Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 572: Bất tử bất diệt! (3+4)



Khi thân người của Diệp Thu đang nhanh chóng bổ xuống, hai tay của hắn lại một lần nữa dùng lực. Cái uyển mà Diệp Thu đang cầm là thứ vũ khí có thể cắt được cả vàng, bổ thẳng xuống quyền thích của giáo quan.

Giáo quan kinh hãi trong lòng, lập tức khởi động huyền cơ có trong quyền thích.

Sau khi chạm vào một cái nút, những cái gai lồi ra chưa đến 1cm của quyền thích đột nhiên "roẹt" một tiếng kéo dài ra thành mười mấy cm, không khác gì một cái bừa thép.

Diệp Thu cũng là đại kinh thất sắc, hắn không ngờ quyền thích của giáo quan còn có trò này, cái uyển trong tay của hắn tự nhiên là không thể tiếp tục bổ xuống, nếu làm như vậy thì cánh tay của hắn sẽ bị quyền thích của gã đâm cho thủng lỗ chỗ.

Cơ thể giống như nhạn bay về tổ, Diệp Thu xoay người sang một hướng khác trên không trung, sau đó rơi xuống về phía bên trái.

Quyền thích của giáo quan tuy cực dầy, nhưng vẫn là bị uyển của Diệp Thu rạch hở một miếng, không những thế, độ sâu của vết rạch là rất sâu, thậm chí là xuyên qua cả chất liệu thép nguyên chất của nó, rạch đến tận thịt của giáo quan. Nếu như không phải là gã phản ứng đủ nhanh, kịp thời tăng độ dài của những gai nhọn trên quyền thích, thì chỉ sợ cánh tay của gã sẽ bị Diệp Thu rọc làm đôi.

Cả bàn tay của gã bị máu tươi nhuộm đỏ, hiển nhiên, vết thương đó không thể xem là quá nhỏ.

Mà Diệp Thu sau đòn tấn công này cũng bị thương, bàn tay phải của hắn bị một mũi gai đâm vào, tuy không đâm xuyên qua, nhưng cũng là chọc thủng một lỗ nhỏ. Nếu không phải là hắn kịp thời điều chỉnh phương hướng mà lùi lại, thì chỉ sợ cả bàn tay của hắn cũng là xong đời.

CMN chứ, thằng cha này không ngờ vẫn giữ lại hậu chiêu khi giao đấu với Thiết Ngưu. Nếu như lúc gã đối quyền với Thiết Ngưu, đột nhiên tăng độ dài của mũi gai, vậy thì chẳng phải là cả bàn tay của Thiết Ngưu sẽ bị phế?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Diệp Thu liền cảm thấy có chút may mắn.

Sau khi hai người tách nhau ra, cả hai cùng nhìn nhau một cái, bất giác cùng nở nụ cười.

Nụ cười này, có chút mùi vị của sự đáng tiếc.

Diệp Thu rất có lòng tin vào cái uyển của hắn. Hắn biết cái uyển của mình có thể chặt đứt quyền thích của giáo quan.

Còn giáo quan thì nghĩ, đợi đến lúc binh khí hai bên chạm vào nhau, gã đột ngột phát động hậu chiêu của quyền thích. Đến lúc đó còn không là đâm xuyên qua bàn tay của Diệp Thu?

Nhưng không ngờ kết cục lại là cả hai đều bị thương.

Bàn tay phải của Diệp Thu vẫn đang băng bó mảnh vải màu trắng của Tiểu Bạch, hiện giờ mảnh vải đó lại một lẫn nữa bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn cũng không nghĩ ngợi gì thêm, nhanh chóng tháo mảnh vải ra, rồi lôi từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ đổ bột thuốc lên vết thương.

