Phụ nữ có thể khiến cho một kẻ sa đoạ trở nên cao thượng, nhưng cũng có thể làm cho một kẻ cao thượng bị biến chất.
Khi Đường Quả đứng trước Diệp Thu với thân hình nóng bỏng, để lộ cả khuôn ngực trắng nõn nà, thân hình lả lướt yêu kiều thoắt ẩn thoắt hiện, cất giọng ngọt ngào đầy mê hoặc nói "Tôi đến để dụ dỗ anh đây" thì Diệp Thu đã cảm thấy mình sắp bị sa ngã.
Nhất định sẽ sa ngã, không sa ngã không được.
Ai dám cản tôi, tôi sẽ đấu đến cùng với người đó. Tên thảo dân kia, nguyền rủa ngươi, rủa ngươi cả đời đi mua mì thì mua phải mì không có gia vị.
Thấy Diệp Thu vẫn đứng yên bất động, Đường Quả có chút tức giận, trong lòng cũng rất căng thẳng, đến mức cơ thể run lên bần bần, nhưng vẫn cố tình ưỡn ngực lên lặp lại lần nữa: " Tôi đến để mê hoặc anh, anh không nghe thấy à?"
"Nghe thấy rồi,." Diệp Thu nuốt nước bọt ừng ực gật đầu nói. Đường Quả cũng rất biết tính toán. Mặc dù bộ ngực của cô ta không to như của Lâm Ngọc Nhi cũng không đầy đặn như Trầm Mặc Nùng, nhưng lại căng tròn mềm mại, thêm một chút thì béo, bớt đi một chút thì gầy. Nếu mà được sờ vào, thì chắc là hai tay có thể ôm vừa khít hai bầu ngực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Anh cảm thấy tôi không hấp dẫn à?" Đường Quả tức giận nói. Lúc đi mua nội y, bản thân cô vốn cũng thấy khá ngượng ngùng khi mặc lên những bộ đồ lộ liễu đến thế, nhưng vì bị một người phụ nữ khác châm chich vài câu, nói cô là đồ lạc hậu nên trong lúc tức giận Đường Quả liền mua ngay bộ này.
Hừ. Bộ này thì cũng chỉ là để lộ thêm ít thịt thôi mà, sợ cái gì chứ?
Khi bà mày ngủ trần, không biết mày đang nghịch đất ở chỗ nào cơ.
"Hấp dẫn." Diệp Thu lại một lần nữa nuốt nước miếng ừng ực, nghĩ một hồi rồi cảm thấy câu trả lời đó vẫn chưa đủ để hình dung sự kích thích mãnh liệt mà Đường Quả mang lại cho mình, liền bổ sung thêm một câu: "Rất hấp dẫn."
"Vậy sao anh lại chẳng có biểu hiện gì thế?"
" Cô nên giữ gìn thói quen tốt này."
Đường Quả rất bất mãn với biểu hiện của Diệp Thu. Nhưng lại cũng không dám thể hiện rõ ràng hơn nữa liền hai tay ôm ngực, còn cơ thể thì tiến lên phía trước dựa dựa vào người Diệp Thu,giả vờ đáng thương nói: " Tôi lạnh lắm."
"Thế thì về mặc quần áo vào." Diệp Thu nói.
"…." Miệng Đường Quả méo xệch cuối cùng khóc cũng không ra tiếng. Nhưng điều này làm tổn thương to lớn đến lòng tự tôn của đại tiểu thư nhà họ Đường.
Bà đây đã chủ động dâng hiến đến tận miệng rồi, anh lại không có một chút phản ứng nào sao? Anh có ý gì? Coi thường ta hay là thế nào? Ngực nhỏ thì không phải là con gái sao? Anh có cần phải thiên vị đến thế không?
Đường Quả liền một tay túm lấy vạt áo Diệp Thu, rồi quay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình qua rồi nói nói như ra lệnh: " Hôn tôi đi."
" Tôi còn chưa đánh răng."
