em chăm sóc cô ấy thật tốt."
"Anh sẽ." Diệp Thu ôm chặt lấy thân thể đầy đặn của Trầm Mặc Nùng.
"Bảo Nhi đâu? Cô ấy có liên hệ với anh không?" Trầm Mặc Nùng mang theo vẻ chờ mong hỏi.
"Không có." Diệp Thu lắc đầu. Nguyên bản hôm nay hắn còn muốn đi bái phỏng Lâm gia, nhưng cảm thấy hiện tại thời cơ rất không thích hợp. Hơn nữa Bảo Nhi lại không có ở nhà, liền hủy bỏ.
"Cô ấy cũng không liên hệ với em. Chỉ có lúc đi gửi cho em một tin nhắn, rồi không thấy liên lạc nữa." Trầm Mặc Nùng rất thương tâm nói. Tiếp đó lại tự an ủi mình: "Cõ lẽ trong quân đội có các điều lệ bí mật. Ở bên ngoài có rất nhiều chuyện thân bất do kỉ mà."
"Ừ. Mọi người đều sẽ trở về thôi." Diệp Thu an ủi nói.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tựa như hai đứa con nhỏ của Trầm Mặc Nùng. Khi xa các nàng, Trầm Mặc Nùng luôn luôn cảm thấy trong lòng trống vắng. Bình thường đều cố gắng quên đi cuộc sống trong nhà trọ Lam Sắc. Dùng công việc nặng nhọc để mê hoặc chính mình. Hôm nay Diệp Thu tới, hai người lại không kìm được mà nói đến những đề tài có chút áp lực ấy. Nội tâm lại thêm một lần nữa cảm nhận sự bi thương của ly biệt.
"Buổi chiều anh sẽ quay về." Diệp Thu tựa đầu trên bờ vai mềm mại của Trầm Mặc Nùng, nói vào tai nàng. Tai của Trầm Mặc Nùng tinh tế đáng yêu, giống như là trong suốt. Bạch ngọc ửng hồng càng làm cho người ta yêu thích. Có một cái lỗ kim rất nhỏ, nhưng không đeo bất cứ đồ trang sức nào.
"Nhanh như vậy ư?" Trầm Mặc Nùng kinh hô. Những lời này thoáng chốc đã bại lộ tấm lòng của nàng.
Diệp Thu không ngờ Trầm Mặc Nùng lại tỏ ra mất mát đến như vậy. Đại khái mấy ngày nay đã trải qua quá nhiều ly biệt, hắn khá mẫn cảm với những chuyện như thế này. Liền vừa cười vừa nói: "Có một việc anh phải làm cho rõ ràng. Đã vài chục năm rồi. Bây giờ có một cơ hội, anh thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa."
"Vâng. Đi thôi. Em sẽ giải thích với cha mẹ." Trầm Mặc Nùng khôi phục bình tĩnh. Nhẹ giọng nói. Có điều Diệp Thu ghé vào vai nàng, khi cùng nàng nói chuyện thì hơi thở nóng ấm thổi vào lỗ tai nàng, làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Bởi vì Diệp Thu ôm rất chặt, nàng mất chút khí lực mới rời thân thể được một chút. Không ngờ một phen ma sát này lại kích thích Diệp Thu, hạ thể thoáng cả dựng thẳng lên, cái vật cứng rắn kia chọc thẳng vào bờ mông mềm mại của Trầm Mặc Nùng.
Trầm Mặc Nùng rất xấu hổ, hoảng sợ, không dám động đậy. Tuy rằng nàng và Diệp Thu đã phát sinh quan hệ giới tính, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, hai người cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Diệp Thu cứ dựa sát vào nàng như vậy. Cảm giác được tim nàng đập thình thịch, thân thể cũng rất nóng, cười, nói vào bên tai: "Kỳ thực, vận động cũng là một loại phương thức giảm bớt bi thương đấy."
"A?" Trầm Mặc Nùng quá xấu hổ, làm bộ không hiểu ý Diệp Thu nói.
"Vận động còn giúp sản sinh nhiệt lượng. Hoạt động trong mùa đông lạnh thế này, hiệu quả càng thêm rõ rệt." Diệp Thu tiếp tục nói. Có cơ hội trước mắt, nhất định sẽ không bỏ qua được. Đương nhiên, đàn ông ở phương diện này đều có sức kiên trì bền bỉ.
