"Tôi chịu thua, Trương Khuyết mở cửa xe đi đến trước mặt Tạ Ý nói."
Tạ Ý đang trêu tức đám Tây Môn Thiển Ngữ cùng Hà Tiểu Vũ, lòng tưởng tượng cảnh lúc sau mình xỉ nhục các nàng, nghe xong câu nói kia, vẻ tươi cười trên mặt bỗng nhiên đông cứng.
"Anh nói gì? Nói lại xem?" Tạ Ý tưởng mình nghe nhầm, hẳn? sao có khả năng chịu thua? Đệ tử của xe thần sao có thể chịu thua?
Trương Khuyết đi tới Hồng Kong liên tục khiêu chiến hai mươi trận, thậm chí xe thần Hồng Kong Bạch Mai cũng bị hắn đánh bại. Mình vị ngưỡng mộ tài đua xe của hắn nên mới chủ động mời về. Hôm nay mới có cơ hội xỉ nhục Tây Môn Thiển Ngữ, sau ba năm trả lại mối thù bị bạt tai trước mặt mọi người.
Chuyện phát triển thuận lợi, khiêu khích xong, Tây Môn Thiển Ngữ cũng chấp nhận, nhưng lại ra thêm điều kiện, không phải lúc này báo thù thì là lúc nào?
Thiên thời địa lợi, nhân hòa, bên mình chiếm hết ưu thế, chỉ cần Trương Khuyết đánh bại Tây Môn Thiển Ngữ, vậy có thể xả mối nhục trước kia.
Trương Khuyết đột nhiên nói chịu thua, khiến Tạ Ý không có cách nào chấp nhận.
"Tôi nhận thua." Trương Khuyết hơi đổi sắc mặt, có chút nặng nề nói, là đệ tử của xe vương, hắn thậm chí nghĩ một ngày sẽ vượt qua sư phụ hắn, thế nhưng gặp phải đối thủ này, hắn đành lực bất tòng tâm.
Hắn biết hắn có thể chiến thắng, nhưng nếu không chắc chắn mà tỉ thí lần thứ hai thất bại, như vậy sẽ đả kích lớn với lòng tự tin của hắn, vì vậy hắn không dám thử, hiện tại chính là giai đoạn then chốt của hắn.
"Có thể đợi mình đủ tự tin, sẽ đến Hoa Hạ khiêu chiến hắn." Trương Khuyết trong lòng an ủi mình
"Vì sao chịu thua? Dựa vào cái gì mà chịu thua? Còn chưa đua mà? Anh sao lại đầu hàng? Trương Khuyết có phải gặp vấn đề gì không? Hắn uy hiếp anh?" Tạ Ý quát lớn, chỉ vào Diệp Thu nói.
Không chỉ có Tạ Ý ngay cả phía bên kia Tây Môn Thiển Ngư nghe thấy cũng kinh ngạc vô cùng.
Từ khi biết Diệp Thu phải thay mình đua với đệ tử xe vương Tây Môn Thiển Ngữ tự trách mình vô cùng, nàng hối hận đã nhận lời đua xe của Tạ Ý, Diệp Thu dù có đua giỏi, cũng làm sao so được với đệ tử xe vương?
Hơn nữa nghe nói Trương Khuyết đánh bại xe vương Hồng Kong Bạch Mao, loại bất an này càng lớn.
Bạch Mao chính là một tay đua nổi danh, ở Hồng Kong không tìm thấy đối thủ, nếu sâu xa mà nói, Bạch Mao là bậc thầy đua xe, bởi qua nhiều trận chiến mà đúc kết ra kinh nghiệm.
"Nữ Vương, chuyện gì xảy ra? Bạn trai của chị đi uy hiếp người ta?" Hà Tiểu Vũ nhướng mày, kinh ngạc hỏi Tây Môn Thiển Ngữ.
"Đúng vậy, đệ tử xe vương không phải rất lợi hại sao: Sao lại nhận thua? Có thể là Tạ Ý chém gió hay không?" Lý Âm cũng ngỡ ngàng hỏi.
"Lẽ nào bạn trai của nữ vương là cao thủ trong truyền thuyết? Nhìn không giống a?" Thái Giai Tiêm đảo quanh khuôn mặt Diệp Thu một vòng nói. Nhìn đi nhìn lại, Trương Khuyết càng có phong phạm cao thủ hơn một chút.