Giáo quan cũng không nhàn rỗi, cũng không biết gã lại lôi đâu ra được một cái lọ nhỏ bằng kim loại, sau khi mở nắp, đầu tiên là nhỏ một giọt thuốc vào khe vết thương trên bàn tay, sau đó thì hắn đau đến trán toát hết mồ hôi, khi cánh tay bị thương đó còn đang rung lên bần bật thì hắn đã đổ cả lọ thuốc vào trong mồm.

Lần này, thân người của giáo quan bắt đầu có phản ứng.

Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng và đèn trong sân, khoảnh sân sáng rõ như ban ngày. Cơ thể cao lớn của giáo quan bắt đầu chuyển thành màu đỏ, màu da của người da trắng vốn dĩ là rất trắng, đột nhiên chuyển thành màu đỏ, làm cho người ta cảm thấy rất là khủng khiếp đáng sợ.

Không những thế, màu đỏ này là lan tràn từng tí một, đầu tiên là mặt và cổ, tiếp đó là ngực, tiếp đó tiếp đó thì không nhìn thấy, bởi vì gã vẫn mặc quần.

Cái màu đỏ này là rất không bình thường, giống như trạng thái sốt cao của người bệnh.

Mà giáo quan cũng lộ ra nét đau đớn, giống như là giai đoạn phun trào khi các nhân vật trong phim vừa đả thông kinh mạch vậy. Mặt gã nhăn nhó gầm gừ nhìn rất dữ tợn, cơ bắp trên người cũng đang không ngừng chuyển động, giống như là những con chuột nhắt bị lột hết da vậy.

Toàn thân hắn như đang có một đàn chuột nhắt màu đỏ đang bò trên đó, làm cho Diệp Thu có cảm giác buồn nôn.

Chịu đựng sự đau đớn như vậy mà vẫn sử dụng thuốc đột biến gen, nghĩ ra thì chắc là uy lực của thuốc này là rất phi phàm đây.

Dây thần kinh của Diệp Thu được kéo căng ra, hắn chờ đợi sự tấn công của giáo quan, hắn cần phải thăm dò tác dụng của loại thuốc này trước rồi mới có thể tìm ra phương pháp ứng phó chính xác.

Một phút sau, sắc đỏ không bình thường trên người giáo quan bắt đầu giảm dần, từ dưới lên trên.

Cổ và mặt là hai nơi cuối cùng hồi phục lại bình thường.

Giống như là sự khoan khoái sau khi xuất tinh vậy, giáo quan khẽ rên lên một tiếng thoải mái. Sau đó cười với Diệp Thu, trong mắt tinh quang lấp lánh, sự mệt mỏi do chiến đấu trong thời gian dài đã không thấy đâu nữa, dường như mỗi một thớ cơ, mỗi một sợi cơ đều tràn đầy cảm giác sức mạng vậy.

Không những thế, dường như lòng tin của giáo quan sau hai lần liên tiếp bị đánh trúng lại được hồi phục lại, cứ như là khi dùng loại thuốc này, đối thủ có mạnh hơn nữa thì gã cũng có thể chinh phục được vậy.

"Bắt đầu đi". Giáo quan nói, vung quyền thích ở trong tay lên, lao về phía Diệp Thu.

Đương nhiên, quyền thích của hắn hiện giờ đã không còn là quyền thích bình thường nữa rồi, những mũi gai nhọn dài đến mười mấy cm giống như mười cây thương nhọn, lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua người đối thủ.

Càng dài càng khủng, giáo quan lao đến trước mặt Diệp Thu, một tay đâm thẳng quyền thích vào ngực của hắn, còn tay kia chọc về phía bụng, chia thành hai bộ phận tấn công. Trong tay Diệp Thu chỉ có một cái uyển, bất luận là hắn lựa chọn chống đỡ phía nào, đều sẽ để sơ hở chỗ còn lại, chỗ hở cũng là bộ phận giáo quan lựa chọn để tấn công thực sự.

