Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 400: Hương diễm thôi nã (2)



Bọn Diệp Thu tới thăm Lạc Đà và Cuồng bị thương nằm viện, hai người sau khi gặp phải tấn công mạnh tay của bộ đội số 5, đều lần lượt bị thương.

Thấy Yến Thanh Phong cũng đang trong phòng bệnh nhỏ này, Diệp Thu đâu dám bỏ qua cơ hội đả kích hắn thế này, tủm tỉm cười đi tới trước mặt Yến Thanh Phong, cười nói: "Xin lỗi, không ngờ vừa không cẩn thận đã ra tay mạnh rồi, đội viên của các người cũng đúng là không đánh lịch sự… Ồ… bác sỹ nói thế nào? Khoảng mấy tháng có thể dậy được? Ông xem, thật ngại quá, trong căn cứ cũng không thể ra ngoài, muốn mua chút hoa quả tới thăm cũng không được" Yến Thanh Phong khẽ gật đầu với Giang Yến Tử, vẻ mặt cười nhạt nói: "Làm phiền rồi, nhưng hoa quả thì miễn đi, nếu hôm nay cậu mang hoa quả tới, đợi ngày mai lúc cậu nằm ở đây, tôi lại biết tìm đâu ra hoa quả tặng lại?"

"Ha ha, đội trưởng Yến quá khách sáo rồi. Tôi e là không có cơ hội hưởng đãi ngộ này." Diệp Thu nhún nhúng vai nói.

"Vậy sao? Vậy thì chờ xem, lần tới, cậu không có vận số tốt vậy đâu" Yến Thanh Phong vẻ mặt khinh thường nhìn Diệp Thu, thò đầu tới bên tai hắn nhỏ tiếng nói: "Cậu tưởng rằng, dựa vào chút thủ đoạn có thể đi tới đâu? Ngôi báu quán quân không ngồi lên dễ dàng vậy đâu".

"Thủ đoạn?" Diệp Thu lấy tay sờ sờ mũi, tiếc nuối nói: "Sớm biết vậy, nắm đấm vừa nãy tôi không nên đánh lệch 5 cm".

Sắc mặt Yến Thanh Phong hơi thay đổi, không ngờ người này là cố ý dừng tay.

Vừa nãy hắn vẫn cho rằng hắn không thể nhắm đúng vị trí cơ.

Nói như vậy, thực lực của hắn…. thật sự cao hơn Thương Long?

"Ha ha, nhưng ông đừng lo lắng" Diệp Thu vỗ vỗ vai Yến Thanh Phong, nói: "Lần tới tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa. Tôi nghĩ, chắc chắn ông cũng nghĩ như vậy?"

"Đúng vậy" Yến Thanh Phong thâm hiểm gật đầu.

Ánh mắt hai người lại lần nữa va chạm kịch liệt, hoa lửa văng khắp nơi.

Một hồi lâu, hai người đột nhiên cùng cười.

"Đội trưởng Yến, tôi còn phải đi thăm đồng đội của mình, không làm phiền mọi người nữa" Diệp Thu cười tủm tỉm nói.

"Được, Diệp huynh đệ cứ đi đi" Yến Thanh Phong gật đầu nói.

Hai người lại hòa hợp khiến nhứng người tới thăm người bệnh của các tiểu đội khác nhìn nhau.

Hai người này lẽ nào đang diễn trò sao?

Vừa nãy còn đấu võ mồm, quanh người hình dao bóng kiếm hiện lên, khiến người ta nhìn mà ớn lạnh, chớp mắt cái lại tay bắt mặt mừng, giống như anh em tốt vậy.

Chỉ có hai người Diệp Thu và Yến Thanh Phong biết, sau cuộc nói chuyện vừa nãy, bọn họ đồng thời hạ quyết tâm, sẽ nhanh chóng loại trừ đối phương.

Diệp Thu trở lại bên cạnh Giang Yến Tử, Giang Yến Tử nhìn hắn một cái, nói: "Trò chơi vô vị".

Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Cô không hiểu rồi, chiến tranh giữa đàn ông biểu hiện trên đủ các mặt, không chỉ trên chiến trường".

Diệp Thu chăm chú nhìn Giang Yến Tử, đột nhiên hỏi: "Cô có thấy cảnh cảm xúc của Yến Thanh Phong mất khống chế không?"

