Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 613



Lần này xuất hành quy mô long trọng ba chiếc xe thể thao, Diệp Thu và Lâm bảo Nhi chính là một chiếc Maserati mà xanh, đây là chiếc xe trong bộ sưu tập sắc màu của Tây Môn Thiển Ngữ, tùy tiện chọn ra một cái.

Đường Quả lái chính làm một chiếc Ferrari màu đỏ, chiếc này tương tự với chiếc của nàng ở Yến Kinh. Trầm Mặc Nùng ngồi ở phía sau, không có ý định lái một chiếc xe nào cả, bởi trong chốc lát tiết thân hai lần, nàng cũng không còn dư thừa khí lực mà lái xe.

Tây Môn Thiển Ngữ lái một chiếc Ferrari màu đỏ đậm, cũng là chiếc mà lần đầu nàng gặp gỡ Diệp Thu đã lái. Còn Tây Môn Hướng Đông lái chiếc Mercedes-Benz S600 màu bạch ngân, không nhanh không chậm bám theo phía sau. Hắn không hứng thú với xe thể thao, lại thích xe thực dụng hơn một chút, cái này cũng phù hợp với thân phận người thừa kế Tây Môn gia tộc.

Phía sau đoàn xe còn có hai chiếc Audi màu đen hộ vệ, sáu chiếc xe xếp thành hàng dài trên đường, mặc dù là người quen xa xỉ cũng không kìm được mà liếc mặt một cái.

Mọi người cũng lo lắng khoa trương như vậy sẽ khiến người khác chú ý, vì thế liền bỏ quyết định ra ngoài dùng cơm, Tây Môn Thiển Ngữ nói ở CLB sẽ có thức ăn, cũng không cần phải đi ăn ngay bây giờ.

Chiếc Ferrari của Tây Môn Thiển Ngữ dẫn đầu dừng lại trước cửa CLB, CLB xây theo phong cách cổ xưa, vẻ bên ngoài cổ kính lại khiến cho người ta có cảm giác về lại quá khứ hào hùng đau thương nào đó.

Trước cửa đã đỗ đủ các loại xe, Ferrari hào hao diễm lệ, cao quý sang trọng Porsche, chiếc BMWs thể thao cũng chỉ xem là chiếc bình dân ở đây, nhìn xe như một triển lãm xe hơi. Thậm chí gần chỗ Diệp Thu đỗ xe, còn có một chiếc Halley màu đen phong cách đang đứng đó.

Tây Môn Thiển Ngữ vừa mở cửa xe, đã có ba cô gái vẻ mặt tức giận chạy tới.

"Nữ Vương nguyện ý ra quân? Mấy ngày trước hẹn đi dạo phố cũng thất hẹn với chúng em, có phải thích gã nào rồi không?" Cô gái mặc quần da màu đen, chiếc gày cao gót màu đồng cùng chiếc áo khoác ngắn màu đen, dáng người cực kì gợi cảm cao giọng nói.

Tây Môn Thiển Ngữ lén nhìn Diệp Thu một cái, thấy hắn đang mải nói chuyện với Trầm Mặc Nùng, lúc này mới thấp giọng nói: "Hà Tiểu Vũ, tiểu yêu tinh này, chị sao có thể thích đàn ông? Chị chỉ không muốn các em nữa mà thôi."

"Ôi, nữ vương cải tà quy chánh? Xem quần áo chị này? Trông như xử nữ vậy?" Một cô tóc ngắn, móng tay sơn đen bĩu môi nói.

"Chậc chậc. quả thật, quần áo này là thục nữ thanh thuần mặc a, Chu Huệ Mẫn nói cũng đúng, vừa nhìn thật giống gái trinh."

Nói xong cười rộ lên, khiến Tây Môn Thiển Ngữ thẹn quá hóa giận, tay véo hai nàng.

"Được rồi, được rồi, không đùa nữa." Hà Tiểu Vũ bắt lấy tay Tây Môn Thiển Ngữ, không để nàng tiếp tục véo lên người mình, dùng giọng lanh lảnh chỉ Diệp Thu nói: "Anh chàng kia là ai? Kiêu ngạo như vậy? Ra ngoài còn mang theo một đám phụ nữ, còn đều là mĩ nữ, cũng quá đả kích người khác a? Các nàng đến đây, ta còn chỗ nào mà đứng nữa."

