Vừa nãy đội trưởng tạm thời của bộ đội số 5 trong vòng mười chiêu giải quyết xong cao thủ hạng nhất của tiểu đội Tử La Lan, đã khiến trong lòng bọn họ cảm thấy lo lắng sợ hãi. Vì chỉ có chênh lệch thực lực cực lớn, hai người hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc, mới có thể trong thời gian như vậy đã kết thúc trận đấu.
Nhưng tốc độ quyết đấu của Diệp Thu còn nhanh hơn, một lần nữa lập kỷ lục mới.
Hai chiêu, nói chính xác là một chiêu.
Chiêu thứ nhất là chiêu giả, chỉ là để gây sự chú ý của Lão Ưng, chiêu ở chân mới là sát chiêu, còn tên đầu to Lão Ưng đầu tiên là khinh địch, sau đó đột nhiên bị hấp dẫn bởi chiêu số hoa lệ Diệp Thu đánh ra, lúc cảm thấy thân dưới đau buốt, đáng tiếc đã muộn rồi, cơ thể hắn đã mất đi khả năng chiến đấu.
Ngày hôm qua khi Diệp Thu bắt tay với Lão Ưng, đã cảm giác được sức mạnh vô cùng thâm hậu của hắn. Đối thủ thế này nếu liều mạng với hắn, luôn phải hao phí một khoảng thời gian. Vì hắn luyện tập công phu cương kim cương thiết bố sam, đánh trúng không cần phải nói, đánh trên da thịt hắn không khác gì gãi ngứa cho hắn.
Cao thủ thế này cơ thể có mấy bộ vị cần đặc biệt đề phòng, hai mắt, tai, hầu, dưới nách và dưới háng. Hôm qua Diệp Thu yếu trước đối thủ, không muốn để hắn đề phòng, cho nên mới có một đòn phải chết ngày hôm nay, dứt khoát nhanh chóng giải quyết đối thủ.
Chỉ là, hoan nghênh hắn không phải là tiếng vỗ tay nồng nhiệt, mà là ánh mắt khinh bỉ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Người này là ai? Hoàn toàn không có chút phong thái của cao thủ, xuất chiêu hạ lưu…."
"Ờ, người đàn ông này thật ác man, lại đá vào chỗ đó của người ta.."
"Tên đầu to kia chắc xong đời rồi, trúng cước tuyệt tử tuyệt tôn trong truyền thuyết…."
Năm người tổ trọng tài trên bàn giám khảo cũng nhìn nhau. Trong quá trình thi đấu chính thức, từng có người dùng chiêu thưc này, nhưng không ai dùng chiêu thức này trong chiêu đầu tiên. Dù sao, đây là đại hội học hỏi trao đổi lẫn nhau. Ai cũng muốn dựa vào thực lực của mình mới có thể đánh một trận mạnh đối mạnh với đối thủ.
Rất rõ ràng, người này vừa bắt đầu tâm thuật đã bất chính, đem tính toán khả năng phản ứng của đối thủ và biến chiêu của mình vào rồi.
Nhưng, phong cách quân quân là đơn giản hóa vấn đề. Giáo dục họ được dạy là dùng phương thức hữu hiệu nhất nhanh nhất để giải quyết đối thủ, dùng chiêu thức gì đều là chuyện kế tiếp.
Hơn nữa, chế độ quy định của thi đấu không có điều khoản xuất chiêu hạ lưu sẽ hủy bỏ thành tích thi đấu.
Tiểu đội Tử La Lan tổng cộng có hai đội viên tham gia thi đấu, một thắng một thua, cũng giành được một điểm.
Diệp Thu không hề để ý, lấy tư thái của người thắng lợi nhìn khắp hội trường, ánh mắt đối đụng kịch liệt tới Yến Thanh Phong trên bàn giám khảo, sau đó cười hì hì vẫy tay xuống bục.
Chỉ là, không có ai đối xử với hắn như một đối thủ bình thường. Cho dù là tốc độ khởi động cơ thể và biến chiêu đẹp mắt của hắn, còn nắm chắc góc độ đưa chân ra, đều là hạng nhất.
Trước đó, Diệp Thu là một người chưa biết đến danh trong cuộc đấu này, hắn là thành viên mới của tiểu đội Tử La Lan, bên ngoài gần như không có bất cứ tin gì của hắn. Tiểu đội khác chỉ chú ý tới đội trưởng các đội hoặc một số đội viên có tiếng cũ, khuôn mặt mới như Diệp Thu gần như bị người ta bỏ qua.
Bây giờ, mọi người đều biết sai rồi. Bọn họ suýt nữa bỏ qua một sát tinh.
