Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 502: Thụ võng



Tầng mười sáu của tập đoàn Đường Thị là nơi làm việc của hội đồng quản trị, có ba phòng họp lớn, vừa và nhỏ.

Đây là nơi tổ chức các cuộc họp toàn bộ các cổ đông trong công ty, thường ngày rất ít khi dùng đến.

Các cuộc họp tuyên dương những nhân viên ưu tú hoặc tiệc giáng sinh hằng năm của Đường Thị đều tổ chức ở phòng họp lớn.

Phòng họp loại trung thì không có yêu cầu sử dụng cụ thể. Hầu như để cho các bộ phận mượn.

Phòng họp nhỏ mà trước đây dành để triệu tập các cuộc họp về công tác của các bộ phận hoặc các cuộc họp tổng kết công tác mỗi quý thì lại dùng để tổ chức các cuộc họp cấp cao của Đường Thị.

Căn phòng họp này được sử dụng khá thường xuyên.

Vì các cuộc họp trao đổi giữa lãnh đạo các bộ phận mỗi tuần một lần và họp lãnh đạo cao cấp của tập đoàn mỗi tháng một lần cũng diễn ra tại đây.

Có thể nói căn phòng họp nhỏ này là trụ sở trung tâm của tập đoàn Đường Thị. Mỗi một mệnh lệnh, mỗi một quyết sách đều được thông qua thảo luận và hiệp thương tại đây.

Phòng họp nhỏ là căn phòng được trang trí lộng lẫy nhất.

Cái bàn bằng đá cẩm thạch và những cái ghế ngồi thủ công do gia tộc Ngả Nhĩ Luân ở Thuỵ Điển chế tác có tác dụng cải thiện nhiệt độ và các thiết bị công nghệ cao giúp cải thiện chất lượng không khí.

Thậm chí đến tấm thảm hình hoa hồng lớn dưới chân bạn kia cũng là thảm của một gia tộc nổi tiếng ở Ý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Gia tộc này nổi tiếng khắp phương Tây nhờ việc cung cấp thảm cho hoàng đế các nước.

Vương Hậu Hoa bưng tách trà bằng sứ Ảnh Thanh nổi tiếng có "Tố cơ ngọc cốt" của Trấn Cảnh Đức lên, nhấm nháp cái cảm giác ấp áp thoải mái của nước trà đang ngấm sâu vào từng thớ thịt.

Nhưng trong lòng lại đang dày vò chuyện lần đó rời khỏi Tô Hàng qua đột ngột.

Sau khi trở về, việc đầu tiên là triệu tập cuộc họp cấp cao toàn công ty với sự tham gia của các Đổng sự trưởng của tập đoàn, liệu có phải là một động thái khiến người ta kinh ngạc.

Thông qua hàng loạt giao phong, Vương Hậu Hoa từ lâu đã coi con bé hơn hai mươi tuổi đầu là một đối thủ cạnh tranh ngang tầm.

Dưới sự trợ giúp của đám lão thần dưới thời Đường Bố Y, cô ta đã làm được rất nhiều việc lớn, đạt được những thành công phi thường, giành được sự ca ngợi của toàn bộ nhân viên trên dưới trong công ty.

Cô ta dùng những hành động của bản thân để đập tan những bàn tán ngoài miệng của những kẻ dưới quyền cố ý truyền ra ngoài, làm cho các Đổng sự trưởng và các nhân viên dưới quyền không còn nghi ngờ và bài xích sự xuất hiện của cô ta.

Ngược lại còn là niềm tự hào của các đổng sự trưởng vì sự xinh đẹp và thông minh. Từ khi cô ta đến, một Đường Thị trước nay đệ điều bỗng chốc lọt vào con mắt công chúng

Các cơ quan thông tấn đều rất hứng thú và dành sự quan tâm đặc biệt cho cô gái Đống sự trưởng xinh đẹp, trẻ tuổi nhất đất nước Trung Quốc này.

Ở thời điểm nóng nhất, bạn tuỳ ý giở bất kỳ một tờ báo hoặc tạp chí của nhà xuất bản kinh tế tài chính đều có thể bắt gặp hình ảnh của Đường Quả hoặc là Tập đoàn Đường Thị.

