Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 647: Pháo nổ ! (Trung)



Trong khoang Hùng ngồi thẳng ở chính giữa. Mấy gã tâm phúc của gã hoặc ngồi hoặc đứng rải ở trong không gian nhỏ hẹp này.

Bên ngoài còn có cả người canh cửa. Không cần lo người bên trong nói sẽ khiến người khác nghe được.

Vì vừa rồi đánh một trận với lão binh Thụy Sĩ. Hùng cũng bị thương nhẹ. Đặc biệt là trên mặt, bị chủy thủ của lão binh Thụy Sĩ xước vài mũi, còn chưa kịp đi băng bó, chỉ rắc đại thuốc bột. có một vài vết mà máu chảy ra thì dùng khăn giấy lau đi.

Trên mặt bàn, đã chất đây khăn giấy nhiễm vết máu.

Ánh mắt Hùng lạnh như băng đảo qua mặt mấy gã, nói : "Tao vừa mới nhận được tin tức của tổ chức. Thuyền bọn chúng sẽ rất nhanh chạy tới. Đến lúc đó, hỏa pháo sẽ đánh chìm du thuyền này". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Vậy chúng ta làm sao? Chẳng lẽ bảo bọn em bơi tới Hồng Kong à?" Có người thiếu kiên nhẫn nói.

"Em không biết bơi". Một người đầu trọc vuốt cái trán bóng nhẵn của mình, nói.

"Đúng. Bọn em muốn thuyền sớm".

Hùng dùng ngón tay gõ gõ, nói : "Tìm bọn mày tới đây, tất nhiên sẽ có cách cho bọn mày rời đi an toàn. Chúng ta sẽ nhảy xuống thuyền sớm. Rồi bên kia sẽ có ca-nô tới đón chúng ta".

"Nhưng, một khi nhóm thuyền tới gần. Tất nhiên sẽ khiến người trên thuyền này hoài nghi. Nếu bọn họ nhảy xuống biển, chẳng những có thể tránh được một kiếp, mà còn tao khó khăn cho chúng ta đuổi tận giết tuyệt. Cho nên, điều chúng ta phải làm chính là, trước khi đi, trước tiên cho những kẻ phải chết kia ở trên thuyền".

"Làm sao cho chúng chết?"

"Chiến đấu. Chúng ta còn cần một cuộc chiến". Hùng thanh âm lạnh lùng nói.

Thuận gió mà động. Rẽ nước mà tiến.

Biển vào ban đêm tịch liêu trống trải. Liếc mắt một cái, tối mịt không giới hạn. Chân đứng ở đầu bong thuyền vốn là nên cảm thủ phần tĩnh lặng này, nhưng trong lòng Diệp Thu lại rối bời.

Thiên giới, tổ chức Độc Xà, Hùng, Thiên Diệp Huân, chín tổ chức dị năng lớn. Nguyên một đám này vốn không liên quan nhưng giờ lại liên hệ chặt chẽ thành một khối lớn khiến Diệp Thu hao tốn hết tâm tư.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Bọn họ muốn bắt đầu từ đâu?

Vì sao du thuyền phải trở về điểm xuất phát. Bọn họ sao vẫn chưa động thủ? Chẳng lẽ lúc này mà bão tố vẫn chưa phủ xuống?

Hoặc là, bọn họ đột nhiên thay đổi chủ ý?

Vào lúc cảm thấy mình sắp đau đầu, Diệp Thu đột nhiên nhớ tới mấy nàng Trầm Mặc Nùng ở Hồng kong.

Các nàng bây giờ đang làm gì nhỉ? Mặc Nùng nhất định là đang bận làm việc. Chính mình trước lúc đi, đã giao toàn bộ công việc hợp tác với Tư Đồ cho nàng. Đây là lần khuếch trương lớn nhất của Trầm thị, liên quan tới sự công tác nhịp nhàng của các mặt. Có lẽ nàng bây giờ không có thời gian nhàn hạ. Đường Quả có thể đang bị Lâm Bảo Nhi kéo chơi trò gì đó. Cho dù làm làm chuyện tốt hay chuyện xấu thì hai cô nàng này đều như hình với bóng.

Lúc các nàng đang bận có phải thỉnh thoảng cũng nhớ tới mình không?

Nhất định thế. Mặc Nùng sẽ nhớ thầm, còn Lâm Bảo Nhi nếu nhớ mình, thì sẽ biểu lộ trực tiếp ra. Nàng là cô bé không biết nói dối. Mình và Đường Quả cũng có duyên vợ chồng. Sau này nên đối đãi nàng thế nào đây?

Nhớ tới cuộc sống vui vẻ ấm áp khi ở cùng với các nàng, Diệp Thu không khỏi có chút đau nhập thần.

Nếu không có những thứ đấu đã tôi dối anh trá này, cuộc sống của mình chắc sẽ không như vậy có đúng không?

