Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 531: Trong rượu có rắn



Toàn trường câm tịt không tiếng động, ai cũng đều nhìn cảnh xảy ra trước mắt lộ vẻ kinh ngạc. Có người với tình huống xuất hiện như thế cảm thấy khó hiểu, những càng nhiều là lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.

Có thể khiến Tư Không Đồ và Quách gia tự nguyện nhận thua, mấy người xa lạ này rốt cuộc là có lai lịch gì đây?

Hong Kong chắc là không có loại nhân vật như vậy tồn tại, Tây Môn Hướng Đông và Tư Không Đồ chính là người lớn nhất, chẳng lẽ là người từ bên Yến Kinh tới?

Cho dù thế nào, không còn ai dám xem thường Diệp Thu và mấy cô gái bên cạnh hắn. Đặc biệt là hai cái bạt tai thanh thúy kia của Lâm Bảo Nhi, giống như nện trên mặt mỗi người ở đây, ai cũng đều có thể cảm giác được sự đau rát trên mặt.

Một số người nhớ lại ý niệm trong đầu lúc nãy mình cũng tưởng nàng chỉ là bồ nhí, càng hoảng sợ một trận trong lòng. Nếu mình không cẩn thận lỡ miệng, bị nàng tát tai trước mặt mọi người, sợ là sau này cũng không cách gì chường mặt ra gặp mọi người.

Gặp sự nhục nhã như vậy, còn không bằng bị nàng đâm một đao để chết dễ chịu hơn.

Ở bên ngoài sân vang lên tiếng mô tơ xe hơi, đó là thanh âm Quách Úc Hằng rời đi. Một đám công tử ca vốn cùng chung mối thù với gã từng chạy tới bới móc đã sớm len lén trốn ở chỗ khuất.

Biểu hiện của Đường Quả và Lâm Bảo Nhi rất chuẩn mực, đặc biệt là một cước đầu tiên đó ra càng có tám phần trình độ của mình, chỉ cần siêng năng luyện tập, tìm thêm mấy tiểu đệ đệ của mấy gã thử chân một chút, cũng không phải là không có cơ hội trò giỏi hơn thầy.

Véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, giống như ác ma vừa cười vừa nói: "Bảo Nhi, em nhìn người ta ai cũng đều sợ em cả. Sao em ra tay lợi hại thế? Đánh sưng cả mặt người ta rồi".

Lâm Bảo Nhi tức giận nói: "Hừ. Ai bảo hắn vu tội em".

"Vu tội em? Hắn nói gì". Đường Quả lộ vẻ nghi hoặc hỏi. Chẳng lẽ cô bé này không phải vì người ta mắng mà ra tay đánh người sao?

"Hắn nói ngực của em là bị đàn ông sờ, nhưng căn bản là không hề có. Diệp Thu cho tới bây giờ chưa từng sờ qua". Lâm Bảo Nhi thở phì phì nói.

Đường Quả giống như trúng ma chú thời gian, vẻ mặt ngốc trệ.

Trải qua sự trì hoãn của sự kiện xung đột lần này, thời gian yến hội định ra đã sớm qua, Tư Không Đồ là chủ nhân tất nhiên không hy vọng yến hội hôm nay cứ kết thúc như thế. Vậy, mình sẽ bị người ta lên án ở xã hội thượng lưu.

Gã đi vào trong đám người, hắng giọng nói: "Thật xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy tôi thật rất lấy làm tiếc. Có điều cũng may bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng. Chúng ta nên tận tình sung sướng, không nên lãng phí một đêm tuyệt vời như vậy. Tôi nghĩ, mọi người nhất định sẽ tràn ngập tò mò với chủ đề yến hội tối nay. Bây giờ, không để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ thêm nữa, xin mọi người dời bước tới Tảo Tuyết Cư".

Khi gã nói chuyện, sớm đã có một hàng người hầu ở một bên, đang ân cần dẫn khách quý đi qua phòng chủ, dọc theo đường mòn trải đá cuội ngập tuyết trắng, đi về phía hậu viện.