Ai có thể từ chối được cái đẹp chứ?

Nghĩ đến điểm này, Vương Hậu Hoa bất giác nhếch môi khinh bỉ. Chẳng cần nói người khác, đến cả con trai mình cũng bị chìm trong đó đấy thôi.

Vốn dĩ cứ tưởng là nó chỉ chơi bời cho vui nhưng sao khi chứng kiến sự nỗ lực của con trai, Vương Hậu Hoa biết là lần này con trai ông hoàn toàn nghiêm túc.

Các thằng oắt con này, lẽ nào nó lại không biết tình cảm là thứ dễ làm tổn thương người ta nhất sao?

Đã đến được với vị trí ngày hôm nay rồi, còn có người nghĩ không thông nữa chứ?

Cái gái đẹp đến thế nào mà chẳng có? Với gia thế của nhà họ Vương, kể cả muốn ôm mấy cô minh tinh cũng là một chuyện vô cùng đơn giản.

Tại sao lại phải đem hết sức lực đặt vào một con bé không hề thích mình như thế chứ?

Thật là ngu xuẩn!

Vương Hậu Hoa nhìn đồng hồ. Còn ba mươi phút nữa là đến thời gian cuộc họp chính thức bắt đầu.

Thông báo bọn họ đến họp sớm, vậy mà đổng sự trưởng luôn rất coi trọng thời gian kia đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

Vương Hậu Hoa nhìn Trưởng phòng tài chính Đảng Kiến Đông đang ngồi trước mặt, trong lòng không được thoải mái cho lắm.

Mặc dù tập đoàn không chỉ có duy nhất một đổng sự trưởng, nhưng ngoài Đổng sự trưởng Đường và mình ra thì lão già này chính là nhân vật thứ ba trong tập đoàn.

Làm việc ở Đường Thị hàng chục năm, nắm giữ tài chính của Đường Thị hàng chục năm, một nhân vật như vậy lại trung thành tận tâm với một con nhóc vắt mũi chưa sạch, mấy lần mình ra ám hiệu đều như gặp phải đinh, bất kể đưa ra giá cao thế nào cũng không thể lôi kéo lão về phe mình.

Chuyện này khiến cho Vương Hậu Hoa cảm thấy tức giận. Nếu như có sự hợp tác của lão thì có phải mình đã tóm gọn Đường Quả trong tay rồi không?

Hơn nữa hiện giờ bộ phận thị trường đang nằm trong tay mình, Uông Giám Nhân trưởng bộ phận thị trường cũng là người của mình, nếu như kéo được thêm trưởng bộ phận tài chính nữa thì kế hoạch của mình chẳng phải là rất thuận lợi, không chút trở ngại gì sao?

Đáng tiếc là sự trung thành ngu muội của lão đã khiến lão đánh mất cơ hội vinh hoa phú quý cho con cháu lão sau này.

Chín giờ ba mươi phút. Cửa phòng họp được mở ra từ bên ngoài.

Đi đầu chính là Đường Quả, nữ Tổng giám đốc xinh đẹp của tập đoàn Đường Thị, trên người mặc một bộ áo màu bạc, đi giầy cao gót đen, Tóc cột gọn trên đầu, để lộ làn da trắng nõn nà.

Gương mặt kiêu ngạo, lạnh lùng mà thanh tú, khí chất không ai tấn công được, được báo chí bình chọn là đệ nhất mỹ nhân trong giới kinh tế Trung Quốc cũng không ngoa chút nào.

Vương Hậu Hoa không phải là con trai mình, nên cũng không quá say đắm dung nhan của Đường Quả, nhưng từ khi Đường Quả bước vào bỗng nhận ra sát cơ trong mắt mình.

Cô ta muốn xử mình? Dựa vào cái gì chứ?

Vương Hậu Hoa cười châm biếm.

Trưởng bộ phận thị trường Uông Hành Nhân và một số người tâm phúc dưới tay hắn đều đang đưa mắt nhìn về phía hắn.

