Đường Quả mặc áo ngủ nằm trên chiếc giường lớn của Trầm Mặc Nùng, cùng chung một chiếc gối với Trầm Mặc Nùng. Áo ngủ cô đang mặc cũng là của Trầm Mặc Nùng, màu tím nhạt, làm từ vải lụa, hở ngực, đây là màu sắc mà trước kia Đường Quả chưa từng thách thức, sau khi mặc lên trên mình, cô cảm thấy bản thân trở nên thành thục gợi cảm lên nhiều.
Chỉ là cảm thấy áo ngủ hơi rộng một chút, cô đánh mắt nhìn sang Trầm Mặc Nùng, nhìn thấy chiếc áo ngủ của cô nhô lên cao, có lồi có lõm, trong lòng liền cảm thấy hơi buồn bực một chút.
Về sau chẳng cần giảm béo nữa đâu nhỉ, cứ đầy đặn như chị Mặc Nùng cũng rất hấp dẫn mà.
"Chị Mặc Nùng, em hỏi chị một vấn đề nhé." Đường Quả gối lên ngực Trầm Mặc Nùng, nhìn mắt Trầm Mặc Nùng hỏi.
"Ừm?" Trầm Mặc Nùng đánh mắt sang nói.
Trước kia khi còn ở biệt thự xanh, ba người họ vẫn thường nằm gối đầu bên cạnh nhau nói chuyện như thế này. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không biết tại sao có nhiều chuyện để nói đến vậy, chiếc miệng nhỏ cứ làm việc không ngớt. Có lúc Trầm Mặc Nùng bị họ làm cho cảm thấy không thoải mái, liền rút cuốn sách ra xem, vờ như không nghe thấy họ nói chuyện. Đáng tiếc chỉ được một lúc, hai người họ lại đánh nhau trên giường vì những vấn đề vừa tranh cãi.
Đã lâu lắm rồi họ không được nói chuyện với nhau như thế.
Trở lại như những ngày trước kia, Đường Quả hồn nhiên ở bên cạnh mình, trong lòng Trầm Mặc Nùng thấy rất cảm động. "Chị và Diệp Thu làm chuyện đó rồi phải không?" Đường Quả cười ranh mãnh, hỏi.
Trầm Mặc Nùng giật mình, vội vàng trốn tránh ánh mắt của Đường Quả. Cô bị câu hỏi của Đường Quả làm cho luống cuống, không biết trả lời thế nào cho phải.
"Qủa Quả, sao em lại hỏi chuyện này?" Trầm Mặc Nùng cố gắng trấn tĩnh, nhưng mặt vẫn đỏ bừng lên.
"Em chỉ hiếu kỳ thôi mà. Chị Mặc Nùng, chị nói cho em biết đi." Đường Quả nằm sấp lên ngực Trần Mặc Nùng, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ vào chỗ lồi lên tròn trịa trên ngực cô, cười hỳ hỳ nói: "Ngực chị Mặc Nùng thật đầy đặn, tên đó có cơ hội sờ nó thật là phúc đức ba đời."
Mặc Nùng vội vàng đẩy bàn tay của Đường Quả ra, lấy tấm chăn cuộn chặt lấy bộ ngực, nói: "Quả Quả, đừng làm vậy nữa."
"Hỳ Hỳ, chị Mặc Nùng thật là thiên vị, chỉ cho Diệp Thu sờ, không cho em sờ."
"Hỳ Hỳ, được rồi được rồi, em không sờ nữa. Vậy chị nói cho em biết đi, chị và Diệp Thu đã làm….chuyện đó hay chưa?" Đường Quả nói mãi vấn đề này không thôi.
Trầm Mặc Nùng do dự, muốn nói gì đó, nhưng lại không muốn lừa dối Đường Quả. Nếu nói ra, thì cô lại cảm thấy hổ thẹn.
"Đã làm chưa vậy?" Đường Quả truy vấn.
"Đã làm rồi." Trầm Mặc Nùng gật đầu, nói.
Đang định giải thích với Đường Quả tại sao giữa họ lại phát sinh quan hệ, để Đường Quả hiểu và giải thích, không ngờ Đường Quả lại nhìn chằm chằm vào ngực Trầm Mặc Nùng, mặt ngưỡng mộ nói: "Thảo nào người ta nói, đàn bà và đàn ông sau khi phát sinh quan hệ, ngực sẽ ngày càng lớn, người cũng ngày càng đầy đặn hơn. Đầu tiên em còn không tin, giờ mới biết, đúng thật là như vậy."
"Quả Quả à, thực ra chị…"
"Hỳ hỳ, chị Mặc Nùng, sau khi em đến, Diệp Thu nhất định sẽ rất hận em, em đã phá vỡ tháng ngày hạnh phúc đẹp đẽ của hai người rồi. Giờ em gọi anh ta sang nhé?"