Diệp Thu lựa chọn lùi về sau, lùi liền mấy bước, hai quyền thích của giáo quan thì bám theo như hình với bóng. Gã sau khi uống thuốc, bất luận là tốc độ hay là sức mạnh, đều là càng khủng khiếp hơn so với vừa nãy.

Cái kiểu tăng cường sức mạnh như thế này làm cho Diệp Thu có chút kinh hãi, nếu như chốc nữa đang đánh rồi gã lại uống thêm một thứ gì đó, vậy thì đêm nay chả phải là bị gã đánh cho mất xác sao?

Diệp Thu có chút nhớ đến La Tú, hắn kéo người phụ nữ này đến giúp tiểu đội Tử La Lan nghiên cứu thuốc đột biến gen, cũng không biết là đã có kết quả gì chưa. Thuốc đột biến gen cần phải thực hiện sớm, Diệp Thu cảm thấy, có cái thứ này trong chiến tranh hiện đại, vẫn đúng là không phải lo nghĩ nhiều ya.

Ít nhất, trong lúc nguy cấp mà sử dụng nó, có lẽ sẽ bảo toàn được tính mạng. Cần phải biết, muốn đào tạo được một chiến binh ưu tú phải bỏ ra công sức lớn như thế nào, tổn thất một người, thì tức là ít đi một người, nếu muốn đạo tạo ra một người khác thay thế, lại phải bỏ ra thời gian trong nhiều năm.

Soạt!

Thấy không còn đường lùi, Diệp Thu lựa chọn một phương thức cực đoan nhất. Hắn không thèm để ý đến thế tấn công của giáo quan, mà là một tay cầm uyển đâm thẳng vào vị trí tim của giáo quan. Đó là một cách đánh kiểu con què thì con còn lại cũng trọng thương, ngực của hắn có thể bị giáo quan đâm thủng, nhưng tim của gã cũng sẽ bị mình chọc xuyên qua.

Con người đều là sợ chết, chắc chắn đối phương sẽ không muốn liều chết với mình.

Nhưng phản ứng của giáo quan làm cho Diệp Thu phải bất ngờ, gã hoàn toàn không có ý né tránh, vẫn giữ nguyên tư thế đâm thẳng vào ngực và bụng của Diệp Thu.

Gã muốn đồng quy vu tận?

Gã muốn, nhưng mình không muốn ya.

Uỳnh!

Tay trái của Diệp Thu vụt mạnh xuất ra một quyền, đòn tam trọng kình được thi triển ở mức độ cao nhất.

Giáo quan lúc này mới lộ ra nét mặt kinh hoàng, không đợi tam trọng kình tràn vào cơ thể, thân người gã đã bay vọt ra.

Nhất trọng kình đánh chết trâu, nhị trọng kình đánh rung núi, tam trọng kình, tứ trọng kình thì đến thần thánh cũng khó tránh được.

Giáo quan tuy không có cách nào tham gia được đại hội tỉ võ đặc chủng binh của Trung Quốc, cũng không dễ gì thu được tư liệu thi đấu của Diệp Thu. Nhưng trong một số trường hợp Diệp Thu đã từng sử dụng chiêu tam trọng kình này, chiêu này có ghi chép trong hồ sơ của Diệp Thu. Không những thế, nguyên nhân làm giáo quan hoảng sợ là, trong tư liệu thu thập được có tóm lược đơn giản về tam trọng kình, trong đó có một đoạn như này.

Năng lực tấn công của tam trọng kình là ở mức 5 sao, mức độ nguy hiểm cũng là 5 sao. Cần phải biết, một số những sát chiêu cực lợi hại cũng chỉ được đánh giá ở mức độ 4 sao hoặc 4.5 sao. Những chiêu có thể được đánh giá là cấp 5 sao có thể nói là vô cùng ít, tam trọng kình chính là một trong số đó.

Sau khi cảm nhận được sức công phá quá mãnh liệt đó, giáo quan rất biết điều liền lựa chọn cách lùi lại để tránh né.

