Chết sớm được đầu thai sớm, hóa ra tất cả đều không trốn tránh được nữa rồi!
Đây là trọng địa công việc, mặc dù để bảo mật nội dung, đã đuổi tất cả những người trong phòng máy ra ngoài, nhưng bên trong vẫn còn Giang Yến Tử và Yến Khang ở đó, những lời này nếu rơi vào tai họ thì cũng không tốt lắm.
Mặc dù Yến Khang đang bận xử lý công việc, nhưng đôi tai đó vẫn đang chăm chỉ nghe hai người nói chuyện.
Sợ bị Lâm Bảo Nhi dính lấy, Diệp Thu gật đầu, rồi nói: "Đúng vậy. Anh hứa với em. Nhưng em đã từng nói, chúng ta chỉ là.....chỉ là hôn nhân giả thôi."
"Đương nhiên là hôn nhân giả rồi. Anh tưởng em định lấy anh thật à? Đến khi em tìm được người đàn ông em thích, em sẽ ngay lập tức đá anh ngay." Lâm Bảo Nhi cười hì hì gật đầu.
"Thế là tốt nhất." Diệp Thu thở phào một hơi, rồi nói.
"Em về thương lượng với ông thời gian cụ thể, anh phải đợi điện thoại của em đấy. Không được phép không đến, nếu anh không đến, em sẽ nói với ông là anh lừa em, rồi ông sẽ xử bắn anh ngay." Lâm Bảo Nhi nhíu lông mày nói.
"Anh hiểu rồi." Diệp Thu thở dài. Người đã bị nắm thóp, đúng là phải cúi đầu. Vốn còn nghĩ thông qua quan hệ với Lâm Bảo Nhi, để lấy được thiện cảm của Lâm lão gia, lấy được sự ủng hộ của Lâm Gia."
Giờ đây nhìn lại, hóa ra mình còn sống được hay không cũng là một việc khác.
Không dám đứng đằng sau Lâm Bảo Nhi nữa, sợ bị cô nói thêm điều gì khác, Diệp Thu lại lùi về sau Giang Yến Tử, nói chuyện với cô ấy.
"Làm ở vị trí này cảm giác cũng được chứ? Sự việc có gì không?" Giang Yến Tử thấp giọng hỏi. Trong tay cầm một điếu thuốc, nhưng vẫn chưa đốt.
Vì trong phòng làm việc không bụi này không cho phép hút thuốc. Bên cạnh là chiếc bảng No smoking, mặc dù cô ấy nhịn thuốc rất khổ sở, nhưng cũng vẫn cố gắng.
"Cảm giác cũng được. Gần đây cũng không phải thực hiện nhiệm vụ gì hết. Tôi đã rất thoải mái chạy đến Tô Hàng một chuyến. Sự việc tiến triển cũng thuận lợi. Có nhiều khi, mặc dù cô không tự mình đi tìm, cũng có mấy lỗ hổng chủ động nhảy đến trước mặt anh."
Diệp Thu cười nói. Lần này đến Tô Hàng đúng là có nhiều thu hoạch. Ít nhất anh cũng đã chứng minh được một việc: Yến Gia co quan hệ với đám chiến sĩ gen đó.
Chiến sĩ gen là thứ bí mật nhất của các tổ chức và quốc gia. Yến Gia rốt cuộc làm thế nào mà lấy được chúng thế?
Người có thể khống chế họ là Yến Thanh Phong, hay là Yến Kỷ Đạo vẫn học ở nước ngoài?
Ngoài tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới NUMBER, chẳng lẽ còn có một tổ chức hắc ám nào đó có chiến sĩ gen tồn tại sao?
Diệp Thu yên lặng, thấy rằng mình đã nắm bắt được một thứ nào đó.
Chỉ là, tất cả những việc này cần phải có thời gian để chứng minh.
Sau khi hệ thống phòng ngự đã nâng cấp xong, tiễn ba người đi rồi, Diệp Thu bắt đầu cuộc tập huấn đặc biệt do mình thiết kế cho Diệp Hổ.
