"Tây Môn Hướng Đông của gia tộc Tây Thị ở Hồng Kông mời em tới, muốn đạt thành hợp tác trong dây chuyền cửa hàng và ngành sản phẩm cao cấp". Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu nói, không giải thích đặc biệt, cô biết Diệp Thu có thể hiểu lời cô nói.
Diệp THu đúng là nghe hiểu, đúng là cảm động với sự nhanh nhẹn không chỗ nào không nhúng tay vào của Tây Môn Hướng Đông. Hắn biết, dưới gia tộc Tây Môn có quyền quản lý đại lý mấy sản phẩm cao cấp, bao gồm cả kim cương, nước hoa, đồng hồ đeo tay và túi xách, chiếm nửa giang sơn thị trường sản phẩm cao cấp ở Hồng Kông.
Mặc dù ai cũng biết món lợi kếch xù của thị trường cao cấp, nhưng người bình thường không thể tiến vào ngành cao cấp này. Cho dù dưới Trầm THị có nhãn hiệu trang phục và đồ trang điểm của mình, nhưng cũng chỉ đi được con đường cao cấp trong nước.
Tây Môn Hướng Đông muốn hợp tác mặt này với Trầm thị, không chỉ là đưa tiền cho Trầm thị, chắc hắn không bỏ nhiều công sức trên tài liệu của mình, biết cô gái Trầm Mặc Nùng này có quan hệ không bình thường với mình.
Mặc dù trước đây Lâm Bảo Nhi và Đường Quả vẫn luôn ở Hồng Kông, nhưng nhà Lâm Bảo Nhi là nhà quân đội. Còn Đường Quả lại có không ít việc kinh doanh. Nhưng ngành chủ yếu nhất, kiếm tiền nhất của các cô mình hoàn toàn không thể mấp mé tới, không ai muốn để ngành xa tít nơi Hồng Kông liên quan tới lĩnh vực quân sự.
Thế nên, Trầm Mặc Nùng ở xa nơi Tô Hàng lại là đối tác tốt nhất. Dệt hoa trên gấm không bằng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bây giờ Trầm Thị muốn phát triển ra phía trước, bước ra khỏi thành tựu ở Tô Hàng bao quát đại cục toàn thiên hạ, cần sự giúp đỡ của mình. Về mặt này Trầm thị vẫn thiếu một chút.
Thế nên, TÂy Môn Hướng Đông không báo cho Diệp Thu biết, trực tiếp cho bộ phận nghiệp vụ của công ty liên lạc với Trầm Mặc Nùng, cũng chính là lý do Trầm Mặc Nùng tới Hồng Kông lần này.
"Xem ra, con gái Hồng Kông không có cơ hội được mình cưng chiều rồi". Diệp THu rầu rĩ thầm nghĩ.
Có sự bảo vệ nghiêm ngặt của ba cô này, mình có là Vi Tiểu Bảo cũng không có cách nào tán gái được.
Tới thời gian lên máy bay rồi, Diệp Thu dẫn đầu ba cô gái vẻ đẹp khác nhau thu hút ánh mắt của mọi người tới xếp hàng lên máy bay, thậm chí ngay cả tiếp viên hàng không đứng trước bàn đăng ký lên máy bay kiểm vé cũng tròn mắt nhìn ba cô, thầm cảm thấy có chút xấu hổ.
Vô song không ai sánh bằng, thiếu nữ xinh đẹp tuổi thanh xuân, còn có đồng nhan tiểu La lỵ là mộng sau cùng của đàn ông đều tề tụ bên cạnh Diệp Thu. Diệp Thu lại chẳng thấy vui.
Chỉ mong, tới Hồng Kông lần này đừng xảy ra vấn đề gì là tốt rồi.
"Là anh dẫn các em ra ngoài, anh nhất định phải dẫn các em trở về an toàn". Diệp Thu cười nói "Không thể thiếu một ai".
Vẻ mặt Trầm Mặc Nùng đọng lại, cô hiểu ý trong lời nói của Diệp Thu.
"Đừng lo lắng, có ông xã em ở đây, không ai có thể làm hại bọn em". Diệp Thu cúi đầu ghé bên tai cô nói, tay khẽ vuốt ve trên bộ mông cong vút của cô.
Vì cơ thể hai người kề khá gần nhau, động tác đó của Diệp Thu khá cẩn thận, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy được.
Bốp.
