Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 337: Vị trí không đúng



Thợ săn đốt lò sưởi trong căn phòng nhỏ, dùng than gỗ đốt, cả căn phòng tràn đầy ấm áp.

Bên cạnh khu săn bắn đối diện căn phòng nhỏ có một quán bar nhỏ, nếu người không muốn đi săn, cũng có thể ở đây uống rượu, thưởng thức cảnh đẹp của khu rừng rậm bên ngoài.

Nếu là ban ngày, còn có thể nhìn thấy những con nai nhỏ đang chạy trốn và tư thế oai hùng của người đi săn. Chỉ là bây giờ là ban đêm, mặc dù có đèn chiếu sáng, nhưng phạm vi có thể nhìn được quá ngắn. Hơn nữa, buổi tối động vật không thể ở nơi có ánh sáng, muốn đi săn, phải đi vào sâu trong rừng.

Yến Kỷ Đạo lười biếng ngồi trên ghế gỗ, uống whisky, cười nói: "Trong rừng hiện giờ chắc chắn rất náo nhiệt? Đáng tiếc, chúng ta không thể vào trong xem."

Lục Thiên lại tinh thần sảng khoái, vẻ mặt hơi có chút kiêu ngạo tiểu nhân đắc chí, bĩu môi nói: "Bọn họ không biết lượng sức mình, thành Yến Kinh lớn như vậy, đắc tội với ai không đắc tội, hết lần này tới lần khác đối nghịch với Yến thiếu gia. Tôi đã nói rồi, sẽ cho hắn ngay cả mình vì sao chết cũng không biết. Trăng tối gió lộng, không phải là cơ hội giết người tốt nhất sao? Hơn nữa những người này không hề có chút quan hệ gì với chúng ta, người khác có điều tra cũng không thể điều tra ra, ai bảo kẻ thù của hắn nhiều như vậy chứ?"

"Nghe nói thân thủ của tên Diệp Thu đó rất giỏi, Tử La Lan lại là đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan, bọn họ được không?" Yến Kỷ Đạo hỏi.

"Được, chắc chắn được, lẽ nào Kỷ Đạo không biết lai lịch của bọn họ? Những người này hoàn toàn không phải người, mà là quái vật. Nếu không phải để đối phó với Diệp Thu, ai chịu thả họ ra. Tôi có chút lo lắng phản ứng của Yến thiếu gia bên đó." Lục Thiên nhìn Yến Kỷ Đạo một cái, cười nói.

"Anh ta? Bên anh ấy có gì đáng lo lắng. Diệp Thu chết rồi, người vui nhất chắc là anh ấy rồi?"Yến Kỷ Đạo híp mắt liếc Lục Thiên một cái, điềm nhiên như không xoay chén trà trong tay.

"Diệp Thu chết thì không có gì, tôi sợ Tử La Lan xảy ra chuyện… lẽ nào Kỷ Đạo không biết?"

"Biết cái gì?" Yến Kỷ Đạo cảm thấy khó hiểu hỏi.

"Yến thiếu gia theo đuổi Tử La Lan ở thành phố Yến Kinh không phải là bí mật, không ít người đều rõ. Nếu Tử La Lan xảy ra chuyện, Yến thiếu gia có tức giận không?" Lục Thiên có chút lo lắng nói.

"Phụ nữ? So với giang sơn, phụ nữ là cái gì?" Yến Kỷ Đạo nắm chặt cái chén, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt trong mắt. Lúc Lục Thiên kinh ngạc nhìn tới, Yến Kỷ Đạo đã khôi phục vẻ mặt trước.

"Ha ha, đúng, đúng" Lục Thiên đặt cái chén trong tay xuống, dùng sức vỗ tay, "Thế nào cũng không thể ngờ tới, Kỷ Đạo có thể nói ra những lời có kiến giải như vậy. Kỷ Đạo, xuất ngoại mấy năm, quả nhiên là khiến người ta lau mắt mà nhìn. Nhưng, Kỷ Đạo ở nước ngoài có thể tán đổ tuyệt sắc Triệu Song Hoài kia, lẽ nào là muốn ôm đồm giang sơn với sắc đẹp?"

"Tôi? Ôm đồm giang sơn sắc đẹp là anh tôi. Tôi đâu có thể so sánh với anh tôi được. Tôi không phải cái gì hùng tâm chí lớn, chỉ cần đầu gối mỹ nhân được chăng hay chớ?"

Yến Kỷ Đạo cười khách khí, hòa hợp êm thấm, hai người lại lần nữa nâng chén.

"Vì Diệp Thu cạn ly"

"Vì Diệp Thu cạn ly".

"Chết đi".

Dao găm của Diệp Thu còn chưa kịp rút ra, một hàn quang u ám lóe lên, đâm thẳng vào mắt Diệp Thu.

