Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 484: Người đàn ông đặc biệt nhất



Liên lão gia đã bước vào tuổi 80, mặc dù cơ thể không có bệnh gì lớn, ăn được ngủ được, nhưng dù sao tuổi tác cũng già rồi, tinh thần cũng không tốt như trước kia nữa. Dưới sự giám sát của những nhân viên điều trị chuyên nghiệp ở bệnh viện, ngày nào cũng đúng 9h tối uống một cốc sữa không đường, sau đó đi ngủ.

Bình thường Liên Gia không có việc gì lớn, cũng chẳng có ai đến làm quấy rối ông ta. Mấy năm gần đây ông đã giao việc sự nghiệp của gia tộc cho con trai lớn quản, ông rất ít khi nhúng tay vào. Còn chuyện khá để ông chú ý là vấn đề bồi dưỡng đời chủ thứ ba của gia tộc. Dù sao thì, điều này quan hệ đến sự kế nghiệp của dòng họ Liên Gia.

Hôm nay, Liên lão gia sau khi uống xong sữa dưới sự phục vụ của y ta, lên giường đi ngủ như thường lệ.

Nhưng không hiểu tại sao, mí mắt cứ nháy không ngừng, trong lòng rất bồn chồn, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

Có người nói người già thường cảm nhận trước được nhiều chuyện, bởi vì họ cách địa ngục gần hơn người thường một chút.

Nhưng, rốt cuộc đã có chuyện lớn gì xảy ra rồi?

Quả nhiên, tối hôm nay, đã xảy ra việc không nên có.

Liên lão gia nửa tỉnh nửa mơ, nằm trằn trọc đến ba giờ sáng, Liên Tranh Vanh vội vàng chạy vào, nói đã có tình hình khẩn cấp cần phải gặp ông nội.

Liên Tranh Vanh là con trai độc nhất của con trai thứ của Liên lão gia, là em họ của Liên Phong Duệ, bình thường thích nói chuyện với ông, mà ông thì cũng cô đơn cần người nói chuyện, nên trong đám thanh niên, ông xem trong nhất người này. Nhưng anh ta xông vào giữa đêm như ngày hôm nay là lần đầu tiên.

Liên lão gia chưa ngủ say, bị tiếng nói ở ngoài đánh thức, bèn gọi một người giúp việc, để Liên Tranh Vanh vào nói chuyện.

"Ông ơi, xảy ra chuyện lớn rồi." Liên Tranh Vanh thở dốc nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

"Cái gì mà kinh hãi thế hả? Có việc gì thì từ từ nói." Liên lão gia ngồi dậy, mắng thằng cháu bộp chộp.

"Vâng, thưa ông." Liên Tranh Vanh dừng lại một lúc, rồi nói: "Ông, Liên Phúc Liên An đều chết rồi."

"Cái gì cơ?" Liên lão gia kinh ngạc kêu lên, bàn tay đang mặc áo cũng dừng lại. Người giúp việc bên cạnh chạy lại mặc áo cho ông, để tránh ông bị trúng gió.

Liên Tranh Vanh đã nhìn thấy phản ứng của ông nội, nghĩ bụng, vừa nãy ông còn không để cháu kinh hãi, giờ đây lại đến lượt ông không chịu được nữa rồi phải không?

Liên Phong Duệ ơi là Liên Phong Duệ, tôi đã nắm được điểm yếu của anh rồi.

Lần này để xem anh cứu vớt tình thế bằng cách nào?

"Mau nói. Liên Phú và Liên An rốt cuộc sao rồi? Sao tự nhiên lại chết? Liên Phong Duệ đâu? Liên Phong Duệ ở đâu rồi?" Liên lão gia lúc này mới phản ứng lại, hai tay nắm chặt giường rồi nói.

Vì quá xúc động, nói liền một hơi, nên ông bị ho mạnh mấy cái. Liên Tranh Vanh và người làm vội vàng đỡ lấy ông vỗ vỗ vào ngực và lưng.