Vì sao? Bởi vì hắn có nét lãnh khốc a.
Tây Môn Thiển Ngữ không có tâm tư nghe các nàng hỏi, mờ mịt lắc đầu: "Chị cũng không biết tại sao."
Trương Khuyết đối với câu hỏi của Tạ Ý rất phản cảm, nhíu mày nói: "Tôi đã đua với hắn, thua một lần."
Tạ Ý chán nản, không cam lòng nhìn Diệp Thu nói: "Anh lại bị hắn đánh bại?"
"Đúng thế." Trương Khuyết không chút do dự thừa nhận.
"Thua? Thua thì anh sớm nói cho tôi biết chứ, hiện tại nói không đua, tôi lại cược rồi, làm sao bây giờ?" Tạ Ý như con sư tử nổi giận rống lên. Ba năm trước đã thua một lần, ba năm sau lại thua lần nữa, xem ra hắn không còn mặt mũi mà ở lại Hồng Kong nữa.
"Xin lỗi, tôi bất lực, tôi chỉ phụ trách đua xe." Trương Khuyết nhìn hắn, lạnh lùng phun ra một câu.
Diệp Thu đi tới trước mặt Tạ Ý nói: "Hắn đã chịu thua, mày có thử chút không?"
"Tao...." Tạ Ý không biết nói gì, biết người ta ngay cả đệ tử xe vương cũng đánh bại, mình có thể đua với hắn sao? Nếu không đua, lại vô cùng không cam lòng.
"Không đua chính là anh thua, còn nhỡ rõ tiền cược chứ? Quỳ xuống gọi bà nội đi, sau đó để chị mày tạt tai." Tây Môn Thiển Ngữ đi tới mỉa mai.
"Đua, tại sao lại không? Còn chưa đua mà, cô sao biết tôi thua?" Tạ Ý nổi giận đùng đùng hét.
Xoay người nhìn đám bạn bè một vòng, ngoắc tay: "Hòa thượng, vào đua với bọn họ một hồi, thắng tao cho mày ba mươi vạn."
"Không vấn đề." Một tên đầu trọc nghe thế lập tức đáp ứng.
"Để em đua với hắn." Tây Môn Thiển Ngữ đến trước mặt Diệp Thu nói.
"Đi đi." Diệp Thu gật đầu nói, xem ra Tây Môn Thiển Ngữ rất tự tin.
Tạ Ý để tăng thắng lợi còn gọi thêm một chiếc Veyron Lady Budd màu bạc cho hòa thượng lên đua, hòa thượng hai mắt tỏa sáng, bình thường chiếc xe này sờ hắn cũng chưa được sờ, hôm nay lại có cơ hội lái, thật quá đã nghiền.
Tây Môn Thiển Ngữ chui vào trong chiếc Ferrari, hai chiếc song song đi lên trước, sau một hồi chuẩn bị, một cô gái bên ngoài ra sức phất cây cờ trong tay, hai chiếc xe như tên bật khỏi cung phóng đi.
Ngay từ đầu chiếc Veyron đã tăng tốc lên trước, chiếc Ferrari không nhanh không chậm bám phía sau không chút kéo dãn cự li.Chiếc Veyron sau vài lần gia tốc, đều không có biện pháp bỏ lại chiếc Ferrari, hơn nữa còn tùy thời bị chiếc Ferrari lách mình vượt lên.
Hòa thượng chịu áp lực càng lúc càng lớn, sau một lần quẹo sai lầm thì chiếc Ferrari nhân cơ hội vượt lên, sau đó dưới tài điều khiển của Tây Môn Thiển Ngữ cứ thế tiến về đích.
Hòa Tượng đỗ chiếc Veyron vào bãi Tạ Ý cũng đang đứng đo.
"Tạ ca, em đã cố gắng hết sức." Hòa Thượng cẩn thận đánh giá sắc mặt Tạ Ý nói.
"Cút, mẹ nó, phế vật." Tạ Ý trợn mắt nhìn hắn, sau đó đến góc phòng gọi điện thoại.
Tây Môn Thiển Ngữ thắng tự nhiên được tràng hoan hô nhiệt liệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một đám phụ nữ xinh đẹp quây lại tán chuyện, khiến giống đực trong bãi đỗ xe ăn no diễm phúc.