" Nhưng khách ở đâu tới? Là đại lục sao, nếu không anh trai chị sao lại tự thân tiếp khách? Bình thường nói muốn gặp anh trai chị, chị cấu giấu như bảo bối."

"Chị cất giấu như bảo bối bao giờ? Lý Âm, đừng cho là chị không biết tâm tử quỷ quái của cô, cô không phải thích anh trai chị sao? Chị không cho cô làm chị dâu, các em là bạ của chị, không phải bạn của anh ấy." Tây Môn Thiển Ngữ sợ người khách hiểu lầm, cuống quít đánh trống lảng.

Ba cô gái nhìn bộ dạng bối rối của nàng, sau đó ánh mắt sắc bén lên. Hà Tiểu Vũ nói: "Nữ Vương, chị yêu hắn?"

"Không có."

"Không có? Chị không yêu hắn?" Tiểu Vũ cầm lấy cằm Tây Môn Thiển Ngữ, không cho ánh mắt nàng trốn tránh, hỏi.

"Vậy thì đã sao?" Tây Môn Thiển Ngữ thở dài nói.

"Em kháo, yêu là phải giành lấy, chị em ta đã sợ ai chưa?" Thái Giai Tiêm hào hùng vạn trượng phất tay nói.

"Thôi, thôi, các cô cũng đừng nói sớm, đi, chị mang các cô tới giới thiệu với họ." Tây Môn Thiển Ngữ nhẹ nói, nàng vốn tưởng mình che giấu rất sâu, không ngờ mới liếc mắt một cái đã bị nhìn ra.

"Ba yêu tinh này, không nói ra sẽ chết người sao?" Tây Môn Thiển Ngữ phẫn nộ thầm nghĩ.

Trải qua giới thiệu của Tây Môn Thiển Ngữ, mọi người cũng quen biết nhau. Lý Âm, Hà Tiểu Vũ, Thái Giai Tiêm ba người đều là tiểu thư khuê các, trước mặt ba nàng lưu manh mười phần, Tây Môn Thiển Ngữ biểu hiện tao nhã, thực dễ có thể chiếm được hảo cảm tốt của người khác.

Các nàng biết Tây Môn Thiển Ngữ thích Diệp Thu, nên cố tình làm thân với đám Trầm Mặc Nùng. Người ta nói, ba con vịt thành một cái chợ, không nghi ngờ gì, hiện trường bỗng trở nên ồn ào náo động dị thường, đôi khi lại vang lên vài tiếng cười như chuông bạc.

Đang chuẩn bị đi vào CLB, một gã thanh niên mặc âu phục màu trắng đầu đầy mồ hôi chạy lại đây, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tây Môn Thiển Ngữ, cười nói: ''Thiển Ngữ sao đến mà không báo một tiếng? Anh còn ra đón trước."

Gã thanh niên này chừng tuổi hai mươi, thân hình hơi béo, khuôn mặt có chút thật thà, nhưng tướng mạo sáng ngời đáng yêu, như là Tô Hữu băng thời trẻ vậy.

Tây Môn Thiển Ngữ không mặn không nhạt nói: "Tôi đến không phải chuyện to lớn gì, ai cần anh ra đón?"

Gã thanh niên bị Tây Môn Thiển Ngữ chặn họng một câu, cũng chỉ biết ngây ngô cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tây Môn Hướng Đông bất đắc dĩ lắc đầu: "Thương Sở, đến đây anh giới thiệu cho chú vài người bạn."

"Vâng, thưa anh." Thương Sở lễ phép chạy tới chỗ Tây Môn Hướng Đông.

"Vị này chính là Diệp Thu." Tây Môn Hướng Đông giơ tay hướng vào Diệp Thu, nói.

"Chào, anh Diệp." Thương Sở chủ động chào hỏi Diệp Thu.

"Xin chào." Diệp Thu bắt tay với hắn, thầm nghĩ, tên này chính là tên theo đuổi Tây Môn Thiển Ngữ a, xem ra là một gã thành thật, lọt vào mắt Tây Môn lão gia tử, vậy gia thế cũng không đơn giản.

Nhưng thấy tình hình Thương Sở thật thật thà thà trước mặt Tây Môn Thiển Ngữ, muốn ôm mỹ nữ về chặng đường con xa.

