Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 625: Tôi là Diệp Thu Tôi đã tới



Cúp điện thoại, Diệp Thu xoay người nói với Tư Không Đồ: "Tạ giá cũng thuộc về một chi của Tư Không gia? Sự nghiệp ở Châu Á mấy năm nay lên như diều gặp gió?"

"Tạ gia?" Tư Không Đồ một lát sau mới phản ứng lại, không rõ vì sao Diệp Thu đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.

Tư Không Đồ đã nghe chuyện Diệp Thu xung đột với Tạ Ý lẽ nào hắn muốn dựa vào chuyện này mà từ chối hợp tác với mình?

Không có khả năng, dựa theo sự hiểu biết của mình với hắn, hắn là một người biết phân biệt phải trái, chỉ cần có lợi hắn sẽ không cự tuyệt.

Nhượng lại 5% cổ phần của Viễn Dương, là một miếng thịt béo a, cho dù so với tài sản khổng lồ của Tư Không gia tộc, vẫn như là cắt thịt cho người. Phải biết rằng, Viễn Dương là tập đoàn hàng hải đứng thứ hai Châu Á, lũng đoạn thị trường hàng hải, đem tặng cho Diệp Thu như vậy, nghĩ muốn mượn sức hắn bắt đầu chiến dịch sản xuất chiến hạm cho nên mới hi sinh lớn như vậy, Hồng Kong bị thu hồi, Tư Không gia tộc không có ai che trở, sẽ gặp nhất nhiều điều bất lợi.

Bọn họ đã lớn mạnh đến mức này, tất nhiên phải lo lắng về sâu về dài.

Tiến cử một người có tiềm lực về chính trị làm đồng minh, trở thành nhiệm vụ cấp bách của Tư Không gia tộc, bọn họ không thể đợi được nữa, đặc biệt nghe Tây Môn Hướng Đông hớp tác với Diệp thu mở sòng bạc, Tư Không gia tộc bọn họ cũng cần mời chào Diệp Thu.

Hắn đích thân chạy tới Anh thuyết phục gia gia chuyển nhượng cho 5% cổ phần tập đoàn viễn dương, vốn gia tộc còn do dự, nhưng lại thấy Diệp Thu xung đột với Tạ Ý thuộc Tư Không gia, Tư Không Đồ đã hạ quyết tâm buổi sáng hôm nay đến bái phỏng Tây Môn gia, chủ yếu là để thúc đẩy việc này.

"Tất nhiên, Tạ gia là Tạ gia ở Hồng Kong Ma Lai cũng là Tạ gia của Tư Không gia tộc," Diệp Thu trịnh trọng gật đầu, ngữ khí có chút cường điệu.

Nghe Diệp Thu nói xong, Tư Không Đồ cảm giác có chút không ổn trong nháy mắt trong đầu hiện lên vô số khả năng, ngữ khí cẩn thận nói: "Tạ gia là Tạ gia, Tư Không gia là Tư Không gia, Tạ gia tuy rằng trên danh nghĩa thuộc về một chi của Tư Không gia, nhưng hai nhà chỉ có chút quan hệ hợp tác mà thôi."

Tư Không Đồ nói rất rõ ràng, quan hệ của hai nhà không thân mật như ngươi tưởng, nếu anh động thủ với Tạ gia, thì không ảnh hưởng gì đến Tư Không gia, thế nhưng chúng tôi có chút quan hệ làm ăn với họ, cho nên nể mặt mà tha cho họ một con đường, Tư Không gia tự nhiên vô cùng cảm kích.

Tư Không Đồ trong lòng thầm hiểu oan uổng, Tuy nói trên danh nghĩa Tạ gia thuộc Tư Không gia, nhưng sau khi họ thao túng thị trường cao su, cùng với việc cổ phiếu cao chót vót, Tư Không gia muốn không chế họ là không có khả năng, chỉ là một vài việc vẫn hợp tác đôi bên mà thôi.