"Ông, ông đừng kích động quá. Có gì từ từ nói. Phải chú ý đến sức khỏe chứ." Liên Tranh Vanh ôm ông rồi nói.

Liên Tranh Vanh biết tình cảm của ông đối với Tứ Phúc, mấy người này không chỉ là mối quan hệ chủ và người làm, mà còn là bạn của nhau. Một người lớn tuổi như ông, hầu hết đều đã qua đời cả, số còn lại thì cả ngày đóng chặt cửa trong nhà. Bên cạnh ông chỉ còn Tứ Phúc cùng ông nói chuyện đánh cờ, buổi tối cũng không chán chường nữa.

Bình thường ông cũng không nỡ phái bốn người này đi làm nhiệm vụ nào đó, lần này không biết Liên Phong Duệ lại cổ động gì rồi, mà cho hai người của Tứ Phúc đi làm hạ thủ của anh ta.

Lần này thì hay rồi, người vừa mới đi xong, đã xảy ra sự cố này, xem xem Liên Phong Duệ ăn nói với ông thế nào.

Thật là đồ vô dụng, đầu tiên là bị bạn gái bán đứng, sau đó lại để xảy ra sự cố thế này, anh ta làm mất mặt nhà Liên Gia quá đi mất.

"Ta không kích động....ta có thể không kích động sao? Tranh Vanh. Mau nói cho ta biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra." Liên lão gia nắm cánh tay Liên Tranh Vanh hỏi.

"Ông à, cháu cũng chỉ nghe Liên Hi Vọng nói như vậy thôi, anh ta biết rõ tình hình nhất. Để anh ta đến kể cho ông nhé?" Liên Tranh Vanh nói.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp, hôm nay Liên Tranh Vanh ra ngoài chơi với bạn đến rất muộn, khi lái xe về, thấy một chiếc taxi dừng ở cổng nhà, Liên Hi Vọng khổ sở bước ra từ trên xe.

Liên Tranh Vanh biết Liên Hi Vọng là tâm phúc của Liên Phong Duệ, bình thường cũng chẳng có thiện cảm gì với anh ta. Hôm nay thấy dáng điệu nem nép của anh ta lại được cớ mắng: "Liên Hi Vọng, anh đi đâu về thế hả? Nhìn xem cái bộ dạng của anh kìa, như ma ấy."

Lòng Liên Hi Vọng bị chìm đắm trong cảnh toàn thể mọi người đã chết hết, chỉ còn mình may mắn sống sót chạy về đây, liệu Liên Phong Duệ có tha cho mình không?

Anh ta thất thần bước đến, chẳng để ý có chiếc xe của Liên Tranh Vanh cũng ở đó. Sau khi nghe anh ta chất vấn, vốn cũng hơi bực mình.

Nhưng lại nghĩ đến chuyện, Liên Phong Duệ sợ chuyện này đến tai lão gia, vị trí người kế nghiệp sẽ không còn ổn định nữa, mà một nhân vật khác luôn được lão gia yêu quý sẽ thay vào vị trí đó.

Anh ta vì đồng ý điều kiện của Diệp Thu mới bảo toàn được tính mạng, nên phải làm ra chút thành tích mới được, nếu không thì, làm sao có thể ăn nói với Diệp Thu?

Thủ đoạn tàn nhẫn của người đàn ông đó anh ta đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi, dù là trong chuyện Quách Thành Chiếu hay là chuyện đắm thuyền lần này, hai sự việc này đều là do bản thân mình phụ trách, nên anh ta đều có quan hệ mật thiết với người đàn ông đó.

Cảnh Diệp Thu và Tiểu Bạch chiến đấu với Liên Phúc Liên An anh ta cũng đã được chứng kiến. Lúc đó anh ta khó khăn lắm mới bơi được lên bờ, thì thấy mấy người đang đánh nhau ở trên bãi cát. Anh ta nằm dưới nước, không dám động đậy gì. Lúc này, nếu anh ta lên bờ chẳng phải tự chuốc khổ vào mình sao?