" Tôi cũng chưa."
" Thế cũng được." Diệp Thu ngoan ngoan qua đó, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của Đường Quả.
" Giả vờ." Đường Quả nói.
Thế là Diệp Thu liền đưa cả đầu lưỡi vào miệng Đường Quả.
Đại tiểu thư nhà họ Đường rất hài lòng, liền nhắm mắt lại một cách hạnh phúc.
Nhưng hôn nhau một lúc, cảm thấy tình hình không giống như thông thường lắm. Hai người tuy hôn nhau rất nồng cháy, nhưng phần dưới lại chẳng hề có tiếp xúc gì cả.
Nếu cứ như vậy làm sao mà hai người có thể có hứng làm việc tiếp đây?
Nghe nói phụ nữ quan hệ lần đầu tiên nếu như không có cảm giác kích thích thì sẽ rất đau đớn.
Đương nhiên, ai mà nói ra câu này thì rõ ràng là rất ngốc, vì lần đầu tiên của phụ nữ, kể cả rất hưng phấn thì cũng sẽ rất đau.
"Vuốt ve tôi đi." Đường Quả lại ra lệnh.
" Sờ ngực à?"
" Vớ vẩn."
Thế là Diệp Thu liền rất hưng phấn đưa tay lên vuốt ve một bên nhũ hoa hơi lộ ra của Đường Quả.
Khi hắn nhìn rõ Đường Quả mặc bộ đồ này đến, hắn đã cảm thấy máu nóng trong người chảy rần rật. Ngay từ đầu đã muốn thò tay ra mân mê bộ ngực của cô, hoặc là bạo lực một chút là xé vụn bộ đồ mỏng tang như tờ giấy mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua ấy đi, sau đó thì ấn cô ta lên nền nhà hoặc lên bàn, và làm giống hệt như những tình tiết SM trong bộ phim Nhật Bản.
Nhưng Diệp Thu không dám. Bộ ngực của phụ nữ là cạm bẫy. Hắn e rằng nếu như đụng vào thì Đường Quả sẽ cho hắn một cái bạt tai ngay lập tức, sau đó uy hiếp mình vụ đi HongKong. Nếu như không đồng ý thì cô ta sẽ hét lên, cảnh này rất giống với cảnh trong các bộ phim Trung Quốc.
Mặc dù thủ đoạn này rất hạ lưu, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Đường Bố Y còn ở dưới lầu. Diệp Thu quả thật rất sợ kiểu uy hiếp này của cô ta.
Bây giờ là cô ta chủ động mời gọi, như vậy thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Một đôi song phong non mềm phấn hồng trăng muốt.
Lại thấp thoáng phát tán ra dị thái như thu thủy, khiến người ta như si như mê
Đường Quả là một người con gái tốt. Những gì mà những người con gái khác có, cô ấy đều có, hơn nữa đều rất hoàn mỹ, còn những gì người khác không có thì cô ấy cũng có.
Làn da thịt mềm mại nõn nà mà vừa chạm vào đã muốn hoà tan vào đó đang run lên bần bật. Lớp áo mỏng bên ngoài không những không trở thành chướng ngại vật mà ngược lại lại càng làm tăng thêm vẻ phong tình. Mùi hương đặc biệt của tấm thân trinh nữ bay vào mũi khiến cho cả cơ thể hắn như muốn bay bổng đến chốn cực lạc.
Thứ chất lỏng trong miệng con gái cũng thật ngọt ngào. Lúc hôn lại vô cùng đắm đuối, hơn nữa những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từng lúc một khiến cho người ta không kìm lòng được, càng muốn tham lam hơn chút nữa. Một chút, một chút rồi thêm một chút nữa. Nếu cứ được nếm mãi thì sảng khoái biết nhường nào.
"Chúng ta về phòng đi?" Diệp Thu thì thầm bên tai Đường Quả. Bây giờ hắn đã không thể kiềm chế nổi bản thân nữa rồi. Kể cả người con gái này có nhảy vào vạc lửa hắn cũng sẽ nhắm mắt nhảy theo.
