"Không biết. Nhưng tôi biết... nàng nhất định là một đại mỹ nữ". Dương Nhạc cười vô cùng bỉ ổi. Xoay đầu lại nhìn Diệp Thu, nói: "Ngay cả con gái cũng thích cô gái này như vậy thì nhất định chẳng tệ đâu. Chúng ta qua xem một chút được không?"
Không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa ba người đã tạo thành một loại ăn ý ngầm. Bình thường có chuyện gì cần hạ quyết định, hai người Dương Nhạc đều không kìm lòng được muốn hỏi ý Diệp Thu. Mặc dù Diệp Thu rất ít đưa quan điểm gì.
Diệp Thu biết rõ Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hôm nay đều có bốn tiết, hắn cũng không thể về trước được, đi với bọn Dương Nhạc, Lý Đại Tráng xem náo nhiệt cũng có thể giết thời gian. Liền cười hỏi Lam Khả Tâm: "Cô giờ về phòng cũng không có chuyện gì làm phải không? Hay là cùng đi xem thử?"
"Ừ". Lam Khả Tâm gật đầu. Ở trong ấn tượng của Diệp Thu, Lam Khả Tâm cho tới bây giờ luôn rất nhu thuận dè dặt. Nói chuyện làm việc lúc nào cũng rất cẩn thận, không cẩn thận thì giống như sẽ bị kinh sợ.
Có điều nữ sinh vừa mới rời cha mẹ vào cổng trường đại học phần lớn đều như thế, đợi tới khi các nàng quen với trường này, quen với thành phố này, thì tính cách sẽ thay đổi rõ rệt, ăn mặc cũng sẽ giống người thành phố này. Đương nhiên, tiêu tiền cũng sẽ nhiều hơn.
Cuộc sống sinh viên đại học thật ra tương đối đơn điệu, không giống giai đoạn trung học xếp đầy lịch học, bọn họ chẳng biết dùng phần lớn thời gian rảnh như thế nào cả, có người dùng cuộc sống đại học để yêu đương, có người dùng để gầy dựng sự nghiệp, mà nhiều nhất là ngủ ở trên giường.
Cho nên, mỗi khi trường có hoạt động giải trí gì lớn, thì người hưởng ứng như mây. Như loại minh tinh học ở học viện điện ảnh và truyền hình tới biểu diễn ở chỗ này, càng được các học sinh các trường đại học và cao đẳng lớn thích.
Hồ Thiển Thủy là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp ở đại học Thủy Mộc. Ở phía Đông vườn trường, hình chữ O. Ở trung tâm có đảo giữa hồ, bắt cầu thông với hai bờ sông. Đầu phía nam của đảo giữa hồ có một chiếc thuyền đá, phía nam bờ hồ có một cái chòi, có một hành lang ngay sát hồ. Phía đông có thể ngắm hình của tòa tháp in xuống nước. Phía tây có thể nhìn thấy mây trôi trên đỉnh chòi. Phía nam thì có thể thấy núi rừng tươi tốt. Phía bắc có thể ngự lãm bóng dáng của các tòa nhà, khắp nơi đều tràn đầy tình thơ ý họa.
Hồ Thiển Thủy ở trong các trường đại học, cao đẳng cũng rất nổi tiếng, mỗi sáng sớm đều có vô số sinh viên Thủy Mộc tản bộ, đọc sách ở bên hồ, một giáo sư già của trường đã từng chạy bộ, đánh Thái Cực bên hồ, là chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức rất tốt. Trường học làm việc giữ gìn hồ Thiển Thủy cũng rất tốt, cho nên vẫn giữ cảnh tự nhiên nguyên sinh thái.
Phong cảnh như vậy ở Yến Kinh cực kỳ hiếm thấy, nên cũng thường hấp dẫn một số nhà truyền hình hoặc quảng cáo đến đây lấy cảnh. Một mặt có thể thu một số phí đáng kể, một mặt cũng có thể giúp hồ Thiển Thủy tăng danh tiếng, trường học cũng là vô cùng tự nguyện.