"Mất khống chế cảm xúc?" Giang Yến Tử nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Hắn luôn biểu hiện nho nhõ lịch sự".

Diệp Thu đau khổ vỗ trán, gượng cười nói: "Nếu tôi là hắn, sớm đã mệt chết rồi. Vậy thì, cô có muốn nhìn thấy dáng vẻ nổi giận lôi đình của Yến Thanh Phong không?"

Giang Yến Tử nghĩ ngợi, cách nói này của Diệp Thu đúng là rất có tính đầu độc.

Một người đàn ông đối nhân xử thế nho nhã lịch sự đội nhiên thay đổi hình tượng, có thể cho người ta cảm giác này không?

Diệp Thu vỗ vỗ vai Giang Yến Tử nói :"Chờ xem, tôi nhất định sẽ cho cô nhìn thấy cảnh đó".

Giang Yến Tử nhớ tới khuôn mặt cười không tự nhiên lúc Yến Thanh Phong rời đi khi nãy, thầm nghĩ, chắc là rất nhanh sẽ thấy thôi. Dưới sự không ngừng khiêu khích và đả kích của người đàn ông này, hắn còn có thể cố chống đỡ được tới lúc nào?

Thật ra, đàn ông không cần phải giả bộ khổ cực như vậy

Người đàn ông nho nhã lịch sự dễ được phụ nữ yêu thích, nhưng người đàn ông thẳng tính như Diệp Thu lẽ nào không được phụ nữ hoan nghênh sao?

Nếu để mình lựa chọn, mình cũng hi vọng chọn một người…. Nguồn truyện: Truyện FULL

Giang Yến Tử lắc lắc đầu, xóa bỏ vấn đề ý niệm vô cùng hoang đường trong đầu mình, nhìn Lạc Đà nằm trên giường hỏi: "Thấy thế nào?"

Lạc Đà gượng cười nói: "May mà tôi tự biết mình không phải là đối thủ, chuồn khá nhanh, nếu không, tôi cũng giống như người kia".

Lúc Lạc Đà nói dùng đầu chỉ chỉ Cuồng nằm bên cạnh hắn.

Cuồng trời sinh bản tính không chịu thua, cho dù gặp phải đội viên bộ đội số 5 cũng vậy.

Hắn nhiều lần bị thương nặng, vẫn ngang nhiên không sợ chết bò dậy xông tới đối phương. Cho nên hắn bị thương nghiêm trọng hơn Lạc Đà nhiều, cho tới bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

"Nghỉ ngơi cho tốt, trận đấu tiếp theo giao cho chúng tôi" Giang Yến Tử an ủi nói.

Lạc Đà cảm động, hắn biết tính tình lạnh lùng của đội trưởng bọn họ, bình thường tuyệt đối không nói ra những lời này. Cho dù cô thật sự quan tâm tới những thuộc hạ bọn họ, cũng giữ trong lòng, còn hôm nay có thể nói ra câu này, cũng đủ làm hắn thấy ấm áp.

Đây là bản tính tiện trong xương cốt con người.

Nếu một người cả ngày cổ vũ bên tai bạn, bạn sẽ không có bất cứ cảm giác nào, thậm chí sẽ thấy phiền. Còn một người vốn hơi ghét bạn đột nhiên nói lời tốt với bạn, vậy thù, lục phủ ngũ tạng của bạn cũng thoải mái như ăn nhân sâm vậy.

Nếu có thể lựa chọn, Diệp Thu hi vọng lần này gặp phải Lâm Bảo Nhi trong căn cứ chỉ là một cơn ác mộng.

Bấm một cái vào đùi mình, phát hiện hai người chưa từng gặp mặt.

Sau đó mình tiếp tục nhớ, nhưng nửa năm gần đây đừng gặp cô ấy.

Đương nhiên hi vọng thế này là điều xa vời.

Vì, lúc Diệp Thu vừa đặt khay ăn xuống, mới gặm được một nửa cái đùi gà, đã thấy Lâm Bảo Nhi mặc đồ thể thao màu đỏ đáng yêu như một quả táo lớn chín mọng theo sau thầy giáo và bạn học vào nhà ăn.

Yến Khang? Diệp Thu nhớ cái tên này, nhưng Diệp Thu không có thiện cảm với người này.