Phương thức luyện tập này hoàn toàn dựa vào những bước trước kia Diệp Không Nhàn luyện tập cho mình, chỉ là cường độ và thời gian luyện tập có chút thay đổi. Nếu không thì, dù là thể chất của Diệp Hổ, cũng không thể nào chịu đựng được cách luyện tập được coi là "kế hoạch ác ma" này.
Với thế chất kinh khủng và tốc độ quái nhân của Diệp Thu, trong quá trình tập luyện cũng đã bị thương không biết bao nhiêu lần. Có một lần thậm chí hôn mê ba ngày ba đêm không tỉnh lại, làm Nhị Nha sợ hết hồn.
Nhốt anh ta vao một căn phòng luyện tập bí mật, làm cho anh ta mồ hôi toát ra như tắm. Diệp Thu đã nói với Lạc Đà, cứ cách ba phút lại thông qua lỗ nhìn tình hình phía trong, mười phút sau lôi anh ta ra ngoài. Lúc này anh mới lái xe đến cổng công ty của Nhiễm Đông Dạ.
Triệu Song Hoài giờ đây đã từ bệnh viện khu Lam Thiên chuyển đến một bệnh viện tư nhân của một doanh nghiệp ở dưới Triệu Gia, sự bảo vệ ở đây nghiêm ngặt hơn ở bệnh viện nhà nước, vì thế cũng không phải lo Nhiễm Đông Dạ sẽ bị phóng viên chặn lại hỏi tình hình.
Người của Triệu Gia đều biết Nhiễm Đông Dạ là bạn tốt của Triệu Song Hoài, thấy Nhiễm Đông Dạ đến, mọi người đều vô cùng nhiệt tình.
Mẹ Triệu Song Hoài kéo tay Nhiễm Đông Dạ, muốn nói vài lời gì đó, nhưng mắt bà nhìn sang đứa con gái đang nằm trên giường không nói không cười như một khúc gỗ, mắt lại đỏ, nước mắt liền rơi ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đều là con gái đã lớn, Nhiễm Đông Dạ khỏe mạnh đứng trước mặt, còn con gái mình lại biến thành thế này, tâm trạng của người làm mẹ có thể hiểu được.
Triệu Song Hoài đã tỉnh, ngoài việc đứa bé không biết do bị xe đâm hay do ngã mà đã sảy, những chỗ khác đều không bị thương nghiêm trọng lắm.
Chỉ là vết thương lòng của cô quá nghiêm trọng. Sau khi tỉnh dậy biết rằng đứa con của mình không còn nữa, liền ngồi yên trên giường không nói không cười, đờ người như khúc gỗ. Dù mọi người có khuyên giải thế nào, cô cũng không nói lấy một câu. Chỉ ngồi đờ đẫn ở đó, ánh mắt vô hồn, người bên cạnh đều cảm thấy thật đau lòng.
"Đông Nhi, giúp bác khuyên Song Hoài một chút. Nhờ cháu đấy. Bác đã nói chuyện ở đây một ngày trời, nhưng nó chẳng nói câu nào hết. Bác và cha nó đều rất lo lắng." Triệu Mẫu nắm chặt tay Nhiễm Đông Dạ, khóc lóc cầu xin.
Mẹ lo lắng cho con gái mình, còn con gái lại dang lo lắng cho đứa con chưa ra đời của mình. Trên thế giới này có những người mẹ vĩ đại thế, nên cuộc sống mới nối tiếp không ngừng.
"Bác gái, bác đừng lo. Cháu sẽ khuyên cô ấy. Song Hoài thế này, cháu cũng rất buồn." Nhiễm Đông Dạ trả lời, mắt cô cũng đỏ rồi.
Đến khi Triệu Mẫu rời khỏi, Nhiễm Đông Dạ ngồi lên đầu giường của Song Hoài, đặt tay cô lên tay mình, rồi nhẹ nhàng nói: "Song Hoài, đừng thế này nữa, được không? Mình biết trong lòng cậu rất buồn, nhưng quá khứ đã đi qua rồi. Cậu còn trẻ thế này, còn có thể có em bé khác. Lúc đó, chúng ta lại yêu thương nó, có được không?"