Trầm Mặc Nùng tuy không nói lời nào, nhưng hô hấp càng lúc càng gấp gáp, thân thể càng ngày càng mềm nhũn, hai chân vô lực. Gần như lực lượng toàn thân phải dựa vào Diệp Thu mới có thể đứng vững nổi.
Tay phải Diệp Thu di chuyển, nhẹ nhàng xoa bụng Trầm Mặc Nùng, nói: "Hay là, anh cho em làm một thí nghiệm trước nhé? Cần khoảng gần ba phút, nhiệt độ trên tay anh sẽ lên cao, nhiệt độ trên bụng em cũng vậy."
Diệp Thu vừa nói xong, tay đã xốc vạt áo trong của Trầm Mặc Nùng lên, sau đó đưa thẳng vào trong, di động trên tiểu phúc trơn mịn như ngọc, lại không ngừng vươn một ngón tay điểm nhẹ vào rốn của nàng.
Thí nghiệm của Diệp Thu rất thành công, hiệu quả vượt xa dự liệu.
Sau vài phút đồng hồ, nhiệt độ trên tay quả thực lên rất cao. Còn Trầm Mặc Nùng thì không chỉ nóng bụng, mà toàn thân cũng nóng bừng.
Diệp thu từ phía sau cởi áo lót của nàng ra, khi một tay hắn vươn ra ôm lấy bộ ngực đầy đặn nóng hổi thì Trầm Mặc Nùng nhẹ ưm một tiếng, không còn chú ý được cái gì nữa, thân thể nhẹ bẫng như hồng mao, bị Diệp Thu nhẹ nhàng đẩy ngã xuống giường.
Bởi vì thí nghiệm thành công, cho nên khi Diệp Thu tiến vào bên trong thân thể Trầm Mặc Nùng thì nơi đó đã sớm trở thành một mảnh lầy lội.
Không có bất kỳ trở ngại nào, hai người bằng phương thức chặt chẽ nhắt kết hợp với nhau. Trong nàng có ta mà trong ta có nàng.
Tiếng rên rỉ của Trầm Mặc Nùng rất kín đáo, cho dù khi đạt đến cực điểm thống khoái, cũng sẽ liều mạng ngăn chặn thanh âm của mình, làm cho mình không phát ra tiếng kêu quá lớn.
Lúc này Diệp Thu sớm đã sớm "thành thần", không chỉ biết áo lót có nút cài có thể mở từ phía sau, mà đôi khi còn có thể mở từ phía trước. Cho nên, khi hắn đưa tay sờ ngực người ta, luôn luôn tiện tay tìm kiếm xem là ở phía trước có nút cài hay không. Dù sao cũng chỉ mất hai ba giây, đỡ phải để ý nút cài ở chỗ nào.
Từ sau lần đầu tiên ở trên xe cùng với Tống Ngụ Thư không thành công, Diệp Thu chung quy luôn cảm thấy không có cách nào ngẩng đầu lên đối diện với toàn bộ nữ nhân ở trước mặt. Sau lại bởi vì sai lầm của Lâm Bảo Nhi mà hắn trở thành nhất long hí song phượng, cuối cùng cũng lấy được tư thế của kẻ chiến thắng mà kiên trì đến phút cuối cùng, lúc đó hắn mới tìm về được chút tự tin.
Quen tay hay việc, dưới sự phối hợp của mấy nữ nhân ở Hoa Hạ quốc, Diệp Thu đã trải qua quá trình "tìm kiếm" và "rèn đúc" trong thực tiễn. Lại thêm vô số nữ nhân Nhật Bản cùng với một ít nữ nhân cởi mở của Âu, Mỹ, Pháp Đức.... thông qua thegioitruyen.com hoặc các con đường xa xôi khác chỉ đạo và giáo dục, Diệp Thu đã có sự thay đổi.
Một bậc thầy cả đời nghiên cứu về giới tính học của Nhật Bản là Tiểu Tuyền Quan Tây từng nói: Nam nhân, hoặc xem quần áo ai đắt tiền hơn. Hoặc là cởi sạch y phục xem "tiểu đệ" ai lớn hơn.
Diệp Thu cảm thấy, nếu như trở về xã hội nguyên thủy. Tất cả mọi người đều trần trùng trục đi lại tự do ở trên đường, hắn nhất định sẽ là "bách điểu chi vương".