Mấy người Diệp Thu đi tới ven hồ Thiển Thủy, bên này đã tụ tập hơn ngàn người ở hai bên ven hồ. Sinh viên ở đại học Thủy Mộc không có tiết đều chạy qua đây, sinh viên có tiết nhận được tin cũng chạy tới xem một chút. Trong đám người còn có thể thấy đội trị an đeo phù hiệu của trường trên tay áo đang duy trì trật tự.
"Đông Nhi này chẳng phải cũng là một học sinh sao? Sao lại có tiếng tăm đến như vậy?" Lý Đại Tràng nhìn cảnh người chen chúc trước mặt, le lưỡi nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ai biết? Có thể nổi tiếng là do xinh đẹp". Dương Nhạc nhún vai một cái. Động tác này là học Diệp Thu, gã thấy Diệp Thu làm rất tiêu sái, nên cũng muốn khi có cơ hội sẽ thử một chút. Không ngờ mình làm hiệu quả cũng không tệ.
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, ở đảo giữa hồ có một đoàn người đang bận rộn. Khoảng cách quá xa, thị lực người thường căn bản là chẳng thể nào nhìn rõ mặt bọn họ, nhưng thị lực của Diệp Thu lại khác hẳn với người thường, vừa liếc qua tình huống đảo giữa hồ là thấy ngay.
Có năm người ở đảo giữa hồ, trong đó có một cô gái rất thu hút ánh mắt người khác. Cô gái tuổi còn nhỏ nhưng lại đoan chính thanh nhã có một không hai, trên mặt trang điểm nhẹ giống như vầng hồng ánh tuyết, mặc áo cưới trắng, hàm răng trắng bóc như tuyết, mỉm cười chạy trốn dưới ống kính, như Lăng ba tiên tử, xinh đẹp không gì sánh được.
"Khó trách nhiều người tới xem như vậy, Nhiễm Đông Dạ kia quả thật rất xinh đẹp". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Gì? Cậu thấy người ta sao?" Dương Nhạc giật mình quay sang nhìn Diệp Thu. "Tôi chỉ thấy một bóng người màu trắng, còn chưa biết mặt mũi ngang dọc thế nào. Đại Tráng, cậu thấy được chưa?"
"Tôi cũng không thấy. Quái thật, mắt của tôi bị cận thị lúc nào thế nhỉ?" Lý Đại Tráng dụi dụi mắt, nhưng vẫn không thấy rõ cảnh bên kia, không khỏi nghi mắt mình có vấn đề.
"Ha ha, tôi cũng không thấy rõ. Chỉ là cảm thấy khí chất của nàng không tệ". Lúc này Diệp Thu mới giật mình vì mình lòi đuôi, vội bổ cứu.
"Tôi nói này. Tôi còn tưởng chỉ thi tốt nghiệp trung học mà đã hư mắt rồi chứ". Lý Đại Tráng lúc này mới yên lòng lại. "Tôi cũng thấy khí chất của cô gái kia không tệ. Thật ra thì con gái chỉ cần khí chất tốt là được, còn khuôn mặt hơi xấu một chút, cũng có thể châm chước".
Ở cạnh ba gã đàn ông bàn luận đủ chuyện, Lâm Khả Tâm có chút ngượng ngùng, trong lòng không khỏi nhìn thân ảnh màu trắng kia vài lần, chỉ là nàng cũng không thấy rõ cô gái kia mặt ngang mũi dọc thế nào, có điều khí chất và vóc người thì đúng là hạng nhất.
"Diệp Thu, cậu cũng tới xem Nhiễm Đông Dạ à?" Đột nhiên có người lên tiếng chào hỏi.
