Yến Kỷ Đạo đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn vào mặt hồ xanh như ngọc gọi điện thoại cho ái thê ở Yến Kinh. Hóa ra, anh ta không có tình cảm sâu sắc lắm với vợ. Trong lòng những người như anh ta, tình yêu mãi mãi chỉ có thể đứng ở vị trí thứ ba trở đi.
Nhưng từ khi Triệu Song Hoài có mang, số lần anh gọi điện thoại cho vợ chưa cưới nhiều hơn một chút. Mỗi lần nghĩ đến cái thai trong bụng cô có quan hệ huyết máu với chính mình, tấm lòng phòng vệ nặng nề của anh lại mềm ra, sự vất vả của một ngày cũng tiêu tan.
Họ là mảnh đất sạch sẽ trong tâm hồn mình, Yến Kỷ Đạo hạnh phúc nghĩ.
"Kỷ Đạo, hôm nay mẹ em gọi điện đến, bảo em về nhà ở mấy hôm. Anh thấy thế có được không?" Triệu Song Hoài nói trong điện thoại.
Kỷ Đạo dịu dàng đồng ý. Từ khi vợ chưa cưới có mang, anh không từ chối bất cứ yêu cầu nào của vợ, làm sao từ chối được yêu cầu chính đáng về nhà thăm mẹ đẻ này được? Sau khi vợ chưa cưới có mang, mẹ vợ cũng đã đến mấy lần, nhưng con gái thì chưa về lần nào cả. Yến Kỷ Đạo nghĩ liệu mình có hơi quá đáng hay không?
"Ừm, vậy thì mai em về xem thế nào. Có lẽ cha em cũng muốn xem xem cháu nhỏ, nhưng mình lại không đến được." Triệu Song Hoài cười hì hì nói. Tâm lý của người lần đầu tiên làm mẹ lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc.
"Được, vậy để mai anh bảo...." lời nói của Yến Kỷ Đạo bỗng dừng ngay lại, sau đó âm thanh của anh trở nên nghiêm nghị, nói: "Song Hoài, nhớ rằng, không được đi bất cứ đâu cả, cứ ở trong Yến Gia, đừng đi đâu dù là nửa bước, đợi anh về."
Thái độ trước và sau của chồng quá khác làm cho Song Hoài ngẩn người.
Mãi một lúc sau cô mới hỏi: "Kỷ Đạo, anh sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Sao không cho em về nhà mẹ nữa?"
"Không được. Nhất định không được." Yến Kỷ Đạo nghĩ đến khả năng đó, lo đến độ chảy mồ hôi, nói: "Song Hoài, dù thế nào, em nhất định phải làm theo lời anh nói, không được rời khỏi nhà Yến Gia nửa bước."
Vợ chưa cưới đang có mang, anh cũng không tiện nói rõ mọi chuyện ra cho cô hiểu, để cô đỡ lo lắng, ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ trong bụng. Chỉ có thể dùng ngữ khí và giọng điệu nghiêm nghị để biểu thị rằng mình cực kỳ phản đối chuyện này.
Triệu Song Hoài nghĩ một lúc rồi nói: "Em hiểu rồi. Anh đừng lo, em sẽ không bước khỏi nhà Yến Gia nửa bước. Anh cũng phải cẩn thận đó, nhất định phải sống quay về."
Lòng dạ rối bời của Kỷ Đạo giờ mới yên ổn, anh nói: "Song Hoài, đợi sau khi anh về, chúng ta sẽ làm đám cưới."
Gác máy điện thoại của vợ chưa cưới, Yến Kỷ Đạo day day hai bên huyệt thái dương, trong lòng thầm nghĩ, Yến Thanh Phong, đừng có ép tôi, nếu không, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì.
Đang nghĩ, chiếc điện thoại trong tay lại rung lên, số máy hiển thị là số của Yến Thanh Phong.
Trên miệng là một nụ cười lạnh lùng, nhưng âm thanh thì lại vô cùng tôn kính và dịu dàng, nói: "Đại ca, muộn thế này còn gọi điện đến, có chuyện gì sao?"
"Người của Diệp Gia đã đến Tô Hàng." Lời của Yến Thanh Phong giản đơn mà có sức thuyết phục.
"Người của Diệp Gia? Điều này có thể lý giải mà. Ông ta đến rồi, người của Diệp Gia sao lại không đến gặp cho được?" Yến Kỷ Đạo vừa đưa ra phân tích của mình, vừa nghĩ về mục đích Yến Thanh Phong nói cho mình chuyện này.
"Nếu Diệp Gia có một cơ hội thức dậy lần nữa, thì là sự nguy hiểm cho Yến Gia. Họ đã chọn việc chìm xuống dưới, thì hãy để nó trở thành lịch sử, vĩnh viễn không để họ ngóc đầu lên được. Đây là ý của ông."