" Ừm." Đường Quả gật đầu. Cơ thể cô vẫn dính chặt vào người Diệp Thu không muốn rời ra. Cô cảm thấy mình cũng đã bắt đầu có cảm giác.
Đêm nay nhất định phải nắm chắc Diệp Thu trong tay. Nếu không mình có muốn làm bà hai của hắn ta cũng không được. Chưa biết chừng sau khi hắn ta từ HongKong trở về thì trước mặt mình đã có thêm bao nhiêu bà bé nữa rồi.
Ít nhất cũng không thể để cho cái con nhóc Lâm Ngọc Nhi ấy đứng trước mình.
Còn những cái khác đều có thể dễ dàng thương lượng. Đại tiểu thư nhà họ Đường không thể bị mất thể diện như vậy được.
Thế là Diệp Thu liền bồng Đường Quả trên tay đặt lên trên chiếc giường êm ái của hắn.
Miệng kề miệng, những nụ hôn kéo dài 5 phút liền.
Diệp Thu còn hôn mắt, mũi, miệng, cổ ngực và bụng của Đường Quả tổng cộng là năm phút.
Cởi quần áo trong 10 phút, chủ yếu là tại Đường Quả buộc dây thắt lưng chặt quá, Diệp Thu dịu dàng gỡ rất lâu mà càng gỡ lại càng chặt, cuối cùng bực mình quá liền chặt đứt nó ra.
Bước cuối cùng là giúp Đường Quả tìm cảm giác. Làm như thế là để tránh khi hắn đi vào trong cô sẽ cảm thấy đau.
Lúc tay hắn sờ đến phần phía dưới, cảm giác như phía dưới quần lót của cô ta có một thứ gì đó rất dày bịt lấy.
Các bạn học của Diệp Thu cũng không lấy gì làm lạ lắm. Bây giờ các loại nội y đều đọc thiết kế quá ngu ngốc. Nếu không phải là thiết kế cái nút thắt ở phía trước làm cho người ta mất công thì lại làm mấy thứ làm hỏng những chỗ khác.
Diệp Thu cứ tưởng đây là kiểu thiết kế mới của mấy bộ đồ sexy, nên cũng chẳng thắc mắc gì, nhưng khi hắn cho tay vào trong thì lại cảm thấy có gì đó rất là kỳ lạ.
" Cô đến kỳ hàng tháng hả?"
"Ừm. Mặc kệ nó. Anh cứ tiếp tục đi." Đường Quả nhắm chặt mắt, hừ một tiếng. Tim cô đập rất mạnh. Cơ thể cũng run lên bần bật. Mặc dù đại tiểu thư nhà họ Đường luôn cho rằng mình hung hãn không ai bằng nhưng những trận đấu kiểu này vẫn khiến cho cô cảm thấy căng thẳng.
Cố ý, chắc chắn là hắn cố ý.
Diệp Thu từ trên giường bưng thằng nhóc của mình vào phòng tắm. Lúc bọt nước lạnh cóng dội trên người trần, chính lúc ấy nước mắt đàn ông chảy giàn dụa.
Cô, cô chắc chắn là một yêu nữ.
Diệp Thu có thể đảm bảo, nếu có thể mượn kính chiếu yêu trong "Phong thần bảng" chiếu vào Đường Quả, sau đó hét lớn "Yêu tinh, mau hiện nguyên hình" Thế là Đường Quả sẽ mọc ra một cái đuôi hồ ly.
Diệp Thu lấy khăn tắm quấn thân dưới, trong khi đó Đường Quả đang nằm trên giường hờn dỗi.
Đàn ông gì mà? Không còn dùng được nữa, chưa đi đã bắn rồi?
Người ta nói đàn ông không kiên trì được ba phút chính là sớm tiết, vậy Diệp Thu gọi là gì?
Giây tiết?