Trầm Mặc Nùng nhấc giày da dẫm mạnh gót giày lên chân Diệp Thu, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói chuyện với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi phía trước. Diệp Thu đau tới thở ra hơi lạnh, muốn ngồi xuống cởi giày ra xem chân bị thương thế nào cũng không được, vì đội ngũ kiểm vé ngay phía trước.
"Cô gái này, lẽ nào không hiểu tiểu biệt thắng tân hôn sao? " DIệp Thu cùng đám người bước vào trong, thầm nghĩ.
Máy bay tới Hồng Kông đã là hơn năm giờ chiều, Diệp Thu cũng không nói chuyện hôm nay mình tới Hồng Kông cho TÂy Môn Hướng Đông. Nhưng Lâm gia lại gọi điện cho gia tộc Tây Môn trước, bảo họ phải chăm sóc an toàn cho Bảo Nhi.
Lần này, lại là đích thân Tây Môn Hướng Đông tới đón, vẫn là đám vệ sỹ bảo vệ thực lực không tầm thường lần trước.
Lần này, lại là đích thân Tây Môn Hướng Đông tới đón, vẫn là đám vệ sỹ bảo vệ thực lực không tầm thường lần trước.
Ngồi trong xe dài hơn cả căn phòng của TÂy Môn Hướng Đông, Diệp Thu cười nói: "Luôn khiến đại thiếu gia Tây Môn tới đón tiếp, chúng tôi thật áy náy".
"mọi người đều là bạn, Diệp thiếu gia đừng khách sáo". Tây Môn Hướng Đông vẫn khiêm nhường lịch sự.
Lại quay người nói với Trầm Mặc Nùng: "Tôi đã từng gặp lâm tiểu thư và Đường tiểu thư rồi, nhưng Trầm tiểu thư là lần đầu tới Hồng Kông phải không? Hướng Đông mạo muội có lời mời, xin đừng ngại".
"Ngài TÂy Môn khách sáo rồi.
Đây là vinh hạnh của tôi. Trầm Thị rất mong đợi hợp tác cùng gia tộc Tây Môn". Trầm Mặc Nùng khẽ cười nói.
"Tất nhiên rồi, gia tộc Tây Môn cũng rất mong đợi hợp tác cùng Trầm Thị, nhưng, đi đường xa mệt, Trầm tiểu thư tới tệ xá nghỉ ngơi trước đã, sau đó chúng ta bàn tới chuyện hợp tác". Tây Môn Hướng Đông mỉm cười nói, khuôn mặt anh tuấn thật khiến người ta ghen tị.
Diệp Thu vừa tham làm ngửi hương thơm đã lâu không gặp trên người Trầm Mặc Nùng, vừa cảnh giác nhìn tình hình giao thông phía trước, có tâm lý xấu bị đánh lén trên đường quốc lộ lần trước, cho dù biết trước sau đều có không ít vệ sỹ bảo vệ, hắn cũng không dám có chút lơ là.
Mùi thuốc lá Hương Huân Lô lượn lờ ở cửa, mùi nồng đặc xông vào mũi, khiến mũi Y Đằng Huân dị ứng.
Mặc dù tên cô cũng có một chữ "huân", nhưng cô lại rất phản cảm với hương liệu quá nồng này.
Nhưng, thiếu gia thích, cô không thể lên tiếng từ chối.
Một người đàn ông trung niên mặc kimono khoanh chân ngồi trên tháp màu vàng nhạt, người đàn ông tướng mạo không tới mức anh tuấn, thậm chí có thể dùng từ bình thường để hình dung. Nhưng, ông lại có khí chất khiến người ta không thể bỏ qua.
Có lẽ là vẻ kiên nghị của hắn, có lẽ là tự tin tới cuồng vọng toát ra từ trong xương cốt hắn, tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân, trong thiên hạ có mấy người xứng với hâu bình này?
"Huân, ngồi xuống uống trà". Người đàn ông dùng tiếng Nhật nói, ngôn ngữ ngắn gọn, mang ngữ khí ra lệnh, nhưng Y Đằng Huân lại không hề thấy phản cảm.
Từ khi cô hiểu chuyện tới nay, thiếu gia luôn có giọng điệu như vậy. Người đàn ông như vậy, theo lý đều nói chuyện hành sự như vậy, nếu cố gắng giữ sự khiêm nhường của mình muốn hòa mình cùng tôi tớ, ngược lại lại mất thể thống.
"Vâng, thiếu gia". Y Đằng Huân ngoan ngoãn ngồi xuống.
Người đàn ông giơ tay rót trà cho Y Đằng Huân.
