Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 587: Ý túy ông không phải ở rượu



Diệp Thu không có cách gì trả lời. Bởi vì hắn dùng miệng bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn ướt át của Nhiễm Đông Dạ, điên cuồng hôn mút.

Khi hai người thở hồng hộc, tình cảm đã đốt tới cực điểm.

Bàn tay Diệp Thu xâm nhập vào trong quần áo Nhiễm Đông Dạ. Bởi vì ở trong phòng mình, nàng căn bản không có mặc áo lót khiến người ta cảm giác áp bách và trói buộc kia. Cho nên Diệp Thu rất dễ dàng liền nắm được phần thịt lớn trên ngực.

"Diệp Thu, em muốn với anh". Nhiễm Đông Dạ khép hờ mắt, thân thể đã sớm mềm nhũn, lấy tay cách một lớp quần mà vuốt ve tiểu đệ đệ sớm đã đứng thẳng như mâu của Diệp Thu, nũng nịu nói.

"Rất vui lòng cống hiến sức lực".

Diệp Thu nói xong, liền nhảy xuống giường kéo rèm cửa sổ lại, lại chạy đi khóa trái cửa phòng, tránh các nàng Lâm Bảo Nhi đột nhiên xông vào quấy rầy chuyện tốt của mình.

Giống như con sói, Diệp Thu chạy tới, cởi bỏ cúc áo trên áo lông cừu màu lam trên người Nhiễm Đông Dạ, lại cởi từng cúc của bộ quần áo bên trong. Ngay lúc này, nửa người trên của Nhiễm Đông Dạ trắng trợn lộ trước mặt Diệp Thu.

Không có vội vã muốn đi vào thân thể của Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu vùi trên người Nhiễm Đông Dạ, nhẹ nhàng mút, vuốt hai vú mềm căng đầy mềm mại.

Thân thể Nhiễm Đông Dạ cực kỳ mẫn cảm, hôn mới mấy cái, nàng liền thở gấp liên tục không thể tự kềm chế.

Lấy tay vuốt ve hạ thể của Diệp Thu, nàng xoay người ấn Diệp Thu lên giường, sau đó vểnh mông lên bò tới gần Diệp Thu, kéo khóa quần Diệp Thu. Sau khi giải phóng thứ đó từ trong quần lót Diệp Thu ra ngoài, lấy tay vuốt nhẹ mấy cái, rồi duỗi cái lưỡi đinh hương liếm nhẹ lên đó.

"Diệp Thu, có vị". Nhiễm Đông Dạ nhíu mày nói.

"Đương nhiên là có vị. Em tưởng đây là món đồ chơi à? " Diệp Thu vừa cười vừa nói, đưa tay tiến vào trong quần Nhiễm Đông Dạ, xoa nắn cái mông đầy đặn của nàng.

"Đáng ghét. Cẩn thận em một phát cắn đứt nó đó". Nhiễm Đông Dạ cắn nhẹ một cái trên tiểu đệ đệ của Diệp Thu, nói.

Sau đó, ra sức mà bắt đầu biểu diễn kỹ thuật miêng.

Một cô gái không chê loại mùi vị khó ngửi này, ngậm đồ bẩn kia của đàn ông trong miệng. Đó là vì tình yêu đã tới cực hạn.

Đương nhiên, cũng có cô gái là yêu tiền cới cực hạn mới có biểu hiện như vậy.

Nói thật, Diệp Thu mặc dù đã sớm xảy ra quan hệ với Nhiễm Đông Dạ, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới nàng lại dùng cách này giải quyết thân thể cho mình.

Nàng xinh đẹp, gợi cảm, quật cường, lương thiện, không dáng vẻ kệch cỡm, cho dù ở lần đầu tiên bị mình lột hết quần áo, cũng vẫn trang nhã.

Nàng là một người sống sờ sờ, có máu, có thịt, có yêu, cũng có cá tính.

Cô gái như vậy, có thể không khiến người ta yêu tới tận xương sao?

Diệp Thu lấy tay kéo quần lót màu đen của Nhiễm Đông Dạ xuống. Cái mông chuyển qua trước mặt mình, cũng hôn nhẹ xuống chỗ thầm kín của nàng.

Đông Dạ yêu kiều gọi to một tiếng. Thanh âm quyến rũ tận xương.

Lúc có nhu cầu, liền xuất hiện. Lúc có khoái cảm, liền kêu lên.

Đây chính là Nhiễm Đông Dạ. Một cô gái ích kỷ.