"Tôi biết nên làm gì. Nếu Diệp Không Nhàn không về Yến Kinh, vậy thì, Diệp Thu sẽ là quan trọng nhất. Lần này, tôi sẽ làm mọi cách giữ chân hắn lại." Yến Kỷ Đạo nói.
"Hãy dùng tất cả sức mạnh và trí tuệ của cậu đi. Hắn là một đối thử xứng đáng được tôn trọng đó."
Không thể không thừa nhận, cái cách ghen tức của đq cũng rất đáng yêu. Tóc dài xõa ngang vai, mặt nhỏ đỏ hồng, mắt đen nhánh có cả sự bực bội. Nhưng trong sự bực bội ấy dường như lại có chút tình cảm. Hai tay chống nạnh, cố ý dùng sự "dã man" này để che đi tình cảm với Diệp Thu.
Điều cô muốn nói với Diệp Thu là, bà cô này vì chị Mặc Nùng nên mới dũng cảm đứng ra lột trần bộ mặt xấu xa của nhà ngươi, chứ không phải đại tiểu thư đq ghen đâu.
Đương nhiên, hiệu quả đối ngược.
Diệp Thu biết rằng việc anh đưa Tiểu Bạch theo mình như hình với bóng sẽ làm không ít người để ý và nghi ngờ. Lão Đầu Tử khá hiểu Tiểu Bạch, mặc dù nhìn thấy cô ở bên cạnh Diệp Thu, cũng coi như là không nhìn thấy. Thiết Ngưu tối qua bị Tiểu Bạch dần cho một trận, hôm nay gặp mặt không những không né tránh mà còn nhe răng cười rất tươi với Tiểu Bạch.
Người ngốc có phúc ngốc, người có tư tưởng đơn thuần là người hạnh phúc nhất.
Nhưng hai bác trai gái, Trầm Mặc Nùng và đq nhìn thấy Tiểu Bạch, ánh mắt đã trở nên khác thường.
Trầm Mặc Nùng và đq đã từng được Tiểu Bạch bảo vệ, nhưng sự bảo vệ này là bảo vệ ngầm, Trầm Mặc Nùng và đq thậm chí không phát hiện ra họ bị người theo dõi.
Hơn nữa dáng bộ của Tiểu Bạch đúng là quá thu hút người khác. Giống như mấy anh chàng đẹp trai ở trên phim ảnh vậy. Khí chất lại hơn người, hơn nữa người lại gầy cao, làm người ta nghĩ ràng rất có thể họ đang yêu đồng tính.
Khó khăn lắm mới dỗ dành đq đi được, Diệp Thu đóng cửa phòng, nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại gọi cho Hàn Ấu Lăng.
"Vẫn chưa có tin gì sao?" Diệp Thu hỏi, có chút trách móc ở trong lời nói, Tô Hàng chỉ có chút đất vậy thôi, đám ngườthegioitruyen.com đó có thể trốn đi đâu được cơ chứ?
Đương nhiên, điều Diệp Thu muốn Hàn Ấu Lăng kiểm tra không phải là những người đánh nhau với họ ở Vương Giả, mà là đám người được phái đến từ nước Mỹ để phá hoại đó.
Dù mạnh thế nào cũng phải sợ những người không thiết sống. Nếu một nhóm người thực sự đem đầu đính lên trên eo để làm việc gì đó, vậy thì không thể đề phòng được. Diệp Thu chỉ đành nghĩ cách bắt bọn họ ra trước.
Hàn Ấu Lăng mặc dù không phải hạ thủ của Diệp Thu, nhưng nghe thấy sự trách móc trong lời nói của Diệp Thu, vẫn có chút lo lắng, giải thích: "Nói ra thì cũng lạ. Tôi đã bảo người ở khắp mọi nơi để ý theo dõi, nhưng không thể tìm ra được tung tích của họ ở đâu. Chẳng lẽ, đây chỉ là đám khói Liên Phong Duệ vất ra thôi, chứ thực sự không có những người như vậy? Nghe nói Liên Gia có một đám cao thủ, có phải họ sẽ lợi dụng lúc chúng ta tập trung toàn bộ trí lực lên người đáthegioitruyen.com, anh ta sẽ cho chúng ta một đòn bất ngờ hay không?"
Diệp Thu chau mày, hỏi: "Anh có biết tình hình cụ thể của nhà Liên Gia không?"
"Không. Thời gian nhà Liên Gia an dật đã lâu lắm rồi. Lần trước thay đổi thế lực ở Tô Hàng, Liên Gia hầu như không than dự vào, cũng không có sự hư tổn thực lực gì. Tôi nghĩ, họ ngồi được trên cai ghế ổn định lâu đến thế, nhất định phải có sự giúp đỡ quan hệ của một số người ở ngoài.
"Tôi hiểu rồi. Việc ngườthegioitruyen.com anh cứ tiếp tục làm đi." Diệp Thu nói xong liền cúp máy.
Liên Gia, hi vọng rằng ông đừng ép tôi phải thay đổi chủ ý.
Diệp Thu đi đến ngõ nhỏ, Tiểu Bạch đã đứng ở một bên đợi rồi.
Diệp Thu cười nói: "Sao thế? Gọi điện cho tôi bảo tôi ra đây. Muốn tôi tiếp tục ôm cô ngủ ư?"
Rất khó thấy, trên mặt Tiểu Bạch lộ ra một tia xấu hổ.
Mặc dù đây chỉ là chút thoáng qua, chớp mắt đã tiêu tan, nhưng Diệp Thu đờ người ra một phút chốc, trưc đến giờ chưa tháy Tiểu Bạch có chút biểu cảm nào như vậy.
Tiểu Bạch thế này, thật đẹp.
Nghĩ đến thể chất không giống người thường của Tiểu Bạch, anh chỉ có thể thở dài.
Tiểu Bạch rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường, làm một loạt động tác tay giải thích lý do vì sao cô tìm anh ra đây.
Vì Diệp Thu rất coi trọng lần đi đến Tô Hàng này, vì thế trước khi anh đến đây, đã bảo Trương Thắng cho một số không ít người từ Yến Kinh đến Tô Hàng này. Mặc dù chỉ là quan hệ hợp tác, Diệp Thu cũng không thể đem tất cả mạng người già trẻ lớn bé giao vào trong tay Hàn Ấu Lăng và Bối Khắc Tùng. Để cho người của mình mai phục, hoặc là nói ngầm thu nhập những htông tin, nhất định sẽ làm anh yên tâm hơn.
Điều không ngờ đến là, những người đến trước này không làm anh thất vọng, mà đã thật sự tìm được manh mối.
"Vậy sao? Ở bến tàu phát hiện ra hành tung của ngườthegioitruyen.com sao?" Diệp Thu cười hỏi.
Trong lòng đang nghĩ, tại sao đám thuộc hạ như đầu rắn của Hàn Ấu Lăng lại không phát hiện ra tình hình này, mà người của mình lại phát hiện ra sớm hơn.
Thấy Tiểu Bạch làm động tác tay khẳng định, Diệp Thu cười nói: "Đừng làm kinh động người khác. Để họ thủ ở bên này, hai chúng ta đi bến tàu xem thế nào."
Tiểu Bạch gật đầu sao đó lái xe đến chỗ Diệp Thu.
Tô Hàng nằm ở bến của con sông vận tải cổ, sông có thể đi qua Trấn Giang, Dương Châu, Duy An...Tô Hàng không chỉ có vùng đất lục địa thông suốt, mà đường biển cũng cực kỳ thuận lợi. Bến tàu Tô Hàng là một cảng lớn nhất ở đây. Có thuyền du lịch, thuyền hoa, nhiều hơn là thuyền chở hàng. ở cách bến tàu Tô Hàng không xa còn có mấy câu lạc bộ cỡ lớn. Mấy ông chủ đã mua thuyền du lịch cũng có thể đến đây bảo dưỡng.
Diệp Thu sợ đánh rắn động cỏ, nên đã bảo Tiểu Bạch dừng xe từ xa, hai người đi bộ đến chỗ bến tàu.
Diệp Thu đoán, nếu đám ngườthegioitruyen.com đó trốn ở bến tàu, chưa vào đến đất liền, thì có thể loại trừ thuyền chở khách và chở hàng. Hai loại này quá mắt mắt, kẻ ra người vào, nếu trốn ở đây thì bị phát hiện ra từ lâu rồi. Vậy thì, lựa chọn duy nhất là thuyền hoa hoặc là thuyền du lịch tư nhân."
Mặc dù giờ là buổi tối, nhưng hai bên bờ vẫn lộng lẫy, có không biết bao du khách vừa xuống thuyền, có người đến làm thêm, còn có người cầm ít bánh ngọt để bán. Nhiều hơn nữa là những người dân bản địa đến tham gia vào hạng mục du lịch mới mở của bến thuyền.
Diệp Thu và Tiểu Bạch xuyên qua đám người, nhìn bốn phía xung quanh, Diệp Thu thấp giọng hỏi: "Tiểu Bạch, mấy nguòi này quá nguy hiểm. Để tránh bị sát hại vô cớ. Ở đây thêm một lúc nếu xác định được thân phận của đối phương rồi thì sẽ nhất định ra tay. Chúng ta không cho họ có cơ hội được ra tay, nếu không, chỗ này sợ là sẽ loạn lên như một nồi cháo mất."
Tiểu Bạch gật đầu, biểu thị hiểu.
Với kẻ địch, cô không bao giờ nhân từ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thanh bảo kiếm quý đến đâu chăng nữa, nếu không nhuốm máu, thì cũng không phải là vũ khí sắc bén.