Diệp Thu biết, "bò" trên người nữ nhân ngoại trừ phải ra sức "công ngang đánh dọc" thì phải nỗ lục chạm đến "kê điểm" của nàng. Ừm, thứ này là yếu mệnh của nữ nhân. Nếu như kéo dài được mà nói, sẽ khiến các nàng có cảm giác "xuất nước".
Cái này gọi là nữ tính bắn tinh. Đương nhiên. Nữ nhân đều giống nhau không có biện pháp cảm nhận được.
Yêu nàng, khiến cho nàng "xuất nước".
Diệp Thu tuân theo những lời dạy này, khi đang nỗ lực theo đuổi như vậy thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa thùng thùng.
"Diệp Thu, có thấy Mặc Nùng đâu không?" Ngoài cửa vang lên tiếng nhạc mẫu.
Có thể không thấy sao? Đang được con chiếu cố ở dưới thân đây. Diệp Thu thầm nghĩ.
Cúi đầu nhìn thoáng qua: Trầm Mặc Nùng đang ở phía dưới cắn chặt một cái gối để ngăn thanh âm của mình, sắc mặt đỏ bừng, hai chân đưa lên cao, hạ thể hai người còn có một vật thể cứng rắn đang không ngừng "va chạm", hắn nói: "Có ạ. Bá mẫu. Có chuyện gì sao?"
"Ở đâu thế? Bexon qua đây chúc tết này, bá phụ cháu say rượu, không thể tự mình ra tiếp được." Trầm mẫu nói.
"Dạ. Mặc Nùng hình ở phía sau. Bây giờ cháu đi tìm cô ấy, sau đó chúng cháu sẽ cùng đi ra ạ." Diệp Thu đáp ứng nói.
Đợi sau khi tiếng bước chân của Trầm mẫu đã đi xa, Trầm Mặc Nùng thở dài một hơi, mềm mại nằm ở trên giường. Vừa rồi thân thể nàng căng ra như muốn vỡ tung, tim như trèo lên cổ họng.
"Khách đến rồi, chúng mình mau kết thúc thôi." Diệp Thu nói, sau đó tăng tốc độ và lực đạo lên.
"A..." Trầm Mặc Nùng đột nhiên gặp tập kích, sau khi hét to một tiếng, nhanh chóng vơ lấy gối nhét vào trong miệng.
Đến khi Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng đi ra, hai chân nàng nghiêng vẹo. Trên đường đi ra cẩn thận dè dặt, như là một đứa trẻ con mới tập tễnh học đi sợ ngã.
Liên tục hoạt động khiến cho toàn thân nàng hao hết khí lực. Nhìn thấy Diệp Thu cười trộm ở bên canh, liền trừng mắt hung hăng liếc nhìn hắn.
"Diệp thiếu gia, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như trước nha. Mặc Nùng, năm mới vui vẻ, tài nguyên quảng tiến. Năm nay Trầm Thị là con ngựa ô được giới kinh doanh quan tâm nhất đấy. Tài nguyên quảng tiến là lời chúc nhưng cũng xứng đáng với cái tên phải không? Sản nghiệp của Trầm Thị nếu định đưa lên thị trường chứng khoán, thì sớm kêu tôi một tiếng nhé." Bexon mặc một bộ âu phục mới tinh, vẻ mặt tươi cười nói những lời may mắn.
Bên cạnh hắn, một mỹ nữ khí chất xuất chúng đang nhu thuận mà đứng, dùng con mắt thích thú đnahs giá Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng.
Mọi người ở Tô Hàng đồn đại Trầm gia tìm một bảo tiêu làm con rể, lẽ nào chính là nam nhân trước mắt này? Thoạt nhìn khí chất không giống như bảo tiêu chút nào. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Ha ha, Bexon thiếu gia khách khí rồi. Cũng chúc anh năm mới vui vẻ. Vị này là?" Diệp Thu chỉ vào nữ nhân ở bên cạnh Bexon nói.
Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi một chút. Nếu như tùy tiện gọi sai, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao.
"Đằng Di. Là hôn thê của tôi." Bexon kéo tay nữ nhân nói: "Thầm nghĩ hôm nay Diệp thiếu gia chắc chắn sẽ về Tô Hàng, cho nên cùng với Đằng Di qua đây chúc tết. Không ngờ thật sự gặp được rồi." Họ Đằng không phải là danh môn vọng tộc ở Tô Hàng, tuy nhiên Yến Kinh lại có một đại phái do họ Đằng đứng đầu. Lẽ nào Bexon đã bò lên được cái thuyền lớn kia?
