Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 433: Mời lão đầu tử xuất núi



Đường Quả thấy mình càng cuống càng loạn, thế là không thèm quan tâm nữa, chỗ bừa bộn này có thư kí dọn dẹp là được rồi, cũng không thèm để ý đến việc vừa nãy Diệp Thu cười mình, hỏi: "Sao anh đến đây rồi? Thời gian gần đây anh chạy đi đâu vậy? Ngày nào em cũng tìm anh, làm em lo lắng muốn chết, cứ nghĩ là anh…., cứ nghĩ là anh….".

Nhớ lại sự lo lắng trong thời gian này, cùng với sự ấm ức do Diệp Thu không từ mà biệt, khóe mắt cô đỏ lên, suýt chút nữa rơi lệ.

Mẫu thân mất sớm, sự mất mát này đến nay cô vẫn không thể nào quên được. Mà sự ra đi của Uông bá, rồi phụ thân thương nặng bất tỉnh, Thẩm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi đều lần lượt rời cô mà đi, gần như làm cô trở thành một con chim nhỏ sợ cung tên, trở nên đặc biệt mẫn cảm với hai từ "li biệt".

Diệp Thu bước đến trước mặt Đường Quả, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt chảy ra ở khóe mắt của cô. Cười nói: "Cứ nghĩ là thế nào? Không bao giờ trở về nữa? Anh chỉ là đi hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ mà thôi".

"Ả? Có nguy hiểm không?". Đường Quả vội vàng hỏi. Lần trước Diệp Thu rời Yên Kinh đi Mĩ, họ ở chung cư Lam Sắc lo lắng sợ hãi mất một thời gian, quả thực không muốn nghe thêm bất kì thông tin gì về việc Diệp Thu lại đi chấp hành mấy cái nhiệm vụ chết tiệt đó.

"Không nguy hiểm". Diệp Thu cười, lắc lắc đầu.

"Vậy thì tốt, Diệp Thu, lần sau lúc anh rời đi, nhớ nói với bọn em một tiếng được không? Bọn em đều rất lo lắng cho anh". Đường Quả nhìn Diệp Thu, nét mặt như đang khẩn cầu. Khuôn mặt cô hơi ngẩng lên, như đang chờ đợi câu trả lời của hắn, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, bộ dạng đáng thương như đang muốn khóc.

"Được, lần này là anh sơ xuất, lần sau nhất định sẽ thông báo với bọn em". Diệp Thu nói. Trong lòng hắn thì nghĩ, nếu như thông báo sạch cho mấy cô, chỉ sợ nhiệm vụ bí mật sẽ chẳng còn gì là bí mật nữa.

"Ừm, như vậy mới ngoan". Đường Quả cười.

"Văn phòng của Đường thúc thúc có người dùng không?". Diệp Thu hỏi.

"Không có ai dùng cả. Chỉ có em mỗi tuần đều vào quét dọn một lần, bất kì ai khác cũng không được vào, sao vậy?". Đường Quả hỏi một cách nghi hoặc.

"Anh muốn vào tìm một số tư liệu, được không?". Diệp Thu hỏi, nếu như Đường Quả không đồng ý, hắn quả thật không có cách nào có thể vào được.

"Đương nhiên là được, người mà ba tín nhiệm nhất trước đây cũng chỉ có anh và Uông bá thôi, đáng tiếc, Uông bá, bá ấy…bá ấy…". Nhớ lại cảnh tượng lúc đó Uông bá là vì bảo vệ mình, dùng ngực đỡ đạn cho mình, trong lòng Đường Quả bỗng cảm thấy vô cùng đau xót, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.

Uông bá, tuy chỉ là quản gia của Đường Gia, nhưng ông ấy đối với mình giống như một bậc trưởng bối làm tròn chức trách, phụ thân công việc bận bịu, tất cả những chuyện của mình đều là một tay Uông bá chăm lo. Nhân từ, hòa nhã, hiền lành, những điều phụ thân nghĩ đến, bá ấy đều làm, những điều phụ thân không nghĩ ra, thì bá ấy đều nghĩ ra.