Chờ vậy. Hết thảy những cái này cũng sớm kết thúc thôi.

"Nghĩ gì vậy?" Long Nữ đi tới bên cạnh Diệp Thu, lên tiếng hỏi.

"Đang nghĩ, vì sao Hùng lại im hơi lặng tiếng. Tôi đã cho hắn cơ hội. Hắn nên giải quyết hết toàn bộ các thế lực đối địch một mạch mới đúng chứ". Diệp Thu quay sang nhìn Long Nữ. Trong nội tâm cảm kích tự đáy lòng.

Lần nào vào lúc mình gặp tình cảnh gian nan nhất đều có nàng làm bạn bên cạnh mình.

Nếu người khác giúp anh là vô tư mà không cần hồi báo. Như vậy, chứng mình nàng thật sự thích anh.

Diệp Thu biết rất khó nghe được chữ "thích" hoặc "yêu" từ miệng Long Nữ. Cho dù là chính bản thân hắn, nghĩ tới cùng với một Phật nữ có rất nhiều tín đồ nói chuyện tình yêu, trong lòng cũng cảm giác có chút quái dị.

Nhưng mà, không thể phủ nhận chính là, Long Nữ ở trong lòng Diệp Thu có vị trí vô cùng quan trọng. Vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là người yêu. Đây là có một không hai.

"Có lẽ suy đoán của chúng ta đã sai, đã khuếch đại dã tâm của bọn chúng quá độ:, Long Nữ vừa cười vừa nói. "Thanh tẩy toàn bộ tất cả các thế lực đối địch. Thậm chi cả tổ chức Cửu đại dị năng. Điều này cần dũng khí bao nhiêu chứ?"

Christina mặt không thay đổi nói: "Em đã bảo người báo cho trong nhà. Bọn họ sẽ liên lạc với gia tộc Thiên Diệp".

Diệp Thu vừa cười vừa nói : "Thế thì tốt rồi. Nếu gia tộc kia có thể tạo áp lực cho gia tộc Thiên Diệp, bọn chúng sẽ phải thu liễm một chút. Dù muốn xuất hiện, cũng phải cân nhắc có thể chịu sứ chế trụ của hai đại gia tộc khác không?"

Long Nữ nhìn DIệp Thu rồi lại nhìn Christina, nói : "Chị thật sự tò mò. Hai người các người nếu cùng đi xem phim thì sẽ là cảnh tượng thế nào".

"Nếu tò mò, tôi không ngại mua thêm một vé". Diệp Thu cười nói.

Long Nữ lắc đầu: "Mặc dù chưa từng thử nghiệm qua, nhưng cũng biết, xem phim tốt nhất là hai người cùng đi. Nhiều người. cảm giác sẽ không tốt".

"Vậy tôi liền mời tùng người một. Chia ra cùng các cô xem". Diệp Thu thầm nghĩ.

Có điều khiến hắn lo lắng chính là, cho dù là dẫn Christina hay là dẫn Long Nữ. Nếu các nàng vẫn mặc bộ áo quần này không chịu thay, sợ là sẽ khiến cho rạp chiếu phim chấn động.

Đến lúc đó, còn chẳng biết người ta là xem phim, hay là xem các nàng đây.

"Kia là cái gì?" Christiano đột nhiên chỉ về phía xa hỏi.

"Cái gì?" Diệp Thu đưa mắt nhìn tới. Bởi vì khoảng cách thực sự quá xa. Cho dù là với thị lực của Diệp Thu cũng không cách nào thu cảnh phía xa vào mắt. Chỉ có thể nhìn thấy một điểm sáng nhỏ. Tựa như ban đêm mùa hè. Đột nhiên có một con đom đóm bay trên bầu trời.

"Kia là thuyền". Long Nữ nói chắc chắn.

Hiển nhiên, ánh mắt của Long Nữ và Christina tốt hơn Diệp Thu một chút.

"Thuyền?" Đầu Diệp Thu lại lần nữa dâng lên cảm giác xấu. Đại não vận chuyển cấp tốc, suy nghĩ vần đề trong đó.

Thấy sắc mặt Diệp Thu đột nhiên trầm xuống. Long Nữ hỏi: "Anh hoài nghi con thuyền này có vấn đề? Đây là vùng biển quốc tế. Lúc này có thuyền đi qua cũng không có gì kỳ lạ".

"Tôi biết". Diệp Thu nói. "Nhưng vẫn cảm giác có chút kỳ lạ".

Diệp Thu đứng ở trên lan can dõi mắt trông về phía xa, nói: "Nếu như là thuyền buôn, bọn họ hẳn là mở tất cả đèn lên. Sao lại tối như mực thế. Có đèn phía đầu mui mà?"