Nhìn thấy đối thủ lùi về sau, Diệp Thu cũng là ngầm thở phào một hơi, kết cục kiểu đồng quy vu tận này, hắn thật sự là không muốn xảy ra.

Chỉ là đối thủ trước mặt hắn này quá mạnh, còn mạnh hơn rất nhiều so với Tham Lang của đơn vị bộ đội số 5, không những thế gã còn là uống liên tục hai lọ thuốc đột biến gen, cái sức mạng dồi dào trong cơ thể hắn làm Diệp Thu đối phó cực kì vất vả.

Nếu như quả thực đánh không lại, vậy thì chỉ còn biết cách sử dụng sức mạng của nhẫn Phệ Hồn thôi.

Diệp Thu nghĩ thầm như vậy.

Lần này Diệp Thu không cho đối phương cơ hội, hắn chủ động phát động tấn công trước.

Tay phải cầm uyển, rạch một đường thẳng tắp vào những gai nhọn trên quyền thích của giáo quan, hắn muốn cắt đứt những đầu nhọn đó đi.

Giáo quan là một sát thủ có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, những chiêu thức mà hắn sử dụng trong trận chiến này, hoàn toàn có thể biên tập lại thành một cuốn tài liệu giảng dạy võ thuật cao cấp, kể cả là Diệp Thu thì hắn cũng cảm thấy cuốn sách đó sẽ có không ít ích lợi.

Giáo quan đương nhiên là hiểu ý đồ của Diệp Thu khi làm như vậy, hai nắm đấm của hắn không ngừng né tránh, không để cho nó tiếp xúc với uyển của Diệp Thu.

Làm như vậy thì sẽ tạo cho Diệp Thu cơ hội tấn công, chiêu tam trọng kình từ bên tay trái lập tức đánh về phía gã đang né tránh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Giáo quan không dám đối diện trực tiếp, chỉ biết cách lùi sau liên tục.

Tay phải cầm uyển tấn công trước, tam trọng kình ở tay trái đệm vào phía sau, Diệp Thu cuối cùng cũng tìm ra được phương pháp áp chế giáo quan. Tuy tốc độ của gã rất nhanh, mà thể lực còn là sung mãn hơn khi bắt đầu trận chiến, nhưng gã không dám chơi cứng với Diệp Thu, cũng chỉ còn cách rơi vào thế bị động.

Roẹt!

Quyền thích tay phải của giáo quan bị uyển của Diệp Thu cắt đứt hết gai nhọn, biến thành quyền thích trọc lốc.

Grừ!

Giáo quan gầm lớn một tiếng, cũng không né tránh nữa, dồn toàn bộ sức lực lên nắm đấm đánh về phía Diệp Thu.

Diệp Thu cũng không né tránh, tam trọng kình được xuất ra với tốc độ khủng khiếp.

Uỳnh!

Hai nắm đấm chạm vào nhau, vang lên tiểng nổ như bom tấn dội vào chuồng gà.

Ám kình của chiêu tam trọng kình chạy xuyên qua cơ thể, cánh tay của giáo quan lập tức có cảm giác tê liệt. Còn Diệp Thu thì không có cách nào thừa thắng tấn công tiếp, bởi vì cơ thể của hắn đã bị cú đấm của giáo quan đánh bay ra.

Sức lực của thằng cha này, quả thực là quá sức VL. Thể lực của Diệp Thu đang giảm dần cùng với cường độ cao của cuộc chiến, còn giáo quan thì nhờ có thuốc đột biến gen mà trở nên càng ngày càng hăng máu.

Đây là một trận chiến không công bằng.

Hai chân của Diệp Thu sau khi trượt đi một quãng trên mặt cở, mới dừng lại được một cách khó khăn, hắn giũ giũ cánh tay đang tê dại của mình, sát ý trong lòng hắn được kích phát một cách triệt để.