"Quả Quả, đùng. Chị nói với em là được rồi mà." Trầm Mặc Nùng kéo tay Đường Quả nói, sợ tiểu nha đầu này lại làm việc gì kinh thiên động địa.
"Chị sợ gì chứ. Giờ em đi gọi anh ta sang đây, để anh ta đỡ ghét em." Đường Quả nói được là làm được, cô nhổm dậy chạy sang phòng Diệp Thu gõ cửa.
Một lúc sau, cô lại lúc lắc chạy về, mặt tức giận đùng đùng nói: "Chị Mặc Nùng à, chị đừng quản Diệp Thu nữa, nửa đêm hắn không ở nhà ngủ, à lại trốn ra ngoài rồi."
Trầm Mặc Nùng sững người, cô cũng không ngờ Diệp Thu đã chạy ra ngoài. Đang chuẩn bị hỏi người giúp việc Diệp Thu đi ra ngoài lúc nào, điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Đường Quả vò lấy điện thoại của Mặc Nùng, thấy số gọi đến hiện tên là Diệp Thu liền nhấc máy, hỏi: "Diệp Thu à?"
"Hả?" Diệp Thu không ngờ là Đường Quả nhấc máy, hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ à?"
"Đương nhiên là chưa ngủ rồi, em và chị Mặc Nùng đang chờ anh đấy, anh đi đâu rồi?"
"Anh đi giải quyết công chuyện ở ngoài, đưa điện thoại cho Mặc Nùng đi." Diệp Thu nói.
Đường Quả không động đậy gì, ghé tai vào nghe, đột nhiên nói: "Á à, Diệp Thu, tôi nghe thấy tiếng nhạc. Nói mau, anh có phải đang đi đến chỗ nào vui chơi sa đọa rồi hay không?"
"Không, anh đang ở Vương Giả, chị Mặc Nùng của em biết nơi này đấy." Diệp Thu cười đau khổ nói, không ngờ tai Đường Quả thính đến thế.
Đường Quả lúc này mới phụng phịu đưa điện thoại cho Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng cầm điện thoại, nói: "Có chuyện gì thế? Ừm, anh đang ở Vương Giả? Được rồi, em sẽ gọi điện cho người phụ trách Vương Giả ngay bây giờ."
Sau khi gác máy, Trầm Mặc Nùng lại gọi điện cho giám đốc Vương Giả, dặn dò vài câu, rồi mới gác máy.
"Chị Mặc Nùng, Vương Giả là nơi nào thế? Diệp Thu nói anh ta đang ở đó." Đường Quả nghi ngờ hỏi.
"Câu lạc bộ? Tên Diệp Thu này, đúng là háo sắc, còn nói mình không ăn chơi trụy lạc, gái đẹp ở câu lạc bộ nhiều đến vậy, hắn ta đến đó chẳng phải để tán gái sao?"
Trầm Mặc Nùng khoác vai Đường Quả, nói nhỏ: "Không đâu. Câu lạc bộ Vương Giả là do chị cùng góp vốn với mấy người nữa mở."
"A, thế à?". Mắt Đường Quả sáng lên, nói: "Chị Mặc Nùng, chúng ta cũng đi chơi đi?"
Vì ba người Diệp Thu có việc phải bàn, vì thế từ chối lời mời gọi thêm mấy em xinh xắn lên uống rượu cùng bọn họ. Sau khi gác máy, giám đốc của câu lạc bộ Hậu Mẫn lo lắng đứng trước phòng của họ gõ cửa.
Hãn Ấu Lăng ra mở cửa, nói với Hậu Mẫn: "Vào đi."
"Cám ơn Hàn Thiếu." Hậu Mẫn khiêm tốn đáp, sau đó đảo mắt nhìn Bối Khắc Tùng và Diệp Thu đang ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng chằm chằm nhìn vào Diệp Thu, hỏi: "Đây là Diệp Thiếu?"
"Là tôi đây." Diệp Thu gật đầu.
"Tổng giám đốc Tống bảo tôi đến đây, nói là có việc gì thì cậu cứ bảo với toi, tôi sẽ hoàn toàn nghe lời cậu." Hậu Mẫn nhìn Diệp Thu nói, trong lòng đang đoán định thân phận của người con trai này.
Chẳng lẽ người có thể quyết định số mệnh của mình mà Hàn Ấu Lăng nói là anh ta sao? Anh ta chính là ông chủ đứng sau Vương Giả?
Nghe nói ông chủ đứng đằng sau Vương Giả vô cùng quyền lực, thậm chí còn chiếm được thế thượng phong của Hồng ….., Hồng Trang, ai không biết đó là người giàu nhất ở Tô Hàng?