Thế nhưng, bá ấy đã ra đi, chỉ còn một bức ảnh đã ngả màu để làm kỉ niệm nhớ nhung.

Diệp Thu nhìn Đường Quả khóc không thành tiếng, toàn thân run lên bần bật, trong lòng hắn bỗng cảm thấy đau xót vô cùng, giơ tay ra ôm chặt lấy cô gái đáng thương này vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lên lưng của cô, nói: "Được rồi, đều đã qua cả rồi, đừng như vậy nữa….Uông bá trên trời có linh thiêng, cũng không hi vọng nhìn thấy em thương tâm thế này. Đường thúc thúc hiện giờ hôn mê bất tỉnh, Đường Thị là toàn bộ tâm huyết của bác ấy…trách nhiệm của em hiện giờ rất lớn, tuyệt đối không được khóc mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe".

Diệp Thu không cho rằng hắn là người không có tài ăn nói, nhưng lúc này hắn không biết làm cách nào xắp xếp lời nói để an ủi Đường Quả, chỉ có thể ôm thật chặt cô vào lòng, dùng sức mạnh của mình để mang lại cho cô ấy chút ấm áp.

Diệp Thu cảm nhận được, thân thể cô ấy đã sắp cạn kiệt sức lực.

"Em không sao cả, em chỉ là….chỉ là nhớ đến Uông bá, bá ấy trúng đạn nằm trên đất, ngực bá ấy không ngừng chảy máu. Mà bá ấy còn quan tâm đến em….bảo người khác bảo vệ em…em cảm thấy rất buồn". Thân người của Đường Quả không ngừng giật lên từng hồi, vừa nấc nghẹn vừa nói.

"Đứng trên lập trường của Uông bá, bá ấy sẽ cảm thấy làm như vậy là xứng đáng. Nếu như bá ấy không cứu được em, thì chỉ sợ lúc này bá ấy sống mà còn khổ sở hơn chết. Quả Quả, đừng nghĩ đến những điều đó nữa, việc em cần làm hiện nay là vực dậy Đường Thị. Đừng để cho những kẻ có dã tâm đó cướp mất hoặc đánh ngã Đường Thị. Nếu là như vậy, em không chỉ làm cho Uông bá thất vọng, mà còn làm cho ba em thất vọng nữa". Trong giọng nói của Diệp Thu cũng có chút đau xót.

Về cái chết của Uông bá và vết thương của Đường Bố Y, hắn sao có thể không canh cánh trong lòng?

"Ừm, em hiểu rồi, Diệp Thu, anh hứa với em, đừng rời xa em, được không? Em sợ anh đi rồi em sẽ không chịu đựng được". Hai tay Đường Quả nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thu, căng thẳng hỏi. Những móng tay sắc nhọn của cô cắm vào làm xướt ra của Diệp Thu, cô hoàn toàn không phát giác ra.

"Được, anh hứa với em, tuyệt đối không rời xa em". Diệp Thu gật đầu một cách trịnh trọng: "Anh cũng đã hứa với Mặc Nùng tỉ tỉ và Bảo Nhi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau quay về chung cư Lam Sắc".

"Còn có thể trở về sao?". Trong mắt của Đường Quả tràn đầy sự vui mừng.

"Đương nhiên là có thể". Diệp Thu gật gật đầu.

Nghe được lời hứa của Diệp Thu, Đường Quả giống như là được sống lại một lần nữa. Toàn thân tràn trề sức mạnh, khuôn mặt mệt mỏi cũng bắt đầu rạng ngời hơn. Giống như là vừa được ngủ một giấc ngon lành, ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Thu, nói: "Ngày nào em cũng chờ đợi sẽ có một ngày như thế, anh, em, Bảo Nhi, còn cả Mặc Nùng tỉ tỉ, chúng ta sẽ được quay trở lại chung cư Lam Sắc, cứ như vậy sống vui vẻ cả đời, không bao giờ phải chia xa. Nhưng em đã cho rằng, chúng ta không bao giờ còn có thể trở lại , Diệp Thu, anh không được lừa em đâu đấy".