Hắn vẫn điềm tĩnh lắc đầu, bảo mọi người không cần phải lo lắng. Hoá ra hắn cũng nhìn ra thái độ của con bé này không giống ngày thường.

Đường Quả đi thẳng đến viij trí cao nhất của đổng sự trưởng. Theo sau cô là trợ lý Lôi Vũ và thư ký Mã Lệ. Đường Quả với sự hộ tống của hai mỹ nữ lại càng trở nên lạnh lùng xinh đẹp đến mê người, không một nét cười. Một cô gái khuôn mặt nghiêm túc, không nói không cười lại có một nét uy nghiêm hiếm có.

Đường Quả không ngồi xuống mà đứng ở vị trí của mình đưa mắt nhìn khắp phòng. Ánh mắt lướt qua từng gương mặt trong phòng họp, cuối cùng dừng lại ở Vương Hậu Hoa, nhỏ nhẹ nói: " Tập Đoàn Đường Thị là của nhà họ Đường chúng tôi, cũnh là Đường Thị của mọi người. Không cho phép bất cứ ai cố ý làm tổn hại lợi ích của tậpđoàn… Trưởng bộ phận Uông, tôi muốn biết, ông có vị trí cao trong Đường Thị, nhưng rút cuộc ông là nhân viên của Đường Thị hay là gián điệp của công ty khác? Tại sao lại làm những chuyện tổn hại Đường Thị?"

Cả phòng họp đều khiếp sợ. Không ai ngờ được sau một thời gian mất tích, việc đầu tiên mà cô đổng sự trưởng trẻ tuổi này làm lại chính là nổ phát súng đầu tiên với Vương Hậu Hoa.

Thật là lỗ mãng. Nếu không có căn cứ xác thực thì lần này không những không thế đánh lui bè lũ Vương Hậu Hoa mà ngược lại còn để cho bọn chúng phản công lại, sau này e rằng uy tín của cô sẽ bị ảnh hưởng.

Người ở phe Đường Quả đêu nhìn cô nghi hoặc. Trước khi sự việc xảy ra, bọn họ không hề nhận được chỉ thị nào.

Bây giờ có muốn phối hợp nói đỡ cho cô mấy câu cũng không được. Đến giờ bọn họ vẫn không hiểu tình hình thế nào.

Đến cả trưởng bộ phận tài chính Đảng Kiến Đông, người luôn ủng hộ cô cũng chau mày nhăn mặt, rõ ràng là cũng không đồng tình với hành động của Đường Quả.

Vương Hậu Hoa đối diện với người đứng đầu phe Đường Thị mặt vẫn nhìn xuống dưới, trong lòng không chút bối rối. Xem ra, cô nàng đổng sự trưởng trẻ tuổi này không thể kiềm chế nổi bản thân nữa rồi, sự việc lần này là do cô ta tự biên tự diễn, không phải là phe Đường Thị đã phát hiện ra dấu tích gì nên cùng phối hợp hành động.

Vương Hậu Hoa vẫn rất điềm đạm, ngón tay khẽ gõ gõ trên mặt bàn, Uông Trà Nhân trưởng bộ phận thị trường lập tực hiểu ý của ông ta. Sắc mặt đanh thép, ánh mắt không chịu nhượng bộ chăm chăm nhìn Đường Quả, nói:

" Đổng sự trưởng, tôi làm việc ở Đường Thị đã mười năm nay. Không dám nói là có công lao gì, nhưng khi làm việc cũng có thể nói là rất tích cực. Tôi không biết là đổng sự trưởng đã nghe ai đơm đặt chuyện gì, bỗng nhiên lại buông lời trách mắng làm tôi không thể hiểu nổi. Nếu đổng sự trưởng thực sự có bằng chứng xác thực, thì chỉ cần trực tiếp sa thải Uông Hành Nhân này là được, không cần phải hạ nhục tôi như thế… "

Đường Quả cũng lạnh lùng nhìn ông ta nói: " Ông cần bằng chứng? Được. Vậy để tôi cho ông thấy bằng chứng. "

Nói dứt lời, Lôi Vũ và Mã Lệ đứng sau lưng Đường Quả lập tức cầm tài liệu trong tay phát cho từng vị đổng sự trưởng có mặt trong phòng họp.