Bọn họ xảy ra chuyện gì, Tư Không Đồ rõ ràng vô cùng, chỉ là tên Tạ Ý ngu xuẩn xung đột với Tây Môn Thiển Ngữ, Diệp Thu mới xuất đầu giúp Tây Môn Thiển Ngữ từ đó mới có chuyện hắn thắng xe vương.

Không ai hiểu chuyện của Diệp Thu và Tạ gia, nếu không phải Tạ Ý chủ động nhắc tới, thậm chí Tạ Đông Hiền cũng không biết gì.

Diệp Thu không có tiếp tục truy cứu vấn đề này, hắn chỉ cần biết thái độ của Tư Không gia thôi, nếu quan hệ phức tạp với Tạ gia, muốn ra tay, cần vài thủ đoạn.

Tư Không Đồ đã tỏ thái độ, hắn cũng không muốn xung đột gì với bọn họ.

Đẩy chén trà đến trước mặt Tư Không Đồ, nói: "Tôi rất muốn hợp tác với Tư Không gia, nếu như Viễn Dương thực sự còn dư cổ phần tôi cũng rất có hứng thú nếu Tư Không huynh không ngại, có thể nói chuyện với bạn tôi ở Hồng Kong."

Một núi khó chứa hai hổ nhưng bảo trì tình trạng cân đối cũng rất quan trọng, Diệp Thu nghĩ nếu Tư Không gia sụp đổ, vậy thế lực của Tây Môn gia sẽ bành trướng khó có thể khống chế được.

Trầm Thị cũng làm về vận tải, nhưng chỉ chú trọng trên lục địa, trên biển chủ yếu là giao thông mấy vùng duyên hải, cũng không khai thác nhiều được trên biển, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, Diệp Thu sao có thể buông tha.

Dùng công ty vận tải Trầm Thị thu mua một phần công ty vận tải viễn dương, coi như là mở ra một tầm cao mới, cũng có thể khiến bạn bè trên thế giới quan tâm, nếu như có thể tiến hành thâm nhập thị trường, quả thật lợi nhuận thu về đếm không xuể.

Có người nói thời đại này người có tiền làm vua.

Trong tay có tiền, cũng có thể tiến hành đầu tư, trong mắt Diệp Thu, Trầm Thị phát triển quá chậm, có thể Trầm Mặc Nùng không thích mạo hiểm đầu tư, mà Diệp Khải và Diệp Nhiễm là hai người đầu tư lớn mật, thậm chí sư phụ của Diệp Nhiễm còn nhiều lần muốn lưu thông ra hải ngoại,

Như vậy phiêu lưu cao, thu nhập tự nhiên cao hơn, đương nhiên đó chỉ là hành vi ngắn hạn, chân chính muốn kiếm tiền phải có căn cơ cùng quan hệ.

Diệp Thu tuy rằng không hiểu kinh tế, nhưng đối với vài đạo lý đơn giản này vẫn hiểu.

Tư Không Đồ biểu thị hoan nghênh, đồng thời nói chuyện với Diệp Thu một lúc sau, mới thỏa mãn rời đi.

Diệp Thu tiễn Tư Không Đồ, sau cũng không tìm đám Trầm Mặc Nùng, lại nhớ tới chuyện Tư Không Đồ nói với hắn, liền nằm ở phòng khách dưỡng thần.

Nhớ tới cú điện thoại kia, trong lòng trăm mối cảm xúc đen xen, không biết là may mắn hay bi ai, vui mừng hay đau khổ cùng kéo tới, khiến hắn chưa kịp xóa đi cảm giác hận thù ngay được.

"Lúc này gặp mặt, có phải quá muộn không?" Diệp Thu đấm mạnh vào không khí tự hỏi,

Phòng khách vang lên tiếng bước chân, đầu tiên là mùi hương quen thuộc ập vào mặt, sau đó đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy nắm đấm hắn, kéo về bờ vai, sau đó nhẹ xoa bóp vai hắn.