Không vì điều gì khác, chính vì hắn họ Yến.

Diệp Thu hận một nỗi không thể bưng khay ăn ngồi xổm dưới bàn, như vậy có thể tránh bị Lâm Bảo Nhi phát hiện ra mình.

Mặc dù lúc ở nông thôn, hắn và bạn thường xuyên bưng bát cơm trèo trên cánh cửa ăn hoặc nghịch dưới cây liễu ở cổng lớn, vừa nói chuyện, vừa giải quyết bát cơm to như ngọn núi, nhưng bây giờ không được rồi.

Bây giờ đồng học Diệp Thu thấy mình là người có máu mặt rồi, dù sao, vừa nãy đánh bại cao thủ của bộ đội số 5, thế nào cũng phải giả bộ phong thái của cao thủ. (thằng cha này có ngày chết vì sĩ diện)

Lâm Bảo Nhi thấy Diệp Thu, mắt sáng lên, sau khi chào thầy một tiếng, liền vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ Diệp Thu.

Từ sau khi Diệp Thu đồng ý tới nhà cô cầu hôn, cô liền cảm thấy mình đã là vợ khế ước với Diệp Thu rồi.

"Diệp Thu, hì hì, lại gặp anh rồi" Lâm Bảo Nhi chạy tới ôm cánh tay Diệp Thu, vẻ mặt thân mật nói.

Diệp Thu nhìn lướt một cái, không thấy anh trai Lâm Thương Lan của Lâm Bảo Nhi, lúc này mới yên tâm, đẩy tay Lâm Bảo Nhi ra nói: "Bảo Nhi, đây là phòng ăn, rất nhiều người đang nhìn đấy".

"Sợ cái gì? Anh đã đồng ý tới nhà em cầu hôn rồi, sau này em chính là lão bà đại nhân của anh, còn sợ người khác nhìn sao?" Lâm Bảo Nhi không buông tay, nói đương nhiên.

"Nhưng bây giờ… không phải vẫn chưa tới nhà em cầu hôn hay sao?"

"Dù sao cũng nhanh thôi" Lâm Bảo Nhi cười nói "Diệp Thu, tối qua em nằm mơ, mơ thấy anh đó".

"Mơ gì tới anh? Anh là bóng tường của các em à?" Diệp Thu bị tổn thương một lần, đã không kích động ngây dại như lần trước.

"Không phải, em mơ thấy anh tới nhà em cầu hôn"

"Sau đó thì sao?"

"Anh bị ông nội em gọi người lôi ra ngoài bắn"

Diệp Thu suýt nữa bị mắc nghẹn thịt bò trong miệng, nhìn khuôn mặt Lâm Bảo Nhi tràn đầy hưng phấn, phiền muộn nói: "Anh bị bắn chết em liền vui vẻ như vậy?"

"Không" Lâm Bảo Nhi lắc đầu, cái bím tóc sau đầu cũng đong đưa theo: "Trong mơ, ông nội cho người bắn chết anh, em khóc rất thương tâm, nhưng lúc em tỉnh lại, phát hiện đó là giấc mơ, em lại rất vui, bây giờ nhìn thấy anh, thấy anh vẫn sống tốt, em càng vui hơn".

Trái tim Diệp Thu run lên, liền cảm thấy có gì đó lấp đầy trái tim.

"Khóc cái gì hả?" Diệp Thu nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, nói yêu: "Nằm mơ mà thôi, sao lại coi là thật".

Lâm Bảo Nhi ghét nhất người khác véo má mình, người ta đã không còn là cô bé hai ba tuổi rồi.

Lắc đầu, kéo tay Diệp Thu xuống, chăm chú nhìn Diệp Thu nói :"Tấy nhiên phải đau lòng rồi, nếu anh thật sự bị ông bắn chết, em còn tìm ai giao kèo kết hôn với em được?"

Lần này, Diệp Thu cảm thấy có gì đó khiến trái tim trái tim càng thêm giãn nở, đó là tức giận. (Ta thích Bảo Nhi quá!^_^)

Đẩy cánh tay Lâm Bảo Nhi ra, Diệp Thu ghé vào bàn cắm đầu ăn. Đem đau khổ và ai oán vùi trong thức ăn. Không trêu vào, mình vẫn không tránh được.