Diệp Thu mệt mỏi nằm cạnh Đường Quả nói: "Lần sau đừng trêu người khác như vậy nữa được không? Rất dễ tổn hại tới sức khỏe".
Đường Quả nhích lại gần lòng Diệp Thu, cẩn thận hỏi: "Diệp Thu, không phải anh có bệnh chứ"
"Em mới có bệnh ấy, ngày nào em cũng có bệnh" Diệp Thu hận nghiện rắng.
Đại tẩu này thật là. Đến tháng không biết ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, lại cứ khăng khăng chạy tới cuồng nhiệt với người ta. Làm người khác tức giận lại không chịu trách nhiệm giải quyết, kiểu phụ nữ không có trách nhiệm thật đáng hận.
Phản ứng của Diệp Thu khiến Đường Quả càng thêm áy náy. Cô có cảm giác như chính mình khiến Diệp Thu khó chịu. Dù sao, không có người đàn ông nào muốn cho cô gái khác biết mình có bệnh không thể nói này. Đường Quả chưa bào giờ dịu dàng tới vậy khuyên giải: "Diệp Thu, anh đừng giận mà. Chuyện này cũng không có gì to tát. Không phải anh biết y thuật sao? Tự anh bốc thuốc cho mình là được rồi? Hơn nữa em cũng sẽ không trêu anh, chúng ta có thể yêu chay mà".
Diệp Thu thấy có vấn đề. Cô gái này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Sao hai người nói chuyện hoàn toàn chẳng ăn nhập gì cả?
"Em có ý gì?" Diệp Thu quay đầu, nhìn Đường Quả hỏi.
"Không phải anh là …cái đó sao?"
"Cái nào?"
Đường Quả không tiện nói ra trước mặt Diệp Thu, vì thế làm bằng khẩu hình miệng.
Diệp Thu há lớn miệng, lẽ nào phụ nữ ngu ngốc tới mức này?
Diệp Thu nhìn Đường Quả rất nghiêm túc, hỏi: "Em có thể ngốc thêm chút nữa không?"
"Chẳng lẽ em không biết đến ngày không thể xúc động sao?"
"Tại sao không được" vẻ mặt Đường Quả mờ mịt hỏi. Lẽ nào vấn đề từ mình mà ra?
"Lẽ nào không ai dạy em hả?" Diệp Thu kinh ngạc, nha đầu này cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn ngây thơ như vậy, không hiểu chút gì về cơ thể con gái cả?
"Không ạ. Chị Mặc Nùng chưa từng nói với em chuyện này. Em cũng không có bạn bè. Nhưng rõ ràng em xem phim, thấy những cô gái tới kỳ hàng tháng, cũng có thể mà" Đường Quả giải thích.
Đúng vậy, từ nhỏ Đường Quả đã mất mẹ. Đường Bố Y là một người đàn ông, vẫn không có cách nào giảng giải kiến thức sinh lý cho con gái. Mặc dù Trầm Mặc Nùng lớn hơn, nhưng cô cũng không tiện nói những điều này với Đường Quả. Mà Đường Quả rất ghét môn sinh lý học. Vào học cũng chỉ qua quýt cho có học. Âm sai dương kém, tất nhiên đã quên hết những kiến thức quan trọng này.
Nếu nói Đường Quả có hiểu biết về kiến thức nữ giới, cũng chỉ là thông qua mạng, và phim ảnh đông dương trong máy tính của Diệp Thu. Cô từng xem một bộ phim, vì muốn theo đuổi hiệu quả kích thích khác, đạo diễn cố ý cho nhân vật nữ chính là một cô gái tới kỳ kinh nguyệt.
Vì vậy, Đường Quả mông lung cứ nghĩ như vậy, lại rất ít suy nghĩ về những chuyện của con gái này, hơn nữa Diệp Thu sắp đi Hong Kong rồi, đột nhiên cô mặt chiến bào xông vào, không ngờ lại gây ra chuyện như vậy.