Nếu đã là không công bằng, hắn cũng không muốn làm bên bị thiệt.

Lợi dụng lúc giáo quan bị một đòn tam trọng kình của hắn đánh cho tê liệt trong khoảng khắc, Diệp Thu nhẹ nhàng xoa lên chiếc nhẫn Phệ Hồn của mình.

Sau khi chiếc nhẫn Phệ Hồn trải qua một lần thăng cấp, Diệp Thu phát hiện ra nó có một chức năng hoàn toàn mới.

Hắn có thể thông qua ý thức để tấn công đầu của đối thủ, làm cho đầu của đối phương có cảm giác đau đớn, thậm chí là ngưng trệ trong khoảnh khắc.

Khoảnh khắc cũng chính là sự vĩnh hằng, chỉ cần có một tí ti cơ hội, Diệp Thu sẽ có thể giết chết đối thủ.

Vốn dĩ hắn muốn giữ lại chiêu này để đối phó với những kẻ dị năng. Nhưng thằng cha này mạnh đến mức chả ra làm sao cả, lại còn không sợ chết. Nhưng Diệp Thu thì không muốn chết, cũng không muốn bị trọng thương, cho nên chỉ còn biết cách dùng đến nó.

Những chữ cái trên chiếc nhẫn bắt đầu chuyển động với tốc độ cực nhanh, giáo quan vừa bị tam trọng kình đánh cho tê dại chân tay liền cảm thấy đầu hắn đau như búa bổ, giống như có người đang cầm búa tạ gõ liên tục vào đầu hắn vậy.

Diệp Thu có thể cảm nhận được tiềm thức của giáo quan đang tiến hành loại bỏ mãnh liệt đối với sự tấn công từ bên ngoài này, nếu không phải là gã đã bị thương, chỉ sợ Phệ Hồn nhẫn cũng không có cách nào tấn công được gã.

Cơ hội đã đến, Diệp Thu một tay cầm uyển, lao vụt về phía giáo quan với tốc độ như chớp giật.

"Á!".

Khi cảm giác đau đớn đó vừa mất đi, giáo quan liền nhìn thấy Diệp Thu đã đứng ngay trước mặt hắn.

Thậm chí gã còn nhìn thấy nụ cười đang nở trên môi của Diệp Thu.

Khi tư duy của gã vẫn chưa kịp phản ứng nên chống đỡ như thế nào, một cú đấm theo bản năng đã được hắn đánh ra.

Diệp Thu nghiêng người sang một bên, nắm đấm vụt qua người hắn, tiếp đó, cái uyển trong tay được vung cao lên.

Rẹt!

Uyển của Diệp Thu rạch một đường từ ngực của giáo quan chạy từ trên xuống dưới, mang theo những vệt máu bắn ra cùng với âm thanh xẻ thịt róc xương rợn người.

Thịt bị xẻ ra, xương cũng đứt lìa, Diệp Thu giống như một bác sĩ thú y với vào nghề, đang tiến hành giải phẫu với con vật mà hắn điều trị.

Chỉ có điều, thứ mà hắn mổ xẻ là con người mà thôi.

Y phục trên người Diệp Thu bị máu bắn vào nhuộm đỏ một vùng, cái uyển trong tay hắn như vừa được nhặt lên từ chậu máu, cùng với mặt dao, từng giọt máu nhỏ tóc tóc xuống nền cỏ.

Giáo quan sắc mặt bàng hoàng cúi đầu xuống nhìn bộ ngực bị rách toạc của mình, gã có thể nhìn thấy một cách rõ ràng nội tạng và quả tim vẫn đang đập từng nhịp của gã.

"Á!". Một tiếng gào thét phẫn uất vang lên, âm thanh này vang đi rất xa.

Một trong ba giáo quan của tổ chức sát thủ thế giới NUMBERONE đã chính thức mất mạng trong tay Diệp Thu.