****

Congo Welto là một nam nhân trung niên có râu mép dài, vóc người khỏe mạnh, mũi ưng, ánh mắt thâm thúy lạnh như băng. Dùng lời một người bạn của gã nói chính là "Thấy bộ dạng Congo, là có thể đoán được nghề nghiệp của hắn".

Hiện tại hắc bang mặc dù bắt đầu xâm nhập lịnh vực chính trị và kinh tế, nhưng vàng, sòng bạc, ma túy vẫn là nguồn thu quan trọng. Có chỗ cần, lại có người cung cấp phục vụ, không ai muốn bỏ qua dễ dàng.

Congo Welto chính là người phụ trách chủ yếu sinh ý của Mafia gia tộc Welto, lần này sòng bạc của gia tộc Welto tiến quân Macao, liền do gã tự mình tới tọa trấn chỉ huy.

Rút điếu xì gà, nhìn thanh niên đứng trước mặt lộ vẻ cung kính, ánh mắt lạnh như băng của Congo Welto biến thành mê ly khó dò hơn.

Zileah, con gái Congo Welto thương yêu nhất đi qua ngồi làm nũng bên cạnh gã, ôm cánh tay gã, nói: "Ba, ba nhất định phải thay Cora báo thù. Hắn bị người ta hãm hại, sự nghiệp của hắn bị tổn hại, con cũng có trách nhiệm. Nếu không phải có người đưa quan hệ của bọn con ra ánh sang cho những kẽ đáng ghét kia, hắn cũng sẽ không thành như vậy. Nếu ba không thay hắn báo thù, con rất áy náy".

Congo Welto nhìn thoáng qua con gái, thanh âm lãnh đạm nói: "Zileah, con thấy ba phải làm thế nào? "

"Ba, ba nên đàm phán với bọn họ. Để bọn họ làm sáng tỏ với truyền thông, hơn nữa xin lỗi Cora. Ba nhất định sẽ có cách khiến bọn họ đồng ý, không phải sao? " Zileah vừa cười vừa nói.

"Con không phài từng làm thế à? Kerry đâu? Người đâu? " Congo Welto đột nhiên quát với con gái.

"Ba, con…" Zileah vẻ mặt khủng hoảng, hơn nữa còn không thể tưởng tượng nổi. Nàng thật không ngờ tới, người cha luôn hòa ái dễ gần với mình lại có thái độ ác liệt với mình như vậy.

"Bác, chuyện này không liên quan tới Zileah. Là lỗi của cháu, là cháu để nàng tìm người hỗ trợ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thật có lỗi". Cora thấy Zeliah bị cha mắng, vội chủ động gánh vác trách nhiệm. Cũng không phải vì lo bạn gái mình chịu ủy khuất. Mà là như vậy càng tỏ vẻ mình có tình có nghĩa hơn một chút. Cũng gia tăng chút lợi thế khi mình tiến vào gia tộc Welto.

"Đương nhiên, đây là trách nhiệm của cậu. Cora, làm một người đàn ông, tôi đề nghị cậu dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm vì sai lầm mình phạm phải. Nếu cậu giống như loại chạy tới tìm sự che chở của con gái. Vậy chỉ khiến người khác xem thường". Congo Welto cũng không bị biểu hiện của Cora mê hoặc, vẫn thanh âm lạnh như băng nói.

"Ba, ba không thể như thế, Cora là bị oan uổng" Zileah gào lên.

"Câm miệng". Congo Welto quát con gái. "Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, không có sự cho phép của ta, không được cho nàng ra khỏi phòng một bước".

"Ba. Ba giúp Cora đi. Ba" Zileah bị người giúp việc kéo vào phòng, gào khan cả giọng. Trong nhà này, không ai dám trái lệnh Congo Weltro.

Cora đổ mồ hôi lạnh trên trán, sao đột nhiên biến thành như vậy chứ? Zileah không phải nói, cha nàng cũng không phản đối nàng gặp gỡ mình sao?

Vậy làm sao bây giờ? Chỗ dựa lớn nhất mình cậy vào đã không có kỵ sống chết của mình nữa. Mình phải làm gì?

Công ty. Đúng rồi, còn công ty.

Cora rời gia tộc Welto, vội vội vàng vàng mở di động, đang định gọi điện cho quản lý nghệ nhân Trần Trạch thông của Mạch Hòa, không ngờ di động đột nhiên vang lên.