Diệp Thu âm thầm suy đoán. Sau này có lẽ nên quan hệ với Bexon tốt hơn nữa.
"Diệp thiếu gia khách khí rồi. Tôi vốn đã ngưỡng mộ đại danh của Diệp thiếu gia từ lâu." Đằng Di vừa cười vừa nói.
Nàng vừa nói như thế. Diệp Thu càng thêm xác định nàng chính là người của Đằng phái ở Yến Kinh. Bởi vì tên mình ở Yến Kinh quả thực có chút danh tiếng.
Suy đoán của Diệp Thu không sai. Đằng Di quả thực là một nhân vật quan trọng của Đằng phái ở Yến Kinh. Thế nhưng Đằng Di sở dĩ nói ngượng mộ đại danh Diệp Thu đã lâu cũng không phải đại danh ở Yến Kinh, mà là danh tiếng chàng rể làm bảo tiêu ở Tô Hàng. Đằng Di một mực kinh doanh ở các thành phố duyên hải, đại bộ phần thời gian đều ở lại Hương cảng cho nên chuyện của Yến Kinh cũng không hiểu rõ được bao nhiêu.
Đợi sau khi Bexon cáo từ, Diệp Thu cũng nói có việc ở Yến Kinh cần quay về xử lý. Trầm mẫu lưu luyến không rời, nói người một nhà vừa mới ăn được bữa cơm đoàn viên, thế nào đã vội vã rời đi như vậy. Trầm Nhi Hiền lúc cũng đã tỉnh rượu rời khỏi giường, nghe Diệp Thu nói phải đi, cũng tìm mọi cách giữ lại. May mà Trầm Mặc Nùng hỗ trợ, Diệp Thu mới có thể rời khỏi.
Xe vừa mới lên đường cao tốc Yến Tô. Thì đã thấy Hàn Ấu Lăng ở trên giao lộ phía sau.
Diệp Thu lái xe đến bên cạnh Hàn Ấu Lăng rồi dừng lại, mở cửa xuống xe, vừa cười vừa nói: "Ấu Lăng thật có hứng thú. Mồng một đầu năm đã chạy đến nơi này thưởng thức phong cảnh."
Hàn Ấu Lăng đưa qua một điếu thuốc, giúp Diệp Thu châm lửa, sau đó cũng châm một điếu cho riêng mình. Lúc này mới cười nói: "Tin tức buổi trưa nay mới đến, nói Diệp thiếu gia trở về Tô Hàng. Lúc đó đã quá trưa rồi, cũng không biết xấu hổ qua đây quấy rối Diệp thiếu gia đoàn tụ với người nhà. Nguyên bản định là chiều nay mới tới thăm, lại nghe nói Bexon cũng đến. Anh biết đấy, quan hệ của chúng ta... hiện tại không còn giống như bốn thiếu gia Tô Hàng trước đây. Cho nên, chỉ có thể đứng bên cạnh chờ Diệp thiếu gia, một năm gặp mặt ở đây coi như cũng có chút thành ý."
"Cảm ơn." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Tuy rằng biết Hàn Ấu Lăng làm như thế này cũng không phải xuất phát từ chân tâm, thế nhưng hắn có thể biểu hiện tư thái này, cũng đã khiến người ta vui mừng. Trong lúc mình và Yến Thanh Phong đấu đá, bất luận là lực lượng nào đối với mình đều rất quan trọng.
Thổi ra một khói thuốc, nói: "Có tin tức Quách Thành Chiếu không?"
"Vận khí của hắn rất tốt. được Liên Phong Duệ đưa đến Mỹ. Sau này ta mới có được tin tức. Phái người đi tìm hắn. Nhưng không có cơ hội động thủ. Liên Phong Duệ giúp hắn liên hệ với nhóm trước đây, lúc này đã được bọn chúng bảo hộ. Ở bên kia thế lục của chúng vẫn đang đứng đầu đại lục. Chúng ta lại không thể phái quá nhiều người đến đó, chỉ có thể chờ cơ hội." Hàn Ấu Lăng tiếc nuối nói.
Lần này hắn nắm được chỗ yếu hại của Quách gia có thể khiến Quách gia tan cửa nát nhà, triệt đệ biến mất trên sân khấu Tô Hàng. Rốt cuộc cũng đã được toại nguyện. Nhưng Quách Thành Chiếu là một nhân vật then chốt thì lại chạy thoát, sẽ vẫn còn một tai họa.