Đồng bọn chết thảm, bóng đen còn lại cũng điên cuồng rồi, liều mạng xông về phía Diệp Thu, con dao trên tay đâm thẳng về phía Diệp Thu, ánh sáng ảm đạm lóe lên, khiến người ta thấy lạnh cả người.

Cơ thể Diệp Thu nhanh chóng ngửa ra sau, uốn lượn giống như cây liễu bị gió thổi gãy, cho tới khi tránh được độ dài cánh tay hắn không thể với tới, mới xuất một chiêu Thiết bản nhất tự mã, kéo cơ thể rủ xuống trở về, sau đó lộn ngược một cái, tạm thời kéo dài một khoảng cách với bóng đen.

Bóng đen tấn công thất bại, giống như dã thú hồng hộc thở phì phò, sau khi nhắm chuẩn phương hướng của Diệp Thu, lại lần nữa nhào về phía Diệp Thu.

Lúc có hai người, mỗi khi Diệp Thu phải ra tay tàn nhẫn với đối phương, thì người kia sẽ liều mạng tới cứu giúp. Diệp Thu để không bị thương, đành bỏ sát chiêu. Giờ thiếu đi một người phối hợp, Diệp Thu ứng phó cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Dao găm trên cổ người kia vẫn chưa kịp rút ra, nhưng dù tay không cũng không rơi vào thế hạ phong.

Lực xuất chiêu của bóng đen mặc dù dũng mãnh, nhưng tốc độ còn xa mới kịp Diệp Thu. Sau khi Diệp Thu đánh nhanh mấy chiêu, liềm chiếm được quyền chủ động.

Bắt được cơ hội một tay nắm chặt tay cầm dao của hắn, sau đó nâng cao đầu gối, đè chặt tay của hắn ấn mạnh hắn xuống xương đầu gối mình.

Răng rắc!

Cánh tay của bóng đen đứt thành hai đoạn, sau đó bị một cước của Diệp Thu đá bay.

Diệp Thu không đợi hắn rơi xuống đất, liền lần nữa nhào tới, chuẩn bị đánh mạnh con chó này. Những người này thật sự quá mức quái dị, không chế phục bọn họ, Diệp Thu quả thật không yên tâm.

"Diệp Thu, cẩn thận." Tử La Lan kêu lớn.

Tốc độ chạy của Diệp Thu lại chậm lại, có ý gì?

Rõ ràng là mình chiếm thế thượng phong, sao còn muốn mình cẩn thận? Lẽ nào lại có người đánh lén?

Diệp Thu đưa mắt nhìn lướt bốn phía, thấy Tử La Lan nhanh như điện chạy về phía mình, Diệp Thu còn chưa kịp biểu thị ý kinh ngạc, cơ thể liền bị một cơ thể mềm mềm đánh gục trên mặt đất.

Ầm!

Một âm thanh cộng hưởng truyền tới, sau đó là tiếng bịch vang lên.

Tử La Lan đè lên trên Diệp Thu kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể khẽ run lên

Diệp Thu một tay đẩy Tử La Lan ra, lo lắng hỏi: "Giang Yến Tử, có phải cô bị thương rồi không?"

"Uh" Giang Yến Tử đau đớn rên lên một tiếng. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Ở đâu?" Trực giác của Diệp Thu cảm giác được, cô chắc là bị thương ở sau lưng, nhưng sắc trời đen tối, lại không có thiết bị chiếu sáng, hai người gần trong gang tấc, Diệp Thu không có cách nào nhìn rõ mặt cô, sao có thể biết vết thương của cô ở đâu?

"Đằng sau" Giang Yến Tử hàm hồ nói. Vết thương không ngừng rữa nát, cô đau tới mức thở ra hơi lạnh.

"Nói rõ một chút, rốt cuộc vết thương ở đâu?" Diệp Thu ngồi trên đất, một tay ôm cơ thể cô vào lòng, xoay người cô lại, hai tay bắt đầu sờ soạng trên cơ thể cô.

Giang Yến Tử bị Diệp Thu sờ soạng như vậy, cơ thể căng thẳng, nhưng không lên tiếng.

"Nói mau, vết thương ở đâu?" Diệp Thu sờ mãi mà không tìm được miệng vết thương, sốt ruột hỏi.

"……" Tiếng Giang Yến Tử như tiếng muỗi nói.

Ách!

Sao lại bị thương ở đây?

Giang Yến Tử là người phụ nữ yêu người cha mà mình chưa từng gặp mặt, mình giúp cô ấy chữa trị có phải có chút không ổn không?

Nhưng cảm thấy cơ thể Giang Yến Tử lại đau tới run rẩy, hơn nữa lúc cơ thể bắt đầu run lên, Diệp Thu không do dự nữa, bác sỹ là thiên sứ, là trung tính, trong mắt họ, không phân giới tính, chỉ có người bệnh và người không bị bệnh.