Vừa mới chuyển được, trong loa liền truyền tới tiếng mắng phẫn nộ của Trần Trạch Thông: "Cora, cậu đi chết ở nơi nào vậy? Biết tôi gọi cho cậu bao nhiêu lần không hả? Cậu bây giờ đang ở đâu? "

"Bây giờ tôi đang ở Macao. Trấn tổng, nếu có thời gian, có thể tới đây vui chơi một chút". Cora cố gắng duy trì trấn định, gã không thể để cho người khác biết mình bị gia tộc bạn gái đuổi ra ngoài.

"Tôi không có thời gian. Cora, câu mau về công ty một chuyến. Công ty xuất hiện biến cố lớn, bị Hoa Thanh thu mua. Tất cả nghệ sĩ đều phải về lựa chọn có ký hợp đồng lại với Hoa Thanh không". Trần Trạch Thông giống như ăn thuốc súng, nói chuyện nồng nặc thuốc súng.

"Cái gì? Bị công ty nào mua? " Sắc mặt Cora trong nháy mắt tái nhợt.

"Hoa Thanh. Cora, câu bây giợ biết cậu chọc phải ai rồi chứ? Mọi người chúng tôi đều bị cậu hại chết. Mau về nhanh lên. Cứ vậy đi".

Nói xong, cũng không để ý tới Cora có phản ứng gì, bên kia đã cúp điện thoại.

Mạch Hòa bị Hoa Thanh thu mua à? Điều này sao có thể?

Hoa Thanh chỉ là một công ty nhỏ, Mạch Hòa đã đi vào hàng ngũ công ty giải trí, nói thu mua liền thu mua được sao?

Không phải nói sau lưng công ty có vị đại nhân kia sao? Gã sao lại đồng ý đưa tâm huyết của mình cho người khác chứ?

Cora không biết là, hiện tại Cam Triều cũng đang phái người tìm gã, hận không thể ăn thịt, uống máu gã.

Ném bể di động xuống đất, giương mắt nhìn xung quang, nhưng chỉ thấy một màn mờ mịt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Người ngày xưa còn nổi tiếng, hôm nay đã chó nhà có tang, sự chênh lệch cực đại này khiến gã không thể nào chấp nhận.

Cora vừa mới rời đi, một nam nhân tóc sậm đi ra. Nam nhân ngoại hình có vài phần tương tự Congo Welto.

Là con thứ ba của gã, Keno Welto.

"Ba, vì sao đột nhiên thay đổi thái độ như vậy? Trước đó ba cũng không phản đối em gái gặp gỡ người đàn ông kia mà". Keno đứng trước mặt cha, vẻ mặt thắc mắc hỏi.

"Keno, chẳng lẽ con không cảm giác được sự khác thường ở Macao sao? " Congo Welto nhìn thoáng qua con mình, thanh âm trầm thấp nói.

"Khác thường? Không phát hiện". Keno lắc đầu. "Chẳng lẽ Hà gia lại muốn chơi trò gian trá gì sao? Ba, Hà Hông đã già. Lão không phải đối thủ của ba".

Congo lắc đầu, nói: "Không liên quan gì với họ. Là do một người khác. Cũng có thể nói, những đối thủ cường đại này đều do em gái con và Cora khiến người ta chán ghét đưa tới".

"Ba, con không hiểu". Keno nói.

Congo đứng lên, đi tới bàn lấy một phần tư liệu đưa cho Keno, nói: "Xem một chút đi. Đây là tin tức hôm nay ba mới nhận được".

Keno sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt kinh hãi, nói: "Từ khi nào Macao ẩn nhiều người vậy chứ? Con sao không phát hiện được chút nào? "

"Nhưng người này đều cận thận vô cùng. Hơn nữa, trước kia chúng ta chỉ biết chú ý Hà gia, khi nào dự liệu được có địch nhân khác giành ăn khối bánh ngọt này chứ? "

"Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì với em chứ? " Keno nghe được tiếng quát tháo của em gái trên phòng, vẫn có chút không đành lòng mà nói hộ giúp nàng.

"Đó là một cái bẫy. Cora kia, trúng bẫy bọn họ. Mà Zileah, chính là cái cớ để bọn họ trả thù". Congo thở dài nói.

"Nếu ba đoán không sai, rất nhanh sẽ có người tới gia tộc Welto bái phỏng, bảo chúng ta giao Zileah ra".

"Ba". Ánh mắt Keno hung ác nói.