"Chú ý các động tĩnh của hắn." Diệp Thu nói: "Hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp báo thù các ngươi và Trầm gia. Tôi không cần biết các anh ứng phó ra sao, nhưng phải bảo đảm sự an toàn của Trầm gia."
"Yên tâm đi. Tôi sẽ lưu ý." Hàn Ấu Lăng gật đầu nói.
"Năm mới vui vẻ." Diệp Thu búng điếu thuốc cháy hết một nửa đi, phất phất tay với Hàn Ấu Lăng, khởi động xe.
Giữa tiết xuân phơi phới. Một chiếc xe cực nhỏ lao nhanh trên đường. Diệp Thu toàn lực thi triển kỹ năng lái xe, chiếc xe Phương Đông như một đạo ánh sáng, một đường lao đi vun vút. Mong muốn trở về nhà của Diệp Thu như tên bay.
Đêm qua nghe lão đầu tử nói Tử La Lan biết tin tức của cha mình, hắn đã muốn lập tức đến tìm nàng. Nhưng hôm qua là giao thừa, Tử La Lan không chừng cũng sẽ đoàn tụ với gia đình. Mặc dù mình gấp gáp, nhưng cũng phải chờ đợi một chút.
Buối sáng cũng muốn đi ngay, nhưng lại phải thay mặt lão đầu tử bái phỏng vài lão nhân. Dựa theo quy củ của Hoa Hạ quốc, buổi chiều đi chúc tết là không tôn trọng người khác. Đặc biệt với những nhân vật quan trọng mà nói, càng vô cùng không tôn trọng.
Nguyên bản dự định buổi chiểu thế nào cũng phải tìm nàng, thì lại nhận được điện thoại của phụ thân Trầm Mặc Nùng, đành phải hoãn lại một lần nữa.
Diệp Thu vẫn cho rằng mình là một cô nhi. Đương nhiên hắn quả thực là cô nhi. Bởi vì hắn không cha không mẹ. Cho dù có, hắn cũng chưa từng thấy họ.
Nhưng, lão đầu tử lại nói hắn có phụ thân. Hơn nữa ý tứ bên trong, dường như còn cất giấu nhiều bí mật gì đó.
Lão đầu tử chưa từng nói đến chuyện liên quan đến cha mẹ mình, ông ta thậm chí còn không cho phép mình nói đến những chuyện đó. Điều này hoàn toàn bất đồng với những gì Diệp Thu xem được trong tiểu thuyết võ hiệp, bởi vì trong tiểu thuyết, khi nhân vật chính cáo biệt su phụ, thì sư phụ hắn một bên bới ra những tên gia hỏa nào đó cùng với một đoạn vòng vo, một bên giảng giải cho hắn một hồi cố sự vừa thối vừa dài. Chẳng may cha ngươi bị người giết, mẹ ngươi tự sát, ta đến chậm một bước, chỉ có thể cứu ngươi khỏi tay người ta, cừu nhân của ngươi là những ai, hoặc nói hắn có đặc điểm gì. Hài tử đi thôi, giết người phải đền mạng, nợ máu trả bằng máu.
Tác giả thật mẹ nó tàn nhẫn, để cho nhân vật chính không liên quan không vương vãn, luôn luôn khiến cho nhân vật chính phá hủy toàn bộ những tâm huyết của lão đầu tử, lão thái thái để lại. Người ta sống lại cũng ăn chẳng được mấy cân gạo, hà tất phải thế chứ?
Chính lão đầu tử nhà mình không chỉ không chết, thậm chí còn sống rất khỏe mạnh. Cũng bởi vì như vậy,khi ông ta giao cho một ít nhiệm vụ, luôn luôn mơ hồ không rõ ràng, làm cho Diệp Thu như lọt vào trong sương mù, giống như chơi trốn tìm vậy.
Phụ thân.
Mẫu thân.
Những chữ xa lạ mà lại thật thân thiết. Hắn chưa bao giờ thấy, cũng chưa từng gọi, thế nhưng khi có người bên cạnh gọi như thế, đều khiến trong lòng hắn có một loại tư vị mà chỉ có hắn mới rõ ràng.
Tất cả, đều sẽ được vạch trần rõ ràng vào ngày hôm nay.