"Cậu là một người mẹ, vì thế cậu có thể cảm nhận được sự đau khổ của người mẹ khi mất đi con mình. Nhưng cậu cũng là con gái của bác, cậu cứ thế này, bà là mẹ, bà đau khổ biết dường nào cậu có biết không? Giờ đây tâm trạng của bác giống như cậu vậy. Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy cha mẹ cậu cứ lo lắng như thế này sao?"
Song Hoài nghe những lời đó, lông mi chớp chớp, những giọt nước mắt trong mắt cô bắt đầu rơi xuống.
Thấy cuối cùng cô cũng khóc, Diệp Thu cảm thấy trong lòng thanh thản nhiều.
"Mình có lỗi với Kỷ Đạo, mình làm mất đứa trẻ rồi. Mình có lỗi với anh ấy....con của mình không còn nữa rồi.
Đông Nhi, cậu nói mình phải làm sao đây?" Triệu Song Hoài sà vào lòng Đông Nhi, khóc lớn lên.
Diệp Thu lại nhẹ nhàng thở dài, đẩy cánh cửa phòng bước ra ngoài. Anh ở bên trong là thừa thãi, không bằng để họ nói chuyện với nhau.
"Song Hoài thật là đáng thương." Nhiễm Đông Dạ ngồi ở ghế phụ nói.
"Đúng thế." Diệp Thu gật đầu. Anh ấy nói về một tầng nghĩa khác, chỉ là Nhiễm Đông Dạ không bao giờ hiểu được.
Thế giới của đạn ông, trong đó đầy máu và nước mắt.
"Diệp Thu, em muốn cho anh một em bé." Nhiễm Đông Dạ đột nhiên quay người nói.
Khuôn mặt nhỏ của cô rất thành thật, đôi mắt to nhìn chăm chăm vào Diệp Thu, còn có chút cầu xin.
Khi một người phụ nữ muốn sinh con cho một người đàn ông, điều đó cho thấy cô ấy thật sự yêu bạn.
Diệp Thu đỗ xe vào lề đường, ôm Nhiễm Đông Dạ vào lòng, nói: "Điều này ảnh hưởng không tốt đến sự nghiệp của em."
"Em không quan tâm. Thật đấy, chẳng quan tâm chút nào hết. Thấy Song Hoài thương tâm thế này, em đột nhiên cũng muốn cảm nhận tấm lòng của một người mẹ, muốn sinh một đứa con. Em nghĩ, đến lúc đó, nhất định em sẽ có được cảm giác của cả thế giới." Nhiễm Đông Dạ nhắm nghiền mắt ngả vào lòng Diệp Thu, dịu dàng nói.
Diệp Thu nhẹ nhàng thở dài, lúc này, đối với anh chưa phải là lúc thích hợp để có con.
Hơn nữa,đối với một người nghệ sĩ khi sự nghiệp đang thẳng tiến, có con đối với cô là một sự hủy hoại.
Anh biết Nhiễm Đông Dạ yêu ca nhạt, rất có mơ ước đối với thế giới ca nhạc. Anh không thể ích kỉ giết đi tất cả những gì tốt đẹp của cô ấy.
Tình cảm quan trọng, cuộc sống cũng quan trọng.
"Anh không đồng ý." Diệp Thu lắc đầu nói. "Anh hi vọng em sinh con cho anh, nhưng anh càng hi vọng được nhìn thấy em trong khoảnh khắc bước lên đỉnh cao thế giới âm nhạc. Anh không thể ích kỷ làm cho em phải từ bỏ tất cả mọi thứ của mình. Giờ đây em còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, anh cũng có những trách nhiệm phải gánh vác. Hãy cho em và cả cho anh chút thời gian, được không em?"
Nhiễm Đông Dạ nhoẻn miệng cười, hay tay cô càng ôm Diệp Thu chặt hơn, rồi nói: "Em biết. Em chỉ là nghĩ vậy mà nói thôi. Em biết rằng có con bây giờ là không thực tế."