Diệp Thu thở dài, ôm Đường Quả vào lòng nói: "Để anh giảng cho em về kiến thức sinh lý nhé".
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở cửa sổ vào trong phòng, nhảy nhót trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của Đường Quả.
Đường Quả lấy tay sờ sờ thấy nóng ran, sao đó từ từ mở mắt ra.
"ừm" Đường Quả gật gật đầu "Tôi qua anh nói tới đâu rồi?"
"Bỏ đi, em nhớ mấy kiến thức cơ bản là được rồi. Những cái khác từ từ rồi thể nghiệm. Nếu có cơ hội, em có thể hỏi chị Mặc Nùng của em ấy, thế tốt hơn".
Diệp Thu nói, rồi định đứng dậy mặc quần áo, thấy Đường Quả vẫn mặc bộ đồ nóng bỏng, quần áo xộc xệch, hai đôi gò bồng cũng lộ ra ngay trước mắt mình, của quý vốn đã vểnh cổ lên cả đêm hôm qua lại lần nữa thấy khó chịu.
"Nhanh mặc quần áo vào đi" Diệp Thu tức giận nói.
"Ồ" Đường Quả trả lời một tiếng, cúi đầu thấy bộ dạng của mình như vậy, cũng không khỏi ngượng ngùng, kéo chăn che lên người, nói với Diệp Thu: "Anh có thể tới phòng em lấy quần áo giúp em không?"
"Không thể" Diệp Thu tức giận nói: "Đã như vậy rồi, còn sợ người khác nhìn hả?"
"Tất nhiên là sợ rồi, cô đây vẫn là hoàng hoa đại nữ?" Đường Quả bấm Diệp Thu một cái : "Mau đi đi".
Trong lòng lại mơ hồ thấy mất mác, thật ra chuyện điên cuồng xảy ra tối qua, trong lòng cô đã do dự hồi lâu, sau này, sợ là không có dũng khí để hiến thân nữa.
Chuyện kỳ lạ không hợp với lẽ thường, ẩn dấu nội tâm kiêu ngạo nhưng lại rất yếu đuối. Đường Quả không biết làm thế nào để thể hiện tình cảm của mình, nên cô mới chọn cách ngốc nhất đó.
Cô gái như vậy luôn dễ đàng đảo lộn mọi chuyện, nhưng nếu bạn có thể hiểu được họ, bạn sẽ đau lòng tới rơi lệ.
Cô yêu Diệp Thu, cô rất rõ điều này.
Diệp Thu đang định đứng dậy, thì cánh cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra, một bóng người to lớn đi vào, còn mang theo luồng gió lạnh tươi mát.
Thiết Ngưu thấy Đường Quả cũng ngủ trên giường Diệp Thu, hơi sửng sốt rồi người ngốc nghếch nói: "Thì ra em cũng ở đây, vậy thì tốt. Chú Đường bảo hai người xuống nhà ăn cơm. Anh định tới gọi anh Diệp trước rồi tới gọi em, thế này thật đỡ mất công".
Đường Quả vô cùng xấu hổ, giận một nỗi không tìm được cái lỗ nào chui vào.
"Đúng rồi, có một cô gái tới nhà mình, rất đáng yêu, giống như con dê con ấy, nhưng là mặc quân trang, anh không dám nói chuyện với cô ấy"
Diệp Thu nhìn Thiết Ngưu vẫn đứng ngốc ở đó rất có ý muốn giảng giải, nói: "Thiết Ngưu, quay đằng sau, sau đó đóng cửa, đi ra ngoài".
"Ồ" Thiết Ngưu rất nghiêm túc chấp hành lời của Diệp Thu, quay sau, đi ra khỏi phòng Diệp Thu, và còn giúp họ kéo cửa phòng lại.
Sau khi trong phòng yên tĩnh lại, Diệp Thu và Đường Quả mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, sau đó cùng cười.
"Diệp Thu, em cùng các anh đi Hong Kong nhé" Đường Quả làm nũng nói.