Diệp Thu không biết làm thế nào đành cười khổ, gõ nhẹ vào sau gáy của Đường Quả, nói: "Yên tâm đi, lừa ai chứ anh không bao giờ lừa em!". Người phụ nữ giàu có nhất Trung Quốc, tổng tài xinh đẹp của tập đoàn Đường Thị này ôm mặt cười, bộ dạng ngọt ngào mà thuần khiết.

Cô đứng dậy từ trong lòng Diệp Thu, nói: "Đi, em đưa anh đến phòng làm việc của ba em để tìm tư liệu, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm?".

Diệp Thu gật gật đầu, nói: "Buổi chiều anh muốn đi thăm Đường thúc thúc".

Bởi vì sự kiện nổ súng ở quảng trường Thiên Hà, làm cho giữa Diệp Thu và Đường Quả nảy sinh sự xa cách. Sau khi Đường Bố Y bị trọng thương vào nằm viện, Diệp Thu đến cơ hội đến thăm một lần cũng không có.

Hoàn toàn không phải là do Diệp Thu bạc tình bạc nghĩa, bởi vì thân phận của Đường Bố Y là rất đặc thù, lại được Đường Quả xắp xếp bệnh viện tư được bảo vệ nghiêm ngặt để điều trị, nếu như không có được sự đồng ý của người nhà bệnh nhân, Diệp Thu rất khó để có thể đến thăm Đường Bố Y được.

Dưới sự giúp đỡ của Đường Quả, Diệp Thu rất dễ dàng tìm ra được tư liệu mà hắn cần tìm trong phòng làm việc của Đường Bố Y. Bởi vì chìa khóa két sắt ở trong tay Đường Quả, mà thói quen của Đường Bố Y chính là để những thứ quan trọng vào trong két.

Đương nhiên đó không phải là thói quen tốt gì.

Buổi chiều, Đường Quả giao toàn bộ công việc cho cấp dưới đi làm, cô dẫn Diệp Thu đến bệnh viện Thiên Phúc thăm phụ thân.

Bệnh viện Thiên Phúc là một bệnh viện tư, nằm ở bên cạnh núi Thiên Vân vùng ngoại ô Yên Kinh, phong cảnh tú lệ. Tĩnh dưỡng ở nơi như này, là cực kì có lợi đối với sự hồi phục của người bệnh. Chỉ là quãng đường có chút hơi xa, cách khu vực nội thành đến 2 giờ ngồi ô tô. Trước đây bất luận công việc bận đến thế nào, Đường Quả cũng đều hai ngày đến thăm ba một lần. Có điều lúc đó đều là lái xe hoặc bảo tiêu đưa đi, Đường Quả có thể ngủ một giấc trên đường. Lần này cùng với Diệp Thu đến, Đường Quả trong lòng đương nhiên là không có thêm người tham dự vào thế giới của hai người, thậm chí đến bảo tiêu như hình với bóng ngày thường cô cũng chỉ cho bám theo từ xa, không được phép tiến đến quá gần.

Đưa xe vào trong bãi đỗ xe của bệnh viện Thiên Phúc, Diệp Thu đi theo Đường Quả bước vào tòa lầu bệnh viện Thiên Phúc có lối kiến trúc theo phong cách Châu Âu, trong lòng trăm cảm xúc đan xen.

Đường Bố Y là người đầu tiên mà mình nương nhờ vào sau khi đến Yên Kinh, ông ấy trước giờ đều đối xử với mình như bậc trưởng bối. Chưa bao giờ xem mình như người ngoài. Một người như vậy lại nằm trong bệnh viện, không thể nói chuyện, không thể mở mắt, chỉ là hô hấp một cách yên lặng và ngủ một giấc dài.