Khi hai người đang ôm nhau, đột nhiên ở ngoài có tiếng tách, sau đó là một luồng sáng mạnh mẽ lóe lên.
Chụp trộm?
Diệp Thu rất tức giận, vỗ tay Nhiễm Đông Dạ rồi nói: "Em ngồi ở đây đừng đi xuống, khóa cửa xe cho chặt. Anh đi xem thế nào."
"Ừ. Anh cẩn thận đấy."
Nhiễm Đông Dạ ngoan ngoãn trả lời.
Diệp Thu gật đầu, sau đó đẩy cánh cửa đuổi ra ngoài.
Người đàn ông đằng trước tay cầm một chiếc máy ảnh chạy thục mạng, trong khi Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ nói chuyện đã chạy khá xa.
"Phát tài rồi. Thật sự là phát tài rồi. Tin giật gân đây rồi.....đại minh tinh Nhiễm Đông Dạ cũng ôm ấp trong xe....nếu như tin này bán cho giới truyền thông nhất định sẽ có nhiều chấn động lắm đây? Dịch Kiến Liên đánh bóng đã là gì? Lần này, phải cho các người biết rằng tin tức là do ta tạo ra."
Lưu Phong vừa chạy vừa thầm nghĩ.
Tay phải cầm chặt máy ảnh, dường như đó là tất cả sinh mệnh của anh ta. Nhà của anh ta, xe của anh ta, phụ nữ của anh ta, tất cả đã ở trong này rồi.
"Hì hì, dù là bán cho ai, thì có lẽ tiền thưởng cũng không dưới 10 vạn nhỉ? Đúng, tốt nhất là bán cho nhà báo. Như vậy tiền kiếm được sẽ nhiều hơn....." trong lòng Lưu Phong Thầm tính toán sự được mất của mình.
Quay đầu nhìn, thấy có người đang đuổi đằng sau. Lưu Phong lo lắng, quàng máy ảnh lên cổ, rồi dùng một tay ấn chiếc máy ảnh không ngừng lắc vào người, sau đó chạy nhanh hơn.
Muốn thành một paparazi tư nhân ưu tú, nhất định phải giỏi hai môn: đánh lại và chạy dài.
Rất rõ ràng, Lưu Phong là người giỏi về mặt này.
Sau khi chạy được hai phút, Lưu Phong lại quay đầu nhìn, thấy đằng sau không còn người nữa, lúc này mới dừng lại, mắng: "Tên khốn kiếp, cũng không thèm xem xem ông mày là ai, ngươi là cái quái gì mà đòi đuổi được ta?"
"Tôi đang muốn biết xem anh là ai đây." Diệp Thu cười hì hì đứng trước mặt Lưu Phong nói.
"A?" Lưu Phong thấy người đàn ông vừa chạy đằng sau mình đột nhiên đứng trước mặt mình, đầu không quay lại được.
Lúc này cũng không còn thời gian để nghĩ xem hắn ta đã làm thế nào nữa, sau khi hét lên một tiếng rồi chạy thục mạng.
Nhưng vừa mới bước một bước, người đàn ông đó lại đứng trước mặt hắn ta. Tốc độ nhanh như mau quỷ, giống như đang làm phép vậy.
Nhưng tình hình thế này rơi vào mắt Diệp Thu không còn bình thường nữa. Hai chân hắn run cầm cập, rồi chỉ Diệp Thu nói: "Anh....Anh là...là...."
"Tôi là người vừa nãy bị anh chụp trộm." Diệp Thu cười nói. "Anh là ai ?"
"Tôi là....Trần Lôi." Lưu Phong nói. Trần Lôi là tên của một bạn học đại học của anh, hai người vì tranh một người phụ nữ mà đánh nhau, vì thế khi nghe Diệp Thu hỏi vấn đề này, trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ đến cái tên đó.
"Nếu như anh còn nói một câu nào dối trá nữa, tôi sẽ bẻ gãy một ngón tay anh." Diệp Thu cười hì hì đáp.