Diệp Thu hưởng thụ sự chăm sóc của người đẹp, nhẹ giọng nói: "Nếu đột nhiên một người rất thân nhiều năm không gặp , khi em sắp quên đi, thì lại đột nhiên xuất hiện, vậy em sẽ làm sao?"

"Em sẽ cho họ một cơ hội giải thích." Trầm Mặc Nùng như hiểu sự đau xót của Diệp Thu, nhẹ giọng nói.

Rất thần kỳ, chỉ đơn giản một câu nói, thoáng cái khiến Diệp Thu sinh ra động lực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cho nàng một cơ hội giải thích." Diệp Thu nắm bàn tay nhỏ bé của Trầm Mặc Nùng, kéo nàng ngồi xuống, nhìn con mắt xinh đẹp của nàng nói: "Em nói đúng, dù sao cũng phải gặp mặt một lần."

"Suy nghĩ cần thận là tốt rồi." Trầm Mặc Nùng cầm tay Diệp Thu, không giãy ra, nàng biết hắn đang có khúc mắc, chỉ cần nhìn cảnh tối qua hắn điên cuồng bạt tai người ta là biết.

"Mặc Nùng, cảm ơn em đã ở bên anh." Diệp Thu thâm tình nói.

Giờ khắc này từ đáy lòng Diệp Thu thấy mình may mắn, chính lúc mình xuất hiện vấn đề phức tạp, thì nàng luôn ở bên giải vây cho mình, khiến mình thoát khỏi cảm giác khó xử, thực vô cùng tuyệt vời.

"Mau đi đi." Trầm Mặc Nùng kéo tay Diệp Thu đang sờ soạng trên ngực nàng, thúc giục.

Diệp thu gật đầu, hôn nhẹ lên trán nàng một chút, sau đó mới rời đi.

Trên xe, Diệp thu móc điện thoại ra gọi một dãy số, nói: ''Diệp Hổ, mau theo ta đến một chỗ."

..............

Xe dừng lại trước căn nhà cổ, Diệp Thu nhìn xung quanh khu viện bên trong, cười nói: 'Không ngờ Hồng Kong lại có một nơi thế này, rời Yến Kinh đột nhiên thấy kiến trúc thế này, thực là cảm thấy thân thiết, sư phụ con đoán chỗ này là một người Yến Kinh ở, một người Yến Kinh ở nơi xa xứ nhớ về quê hương."

''Hay là không vào?" Diệp Thu nhìn khu viện có chút tồi tàn, trong lòng hoảng hốt, nhiều năm qua đi như vậy, cô ta sẽ không ở nơi này chứ?

Có chút đau xót, đây là cảm xúc tự sinh ra, căn bản là không có biện pháp không chế.

"Nhưng quan hệ gì mới mình chứ? Mình còn cảm nhận đau khổ hơn trăm ngàn lần." Diệp Thu nghĩ vậy, lại mạnh chân bước vào.

Hắn đã quyết định dùng thân phận "Người xa lạ" để "Giải quyết việc công với nàng." Nếu không được vậy không bao giờ gặp lại nữa.

Cũng như giải thoát một nút mắc khó cởi trong lòng.

Thấy Diệp Thu không nói lời nào, như là rơi vào trạng thái Trầm tư, Diệp Hổ không mở miệng nữa, sờ soạng châm điếu thuốc, mở cửa xe cũng không tự tiện bước vào, tránh xuất hiện tình huống bất ngờ.

Diệp Hổ hút hết một điếu, chuẩn bị châm điếu thứ hai thì Diệp Thu mở cửa đi ra.

"Ta vào, con ở ngoài chờ ta." Diệp Thu dứt khoát nói.

Diệp Thu đến cửa lớn khu viện, chưa kịp gõ cửa đã có tiếng mở cửa ra.

Một lão nhân mặc trường bào màu xanh, hơi nghiêng đầu, thấy Diệp Thu không kìm được kích động, thân thiết mà cung kính nói: "Thiếu gia, cậu đã về."

Diệp Thu nói: "Tôi nói với ông nhiều rồi, tôi không phải thiếu gia, nàng đâu?"