"Anh Diệp Thu, anh giận rồi?" Lâm Bảo Nhi lại chạy tới ôm cánh tay Diệp Thu ngoe nguẩy.

"Không"

"Anh tức giận rồi"

"Anh không có".

"Còn không thừa nhận, còn không thừa nhận nữa em sẽ cắn anh" Hai hàm răng trắng của Lâm Bảo Nhi cắn trên cánh tay Diệp Thu một cái, uy hiếp nói.

"Được rồi, anh giận" Diệp Thu lại lần nữa khuất phục, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói: "Có thể bỏ anh ra trước được không? Rất nhiều người đang nhìn kìa".

"Em lại muốn cho người khác nhìn, như vậy ông nội em sớm sẽ biết quan hệ mật thiết của chúng ta",

Ma nữ này, trong lòng thì ra còn có ý định như vậy.

Lâm Thương Lan đi tới cửa nhà ăn liền nhìn thấy em gái cưng của mình đang dính lấy Diệp Thu, mặc dù trong lòng không vui, nhưng hắn quả thực cũng cần cớ đáp chung đường với Diệp Thu, vì thế liền đi thẳng tới chỗ hai người ngồi.

"Bảo Nhi, em làm gì ở đây thế?" Lâm Thương Lan đứng phía sau họ hỏi.

Lâm Bảo Nhi quay đầu lại thấy anh trai mình, cười hì nói: "Anh, em vẫn tưởng anh không dám thừa nhận người em gái này trước mặt mọi người chứ".

"Nha đầu ngốc" Lâm Thương Lan sờ yêu đầu Lâm Bảo Nhi một cái. Sau đó đi tới ngồi xuống ghế đối diện Diệp Thu, giơ tay nói: "Lâm Thương Lan".

Trong lòng Diệp Thu mừng thầm, cuối cũng cũng khiến tiểu tử này mắc câu rồi.

Đặt đũa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau lau tay, bắt tay Lâm Thương Lan, cười nói: "Tôi là Diệp Thu"

"Biểu hiện hôm nay rất tốt" Lâm Thương Lam tán thưởng nói.

"Múa rìu ma mắt thợ mà thôi" Diệp Thu khiêm nhường nói, trên mặt lại là dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên. Mặc dù hắn muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Thương Lan, nhưng không muốn thành tay sai của Lâm phái.

Bọn họ bình đẳng, đó là thứ Diệp Thu muốn.

Lâm Thương Lan lắc đầu, thẳng thắn nói: "Tôi không phải là đối thủ của cậu"

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Thu về Lâm Thương Lan lập tức tăng thêm mấy điểm, đều nói Lâm gia một đời anh tài lớp lớp. Lâm Thương Lan này đúng là người như thế.

Có thể có nhãn lực nhìn ra thực lực thật sự của mình, chứng minh thân thủ hắn chắc chắn rất cường hãn.

Mà có thể thẳng thắn thừa nhận mình không đủ, trí tuệ lỗi lạc này càng khiến người ta vạn phần bội phục.

Yến Thanh Phong bình thường cũng tự cho là quân tử, nhưng so với Lâm Thương Lan, rõ ràng thua kém không ít. Yến Thanh Phong lấy hình tượng giả dối để duy trì phong thái quân tử, còn phong thái quân tử của Lâm Thương Lan lại rất ít biểu hiện trên mặt, ngược lại, khuôn mặt tuấn tú của hắn phần lớn đều là nghiêm mặt, khiến người ta cách xa. Nhưng nếu nói chuyện với hắn, có thể cảm thấy được sự thẳng thắn của hắn.

Điểm này, khó mà có được trong tần lớp công tử bọn họ.

"Nói về hành quân đánh giặc, tôi xách giày cho anh Lâm cũng không đủ tư cách" Diệp Thu cười nói.

Mỗi người đều có một sở trường riêng, dẫn đầu bộ đội đặc chủng số lượng ít đi chấp hành nhiệm vụ đơn độc, Diệp Thu vẫn có thể miễn cưỡng dẩm nhiệm, nhưng bảo hắn dẫn đầu cả nghìn người tiến hành chiến tranh trong một khu vực lớn, vậy thì hắn rất khó có lòng tin giành được thắng lợi cuối cùng.