Nhìn Đường Quả đang đi ở phía trước, trong lòng Diệp Thu càng cảm thấy cô ấy đáng thương. Cô gái xinh đẹp ương bướng lần đầu gặp mặt này, hiện nay đã trở thành người đưa ra quyết sách cuối cùng của một tập đoàn lớn. Thế nhưng những người bên cạnh cô ấy đều lần lượt ra đi, nếu như Đường Bố Y không thể tỉnh lại, vậy cô ấy còn có ai là người thân?.

"2111, đây là phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện Thiên Phúc, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hồ Thiên Vân, bất luận là xuân hạ thu đông đều vô cùng đẹp, ba thích làm việc và sinh hoạt ở những nơi tầm nhìn thoáng đãng…tuy ba hiện giờ không thể nhìn thấy, nhưng em nghĩ như vậy sẽ có lợi cho sự hồi phục của ba". Đường Quả đẩy của bước vào, giọng nói trầm xuống, có thể nghe ra được tình cảm sâu nặng của cô đối với phụ thân.

"Bác sĩ nói thế nào?". Diệp Thu bước vào phòng bệnh, nhìn Đường Bố Y lúc này đang nằm yên tĩnh trên giường, trong lòng đau như có kim đâm.

"Bị trúng đạn ở cổ, viên đạn đè vào đầu mút dây thần kinh….Bác sĩ nói, nếu như phẫu thuật, khả năng trở thành người thực vật là tương đối lớn, họ cũng không dám tùy tiện tiến hành phẫu thuật. Thời gian trước đã tổ chức không ít chuyên gia khoa não và khoa thần king tiến hành hội chẩn. Cơ hội thành công chỉ có 4 phần….gần đây lúc nào em cũng đang do dự, không biết có nên chấp nhận phương án chữa trị không an toàn này không". Đường Quả ngồi ở mép giường của Đường Bố Y, kéo tay của ông ấy, nét mặt đau đớn nhìn khuôn mặt người cha đang ngày càng gầy đi, nhẹ nhàng nói.

Diệp Thu suy nghĩ một lát, nói: "Ca bệnh này quả thực là khó giải quyết, nếu như bệnh nhân là người bình thường, thì mấy bác sĩ này từ sớm đã tiến hành phẫu thuật rồi. Nhưng thân phận của Đường thúc thúc có chút đặc thù. Sự mạo hiểm này họ không gánh chịu được, cũng không có ai muốn bước ra gánh cả. Có điều, cơ hội cứu chữa là vẫn có…ít nhất, anh từng gặp ca bệnh còn khó giải quyết hơn thế này".

"Có ca bệnh còn khó giải quyết hơn sao? Là ai? Người đó ở đâu? Bao nhiêu tiền em cũng phải mời được ông ấy đến". Đường Quả đứng dậy nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thu, do kích động, hai tay cô không ngừng rung lên nhè nhẹ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

"Dùng tiền cũng không thể mời ông ta xuất núi được". Diệp Thu lắc đầu nói: "Chỉ sợ là cần phải có một số thủ đoạn đặc biệt".

Ca bệnh như này, dựa vào y thuật của Diệp Thu thì hắn cũng không dám tùy tiện động thủ, hắn từng thấy thủ pháp trị bệnh cứu người của lão đầu tử, nếu như ông ta đồng ý xuất núi, thì chắc chắn sẽ có 6 phần có thể thành công.

Có điều, lão đầu tử có lời thể chưa báo được thù thì không bước vào Yên Kinh một bước, liệu ông ta sẽ đồng ý đến cứu Đường thúc thúc không?

Nếu như lão đầu tử tiến vào Yên Kinh, thì sẽ khuấy động Yên Kinh thành như thế nào?