Thế là, anh ta đã được chứng kiến tận mắt cảnh hai ông lão Liên Phúc Liên An bị giết. Anh ta đã nôn một lúc lâu trong nước biển, làm cho cả ruột cũng nôn hết ra rồi, lúc đó mới dám trèo lên bờ.

Nếu có thể, cả đời này anh ta không muốn đứng ở vị trí đối lập với Diệp Thu nữa.

Anh ta là ác ma, còn người mặc áo vest đen găng tay trắng đó giống như một la sát chuyên lấy mạng người.

Anh ta đã từng nhìn thấy cảnh giết người, nhưng chưa từng thấy cách giết người thế này.

Anh ta đã sợ rồi. Nỗi sợ đến từ sâu thẳm tâm hồn.

Trong chớp mắt nhận thức được vị trí và tình hình của mình, Liên Hi Vọng ngay lập tức quyết định nói mọi chuyện với Liên Tranh Vanh, chẳng phải đó là cách tốt nhất sao?

Thế là, Liên Hi vọng bèn sụt sùi kể lại tất cả những gì anh ta đã trải qua cho Liên Tranh Vanh nghe. Sau khi nghe xong, Liên Tranh Vanh kinh ngạc rồi cực kỳ vui vẻ.

Hi vọng của mình đến rồi.

Cũng chẳng thèm để ý tại sao hôm nay Liên Hi Vọng lại thành khẩn với mình đến vậy, nắm lấy tay anh ta chạy vào tìm ông nội.

Liên Hi Vọng đứng ở ngoài cửa, đã nghe thấy tiếng gọi của Liên Tranh Vanh ở sau, anh ta lại đi vào kể từ đầu đến cuối cho Lão Gia nghe. Đương nhiên, trong quá trình kể chuyện anh ta đã bỏ đi việc mình giao dịch với Diệp Thu.

"Gọi điện cho Liên Phong Duệ cho ta." Liên lão gia sầm mặt nói. Mấy chục năm sương gió, làm cho Liên lão gia kiên định hơn người thường nhiều. Mặc dù lúc đầu đã hơi bị bất ngờ, nhưng sau khi nghe những lời Liên Hi Vọng nói, biết được sự việc xảy ra thế nào, tình cảm của ông đã trấn tĩnh lại.

Vâng, thưa ông. Cháu sẽ đi gọi anh cả đến ngay." Liên Tranh Vanh rút chiếc điện thoại trong túi quần ra gọi điện cho Liên Phong Duệ.

Yến Kỷ Đạo thấy Liên Phong Duệ sầm nét mặt gác máy, quan tâm hỏi: "Sao thế? ở nhà lại xảy ra biến cố gì rồi sao?"

"Thật đáng chết." Liên Phong Duệ đập chiếc điện thoại xuống nền đất, nói: "Vốn tôi còn định giấu chuyện Liên Phú Liên An chết. Đợi đến khi tôi giải quyết xong đám Diệp Thu rồi mới đi tạ tội cùng ông. Không ngờ tên cẩu nô tài Liên Hi Vọng đó lại bán đứng tôi....ông gọi tôi về. Lần này, sợ rằng tình hình không ổn rồi."

Yến Kỷ Đạo thở dài một hơi, anh ta biết rằng vị trí chói mắt đó của gia tộc có biết bao người đang nhòm vào. Khi anh chưa chính thức lên ngôi, chỉ cần anh không cần thận phạm lỗi, sẽ có rất nhiều người nắm được cái đuôi này của anh, nghĩ mọi cách để kéo anh xuống và dẫm chết.

Hi vọng rằng lần này, anh ta có thể an toàn hóa họa thành phúc. Dù sao thì, chẳng thể tìm được một người hợp tác nào thích hợp như Liên Phong Duệ ở Tô Hàng này nữa rồi.

"Có cách giải quyết không?" Yến Kỷ Đạo lo lắng nói. "Ở Tô Hàng, tôi rất cần sự giúp đỡ của một người bạn như anh. Kế hoạch của chúng ta còn chưa bắt đầu, nếu đã từ bỏ như thế này, thì quả thật là đáng tiếc."