"Tìm Kỳ Quan cho tôi, tôi muốn gặp cô ta." Diệp Thu cười nói.
"Vâng." Hậu Mẫn gật đầu. Vì tổng giám đốc đã có lời phải phục tùng người này bằng bất cứ giá nào, nên cô ta không dám có chút phản kháng nào. "Tôi chỉ tìm cô ấy nói vài câu thôi, không làm kinh động đến người khác. Hiểu không?"
"Tôi hiểu rồi." Hậu Mẫn gật đẩu, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đến khi Hậu Mẫn lại bước vào lần nữa, đằng sau đã mang theo một cô gái mặc áo xường xám trắng có hoa sen. Cô gái này cao ráo chân dài, rất không giống những người khác, làm cho người đã quen nhìn gái đẹp như Diệp Thu cũng phải ngỡ ngàng. Hơn nữa hai con mắt của to của cô trong vắt như nước, thuần khiết vô cùng, làm cho người ta có cảm giác muốn chinh phục.
Đương nhiên, nếu bạn tin con mắt của kỹ nữ, thì thà tin lời hứa của chính trị gia.
Thào nào cô ta là người đứng đầu 12 quan, quả là có thực lực. Điều khiến Diệp Thu ngạc nhiên là, người con gái đẹp như thế này, họ đã tìm được ở đâu vậy?
"Diệp Thiếu, cô ấy chính là Kỳ Quan." Hậu Mẫn đứng trước mặt Diệp Thu, mỉm cười giới thiệu. Cô ta vô cùng tự tin về 12 cung dưới tay mình.
"Ừm." Diệp Thu gật đầu, nháy mắt với Hàn Ấu Lăng.
Hàn Ấu Lăng hiểu ý, bước đến trước mặt Kỳ Quan, rồi nói thầm vào tai cô ta.
Kỳ Quan gật đầu, sau đó lui ra.
Diệp Thu nói với Hậu Mẫn: "Được rồi, không còn chuyện gì nữa rồi, cô đi làm việc của mình đi."
"Vâng. Diệp Thiếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi." Hậu Mẫn cười đáp lời, vội đi ra ngoài. Ở trong môi trường này đã lâu, không ngờ khi đứng trước người con trai cười tươi như hoa đó, mình lại như bị nhìn thấu tim can.
Hàn Ấu Lăng thở dài nói: "Ôi, thật là đáng tiếc, nếu không phải vì câu lạc bộ này của Trầm tiểu thư, và chúng ta ngầm cho thuốc vào rượu của chúng thì, đã có thể trực tiếp báo cảnh sát rồi, như vậy chúng ta chẳng phải chịu trách nhiệm cũng chẳng có quan hệ gì với chuyện này nữa."
"Nhất định sẽ có cơ hội." Diệp Thu cười đáp.
Kỳ Quan bước vào phòng, bị một người AQ kéo vào lòng, nói một hồi không thôi.
Kỳ Quan tinh thông ba loại ngoại ngữ, nhưng trong đó lại không có tiếng khựa. Đành phải cười giả bộ theo những lời nói của hắn, nâng cốc cụng ly cùng hắn.
Liên Phong Duệ đó ngồi ở một góc phòng, tay cầm chén rượu vang đỏ, đang nói chuyện gì đó với một người thanh niên trẻ tuổi.
Bên cạnh hai người đó không còn một người con gái nào khác, từ lúc Liên Mẫn Nhuệ bị người tình của mình đâm lén sau lưng, anh không còn dễ dàng tin tưởng vào phụ nữ nữa. Bất cứ một người con gái lạ nào tiếp cận anh, đều làm anh phải cảnh giác.
Đây gọi là, một lần bị đâm lén, mười năm phòng đàn bà.
"Liên Thiếu, con đường kinh doanh của Vương Giả rất xứng đáng để Hồng Trang các anh học tập đó. Còn về 12 quan này, ha ha, rất sáng tạo mà. Giờ những người đàn ông có tiền có thế lực, họ không thiếu đàn bà, nhưng họ thiếu văn hóa, và những người phụ nữ có văn hóa rất có sức hút với họ. Nếu luận về sắc đẹp của 12 Quan ở đây, thì Hồng Trang có rất nhiều người còn đẹp hơn, có một số người dẫn chương trình đúng là 12 Quan không thể so bì được. Nhưng tên của họ đẹp, 12 Quan là tên lấy trong "Hồng Lâu Mộng" ra đó chứ, tán mấy người này chẳng phải mang lại cho người ta cảm giác đã chinh phục được những người trong "Hồng Lâu Mộng" hay sao?" Người đàn ông trung niên cười nhìn Liên Phong Duệ.