Diệp Thu quay đầu lại, thấy Trần Ái Quốc so rượu ngày hôm qua ở khách sạn đang đứng ở phía sau. Còn có cả mấy người gặp hôm qua, Diệp Thu gật đầu với từng người xem như là chào hỏi. Vừa cười vừa nói: "Không có tiết nên đi với mọi người đến xem náo nhiệt một chút. Còn chưa thấy được Nhiễm Đông Dạ mà cậu nói mặt ngang mũi dọc thế nào nữa ấy chứ. Các cậu sao cũng tới thế? Người anh em kia không có việc gì chứ?"
Nghe Diệp Thu hỏi tình huống của Tiểu Lục, trong lòng Dương Ái Quốc có chút lúng túng. Dù sao lúc ấy là mình có tâm bất lương, ngượng ngùng nói: "Lủng dạ dày, may là cậu xử lý kịp. Đã không việc gì nữa, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi".
Không muốn dây dưa ở đề tài này, Dương Ái Quốc vỗ vai Diệp Thu nói: "Cậu không phải là muốn nhìn người đẹp sao? Đi, tôi dẫn cậu qua".
"Cậu quen sao?"
"Quen". Dương Ái Quốc cười hắc hắc với người bên cạnh, khiến Diệp Thu có chút mụ mẫm.
Nghe được có người có thể dẫn mình đi quen minh tinh điện ảnh, truyền hình, hai con gia súc Dương Nhạc và Lý Đại Tráng kích động không thôi, Lam Khả Tâm thì im lặng đi theo sát bên cạnh Diệp Thu, cũng không mở miệng nói chuyện, y hệt người hầu.
Có bọn người vạm vỡ Dương Ái Quốc đi trước dẫn đường, bọn họ rất nhanh liền mở một lồi đi từ trong đám người, đi thẳng tới cầu thông tới đảo giữa hồ. Bên này có bảo vệ gác, cự tuyệt đi qua quấy rầy. Có mấy nam nhân lộ vẻ cuồng nhiệt nhìn hình bóng xinh đẹp màu trắng kia ở đảo giữa hồ, còn có một người ôm một bó bách hợp trắng rất lớn, giá trị xa xỉ. Thấy Dương Ái Quốc tới, đều chào hỏi lẫn nhau. Xem ra là rất quen. Dương Quốc cũng giới thiệu Diệp Thu cho bọn hắn biết, có điều bộ dạng bọn hắn lại rất lạnh nhạt, cũng không chắc lần sau gặp mặt còn có thể nhận ra Diệp Thu.
Lại đợi một lúc lâu, công việc quay, chụp đảo giữa hồ đã xong. Có người bắt đầu thu dọn đạo cụ, bóng hình màu trắng xinh đẹp kia sau khi nói mấy câu với đạo diễn đội mũ, liền dẫn trợ lý nữ đi qua đây.
Thấy Nhiễm Đông Dạ sắp đi, sinh viên tới đây xem càng điên cuồng chen tới phía trước. Các nhân viên an ninh hét lớn, cố gắng duy trì trật tự. Cuối cùng vẫn nhờ giáo viên của trường khiển trách mấy câu, mọi người mới bình tĩnh trở lại.
Mỗi khi cô gái kia tới gần một chút, dung mạo của nàng lại diễm lệ thêm một phần. Đây là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng Diệp Thu. Nhìn từ xa đã cảm giác xinh đẹp, đợi tới khi nàng cười thản nhiên tới gần, phần duyên dáng kia càng lộ ra ngoài, hút mất hồn người.
Bọn Dương Ái Quốc tiến lên một bước, nói chuyện với Nhiễm Đông Dạ. Bọn Diệp Thu, Dương Nhạc đều không quen Nhiễm Đông Dạ, chỉ có thể chờ ở phía sau. Có điều có thể thấy đại mỹ nữ ở khoảng cách gần như vậy, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng lộ vẻ rất thỏa mãn.
Đợi sau khi Nhiễm Đông Dạ nói chuyện với đám công tử ca kia xong, thấy Diệp Thu đứng phía sau, có chút kinh ngạc, nhưng lại mỉm cười đi về phía hắn, thanh âm trong trẻo dễ nghe, như mưa xuân nhỏ xuống mái hiên, nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi".