Kim Hải Lợi nhàn nhã hút điếu xì gà Cohiba thơm như bắp đùi thiếu nữ của hãng Havana, quan sát người trước mặt chuẩn bị diễn thuyết, hắn vì lợi ích cộng đồng mà đối kháng tập đoàn Đường Thị, trên mặt mặc dù vẫn giữ đủ sự tôn trọng, trong lòng lại vô cùng khinh thường.
Ngươi muốn chết, cũng không cần kéo ta chôn cùng
Xin thứ lỗi Kim Hải Lợi tiên sinh nói lời thô tục, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể bày tỏ sự tức giận cưỡng chế trong lòng hắn lúc này.
Vốn là hắn cần phải có tiền bạc để mở đường, để làm xong một số công việc ở Lang Sơn nơi có mấy trăm mẫu đất. Thậm chí còn nghĩ, thật sự không được, liền đi bắt con gái bảo bối của đối thủ cạnh tranh lớn nhất Đường Bố Y lại. Dù sao hắn cũng không phải là lần đầu làm chuyện thế này.
Đạo đức trò vui này trong mắt hắn không đáng một đồng, điều hắn càng xem trọng chính là hàng chữ số không ngừng tăng thêm của ngân hàng Thụy Sĩ.
Nhưng tất cả những điều này vẫn chỉ là trong giai đoạn chuẩn bị, thậm chí vẫn chưa kịp thực hiện, thì ác ma tươi cười đã chủ động tìm đến cửa
Kim Hải Lợi nghe người ta nói, càng là đồ vật có độc, bề ngoài càng rực rỡ sống động. Ví dụ như vài cọng hoa anh túc hắn từng trồng trong hoa viên, ví dụ như khuôn mặt của người đàn ông đó. Nếu hắn là ác ma, sao lại có khuôn mặt thanh tú và nụ cười sáng lạn như vậy? Nếu hắn không phải là ác ma, sao lúc hắn mỉm cười lại có thể khiến người khác có cảm giác thủ đoạn đối phó với người khác vô cùng độc ác như vậy?
Đúng vậy. Hắn chắc chắn là ma quỷ.
Hiện giờ, đã có người muốn tự mình đối địch với ma quỷ, cũng khó trách Kim Hải Lợi tiên sinh rất tức giận, thậm chí trong lòng còn nguyền rủa ác độc người này.
"Ông chủ Kim, chẳng nhẽ ngài thật sự từ bỏ miếng thịt mỡ đã sắp đưa tới miệng như vậy sao?" người đàn ông trung niên mỉm cười nói, đôi mắt sau hai tròng kính sắc sảo nhạy bén, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào trên vẻ mặt của Kim Hải Lợi.
"Ha ha, thịt mỡ ăn nhiều cúng sẽ ngấy. Tập đoàn Kim Hải chuẩn bị từ bỏ cạnh tranh nghiệp vụ khai phá Lang Sơn, miếng thịt này hay là do Thái tổng của Giai nghiệp quốc tế giành lấy đi." Kim Hải Lợi cười ha ha.
"Không giấu ông chủ Kim, Giai nghiệp quốc tế chúng tôi quả thực rất hứng thú với nghiệp vụ khai phá Lang Sơn. Hơn nữa, cũng sẽ hết sức tranh thủ đấu thầu lần này. Nhưng….." Người đàn ông trung niên dừng lại một chút, nhìn đôi mắt Kim Hải Lợi, hạ giọng nói: "Có tiền mọi người cùng kiếm, riêng công ty Giai nghiệp quốc tế cũng khó mà nuốt trôi một hạng mục lớn như vậy. Không biết ông chủ Kim có muốn hợp tác với Giai nghiệp quốc tế không?"
"Ha ha, tập đoàn Kim Hải thì bỏ đi. Công ty cũng đang điều chỉnh phương hướng phát triển nghiệp vụ, khai phá Lang Sơn không phù hợp với phương hướng phát triển của công ty." Kim Hải Lợi mỉm cười cự tuyệt. hắn yêu tiền, nhưng hắn biết nghiệp vụ này mình tuyệt đối không thể nhúng tay vào nữa.
"Sao vậy? Ông chủ Kim bị dọa mất gan rồi sao?" người đàn ông vừa cười vừa nói.
"Ý ông chủ Thái là sao?" Kim Hải Lợi cười nhạt nói, dập điếu xì gà trong tay vào gạt tàn.
"Thời gian trước thành Yến Kinh vẫn luôn lưu truyền lời đồn đại ông chủ Kim bị người ta tập kích, ta vẫn không tin. Bây giờ xem ra, gan của ông chủ Kim không lớn như ngày trước rồi." Thái Hưng Vượng cười ha ha nói, thịt mỡ hai má nổi lên cũng nhảy lên theo.
"Đây là việc của cá nhân ta, không liên quan tới ông chủ Thái?"
"Ha ha, ông chủ kim chớ tức giận. Ta đến mang theo thành ý muốn cùng ông chủ Kim hợp tác. Nếu ông chủ Kim đã không muốn chia chén canh này, ta cũng không miễn cưỡng, ông chủ Kim giúp Giai nghiệp quốc tế giành được quyền khai phá Lang Sơn, ta sẽ chuyển giao 10% tiền hoa hồng. Thế nào?"
"Ông chủ Thái lại đùa rồi? Ta dựa vào cái gì mà có thể giúp ngươi giành được khu khai phá Lang Sơn?" Kim Hải Lợi cười nhạt nói, trong đầu lại quay vòng rất nhanh. Hắn rốt cuộc là nhìn trúng điểm nào đó ở mình, sao lại muốn đưa ra giá cao như vậy để mua chuộc mình? Nhưng hắn biết 10% hoa hồng có nghĩa là gì, đây chính là một khoản tiền rất lớn.
"Có khả năng giành được quyền khai phá Lang Sơn lớn nhất lần này là tập đoàn Đường Thị, mà chỉ cần chúng ta có thể đánh tan tập đoàn Đường Thị, hai ta liên thủ, chắc chắn có thể thu được chiếc bánh lớn này vào túi mình. Vừa vặn, ở chỗ ông chủ Kim có chìa khóa vàng có thể đánh tan Đường Bố Y"
Diệp Thu đã tới tập đoàn Đường Thị vài lần, cho nên đối với việc này cũng dễ dàng nhớ đường. Sau khi xuống xe, liền vội vàng đi vào trong tòa nhà tập đoàn. Đường Bố Y sốt ruột gọi điện thoại bảo hắn tới như vậy, không không nói cụ thể chuyện gì. Trong lòng Diệp Thu cũng có chút lo lắng.
"Diệp Thu" Lúc Diệp Thu đang bước vào đại sảnh, một giọng nói đáng yêu êm tai từ phía sau truyền tới, chỉ nghe giọng nói này không cần quay đầu nhìn khuôn mặt đối phương, cũng có thể khiến cho xương khớp đàn ông mềm ra.
Diệp Thu cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một khuôn mặt đoan trang thanh tú đẹp đẽ. Mẹ kế của Đường Quả. ….Người phụ nữ xinh đẹp kia đang bước nhanh về phía hắn, vẻ mặt vui sướng tươi cười.
"Diệp Thu, tới tìm chú Đường à?" người phụ nữ bước tới phía trước Diệp Thu, vẻ mặt nồng nhiệt nói.
"Vầng." Diệp Thu gật gật đầu. Trong lòng lại cảm thấy rất khó hiểu, mình chỉ là vệ sĩ của Đường Quả, không quan hệ thân thiết với ai trong Đường gia, bà lại có thể sau một lần gặp mặt có thể nhớ rõ tên mình, quả thực là bất ngờ. Hơn nữa, bà càng không cần phải thân thiết với mình như vậy. Lẽ nào là vì muốn chiếm được thiện cảm của Đường Quả mới nhọc lòng như vậy?
"Uh. Có thời gian hãy thường xuyên tới nói chuyện với chú Đường nhé. Cháu cũng là sinh viên à? Đợi cháu tốt nghiệp rồi Bố Y chắc chắn sẽ để cháu vào công ty gánh vác trọng trách đấy. Bây giờ giao tiếp nhiều với ông ấy cũng là một chuyện tốt. Đúng rồi, Quả Quả, Mặc Nùng và Bảo Nhi bọn họ đều ổn chứ?"
"Đều rất tốt." Diệp Thu mỉm cười gật đầu. Cảm giác thấy, trong lời cô ta có ý lôi kéo. Điều này ngược lại càng làm Diệp Thu có chút nghi ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Quãng thời gian này khá bận rộn, đợi có thời gian rảnh dỗi, ta sẽ đến nấu cơm cho các cháu, ta nấu ăn cũng rất được."
"Cảm ơn."
"Khách sáo gì chứ. Sau này cháu và Quả Quả đều gọi ta là dì là được rồi. Chúng ta đều là người một nhà." Người phụ nữ cười quyến rũ.
Hai người đi thang máy lên trên, Vương bá đã đứng ở cửa thang máy chờ. Thấy Diệp Thu và Trịnh Như cùng đi lên, trên mặt có chút kinh ngạc, sau đó rất nhanh lại che giấu đi.
"Trịnh tiểu thư, lão gia hiện giờ có chút công việc phải bàn, người có thể tới phòng nghỉ ngơi chờ chốc lát được không?" bác Vương đi tới trước mặt Trịnh Như, tôn kính nói.
"Được, ta cũng không có việc gì quan trọng. Các ngươi cứ bàn đi, ta tới phòng nghỉ uống ly rượu." Trịnh Như mỉm cười gật đầu. Sau đó quay lại chào Diệp Thu: "Diệp Thu, vậy ta đi trước đây. Có thời gian đến chơi thường xuyên nhé"
"Trịnh tiểu thư rất quan tâm tới lão gia" Bác Vương nhìn bóng lưng Trịnh Như, nhẹ giọng nói.
"Sao ạ?" Diệp Thu cảnh giác hỏi. Trực giác mách bảo hắn, câu nói này của Vương bá có ý sâu xa, giống như là đang ra hiệu ngầm cho hắn điều gì.
"Lão gia đang trong văn phòng đợi cậu. Mời đi theo tôi." Bác Vương hình giống như đã quên mất mình vừa nói những lời gì, dẫn Diệp Thu đi về phía văn phòng của Đường Bố Y.