"Tìm người dò hỏi tư liệu của người này. Tôi cảm thấy hắn là một đối thủ khó chơi" Long Thiên Quân nói với thành viên sau lưng hắn.
"Thủy Điểu, điều tra rõ lai lịch và thực lực thật của người này. Tốt nhất có thể đích thân tới nói chuyện với hắn vài câu….Đây là sở trường của chúng ta, sẽ không thất bại chứ?" Ánh mắt của đội trưởng mỹ nữ của tiểu đội Cuồng Phong ngắm Diệp Thu ngênh ngang đi xuống bục, nhỏ tiếng nói.
Một thiếu nữ thanh tú phía sau cô không vui nói: "Đội trưởng, người dựa vào thủ đoạn hẻn hạ giành thắng lợi này có gì đáng điều tra? Tôi e nói chuyện với hắn sẽ bẩn lưỡi mình ra".
Ngân Ly quay đầu nhìn thuộc hạ của mình một cái, nói: "Thực lực của hắn không kém tôi. Nếu cô ngay cả chút nhãn lực cũng không có, tôi thật ra có chút hối hận đã dẫn cô tới đây".
Cô gái thanh tú kinh ngạc há lớn miệng, cô vô cùng rõ thực lực của đội trưởng, thực lực của hắn còn trên cả đội trưởng. Có thể sao?
Cũng từ hôm nay, Diệp Thu bắt đầu tiếng xấu đồn xa trong đại đội đặc chủng. Diệp Thu còn không danh hiệu được mang thêm những cái tên rất không đẹp đẽ gì hạ lưu, hồ ly, biến thái, khiêu dâm…vv vì Diệp Thu luôn thích đá phần dưới của người ta.
Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu đi tới, gượng cười nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng cậu rõ ràng có cách tốt hơn để giành thắng lợi".
Diệp Thu nhún nhún vai bất cần, nói: "Cô không thấy như vậy sẽ bớt việc sao?"
"Hi vọng danh tiếng của tiểu đội chúng ta không vì sự tồn tại của cậu mà khiến người ta nghe rồi biến sắc" Giang Yến Tử nói.
Lo lắng của Giang Yến Tử là hoàn toàn cần thiết, sau khi Diệp Thu đảm nhiệm chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, tiến hành cải cách dứt khoát táo bạo nội bộ tiểu đội Tử La Lan.
Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, thành viên của tiểu đội Tử La Lan tác phong làm việc vốn có chút bất thường, chịu ảnh hưởng của đồng học Diệp Thu, chỉ số hạ tiện và ngày nghỉ của họ tăng, mà danh tiếng của tiểu đội Tử La Lan cũng bắt đầu tiếng xấu đồn xa, khiến người ta e sợ tránh né không kịp.
Hoa lan tím bị khinh rẻ, câu nói này dùng để hình dung tình cảnh khi Diệp Thu làm cho tiểu đội Tử La Lan ô nhiễm chướng khí.
Giang Yến Tử hiểu rõ Diệp Thu, giống như cô hiểu rõ Diệp Trọng cha Diệp Thu. Mặc dù thời gian hai người quen biết không dài, nhưng Giang Yến Tử biết, người đàn ông tướng mạo thanh tú trước mắt là người hoàn toàn theo chủ nghĩa hiệu quả và lợi ích.
Hơn nữa, hắn ghét phiền phức.
Lúc thi đấu bên này đang tiến hành náo nhiệt, còn một đám người bận rộn vì an toàn của căn cứ này.
"Lâm Bảo Nhi, báo cáo tình hình giám sát điểm số 1, điểm số 3, điểm số 24."
"Điểm số 1, điểm số 3, điểm số 24 vận hành bình thường. Mọi dự liệu đều lấy hình thức tần số hình về máy tính của căn cứ".
Một cô gái mũm mĩm hai tay với tốc độ quỷ mị đánh trên bàn phím máy tính, nhìn dữ liệu gừi về phía trên, báo cáo.
Người đàn ông mặc tây phục gọn gàng sạch sẽ, đeo kính độ cao, trên đầu là kiểu tóc hình ổ gà hài lòng gật gật đầu, nhìn một đệ tử đắc ý khác, nói: "Yến Khang, tìm tín hiệu của căn cứ, xác định vị trí tín hiệu khả nghi".
Tay cậu bé cũng gõ trên sổ gia chép trong máy tính trước mặt, sau đó toàn bộ vách ngăn thiết bị quấy nhiễu của hệ thống điện tử phòng ngự, vệ tinh thế hệ hai của trụ sở trên máy tính lập tức khởi động, cùng lúc tìm ra nguồn tín hiệu sử dụng thiết bị thông tin điện tử trong trụ sở.