Tây Môn Hướng Đông giới thiệu Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi, Đường Quả, hắn đều nhu thuận gọi chị, khiến Lâm Bảo Nhi được đà, tiện miệng gọi luôn là em trai. Trừ tên ngốc này bị nàng lừa gọi là chị, chắc nàng còn chưa trải qua tư vị làm chị bao giờ.

"Các vị, nhường đương một chút được không? Sao nhiều người đứng chặn cửa thế này?" Một giọng bén nhọn của đàn ông truyền tới.

Diệp Thu quay đầu lại, nhìn thấy một đám trẻ tuổi đi tới, nhóm người đứng chắn phía trước khiến bọn họ không có biện pháp đi vào.

"Liên quan gì đến anh, ngứa miệng à?" Hà Tiểu Vũ trừng mắt nhìn gã thanh niêm có khuôn mặt gầy yếu như thuốc thuộc phiền bao nhiêu năm nói.

"Hà Tiểu Vũ, tôi nói chuyện với người khác, cô là cái thá gì mà xía vào? Tôi bảo họ tránh ra, cô đánh rắm cái gì? Không phải ngứa phí dưới chứ?" Gã kia căn bản không để cho Hà Tiêu Vũ mặt mũi, cười lạnh nói.

"Tạ Ý, ra đường chưa súc miệng sạch sẽ à?" Hà Tiểu Vũ sắc mặt trắng bệch hung ác nhìn Tạ Ý nói.

"Miệng của tôi chính là không sạch sẽ, thì sao? Nếu cô thích, nó có thể giúp cô khỏi ngứa phía dưới đó." Gã kia cười bỉ ổi, khiến đám phía sau cười vang theo.

"Tạ Ý, anh không biết xấu hổ sao?" Tây Môn Thiển Ngữ rẽ đám người đi ra, chán ghét nhìn gã thanh niên trước mặt nói.

''Ôi, tôi còn bảo hôm nay Hà Tiểu Vũ sao nói chuyện xấc như vậy, hóa ra là có nữ vương làm chỗ dựa, thế thì sao? Tây Môn gia tộc các người ngay cả người khác biết xấu hổ hay không cũng muốn quản sao?"

Tạ Ý vẫn bộ dạng bất cần như cũ, cặp mắt gian trá quét tới quét lui trên người Tây Môn Thiển Ngữ.

"He he, nhiều ngày không gặp, nữ vương hoàn lương rồi sao?" Tạ Ý tục tĩu cười nói.

"Tạ Ý, anh tin tôi cho anh một cái tát không?" Tây Môn Thiển Ngữ nhìn chằm chằm Tạ ý, cười lạnh nói.

"Tin, đàn bà có chuyện gì không dám làm chứ? Mặt tôi không phải đã từng bị cô tát qua rồi sao, tôi nhớ rõ ràng, nhưng quan trọng là bảo trì bình tĩnh, mọi người đều là người cao quý, động tay chân tính là gì? Có bản lĩnh, đua xe với tôi hai vong? Nếu cô thắng, tôi liền dập đầu xin lỗi, về sau gặp cô đều gọi là bà nội." Tạ ý nhìn Tây Môn Thiển Ngữ, hung ác nói.

Diệp Thu trong lòng thầm giật mình, ở Hồng Kong, có kẻ dám nói chuyện như thế với người Tây Môn gia tộc, thật đúng là chuyện lạ. cũng không biết Tạ ý này là ai, vô luận là tân tứ đại gia tộc, hay tứ đại gia tộc cũ đều không nghe qua họ Tạ.

Nhưng nhìn bộ dạng này, hình như hai người còn thù oán từ trước, Diệp Thu thấy đám Tây Môn Hướng Đông đã ngồi ổn định ở Điếu Ngư Đài, như là tràn ngập tin tưởng với vị em gái này, cũng không hỏi han gì, mặc kệ chuyện tiến triển.

"Đua thì đua, tôi cũng không cần đứa trai trai như anh, tôi không có phúc phận ấy, nếu anh thua, chỉ cần dập đầu xin lỗi, sau này không bước chân vào thành phố AIMA là được." Tây Môn Thiển Ngữ lạnh băng nói, xem ra, nàng cực kì tự tin về tay nghề đua xe của mình.