Trên phố còn không ít người đi đường, trên đường cũng càng nhiều xe cộ hơn, nhưng thấy bộ mặt cười không khó nhìn của Diệp Thu, Lưu Phong chỉ thấy toàn thân lạnh phát run.
"Tôi là Lưu Phong." Lưu Phong trả lời lại lần nữa. Không biết tại sao, trong lòng lại mất đi ý chí đối kháng. Nhãn thần của người con trai này đúng là làm người ta sợ hãi.
"Ai phái anh đến đây?"
"Trong xã."
"Xã gì?"
"Trình thám hắc mao."
"Xã trưởng là ai? Trong đó có mấy người? Nhận nhiệm vụ của ai?"
"Xã trưởng là hắc mao. Tên thật của anh ta tôi không biết. Trong xã tổng cộng có 11 người, bao gồm cả xã trưởng nữa. Còn về nhận nhiệm vụ của ai....việc này tôi không rõ. Đa số nhiệm vụ đều là do xã trưởng trực tiếp nhận, chúng tôi chỉ phụ trách chạy đi thu thập tài liệu." Lưu Phong thật thà trả lời.
Diệp Thu gật đầu, tin tức tên này cung cấp cho anh giống hết những gì hắt nói. Hắn thật sự không nói dối.
Anh biết rằng người theo đuôi anh là ai, và cũng cảm thấy có người đi theo anh. Vốn anh định vờ như không biết, để phối hợp với động tác tiếp theo của Đường Quả. Nhưng không ngờ hôm nay họ lại to gan thế, dám xông đến chụp ảnh, đây không còn nằm trong vòng nhẫn nhịn của Diệp Thu nữa.
"Anh chuẩn bị làm thế nào?" Diệp Thu cười hỏi.
"Tôi...Tôi...." Lưu Phong nhìn Diệp Thu, không hiểu gì hết.
Trước kia gặp phải tình huống này, đối phương làm sao cho hắn cơ hội để nói mình làm thế nào? Trực tiếp xông đến giật máy ảnh là điều thường thấy nhất. Hôm nay gặp phải người đàn ông này hình như hơi khác biệt.
"Xé cuộn phim đi, được không?" Diệp Thu hỏi.
"Được. Được. Tôi sẽ xé ngay." Thấy đối phương nói có thể giữ lại máy ảnh, Lưu Phong ngớ người, rồi lại vội vàng lấy cuộn phim trong máy ảnh ra, rồi chiếu dưới ánh đèn đường, để làm nó bị cháy.
"Được rồi. Anh có thể đi rồi." Diệp Thu lấy cuộn phim từ trong tay anh ta, nói.
Đến khi Lưu Phong đã chạy một quãng xa, Diệp Thu cầm cuộn phim hỏng đó cười lạnh lùng.
Vốn định nuôi con cá nhỏ, không ngờ con cá nhỏ đó chẳng giác ngộ được thân phận nhỏ bé của mình. Đã vậy, thì giúp Đường Quả một tay vậy.
Diệp Thu nhấc điện thoại, gọi vào một số rồi nói: "Có một xã trinh thám Hắc Mao, theo dõi tất cả thành viên và xã trưởng. Đừng để ai thoát khỏi vòng khống chế. Nhớ lấy, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ. Họ vẫn còn tác dụng."
Khi về đến xe, Nhiễm Đông Dạ đang lo lắng nhìn về bên ngoài. Thấy Diệp Thu không có việc gì, mới vui vẻ cười.
Diệp Thu xoa xoa đầu cô, rồi nói: "Đông Nhi, nói cho em một việc."
"Ừm. Có chuyện gì thế."
"Anh phải đi đến Lâm Gia để cầu hôn." Diệp Thu nói.
"Lâm Gia?" Nhiễm Đông Dạ ngơ ngác.