Lại nhìn cẩn thận mấy lần, Diệp Thu nói : "Tốc độ rất nhanh, thị lực của các cô đều tốt hơn tôi. Hẳn là thấy rõ tốc độ của nó chứ? Chạy vào đêm khuya, hẳn là nên giảm tốc độ chậm lại một chút chứ? Nhưng tốc độ của chúng đều rất nhanh. Mới vừa rồi còn là một điểm nhỏ. Trong nháy mắt điểm sáng kia đã lớn lên vô số lần. Chứng tỏ rằng chúng toàn lực chạy về phía này".

"Mục đích của chúng là gì?" Trải qua một phen phân tích của Diệp Thu, sắc mặt của Long Nữ cũng ngưng trọng hẳn lên.

"Nếu thuyền này là bọn Thiên Diệp Huấn phái tới. Vậy, đối phó với cao thủ dị năng cả thuyền này. Tốt nhất là dùng pháo nổ". Ngón tay Diệp Thu bấu chặt lan can nói.

"Pháo nổ?"

"Đi. Chúng ta đi tìm Hùng. Nhất định phải chú ý hắn. Không để bọn chúng nhân cơ hội. Chỉ cần bọn chúng vừa rời thuyền, sợ rằng đạn pháo sẽ rơi vào trên thuyền này". Diệp Thu từ trên lan can nhảy xuống, lớn tiếng nói.

Thấy Diệp Thu sải bước chạy vào trong khoang. Người của chín tổ chức dị năng khác đứng ở trên bong thuyền tần hai đều có chút kinh ngạc. Phượng Vương có quan hệ không tệ với Diệp Thu, vội chạy tới hỏi: "Diệp Thu, đã xảy ra chuyện gì à?"

"Có thuyền tới gần chúng ta" Diệp Thu ngẫng đầu giải thích gấp.

"Thuyền? Vậy thị sao?" PHượng Vương không rõ Diệp Thu vì sao lại kinh ngạc.

"Tôi nghĩ trên thuyền này có vũ khí hạng nặng. Hơn nữa mục tiêu của bọn chúng là chúng ta. Tất cả người trên thuyền bọn chúng đều sẽ không bỏ qua". Diệp Thu giải thích rất nhanh. "Chúng ta cứ chuẩn bị mà nhảy thuyền bơi về Hồng Kong đi".

Phượng Vương lộ vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi hỏi : "Sao bọn chúng phải làm như thế?"

"Lý do à? Bây giờ tôi không có thời gian giải thích cho cô hiểu. Cô có thể quay đầu xem bọn chúng cách chúng ta còn bao xa". Diệp Thu nói xong, cũng không đợi Phượng Vương và những người có dị năng khác có phản ứng gì. Hắn rất nhanh chạy lên khoang của tầng hai. Cầu trời phù hộ, cầu mình nhanh tìm được Hùng một chút.

Diệp Thu không ngờ. Sự cầu nguyện của hắn lại linh nghiệm như vậy.

Vừa mới cầu nguyện mình nhanh tìm ra Hùng một chút, liền thấy Hùng từ bên trong đi ra. Phía sau còn đi theo một nhóm lớn người có dị năng của Thiên giới.

Hùng vung tay lên. Đám dị năng giả Thiên giới kia liền nhào về phía Diệp Thu.

Thấy đối phương nhiều người như vậy, Diệp Thu xoay người bỏ chạy. Hắn cũng không muốn để mình và bọn Long Nữ, Tiểu Bạch lẫn vào với mấy tên pháo hôi này. Đến lúc đó đạn pháo bay tới, nhưng bọn họ lại không thể trốn được. Vậy còn chẳng phải là cũng táng thân ở đáy biển sao?

Diệp Thu cũng chẳng chạy không có mục đích. Mà lại chạy về phía bong thuyền. Người của chín tổ chức dị năng đều ở bong tàu tầng hai. Nếu bọn chúng muốn đại khai sát giới thì người của Cửu đại dị năng chắc chắn sẽ tham gia chuyện này.

Quả nhiên, Phượng Vương nhìn thấy Diệp Thu bị một đám người đuổi theo, lớn tiếng quá : "Các người muốn làm gì? Hùng, vừa rồi anh đã đồng ý hòa giải. Vì sao còn gây rắc rối nữa?"

Hùng giương mắt nhìn Phương Vương, con mắt lạnh băng băng không có chút tình cảm nheo chặt lại, phất tay nói : "Giết".

Vì vậy người đứng sau gã một bộ phận đuổi theo giết Diệp Thu và bọn Long Nữ. Một bộ phần khác hung hãn không sợ chết mà phát động công kích với tổ chức Cửu đại dị năng.

Đội trưởng Saburo Nagasaki của Tĩnh Quốc Hồn vẫn đứng ở sau lưng Phượng Vương đột nhiên rút đao. Vũ Vân đao trong tay đâm về phía sau lưng Phượng Vương nhanh như chớp.