"Nhưng người này, ý của Túy Ông không phải ở rượu (ý không ở trong lời)". Congo khoát tay áo, nói: "Chúng ta, cũng phải chuẩn bị tốt nghênh đón một trận ác chiến thôi".

**

Hồng Kong, cửa tiệm của Tứ Quý.

Diệp Thu mặc vest đen, mở một cúc áo sơ mi bên trong, ở ngoài cũng không thắt cà vạt, trong truyền thống mang theo một chút tùy tiện. Tây Môn Hướng Đông bên cạnh cũng mặc trang phục như thế, hai người đứng ở cửa tiệm rượu, bộ dạng có chút giống mấy tiểu đệ ở bãi đỗ xe nếu anh không nhìn ra trang phục cao quý trên thân bọn họ.

Có điều, mấy người bán hàng xinh đẹp mặc kỳ bào đỏ vóc người cao gầy đứng ở cửa ra vào kia ngược lại thỉnh thoảng liếc mắt ở trên thân hai người.

"Diệp thiếu gia, nếu không anh về trước nghỉ chút đi, tôi ở cửa đón chú Hà". Hắn xoay người nói với Diệp Thu.

"Không sao. Chú Hà là trưởng bối, chúng ta tới cửa nghênh đón cũng nên". Diệp Thu cười cự tuyệt. Nói giỡn à, tối nay còn có việc cầu người mà, thiếu gia Tây Môn cũng tự mình chạy tới đón hắn, hắn sao có thể một mình chạy đi vểnh hai chân ngồi chờ chứ?

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen dừng ở cửa tiệm rượu.

Tiệu đệ bái đỗ e ở sau cửa tiệm rượu chạy tới mở cửa xe, bướ ra đầu là hai vệ sĩ áo đen, tiếp theo mới là đổ vương Hà Hồng mặc vest trắng bước ra.

Biện pháp an toàn của hắn vô cùng tốt, xem ra, ác đấu cũa gã và gia tộc Welto vẫn chưa kết thúc.

Tây Môn Hướng Đông mỉm cười nghênh đón, cùng cầm tay Hà Hồng nói: "Chú Hà, một đường khổ cực rồi".

"Ài, có gì mà khổ cực chứ? Chú vừa lúc có việc ở Hồng Kong mà. Đều là người một nhà, sau này không cần khách khí như vậy". Hà Hồng hào sảng nói.

"Chú Hà, cháu giới thiệu cho chú một người bạn tốt". Tây Môn Hướng Đông chỉ vào Diệp Thu sau lưng, nói: "Diệp Thu, bạn từ nội địa sang".

Nhưng không ngờ Hà Hồng lại bước qua cầm tay Diệp Thu, nói: "Không cần giới thiệu, tên Diệp Thu này như sét đánh bên tai chú. Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Hai người các cháu đứng ở cửa này, sợ là đều cướp tâm của những cô bé này đi rồi đúng không? "

Cả đời Hà Hồng phong lưu thành tính, bà xã lấy về nhà có ba vị. con gái người mấy người. Mà lúc gã chấp nhận phỏng vấn của truyền thông chính miệng thừa nhận, tình nhân ngầm không dưới mười vị. Có bạn khai, nữ nhân của gã còn hơn xa con số này.

Lâm Phong tình thánh một đời so với gã, không phải tám lạng thì là nửa cân. Tình thánh căn bản không có cách gì so với gã, lấy lượng nữ nhân bân giờ của gã và sức khỏa của đổ vương này, sợ là sẽ phải được truyền thông ban thưởng "Quần lót vàng" mất.

"Chú Hà quá khen. Bản thân cháu đã ngưỡng mộ phong thải Đổ Vương đã lâu, hôm nay nhìn thấy, là may mắn cả đời". Diệp Thu khiêm tốn nói.

Đi cùng với Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông, ba người đi vào phòng Thính Vũ Hiên xa hoa nhất tiệm rượu Tứ Quý. Hà Hồng đuổi vệ sĩ đi, cũng không để bọn họ tiến vào theo. Với người thừa kế của gia tộc Tây Môn, gã vẫn rất tín nhiệm.

Vừa mới ngồi xuống, Hà Hồng liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Chú hiểu được mục đích hai cháu mời chú tới đây uống rượu. Tất cả mọi người là người một nhà, chú cũng không khách khí với các cháu. Chỉ cần các cháu đuổi gia tộc Welto đi, sản nghiệp sòng bang Macao chú đồng ý nhường một nữa giang sơn".