"Ừ. Nhà của Lâm Bảo Nhi." Diệp Thu gật đầu. Thấy mặt Nhiễm Đông Dạ ảm đạm, Diệp Thu cũng không muốn đùa với cô thêm nữa, liền giải thích: "Chỉ là hôn nhân giả thôi, Bảo Nhi chơi đùa ấy mà. Lão gia nhà Lâm Gia muốn gả cô ấy cho một người con trai cô ấy đồng ý, vì thế cô ấy mới tìm đến anh để diễn kịch. Dù sao thì cũng sống với nhau một thời gian, anh cũng không nhẫn tâm nhìn thấy cô ấy sống một cuộc sống cô ấy không mong muốn. Vì thế anh mới đồng ý giúp."
"Ha ha, đúng là con nít." Nhiễm Đông Dạ lại vui vẻ cười, rồi nói: "Em đã đến nhà Lâm Gia rồi. Ông nội từng là binh dưới tay Lâm lão gia, hàng năm khi ông nội đến thăm Lâm lão gia, đều đưa em đến đó. Nhưng đó là chuyện khi còn nhỏ, giờ mấy năm rồi em không đi nữa."
"Em thấy Lâm lão gia là người thế nào?"
"Rất nghiêm túc. Nhưng giờ đây tuổi lớn rồi, có lẽ đã hòa đồng hơn một chút."
Trong lòng Diệp Thu thầm kêu khổ, mong rằng ông già này nhiều tuổi rồi, tính tình cũng không khủng khiếp như hồi xưa nữa.
Năm đó khi ông ấy dẫn binh đi chinh phạt bắc chiến, là một tướng quân "bạt mạng".
Nếu như mình không cẩn thận làm ông giận, thì ông ấy sẽ không xử bắn mình luôn chứ?
Diệp Thu soi vào gương, đặt một sợi tóc lộn xộn vào đúng chỗ của nó, sau khi cảm thấy mình không thể đẹp hơn được nữa, mới hài lòng bước ra ngoài.
Vừa đi đến cầu thang, điện thoại trong túi đã rung lên, số gọi đến là một số của người Diệp Thu không muốn đối mặt.
"Anh Diệp Thu, sao anh vẫn chưa đến? Người ta chờ anh lâu lắm rồi đấy." Lâm Bảo Nhi nhõng nhẹo nói bên kia điện thoại.
"Nói cho tử tế vào."
"Ghét thật, người ta vốn nói như vậy mà." Âm thanh của cô vẫn nhõng nhẹo làm cho người ta không thể thấy được đông tây nam bắc."
"Anh phải cúpmáy rồi."
"Tên Diệp Thu chết tiệt này, mau đến đây ngay. Em đã nói với ông rồi, tối nay anh sẽ ăn cơm ở nhà em". Lâm Bảo Nhi tức tốc hét lên trong điện thoại.
Diệp Thu lúc này mới thấy thoải mái một chút, nói: "Anh đang chạy đến đó đây."
"Mau lên chút đi. Em đang đợi anh ở cửa này." Nói xong Lâm Bảo Nhi cúp máy.
Khi Diệp Thu lái chiếc xe đến đường Trường An, cảm thấy toàn thân bắt đầu nổi da gà.
Đám quân nhân mặt mày nghiêm nghị nhìn cảnh giác một chiếc xe không có biển đặc biệt, ánh mắt sắc như lưỡi dao vậy. Nếu như không phải đằng trước có chiếc xe của một người đàn ông Lâm Gia dẫn đường, nếu không thì có lẽ xe của Diệp Thu đã bị đuổi ra rồi.
Sắp sửa nhìn thấy vị tướng lĩnh truyền kỳ của Trung Quốc, trong lòng không kích động là nói dối.
Nhưng đã đến rồi, thì nhất định phải kiên trì đến phút cuối cùng.
"Nếu như lần gặp mặt này có nguyên nhân không phải là đến cầu hôn Lâm Bảo Nhi thì tốt biết bao." Diệp Thu khẽ thở dài.
Căn hộ cổ của Lâm Gia cũng có hai binh sĩ đứng gác, hai người đứng thẳng ngực, mắt không hề liếc ngang liếc dọc. Thấy xe của Diệp Thu đến, động tác quân lễ nhanh gọn dứt khoát, rất có sức lực, làm cho Diệp Thu tán dương không ngớt.