"Thầy ơi, trừ hệ thống liên lạc bằng điện thoại trong nội bộ trụ sở, không phát hiện ra nguồn tín hiệu điện tử khả nghi khác" Cậu bé tên Yến Khang báo cáo.
"Tốt lắm, nhiệm vụ lần này của hai em đều hoàn thành rất tốt, công năng và bố trí hệ thống vách ngăn phòng ngự vệ tinh thế hệ 2 hai em cũng đã hoàn toàn nắm chắc. Đây cũng là nguyên nhân thầy dẫn hai em tới hiện trường thực tập . Sau này, hai em có thể độc lập hoàn thành bố trí và sử dụng hệ thống này rồi chứ?" Người đàn ông trung niên mỉm cười nói. "Thưa thầy, biết ạ" Lâm Bảo Nhi nhìn bé trai bên cạnh một cái, cười ngọt ngào, trả lời.
Yến Khang hơi do dự, hệ thống vách ngăn phòng ngự này đúng là quá phức tạp, hắn chỉ tham quan học tập ở hiện trường một lần, có rất nhiều thứ hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng thấy đối thủ cạnh tranh của mình biết rồi, hắn cũng không chịu yếu thế, cũng trử lời: "Thưa thầy, em biết rồi".
Người đàn ông trung niên như nghĩ gì đó, nhìn Yến Khang một cái, xác nhận: "Yến Khang, em thật sự hiểu rồi chứ?"
Lâm Bảo Nhi thông minh cơ trí, đâu thể không biết Yến Khang có vấn đề không hiểu, cười hì hì nói: "Đúng vậy Yến Khang, đừng không hiểu lại giả vờ hiểu, nếu không biết, thì phải nhanh chóng thỉnh giáo thầy. Nếu sau này lúc làm việc rồi, xuất hiện vấn đề thì làm thế nào? Yên tâm đi, tôi sẽ không cười bạn là một tên ngốc đâu".
Lâm Bảo Nhi mặc dù trên miệng nói không cười người khác ngốc nhưng biểu hiện trên mặt lại đã cười người khác là kẻ ngốc rồi.
Yến Khang bị Lâm Bảo Nhi kích như vậy, đỏ mặt gân cổ nói: "Thưa thầy, em đã hiểu rồi".
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, nói: "Được rồi. thầy đi nói vài vấn đề với chủ quản bảo anh của trụ sở, hai người các em không có việc gì, có thể đi chung quanh, nhưng nhớ kỹ, không được rời khỏi trụ sở. Tất nhiên, trước khi thi đấu chưa kết thúc, các em cũng không thể ra ngoài".
Sau khi người đàn ông trung niên rời khỏi, Yến Khang vẻ mặt tức giận nhìn Lâm Bảo Nhi. Nhưng lúc thấy khuôn mặt trắng mịn mang nụ cười của cô, bực tức trong người cũng đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Hắn thích Lâm Bảo Nhi, hơn nữa đã không chỉ một lần bày tỏ với cô, đáng tiếc , cô gái này quả thật là ma quỷ, mỗi lần cách từ chối đều khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Mặc dù hắn không thể so sánh với hai người anh của mình, nhưng cũng là người trội hơn trong thế hệ trẻ tuổi của Yến gia. Nếu không, Yến gia cũng không chọn hắn gửi tới huấn luyện ở ngành tinh anh thegioitruyen.com đặc biệt, tương lai có thể giành được vị trí quan trọng hơn.
Có câu nói thế này: con trai khi yêu chỉ số thông mình bằng 0.
Yến Khang từ sau khi gặp Lâm Bảo Nhi, chỉ số thông minh có xu thế giảm xuống, hắn vốn là một thanh niên khiêm nhường, hiểu lễ nghĩa, hiếu học, nhưng Lâm Bảo Nhi quá thông minh, mỗi lần cùng học gì đó, cô đều có thể một lần là học được, sau đó liền nhằm vào Yến Khang mà châm chọc khiêu khích.
Không có đàn ông nào muốn yếu thế trước mặt cô gái mình yêu. Yến Khang sau khi không cẩn thận chịu sự đả kích của cô, liền một bước sai, từng bước sai. Hắn bây giờ cảm thấy mình thành lầu các trống không. Vì tôn nghiêm và thể diện của đàn ông, hắn luôn cố gắng so đấu với Lâm Bảo Nhi, nhưng người ta là học được thật, còn mình chỉ biết năm sáu phần mà thôi. Những thứ xa lạ tích lũy càng ngày càng nhiều, đã không dám nhìn xuống dưới rồi.
Bên dưới trống không.
"Bảo Nhi, bạn đói không? Chúng ta đi mua đồ ăn" Yến Khang cẩn thận mời.