" Trong tay mọi người đang cầm bảng báo cáo nghiệp vụ của bộ phận thị trường Đường Thị. Từ tháng mười năm ngoái, nghiệp vụ của tập đoàn Đường Thị đã bắt đầu giảm mạnh, hơn nữa mỗi tháng đều giảm nhiều hơn. Nghiệp vụ của bộ phận thị trường so với năm tháng trước đây giảm 30%. 30% tương đương với việc một lúc mất đi ba khách hàng lớn của Đường Thị. Tôi muốn hỏi, là trưởng bộ phận thị trường ông Uông sẽ giải thích như thế nào?"

Đường Quả thấy mọi người đều đã xem qua bản tài liệu liền nhìn chằm chằm Uông Giám Nhân hỏi.

Sắc mặt Uông Trà Nhân hơi tối lại, nhưng vẫn cứng giọng cãi lý: "Thị trường trong nước không có sức sống, đây cũng là sự giảm sút nghiệp vụ bình thường trong một điều kiện môi trường như thế. Hơn nữa các nhân viên của bộ phận thị trường đều đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không cạnh tranh được với những doanh nghiệp khác, tôi cũng không thể làm thế nào khác được."

Bốp!

Đường Quả đập tay đánh rầm xuống mặt bàn, lớn tiếng quát: " Ông không phải là lực bất tòng tâm, mà là có dã tâm làm phản. Ông rất có bản lĩnh. Là trưởng bộ phận một bộ phận nghiệp vụ lớn của Đường Thị vậy mà lại có những giao dịch bí mật với Bách Lạc, một đối thủ cạnh tranh của Đường Thị, giao những nghiệp vụ của Đường Thị cho Bách Lạc. Chẳng lẽ ông thực sự cho rằng những gì mình làm đều rất cao minh, người khác không thể nào phát hiện ra được?" ….Tôi không hề có giao dịch bí mật nào với bất cứ ai. Nếu như Đường đổng sự trưởng nhất thiết phải khiển trách tôi như vậy thì xin hãy đưa ra bằng chứng xác thực… Thẳng thắn thoải mái, chắc chắn. Uông Hành Nhân nắm chắc điểm này.

Vương Hậu Hoa vẫn gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, cười nói: " Đổng sự trưởng, trưởng bộ phận Uông là lãnh đạo cao cấp của Đường Thị, nếu như khiển trách thẳng thắn như thế sẽ khiến ông ấy mất uy tín trước mặt cấp dưới, sau này sẽ rất khó làm việc… Đương nhiên Đường Thị cũng sẽ không cho phép những con sâu làm rầu nồi canh, không cho phép bất cứ hành vi nào vì lợi ích cá nhân mà làm tổn hại lợi ích của Đường Thị. Nếu không thì thế này đi. Nếu Đường đổng sự trưởng có bằng chứng xác thực thì hãy đưa ra đây để mọi người tâm phục khẩu phục."

Đường Quả nhìn Vương Hậu Hoa, đột nhiên mỉm cười. Vẻ lạnh lùng phong tình và võng tài ấy như phán nhược lưỡng nhân, nhưng đối với Vương Hậu Hoa và bè phái của chúng mà nói thì lại đáng sợ như nụ cười của một ác ma.

Lẽ nào trong tay cô ta thật sự đã nắm được chứng cứ gì đó? "Nếu đổng sự Vương Hôn thật sự phải đưa bằng chứng ra thì e là ông cũng khó mà tránh khỏi liên luỵ đâu."

Đường Quả cười hì hì nhìn Vương Hậu Hoa nói. Nhưng nói thật, thời gian này Đường Thị đấu trí với Phó đổng sự Vương cũng học hỏi thêm được không ít điều. Tôi còn phải cảm ơn ông mới phải, kẻo sau này không còn cơ hội nữa… Không thèm để ý đến sự kinh ngạc của mọi người và vẻ mặt đầy nghi hoặc của Vương Hậu Hoa, Đường Quả quay ra bên ngoài hét…

"Đưa bọn họ vào đi."