Nhưng mà bọn họ chỉ dám nhìn, không ai dám lên tiếng chòng ghẹo.
Bọn họ không ngốc, những người này từ trang phục đến xa cộ đều biết là người có tiền, loại nữ nhân này chính là hoa hồng gai, nếu muốn bị đâm thì hái thử.
Lâm Bảo Nhi vẻ mặt kích động kéo tay Tây Môn Thiển Ngữ nói:" Chị Thiển Ngữ, chị thật lợi hại, chị chính là thần tượng của em."
Tây Môn Thiển Ngữ thấy Lâm Bảo Nhi quá lời như vậy, nói: "Bảo Nhi, không nên nói thế, chỉ là đối thủ quá yếu thôi."
"Không phải mà, nếu là đệ tử xe vương gì đó chị cũng sẽ thắng." Lâm Bảo Nhi chắc chắn gật đầu nói.
Sau đó chuyển chủ đề, Lâm Bảo Nhi nói: "Chị Thiển Ngữ, nếu chị thắng có phải là sẽ trước mặt mọi người bạt tai tên kia không?"
"Đúng thế." Tây Môn Thiển Ngữ gật đầu nói, ai nói Tạ Ý muốn giở trò trước, hiện tại bị người ta đạp lại, cũng chỉ trách hắn tham lam
"Có thể nhường cho em tát được không? " Lâm Bảo Nhi hai mắt mở lớn, vẻ mặt chờ mong nói.
"Lâm Bảo Nhi em rảnh quá a, loại chuyện này cũng muốn giúp?" Đường Quả dở khóc dở cười với cô em này, véo má này âu yếm nói.
Có Đường Quả giải vây Tây Môn Thiển Ngữ rút cuộc tránh né được vấn đề dở hơi của Tây Môn Thiển Ngữ, như sợ Lâm Bảo Nhi dây dưa, nàng đi tới trước mặt Tạ Ý vừa cười vừa nói: "Thế nào? Sợ? Trốn trong góc không dám ló mặt ra sao? Nếu sợ thua thì đừng cược nha."
" Ai sợ? Cược thua thì chịu, không phải chỉ hai cái bạt tai thôi sao." Tạ Ý chột dạ nói.
"Được , không hổ là Tạ thiếu gia, cược thua nguyện chịu phạt, yên tâm, không như ba năm trước, lần này tôi không lưu tình đâu.
Tạ Ý mặt hơi đổi sắc, đổi hướng nhìn sang đám bạn bè, bọn họ đều như không có thấy chuyện gì.
Tuy rằng ngoài miệng nói cứng, nhưng bị một phụ nữ tát tai trước mặt mọi người, thật đúng là không thể chấp nhận.
Thấy Tạ Ý vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh, nhưng không tự động tới trước mặt họ, Tây Môn Thiển Ngữ trào phúng nói: "Thế nào? Không dám lại đây? Đây là đã cược nguyện chịu thua sao? Đây là tác phong của Tạ gia các người?''
"Hay, thắng sẽ chăm chăm đòi tiền cược, thua liền xấu hổ đứng góc phong, thảo nào Tạ gia phát tài lớn như vậy." Lý Âm không khách khí chêm vào.
"Các người không biết sao? Đây chính là cách kiếm tiền của Tạ gia."
Đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội đàn bà, vừa thấy mấy người xúm vào mỉa mai Tạ Ý, tự nhiên mấy cô ả kia cũng xúm vào góp vui.
Đúng lúc này điện thoại của Diệp Thu vang lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ.
Hơi chút do dự, Diệp Thu ấn nút nghe.
"Thiếu gia, tha cho Tạ Ý một lần, cấp cho Tạ gia một nhân tình." Một giọng già nua truyền tới.
Diệp Thu chấn động tinh thần, giọng lạnh băng nói: "Tôi không phải thiếu gia gì cả, tôi nghĩ ông nhận sai người rồi."
"Tôi không nhận sai, cậu chính là thiếu gia." Lão nhân cực kì cố chấp nói.
"Tôi nói không phải."
"Cậu phải."
"Xem ra chúng ta không thể nói chuyện, xin chào." Diệp Thu cúp điện.
Đi tới trước mặt Tây Môn Thiển Ngữ nói: "Hai cái tát này tôi giúp cô tát được chứ?"