Trước kia Lâm Thương Lam đã nghe thấy em gái nói một lần, nói rằng cô không thích Tây Môn ở Hồng Kông, rằng cô có người đàn ông mình thích. Lại còn có cả việc dẫn đến cầu hôn nữa.
Lúc đó còn tưởng em gái đang nói đùa, dù sao thì cô ấy thích làm trò không phải là lần đầu tiên.
Nhưng hôm qua em gái thật sự chạy đến nói với ông nội chuyện này, anh mới cảm thấy sự quan tâm của mình với em gái quá ít ỏi, không điều tra người bên cạnh em mình, em gái có ý trung nhân mà mình làm anh cũng không biết.
Hôm nay đã đến rồi, thì phải xem xem anh ta là người thế nào.
Nếu như đi đến đường Trường An mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, thì cũng được coi là người đàn ông kiệt xuất rồi.
Theo thân phận của Lâm Thương Lan, không cần phải đích thân ra đón tiếp. Dù sao thì, khi có người báo cáo xe của người đàn ông đó đã đến rồi, cũng chỉ cần để một người cảnh vệ ra đón anh ta vào là được rồi.
Nhưng bị em gái nhõng nhẹo nhiều, người làm anh như anh ta cũng thấy thương tâm, vẫn quyết định đi ra xem thế nào.
Nếu như là người đàn ông mình không vừa ý thì đánh cho hắn đi cho nhanh. Đỡ phải để đến khi ông nội không đồng ý, nổi giận đưa ra xử bắn.
Lâm Thương Lan vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy cảnh vệ dẫn một người đàn ông đến.
Đến khi anh nhìn thấy mặt của người đàn ông đó, ngay lập tức đờ người.
Diệp Thu?
Sao anh ta lại đến đây?
Chẳng lẽ là anh ta ư?
Diệp Thu cũng nhìn thấy Lâm Thương Lan, cười đau khổ nói: "Lâm đại ca, lâu không gặp rồi."
"Diệp Thu, là cậu ư?" Lâm Thương Lan kinh ngạc hỏi.
"Là tôi." Diệp Thu chỉ đành cứng đầu nhận. Đã đến cửa nhà người ta rồi, có phủ nhận cũng không kịp rồi.
"Sao lại là cậu?"
"Tôi cũng không muốn là tôi."
"Cậu thật sự cùng với em gái tôi?" Lâm Thương Lan nhìn đi nhìn lại người Diệp Thu.
Khả năng này cũng có, Diệp Thu và em gái sống cùng nhau, nảy sinh tình cảm cũng không phải là điều làm cho người ta ngạc nhiên.
Nhưng, tư liệu sang chẳng phải đã viết, cậu ta và Trầm Mặc Nùng là một đôi, hơn nữa lại có quan hệ ám muội với Đường Quả. Chẳng lẽ cậu ta muốn bắt cá mấy tay ư?
Nghĩ đến khả năng này, mặt của Lâm Thương Lan liền lạnh lại, thiện cảm đối với Diệp Thu ngay lập tức liền biến mất.
"Cậu thật sự thích em gái tôi ư?"
"Cái này...có một chút."
"Một chút?" lông mày của Lâm Thương Lan nhíu vào hơn nữa. "Thế này mà cậu dám đến nhà tôi cầu hôn ư?"
"Tôi chỉ hi vọng có thể làm Bảo Nhi sống được cuộc sống mình thích."
"Cậu dựa vào đâu mà để nó sống cuộc sống mình thích?" Lâm Thương Lan không vui nói.
"Vậy thì anh dựa vào đâu biết tôi không thể để cô ấy sống cuộc sống mình thích? Ít nhất, tôi không hi vọng cô ấy phải gả cho người đàn ông mình không thích. Là bạn của cô ấy, tôi chỉ có thể làm thế này. Là anh của cô ấy, anh đã làm gì rồi?"
Diệp Thu bị những câu nói của anh ta làm cho tức giận, lạnh mặt nói.
Lâm Thương Lan ngay lập tức không nói được gì.
Đúng vậy, là anh trai của Bảo Nhi, mình đã làm được gì cho cô ấy rồi?