Uh, cái cớ này rất quang minh chính đại.

Diệp Thu cởi cúc quần của Giang Yến Tử, lúc lột quần cô xuống cũng rất quang minh chính đại.

Nhân giả thấy nhân, dâm giả thấy dâm, bạn học Diệp Thu là bác sỹ, là thiên sứ, xin đừng dùng trí tưởng tượng xấu xa của các bạn để đánh giá y đức của hắn

"Không….." Giang Yến Tử muốn ngăn Diệp Thu cởi quần cô, nhưng lại cảm thấy như thế không ổn, cô biết nếu mình không kịp thời chữa trị, có thể cả người đều bị nọc độc ăn mòn, cho nên lực ngăn cản cũng là vô lực, hoàn toàn giống như muốn cự tuyệt còn ra nghênh đón.

"Đừng lo lắng, tôi không nhìn thấy gì hết" Diệp Thu tuột quần jean bó sát người tới chỗ đầu gối, sau đó lại dùng tay sờ tới, đưa tay vào phần da thịt trơn mềm mà lại co giãn.

"A!..."

Giang yến Tử chưa từng bị đàn ông sờ như vậy, vậy, mà lúc này lại lên tiếng rên rỉ.

Trời đất chứng giám, trước đó Diệp Thu không có suy nghĩ khác. Nhưng cô rên rỉ giống như… như vậy, chú em phía dưới của Diệp Thu bỗng nhảy dựng lên. Hơn nữa không có bất kỳ báo hiệu nào, hoàn toàn không cho Diệp Thu có thời gian phản ứng.

Thế là, của quý của Diệp Thu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trên bộ ngực Giang Yến Tử.

Vì Giang Yến Tử ghé trên đùi Diệp Thu, mà vị trí khe ngực cô vừa vặn đúng chỗ chú em Diệp Thu…… Nếu là thời đại hòa bình thì không có phản ứng gì, nhưng của quý của Diệp Thu đột nhiên nhảy dựng lên, tình huống đã không chịu khống chế nữa.

Không biết có phải vì thường xuyên luyện tập không, bộ ngực của Giang Yến Tử rất lớn, nhưng không to mềm mại như Trầm Mặc Nùng hoặc Lâm Bảo Nhi, mà là to kiểu rắn chắc. Thoạt nhìn có vẻ đẫy đà, được quần áo ôm chặt lấy, nhìn có vẻ rất có sức hút.

Bộ ngực như vậy, quả thực rất thích hợp với một kiểu yêu mới, nhưng, đây là người phụ nữ của cha.

Trời rét lạnh, trán Diệp Thu bắt đầu đổ mồ hôi, muốn chuyển vị trí trên người Giang Yến Tử, không ngờ vừa chạm tới bả vai cô, cơ thể cô lại run lên, Diệp Thu không thể giữ chặt được, trái ngược lại như là cố ý nâng lên cắm vào chỗ kia của mình vậy….

"Đau à, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Diệp Thu cảm thấy mình nên nói gì đó, như thế có thể giảm bớt áp lực của mình.

Hai tay nhanh chóng cởi quần lót nhỏ của Giang Yến Tử xuống, sau đó đưa mắt tới bên hạ thân của cô nhìn một cái, lập tức tìm được vết thương rõ ràng.

Dù sao, mặc dù trong khu rừng đen tối không ánh sáng này, nhưng hạ thân của Giang Yến Tử vẫn rất trắng, nó giống như một chiếc đèn chiếu sáng, khiến Diệp Thu thoáng cái tìm được vết thương.

Diệp Thu dùng mũi ngửi ngửi, nói: "Mùi rất khó ngửi, tính ăn mòn rất mạnh, khối thịt này phải cắt ra "

Diệp Thu lục lọi trên người Giang Yến Tử một hồi, không sờ thấy dao, dao găm của mình lại cắm trên cổ người khác chưa rút ra.

Không có công cụ sắc bén, cũng không thể dùng tay móc chứ

Mà nơi họ đi cách căn nhà nhỏ của thợ săn quá xa, tới lúc hắn bế Giang Yến Tử trở về, e là mông sẽ nát rơi một nửa. Những tên quái vật này quá hung ác, lại dùng chất lỏng bom tự tạo có tính ăn mòn.

Nhìn thấy cách đó không xa có một vệt hàn quang màu trắng bạc, DIệp Thu nhớ ra, đó là bao đựng tên rơi xuống của Giang Yến Tử.

Suy nghĩ liền hành động, rút một mũi tên dài trong túi đựng ra, xoay đầu mũi tên trong miệng mình hai vòng, nước bọt có khả năng trừ độc, sau đó đâm vào khối thịt mông của Giang Yến Tử.