Liên Phong Duệ nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, kiên định nói: "Yên tâm đi. Tôi không đổ xuống nhanh đến thế đâu. Chỉ là, sợ rằng về sau sự giúp đỡ của tôi với anh sẽ ít đi nhiều."

Yến Kỷ Đạo vỗ vỗ cánh tay của Liên Phong Duệ , nói: "Yên tâm đi, chỉ cần anh qua cửa an toàn là được rồi. Việc về sau cứ giao cho chúng tôi làm là được rồi."

Nghe câu an ủi không lấy gì làm chân thành lắm này, Liên Phong Duệ lại cảm thấy xúc động.

Viện điều trị Tây Sơn không chỉ là nơi dưỡng lão của người già, hơn nữa còn có thiết bị y học tân tiến nhất. Không ít người già thân phận đặc biết không chịu nổi môi trường bệnh viện, lại không muốn cách người nhà xa quá, liền chọn đến chỗ Tây Sơn phong cảnh hữu tình này để điều trị và dưỡng bệnh.

Ở cửa phòng phẫu thuật, một đám người đứng đó lo lắng chờ đợi.

Diệp Thu mặc áo blue trắng, mặt khổ hạnh đứng trong đám người. Trầm Mặc Nùng, Bối Khắc Tùng, Thiết Ngưu và cả Trầm Lập Nhi đều đứng vây xung quanh anh. Đường Quả và Diệp Không Nhàn đang thương lượng chuyện gì đó với những bác sĩ được Đường Quả mời đến từ Yến Kinh.

Lúc này, Đường Bố Y vẫn chưa được chuyển đến đây, phẫu thuật vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Từ sáng sơm nay khi Lão Đầu Tử đột nhiên nói với anh làm chủ đao cuộc phẫu thuật này, anh không thể ngủ được cả buổi tối.

Đúng vậy, anh lo lắng.

Vốn anh là người đàn ông kiêu ngạo, dù là về y thuật hay võ thuật của mình đều rất tự tin. Đương nhiên còn có cả bề ngoài của mình nữa.

Nhưng lần này làm phẫu thuật lại khiến cho anh mất đi lòng tin.

Nếu như, chỉ là nếu như, mình không thể kéo Đường Bố Y về, Đường Quả có hận mình cả đời không?

Có chứ, nhất định sẽ không làm cách nào để cho cô ấy hết giận.

Anh biết tính nguy hiểm của cuộc phẫu thuật này, nếu như anh đủ chắc chắn, thì anh đã tự tay mình làm từ lâu rồi. Sao lại phải mời Lão Đầu Tử từ xa lắc xa lơ đến đây thay anh làm chứ?

Ông Lão Đầu Tử chết tiệt này, rốt cuộc ông ấy muốn gì đây?

"Sao lại đột ngột đổi người thế?" Trầm Mặc Nùng không hiểu nổi. Rõ ràng đã nói là do Lão Đầu Tử chủ đao, sao hôm nay đột nhiên lại đổi thành Diệp Thu rồi?

Diệp Thu cắn răng, nói: "Anh cũng không hiểu. Sáng nay anh chạy đi tìm Lão Đầu Tử, thì ông ấy nói tay ông ấy không làm phẫu thuật được."

Thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng kéo tay anh, rồi nắm chặt, giống như làm như vậy để truyền lòng tin cho anh vậy, nói: "Không sao đây. Ông Diệp đã đồng ý để cho anh làm chủ cuộc phẫu thuật, nhất định là rất tin tưởng về năng lực của anh. Đừng bị áp lực tâm lý, anh cứ làm cho tốt vào là được rồi."

Diệp Thu ấm lòng, Trầm Mặc Nùng rất ít khi chủ động biểu lộ thân thiết với anh, càng không biểu lộ thân thiết thế này trước mặt cha mẹ mình. Hôm nay cô kéo tay mình trước mặt mọi người, đúng là lần đầu tiên từ khi hai người yêu nhau đến nay.

"Em tin tưởng anh?" Diệp Thu cười hỏi.