Sau khi Liên Phong Duệ bị đâm lén sau lưng, tính cách của anh đã thay đổi nhiều. Trước kia vô cùng ương ngạnh tàn khốc, trên mặt còn có chút ánh sáng mặt trời. Nhưng giờ đây, ánh sáng đó không còn nữa, anh đã mềm yếu hơn, ánh mắt của anh cũng toát lên vẻ thâm trầm.
"Vì thế tôi mới mời anh Lệ đến Vương Giả này, chứ không phải là đến Hồng Trang." Liên Phong Duệ cười nói.
"Hồng Trang cũng không tồi đâu, nếu không phải là vì người đó thì chúng tôi cũng không đến. Liên Thiếu, cậu chắc chắn người đó sẽ đến Hồng Trang?"
"Không chắc." Liên Phong Duệ lắc đầu, "Nhưng tôi dám chắc chắn rằng, nếu Vương Giả loạn lên, thì hắn nhất định sẽ đến Vương Giả. Giờ hắn đang ở Tô Hàng, sao lại có thể không xuất đầu thay cho người phụ nữ của mình được?"
"Mong là thế. Nếu vậy thì, việc Quách lão đại giao cho anh em chúng tôi cũng có thể hoàn thành rồi." Người đàn ông họ Lệ nói, nhìn một người AQ đang lãnh đạm ngồi đó vẫy tay.
Người thanh niên Việt Nam nghiêm nét mặt đi đến trước Lệ Phong, chào bằng một câu tiếng Khựa: "Đại ca Lệ, có việc gì cần giao phó vậy?"
"Các anh em đều bố trí xong cả rồi chứ?"
"Bố trí xong cả rồi." "Tốt lắm." Lệ Phong gật đầu, nói với Liên Phong Nhuệ: "Liên Thiếu có cần tránh mặt đi không?"
Liên Phong Nhuệ lắc đầu nói: "Làm sao mà tránh được? Họ đã ép chúng ta đến đường cùng rồi, chỉ có thể không tham chiến nữa thôi. Tôi ngồi đây xem, xem xem họ có gan giết tôi hay không?"
Khi Kỳ Quan đang định làm theo lời Hàn Ấu Lăng tạo một số chuyện làm cho mấy tên này không vui, đột nhiên người đàn ông vừa nãy còn ôm cô giơ tay tát vào mặt cô và mắng xối xả bằng tiếng Việt.
Những người con gái khác của 12 Quan nhìn thấy cảnh này mặt ai nấy đều trắng bệch ra. Người có quan hệ tốt với Kỳ Quan là Ngọc Quan miệng cười đi ra khuyên giải, không ngờ người AQ đó lại cho một bạt tai lên mặt cô. Những người con gái khác không chịu nổi nữa, vừa kêu vừa chạy ra ngoài.
Lệ Phong biết đám thủ hạ của mình không hiểu tiếng Trung, nhìn thấy cảnh đó liền đổi sắc mặt. Liên Phong Duệ ngồi ở bên cạnh, anh không có cớ gì để nổi giận với những người này, cố gắng giữ bình tĩnh cười nói: "Các vị khách quý, không biết Kỳ Quan có chỗ nào làm các vị không hài lòng rồi? Phụ nữ không hiểu chuyện, mong các vị tha thứ cho, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi các vị."
"Kỹ nữ của các anh chẳng ra làm sao cả, dám dùng tiếng Trung chửi anh em chúng tôi, nói họ là khỉ AQ, món nợ này tính sao đây? Các anh là cái thá gì chứ? Gọi ông chủ câu lạc bộ đến đây, tôi phải bắt chính ông ấy xin lỗi chúng tôi, nếu không, hậu quả các người tự phụ trách."
Hậu Mẫn thầm chửi mấy tên này đúng là tự bày trò ra. 12 Quan của Vương Giả đều là những người đã được lựa chọn kỹ càng, hơn nữa lại tiến hành đào tạo chuyên nghiệp, không thể có chuyện mắng khách ngay trước mặt khách như vậy được."
"Giám đốc, tôi không làm vậy, tôi không mắng họ" Kỳ Quan vừa khóc vừa giải thích.
Bốp!
Người AQ đó thấy Kỳ Quan còn dám mở miệng lại tát vào mặt cô thêm phát nữa.
Tống Ngụ Ngôn đứng ngoài cửa nổi giận đùng đùng, hùng hục chạy vào, tát đánh bốp vào mặt người đó mắng: "Anh là cái thá gì chứ? Sao dám đánh người của tôi? Chửi anh là khỉ AQ thì đã làm sao? Anh chẳng thèm tiểu một bãi mà soi mình vào đi, không là khỉ thì là gì?"