Hải thần xoa là biểu tượng của tộc trưởng dạ xoa tộc, cũng là thần khí mà dạ xoa tộc sử dụng để tế điển ba năm một lần.
Trong đó có một nghi thức, tộc trưởng Dạ xoa tộc cùng các trợ thủ đánh hải thần xoa với nhau tọa ra nhạc âm, khi đó toàn bộ mọi người bắt đầu múa hát chúc mừng tế điển.
Đó cũng là giải thích cho lý do hải thần xoa có công dụng như nhạc khí.
Tiểu bạch lao tới, đâm xoa như vũ bão.
Brahma một lần nữa đón đỡ, hai chiếc xoa chạm nhau phát ra tiếng vang dễ nghe.
Nhưng lúc này vì sức lực khác nhau nên phát ra âm thanh với tần số khác nhau, rất vui tai.
"Keng!"
Tốc độ Tiểu Bạch càng lúc càng nhanh, hoặc dùng đầu xoa hoặc dùng thân xoa, hoặc dùng chuôi xoa, hết đâm rồi đập, thanh hoàng kim cương xoa trong tay hắn như cao thủ chơi bài, xáo bài pocker, thiên biến vạn hóa khiến kẻ nhìn loạn cả mắt.
Thanh âm như tiếng chuông vang lên không dứt, nếu như tỉ mỉ nghe ngóng, có thể thấy khi thân ảnh họ quấn lại một chỗ sẽ phát ra âm nhạc vô cùng êm tai.
Nhưng Brahma sao có thể để ý điểm đó?
Hắn chỉ dụng tâm đón đỡ công kích của huyết chi Tula, cũng thực như hắn muốn, đỡ được 129 xoa của Tu La nhưng trong lòng hắn không có cái gì tự hào hay vui sướng, ngược lại trong lòng hắn càng thêm trầm trọng.
Vì sao? vì sao lại như vậy?
Cho dù là Tu la không dốc toàn lực, cũng không thể một hơi thở chỉ tung ra 129 xoa, huống chi bây giờ hắn còn giận dữ xuất thủ, thân thủ tự nhiên là vô cùng điên cuồng chứ?
Chuyện gì xảy ra? Chả lẽ có âm mưu gì?
"Trên ba, dưới ba, trái ba, phải ba."
Ầm!
Brahma bửng tỉnh, rút cuộc hiểu vì sao mỗi lần mình đều có thể đón đỡ dễ dàng cương xoa của Tu la.
Bởi vì hắn công kích có quy luật, mà mình cũng phát hiện ra cái quy luật này.
Đúng thế, mỗi lần hắn công kích đều vòng cương xoa đâm từ trên xuống dưới ba lần, sau đó trái phải ba lần, trở thành tiết tấu công kích của hắn.
"Có âm mưu, nhất định có âm mưu." Brahama vội cảnh giác, trên trán cũng đổ mồ hôi hột.
"Mày muốn gì? Mày muốn làm gì?" brahma vừa chống đỡ vừa hét lên.
Tiểu bạch vẫn một bộ dạng vô tình, khuôn mặt lạnh lùng khi nghe Brahma hô lên cũng nhíu khẽ mày một chút, liên tiếp đâm cương xoa hai lần, Tiểu Bạch giơ xoa miệng lẩm bẩm cái gì không rõ.
Brahma tay đang cầm chiếc hoàng kim cương xoa khác đột nhiên như trúng tà, sắc mặt thống thổ, mặt mũi méo mó, hai mắt đỏ đậm, con ngươi lồi ra ngoài, như chuẩn bị gục xuống, miệng sùi bọt mép, như một lão già si ngốc.
"A!" Brahma thê lương rú lên.
Tiếng thét của hắn thu hút mọi sự chú ý trên thuyền
Tuy rằng trong khoang tiếng đánh nhau không dứt, hơn nữa thỉnh thoảng vì có người bị thương hoặc chết đều phát ra đủ loại tiếng gào, nhưng đều không thể so với Brahma.
Thực quá khinh khủng!
Như bầu trời đen kịt không có bóng trăng, đột nhiên một ác quỷ lao ra, bởi vì sinh ra nên tiếng hét chói tai, hoặc như một con mèo hoang đột nhiên bị tỉnh giấc trong đêm, hay là tiếng khóc nỉ non của một lão già vậy.
Mọi người đều ngừng tranh đấu, quây xung quanh kị sĩ lão binh.
Hùng thấy Brahma có dị thường, trong lòng cả kinh, quát lớn: "Không hay."
Nói xong chạy tới Brahma.
"Muốn chạy? Hỏi trước xem ông mày có đồng ý không đã." Thụy sĩ lão binh lúc này thân thể vọt tới đánh móc sau gáy Hùng.
Thậm chí chín tổ chức dị năng trên boong tàu cũng nghe thấy tiếng thét, đều thần sắc khiếp sợ chạy xuống.
Dưới ánh mắt vô số người, Brahma giơ hoàng kim cương xoa trong tay lên.
Bụp!
hung hăng đâm vào trái tim mình, trong khoang ngoại trừ tiếng gào thét của Thụy sĩ lão binh, còn lại chính là tiếng cương xoa xuyên qua bộ ngực.
Trên mặt Brahma không có cái gì gọi là đau đớn, ngược lại như được giải thoát, máu điên cuồng phun ra, chảy như thủy triều.
Thế nhưng hắn không ngừng lại, cương xoa tiếp tục rạch xuống, khi da thịt bên ngoài được mổ ra, mọi người đều thấy trái tim hắn đang đập, thì hắn ngừng tay.
Bụp!
Hắn đột nhiên vươn tay moi quả tim mình ra. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Quả tim còn đang rỉ máu nằm gọn trong tay hắn vẫn còn run run.
Mọi người nhìn không dám phát ra một tiếng động, ánh mắt không thể tin nổi nhìn một màn này.
Diệp Thu đứng ở đầu cầu thang lầu hai, nhìn vẻ lãnh khốc của Tiểu bạch, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Giết người có nhiều loại, đủ loại giết người biến thái, nhưng lần đầu tiên thấy một người tự mổ ngực mình, móc quả tim còn đang đập của mình ra.
"Hả, trời ạ? Đây là chuyện gì?" Kỵ sĩ bàn tròn Arthur mở to mắt kinh hô.
"Đây là miêu cổ? Chính là cổ thuật hàng đầu ở Thái Lan?" Có người nói.
"Không thể tin được."
"Thái Lan không phải chỉ có quyền cước thôi sao?" Hải Điêu nước Mỹ mài con dao vào bộ giáp, nói.
Phịch!
Khi mọi người còn đang ồn ào, Brahma ngã vật ra mặt đất, trái tim của hắn cũng rơi khỏi tay lăn tới tận bàn chân Tiểu Bạch mới dừng lại.