"Ừm." Trầm Mặc Nùng gật đầu rất mạnh.

"Nếu là người khác, anh sẽ không ngần ngại thử xem sao. Nhưng lần này lại là cha của Đường Quả....nếu như phẫu thuật thất bạn, em thấy tình hình sẽ biến thành thế nào?" Diệp Thu thành thật hỏi.

Sự việc gì cũng không có tính tuyệt đối của nó, Trầm Mặc Nùng cũng đã nghĩ đến khả năng này. Nhưng giờ đây Diệp Thu chủ động nói ra, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng an ủi anh.

"Lúc đầu ông Diệp đã nói rồi, nếu như anh có thể bỏ nỗi lo đi, thì có 5 phần cơ hội có thể trị được bệnh cho chú Đường. Tỉ lệ thành công này giống với ông Diệp đích thân ra tay. Vì thế, điều này cho thấy rằng y thuật của anh không hề kém ông Diệp chút nào. Nếu như ông Diệp có thể trị khỏi, thì anh cũng có thể thành công. Nếu như anh thất bại, thì đổi lại là ông Diệp cũng thất bại mà thôi."

Diệp Thu lắc đầu, ngầm thở dài một hơi.

Vẫn không giống nhau mà.

Từ lúc nào, bản thân mình đã để ý đến cảm xúc của Đường Quả thế này rồi?

Anh thật sự không muốn khi mình bước ra khỏi phòng phẫu thuật sẽ nhìn thấy biểu cảm thất vọng của Đường Quả.

Bối Khắc Tùng là người đầu tư cho viện điều trị này, biết hôm nay Đường Bố Y làm phẫu thuật, nhất định sẽ đích thân đến sắp xếp. Nếu viện điều trị xảy ra vấn đề gì, làm cho cuộc phẫu thuật thất bại, thì mình không thể nào chịu được trách nhiệm này.

Thấy Diệp Thu do dự, Bối Khắc Tùng tiến lên trước vỗ vỗ vai anh, nói: "Trước đến giờ tôi chưa từng thấy việc gì anh không làm tốt được."

"Đúng vậy Diệp Thu, Diệp Lão không phải là người ngốc đâu. Ông ấy đã sắp đặt thế này, nhất định có hàm ý của ông. Đừng có áp lực tâm lí mà, chúng ta đều tin tưởng vào cháu. Hơn nữa, có thể để Diệp Lão đứng ở bên cạnh xem mà, có vấn đề gì ông sẽ ra tay giúp đỡ." Trầm Nhi Lập cũng an ủi vị con rể của mình.

"Mọi người đừng lo. Anh cá chạch của tôi rất giỏi về y thuật đó. Trong thôn chúng tôi cứ nhà ai có người bệnh là đến tìm anh cá chạch để chữa. Còn không lấy tiền nữa cơ." Thiết Ngưu thấy mọi người đều không tin tưởng anh cá chạch, trong lòng hơi bực bội, đứng ra nói.

Chỗ không xa vang lên tiếng xe đẩy, mấy vị y tá đấy chiếc xe của Đường Bố Y đến bên này, Đường Quả cẩn thận đứng bên cạnh. Diệp Không Nhàn và một số người bác sĩ mặc áo blue trắng cũng đi đằng sau.

Đường Quả biết rằng người làm phẫu thuật đã thay đổi rồi, đi đến trước mặt Diệp Thu, thò tay ôm lấy anh, nói nhỏ: "Trong lòng em, anh là một người đàn ông đặc biệt, cũng là người đàn ông làm em rung động nhất trên thế giới này. Cố gắng làm đi nhé. Cố hết sức là được rồi."

Thời khắc này, Đường Quả không còn ngại ngần gì nữa, trước mặt mọi người, đã nói ra tình cảm nồng hậu ấp ủ trong lòng mình.

"Đi đi. Anh là người giỏi nhất." Đường Quả ôm chặt Diệp Thu, sau đó ngước đầu dậy.

Muốn cho Diệp Thu một nụ cười cổ vũ, nhưng trong vành mắt cô lại đỏ.