Khi xe tiến vào trong khu vực thành thị Yến Kinh, Diệp Thu bấm số của Tử La Lan, gọi điện cho nàng. Đợi sau khi bên kia có người nghe máy, Diệp Thu nói: "Giang Yến Tử, tôi muốn gặp cô."
Điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, thậm chí ngay cả tiến hít thở cũng không nghe thấy. Diệp Thu có chút hối hận, đáng lẽ phải gọi nàng là Tử La Lan, sau khi lừa nàng đi ra ngoài rồi, lúc đó mới nhắc đến chuyện có quan hệ tới cha mẹ mình. Thời gian dài không tán gái, năng lực lừa gạt nữ hài tử đã giảm đi nhiều rồi.
Trong lúc Diệp Thu cho rằng chắc chắn đã bị từ chối, trong điện thoại lại truyền đến thanh âm trầm thấp của Giang Yến Tử.
"Chín giờ. Gặp mặt tại Hiên Viên hội."
Hiên Viên Hội?
Diệp Thu giật mình, lúc này mới nhớ ra mình căn bản không biết Hiên Viên Hội ở đâu. Định gọi điện thoại cho Tử La Lan lần nữa, nhưng chợt nhớ ra vừa nãy nàng trong điện thoại nàng trầm mặc thật lâu, cùng với giọng nói lạnh lẽo như vọng ra từ trong hầm mộ, hắn đành bỏ đi ý định này.
Diệp Thu suy nghĩ một chút, liền bầm số gọi cho Phí Tường. Hắn ta trà trộn tại Yến Kinh nhiều năm như vậy, hẳn sẽ biết Hiên Viên Hội này ở chỗ nào.
"Diệp thiếu gia, có việc gì phân phó?" Thanh âm sang sảng của Phí Tường từ điện thoại truyền ra. Diệp Thu không thích hắn gọi mình là ông chủ, cho nên hắn cũng bắt chước mọi người gọi là Diệp thiếu gia.
"Mọi chuyện xử lý sao rồi?" Diệp Thu hỏi.
Lần trước ở trong Thủy Tinh Cung của Phí Tường, mình sai đại hồ tử trói Lục Thiên lại quăng lên trên đường lớn, khiến cho những những kẻ thượng tầng ở Yến Kinh cười to một trận. Đối với những gia tộc coi thể diện như mạng kia mà nói, không làm ra vài hành động phản kích khẳng định là không bình thường.
"Tôi cũng định hồi báo chuyện này cho Diệp thiếu gia. Họ phản kích không sắc bén như tôi tưởng, chỉ là tìm một cái cớ niêm phong Thủy Tinh Cung mà thôi."
"Thủy Tinh Cung bị niêm phong?"
"Đúng vậy. Bất quá, một cái Thủy Tinh Cung tính là cái gì? So với việc Lục gia mất hết mặt mũi, căn bản là không đáng nhắc tới. Niêm phong một cái Thủy Tinh Cung, ta có thể mở một cái khác mà. Mặt mũi đã mất, không phải dễ dàng đòi lại được. Diệp thiếu gia, tôi cảm thấy, Lục gia lần này chắc là lưu lại hậu thủ rồi." Phí Tường thu hòi bộ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.
"Anh lên chú ý một chút. Nói không chừng họ có thể vẫn còn hậu thủ. Mặt khác, giúp ta tra tin tức của Yến Kỷ Đạo."
"Yến Kỷ Đạo? Em họ của Yến Thanh Phong?"
"Ồ? Anh biết hắn?" Suy đoán của Diệp Thu quả nhiên thành sự thực. Yến Kỷ Đạo và Yến Thanh Phong quan hệ không cạn.
"Chỉ là nghe nói hắn rất ít khi ở trong nước. Chưa từng tiếp xúc qua." Phí Tường giải thích nói.
Diệp Thu nghe nói họ từ nước ngoài trở về, cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này. Dù sao, đến bây giờ hai người cũng chưa từng tiếp xúc với nhau. Nói thằng vào vấn đề chính hỏi: "Đã từng nghe qua Hiên Viên Hội chưa?"
"Hiên Viên Hội? Sao vậy? Diệp thiếu gia định tới đó chơi chăng? Đó là địa phương khá đẹp."
"Chà. Anh biết hả? Chín giờ tối nay, ta không đến đó không được."
Phí Tường suy nghĩ một chút rồi nói: "Tám rưỡi tôi sẽ lái xe đến đón Diệp thiếu gia."