Lão nhân nhẹ thở dài, làm một nghi thức mời, không nói câu nào nữa,

Tạ Ý Như hôm nay không tụng kinh, mà tắm rửa thay một bộ quần áo phúc hậu ngồi ở phòng chờ, cố ý thay bộ phật bào ra, chọn một bộ y phục càng thêm nữ tính cùng thư thái. Quần đen, giày đen, áo màu xám nhạt thêu một con bướm màu xanh da trời, như vậy hắn sẽ cảm thấy có chút thân thiết.

Dù sao, có mấy đứa con thích mẹ mình mặc một bộ quần áo như người xuất gia chứ?

Tu phật nhiều, Tạ Ý Như đã tu dưỡng được sự lãnh đạm trong tâm hồn, mặc dù vừa bị anh trai quấy nhiễm, nhưng tâm tư nàng đã như tro lạnh, cam nhận chịu tội, tụng kinh dâng hương, hôm nay cũng nhận được nhân quả.

Nó sẽ nhận mình chứ?

Nó sẽ tha thứ cho mình chứ?

Gặp mặt xong phải làm sao đây?.......

Tâm tư rối loạn, tâm tư bình thản bao ngày tu phật không thể thắng được tình thần, nàng rất sợ nếu nói không cẩn thận, nó sẽ quay đầu đi, không bao giờ quay lại nữa.

Khi đó, có tụng kinh thêm hai mươi năm nữa, hai mẹ con liệu còn cơ hội gặp lại nữa không?

"Không nên kích động, bảo trì sự tỉnh táo."

Mặc Dù trong lòng Tạ Ý Như đã tự nhắc mình như thế, nhưng khi nàng nhìn thấy Diệp Thu đứng ở cửa thì viền mắt thoáng đỏ, nước măt không nhịn được mà cáy dọc theo khuôn mặt rơi xuống.

Bởi kích động mà khóc, khuôn mặt tái nhợt bắt đầu hồng lên, thoạt nhìn Tạ Ý Như đã trút được một chút tâm tư ưu phiền.

Máu mủ tình thâm, không cần giới thiệu, Diệp Thu cũng biết người phụ nữ trước mặt là mẹ mình.

Hắn có cảm giác nàng chính là mẹ ruột mình, bởi máu trong người hắn đang sôi trào, tâm tư cũng trở nên khó kìm chế.

"Nàng chính là mẹ mình, chính là người mẹ đã vứt bỏ mình cùng cha hơn hai mươi năm." Diệp Thu nghĩ vậy, tâm tư thoáng chút bình tĩnh lại.

Nhìn qua khuôn mặt nữ nhân đầy lệ, sau đó nhìn bên trong phòng khách, thấy một pho tượng thờ quan thế âm nho nhỏ, ly hương thịnh vương, nhếch miệng nói: "bà tin phật?"

Tạ Ý Như sửng sốt, không ngờ mẹ con sau hai mươi năm gặp lại, câu đầu tiên lại là thế này, lau nước mắt, nói: "Mẹ tin, có nhân sẽ có quả, không có nhân ngày ấy, sau có quả ngày hôm nay? Diệp Thu thấy con mẹ rất vui, cảm ơn bồ tát, cuối cùng cũng cho mẹ toại nguyện."

Diệp Thu lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi không tin."

"Bồ Tát thần thông quản đại cũng không bằng tham niệm của con người, cầu phú có phú, cầu bình an có bình an, cầu công danh có công danh, mỗi người đều cầu Bồ Tát, bồ tát không phiền chết sao. Như Phật Đà, y chỉ dựa vào phẩm đức cùng trí tuệ để thu phục lòng người, tôi chỉ tin vào năng lực của chính mình."

Diệp Thu đứng trước tượng bồ tát, cắm một nén hương vào ly hương, ngẩng đầu nói: "Tôi không cầu bà, tôi là Diệp Thu, tôi đã tới."

Hiền từ cười, Bồ Tát cũng không vì thái độ ngông cuồng của Diệp Thu mà lộ vẻ giận dữ.