Y Đằng Huân gật đầu cảm ơn, hai tay nâng chén trà nhấm nhấm, khen: "Trà nghệ của thiếu gia càng ngày càng tinh tiến".
Người đàn ông nhìn cô gái mặc kimono anh đào lộ ra cái cổ thon dài trước mặt, trong mắt có tia con ngươi nguyên thủy, nhưng, nhưng tia này lại nhanh chóng bị những cảm xúc khác bao phủ.
"Huân, tiến triển gần đây quá chậm". Người đàn ông lên tiếng nói.
Cạch!
Y Đằng Huân đặt chén trà xuống, hai gối quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, kinh sợ nói: "Huân có tội, nguyện chịu trách phạt của thiếu gia".
"Đứng lên đi, nếu muốn trách phạt ngươi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội gặp ta rồi". Người đàn ông chậm rãi bưng chén trà trước mặt nói: "Cho ta một lời giải thích".
"Vì Diệp Thu", trong mắt Y Đằng Huần hiện lên sát khí, giọng lạnh như băng nói.
"Diệp Thu? Lại là hắn? Huân, ngươi tin vào nhân quả không? " Người đàn ông bưng chén trà, nụ cười nhạt nhẽo trên mặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Tin". Huân trịnh trọng nói.
"Ta không tin". Người đàn ông nói. "Nhưng, sao ta cảm thấy hắn sẽ là đối thủ của ta chứ? Huân, nếu ta không nhớ nhầm, chúng ta không ít lần phái người ám sát hắn phải không? "
"Đúng vậy, năm lần". Huân khẳng định đưa ra con số cụ thể.
"Nhưng, sao hắn vẫn chưa chết? Sao hắn vẫn chưa chết? " Người đàn ông đập trên bàn trà. "Huân, ngươi biết rằng, gia tộc Tam Tỉnh ta vì hoàn thành di thác của tiên hoàng, đã cố gắng gần một thế kỷ, cho tới hôm nay, thanhk thế gia tộc ta vang trời, binh tướng đầy đủ, là thời cơ thành sự tốt nhất, ta, còn ngươi nữa, đều không thể bỏ lỡ cơ hội trăm năm khó gặp lần này. Ta không thể đợi thêm nữa, đế quốc Nhật ta, đế quốc Nhật ta không thể đợi thêm nữa".
"Huân hiểu, Huân vạn lần chết cũng không chối từ". Huân cao giọng nói.
"Đại hội Thiên Giới sắp tới rồi, ta không muốn thấy có người phá hỏng bước quan trọng nhất trong kế hoạch của ta. DIệp Thu, hắn phải chết". Người đàn ông trầm giọng nói.
Hồng Kông, trong Vượng Giác.
Đây là khu nhà cũ giống như tứ hợp viện ở Yến Kinh (Bắc Kinh). Nếu là người Yến Kinh tới đây, chắc chắn sẽ cảm thấy thân thiết với những cây hòe cổ thụ có tới trăm năm tuổi trồng trong sân và xung quanh.
Cộc cộc cộc. . .
Từ trong phòng hai bên nhà chính giữa truyền tới tiếng gõ mõ.
Một cô gái mặc áo đạo sĩ quỳ trước tượng Quan thế âm, đại phật, khẽ nhắm mắt, tay miết chuỗi hạt, miệng lẩm nhẩm đọc.
Đúng lúc này, cửa sân bị người ta đẩy ra. Một người già mặc áo bào dài màu xanh chậm rãi đi tới, trên mặt người già đầy nếp nhăn, giống như vỏ cây hòa già giăng nhau khắp nơi, khắc đầy dấu tích của thời gian.
Người già đó dừng lại trước cửa phòng, khom người cung kính nói: "Tiểu thư, cậu ấy tới rồi".
Tiếng mõ đột nhiên dừng lại, có khoảng mấy nhịp trống, rồi tiếng mõ lại tiếp tục vang lên, tiếng tụng kinh của cô gái đột nhiên trở nên trong trẻo.
Nhữ thính quan âm hành, thiệu ứng chư phương sở,
Hoằng thệ thâm như hải, lịch kiếp bất tư nghị,
Thị đa thiên ức phật, phát đại thanh kính nguyện.
Ngã vi nhữ lược thuyết, văn danh cập kiến thân, ---
Đó là một bộ diệu pháp liên hoa kinh Quan Thế Âm Bồ Tát, là thánh điển kinh Phật trừ tà cầu phúc cho con người.