Khó trách cho tới bây giờ trong đại sảnh phòng chủ vẫn chưa có bất cứ bố trí gì, hóa ra địa điểm yến hội là ở chỗ khác.

Tây Môn Hướng Đông nhìn Diệp Thu, nói: "Sao? Muốn vào xem một chút không?"

Gã lo Diệp Thu vì gặp chuyện như vậy mà mất tâm tình vui đùa, cho nên lúc này mới hỏi vậy. Đương nhiên, gã cũng kỳ vọng xem qua.

Thái độ Tư Không Đồ đối đãi với Quách Úc Hằng khiến gã ngửi được một tia nguy cơ, biểu hiện của gã rất không bình thường.

Diệp Thu nhún nhún vai, cười nói: "Riêng tôi thì không sao cả, nếu chơi không vui, vậy thì sớm rời đi là được rồi".

Nhìn thoáng qua Lâm Bảo Nhi và Đường Quả, con mắt hai nàng sáng quắc mà nhìn chằm chằm hướng đám người đi trước. Hiển nhiên, chuyện vừa rồi cũng không ảnh hưởng tâm tình của các nàng. Xem nét mặt bây giờ của các nàng với yến hội vẫn tương đối chờ mong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Phải xem ý các nàng". Diệp Thu một bộ dạng quản vợ nói.

Trong lòng Tư Không Đồ còn nghĩ tới kế hoạch của mình, tất nhiên là không muốn vì người không quan trọng mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa mình và Diệp Thu.

Thấy Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông còn đứng trong sân, cũng không có ý dời bước đi tới trước, hiểu rõ tâm tình hắn lúc này, liền đi tới, nhẹ giọng cười nói: "Tôi còn muốn nói tiếng xin lỗi vị tiểu thư này, các người là khách quý Tư Không mời tới, nhưng lại không ngờ lại gặp chuyện không vui ở đây như vậy, Tư Không thật sự là áy náy vô cùng".

"Thật không dám dấu giếm, yến hội hôm nay trên thực tế lấy rượu làm chủ đề. Lát nữa, Tư Không nhất định phải kính các vị một ly rượu nhạt để diễn tả sự áy náy của tôi. Xin các vị hãy nể mặt".

Tư Không Đồ hạ thấp mình, nói đến mức này, nếu không đi thì thật sự là không có tình người. Huống chi, mình bây giờ nói không muốn đi, mấy cô gái không chắc sẽ đồng ý.

Diệp Thu gật gật đầu với Tư Không Đồ, cười nói: "Nếu lấy rượu làm chủ đề, vậy thì không thể không đi. Bản thân tôi cảm thấy rất hứng thú với những thứ trong đó".

"Nhất định sẽ không để cho Diệp tiên sinh thất vọng". Tư Không Đồ tự tin nói.

Ở dưới sự dẫn dắt của Tư Không Đồ, đoàn người Diệp Thu, Tây Môn Hướng Đông, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Nhiễm Đông Dạ và Tây Môn Thiển Ngữ đi về phía hậu viện.

Sau khi thấy kiến trúc của viện, mọi người không khỏi có cảm giác hai mắt tỏa sáng, phía trước là biệt thự giống như cung điện, nhưng không ngờ phía sau lại là một viện theo kiểu Trung Quốc cổ. Bố cục trải qua sự khéo léo tuyệt vời của bậc thầy làm vườn, hai gian phòng này ở sự cách trở của một vườn hoa nhả tạo thành con đường hình chữ S, không chỉ không có xung đột lẫn nhau, ngược lại còn có loại hương vị nước giếng không phạm nước sông, độc nhất vô nhị.

Cửa viện có một khối biển gỗ, biển rất bình thường, ở bốn góc thậm chí cũng không có bọc khung, càng không có bất cứ hoa văn kim sức làm đẹp. Trên biển vàng, dùng lối viết thảo viết ba chữ "Tảo Tuyết Cư".

Chỉ có một khối biển như vậy, lại khiến cho mỗi người lúc tiến vào không kìm lòng nổi mà nhìn thêm vài lần. Mã Vân từng nói, một người sau khi thành danh nhân, bất kỳ câu nói nào của gã cũng có thể trở thành lời răn của danh ngôn.

Bình thường mặc quần jean, đó là bộ áo quần bình dị gần gũi, mà nếu trong thời gian làm việc mặc quần jean thì có thể gây chê cười một trận.

Vật thể sẽ bởi vì thân phận người mặc mà sinh biến chất.

"Mời". Tư Không Đồ đứng ở một bên, làm ra thế mời.

Diệp Thu gật đầu cười, dẫn đầu đám người đi vào, nhưng trong lòng lại suy nghĩ ý đồ của Tư Không Đồ. Với bối cảnh gia tộc bọn họ, hoàn toàn không có lý do gì hạ thấp bản thân trước mặt mình như vậy. Chẳng lẽ yến hội tối nay giấu sát cơ?

Tảo Tuyết Cư là kiến trúc kết cấu gỗ, chia trên dưới hai tầng. Tầng một làm đại sảnh, ngoại trừ hai cây cột chống ra, toàn bộ đều làm thông, như vậy liền khiến đại sảnh vô cùng rộng rãi.

Dùng kiến trúc phòng ốc kiểu Trung Quốc tạo ra bộ cục đại sảnh yến hội kiểu phương Tây, có một hương vị khác.

Đại sảnh tới gần bên cửa sổ có bày ghế dài, một lão già mặc trường bào đen mang kính râm đen ôm tỳ bà nhắm mắt khảy đàn, là khúc nhạc "Xuân giang Hoa Nguyệt Dạ" Diệp Thu vô cùng quen thuộc. Lão nhân mặt đầy nếp nhăn, hai tay khô gầy như củi. Nhưng khúc kia lại uyển chuyển âm vang, tiếng kim thạch vang vang, âm vận liên miên không dứt, hoặc dồn dập như mưa rào, hoặc ngân nga như cầu vồng lung linh. Mới vừa nghe, liền khiến người khác quên cả thế tục.

Không chỉ Diệp Thu, những nam nhân nữ nhân mặc vest hoặc lễ phục dạ hội cũng đề vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc lắng nghe, bất cứ người nào đi vào trong đại sảnh đều biết điều mà ngậm miệng lại, không ai nói chuyện, cho dù là tiếng bước đi cũng chậm lại lúc nào không hay.

Viện tinh xảo, trải qua sự tang thương mưa gió, lão nhân đã hơn bảy mươi, gảy khúc cổ điển truyền lại, đây phảng phất như là một thế giới được sinh ra ngay lúc đó.

Thế giới này là xa xôi, linh hoạt kỳ ảo, không nhuộm chút chuyện đời phiền não. Mà một số người đột nhiên xông vào, bị thế giới như vậy mê hoặc, say mê, rồi yêu thích không gian cực kỳ khó có được này, mỗi người đều cẩn thận, sợ quấy rầy khoảng yên lặng tao nhã này.

Chỉ riêng phần cố gắng xây dựng bầu không khí này, khiến người ta vui vẻ thoải mái, Diệp Thu đã không thể không nhìn Tư Không Đồ với cặp mắt khác. Gã thật sự là một cao thủ vô cùng hiểu lòng người và nắm bắt lòng người. Ở trong đô thị đông đúc loại rừng rậm sắt thép này, ai cũng đều bị đè nén không thở nổi. Mà có được một chỗ cho tâm linh nghỉ ngơi, thật là không dễ chút nào.

Tư Không Đồ rất dễ dàng liền nắm bắt chút điểm này, hơn nữa thể hiện tất cả những cái này trước mặt mọi người bây giờ.