Y Đằng Huân vừa mới nắm xuống, đã nghe bên ngoài truyền tới một tiếng thét chói lọi.
Với cô, người Đông Dương vô cùng hiểu lễ phép hơn nữa hội viên Hồng Nhân hội sở đều là tinh anh công tác định cư ở Hoa Hạ, cho dù có chơi một số trò khoa trương một chút, cũng không phát ra tiếng động làm người ta sởn gai ốc này.
Y Đằng Huân biết xảy ra chuyện rồi.
Bởi vì trong hội quán bắt đầu ồn ào, vô số người hét lên và tiếng bỏ chạy đồng thời vang lên, cả mặt đất như rung lên.
Y Đằng Huân từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần, đá cửa phòng ra hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Hai cao thủ Hắc Long hội đứng ở cổng đều hoang mang lắc đầu, người lớn tuổi hơn nói:
- Tiểu thư Y Đằng, hình như có người chết...trong hội quán có báo cháy, chúng ta phải rời đi.
Y Đằng Huân cả kinh, mau chóng phát ra mệnh lệnh:
- Bảo Anh Mộc Đại Hộ tới đây.
- Vâng.
Người lớn tuổi hơn đang muốn đi gọi người, thì bóng dang thân thể béo phì của Anh Mộc Đại Hộ chạy tới.
- Anh Mộc Quân, rốt cuộc đã chạy ra chuyện gì, vì sao bên ngoài loạn như vậy? Y Đằng Huân lên tiếng hỏi.
Anh Mộc Đại Hộ là người liên lạc Hắc Long Hội tại Thâm Quyến, cũng là người phủ trách chủ yếu an bài cuộc hành trình này của nhóm Y Đằng Huân, nếu như để xảy ra sự cố, phải lầm tức chuyển đi, chuyển đi đâu thì đều do hắn phụ trách.
Anh Mộc Đại Hộ đầy lo lắng nói:
- Tiểu thư Y Đằng, một người của tôi vô cớ bị giết...tệ hơn nữa ở đại sảnh dây điện đứt gây ra cháy, chúng ta phải mau chóng rời đi.
Y Đằng Huân không chậm trễ chút nào, phát ra mệnh lệnh ngắn gọn.
- Tôi đã sai người chuẩn bị xe ở cửa sau, mời tiểu thư Y Đằng và Thiên Diệp tiên sinh rời đi, bọn họ sẽ đưa hai vị tới chỗ an toàn.
Anh Mộc Đại Hộ chỉ những vệ sĩ áo đen đằng sau:
- Bọn họ đều là người Đông Dương, đáng đề tin cậy.
Y Đằng Huân nghiêm mặt nói:
- Tôi không biết bọn họ, cho nên tôi không đổi người mới, tôi chỉ tin ông, tôi tin rằng ông sẽ xử lý tốt chuyện này. Liệu có cảnh sát tham gia vào không?
Anh Mộc Đại Hộ nói:
- Có, chỉ có điều hẳn là không có vấn đề gì, quan hệ giữa tôi và bọn họ không tệ.
Y Đằng Huân gật đầu nói:
- Đi mời Thiên Diệp tiên sinh.
Anh Mộc Đại Hộ:
- Vâng, tôi đã sai người đi mời rồi.
Đáng nói chuyện thì một nam nhân áo đen chạy mau tới bên này.
Người áo đen nói:
- Ông chủ, Thiên Diệp tiên sinh không có ở trong phòng.
- Cái gì? Ông ấy đi đâu rồi?
Anh Mộc Đại Hô kinh ngạc:
- Ta luôn sai người giám thị bọn họ, sao có thể biến mất như vậy được.
- Nếu như ông biết rõ lai lịch của bọn họ sẽ không thấy lạ nữa.
Y Đằng Huân mặt lạnh như sương băng:
- Kệ bọn họ, chúng ta đi thôi.
- Vâng.
Y Đằng Huân không nói nữa, dẫn hai cao thủ Dặc Long Hội theo sau vệ sĩ của Anh Mộc Đại Hộ, đoàn người rảo bước nhanh ra phía cửa sau.
Diệp Thu vừa tới cửa, trong hội quán đã truyền ra tiếng thét, Diệp Thu cực kỳ nghiên cứu giết người, nên hắn nhận ra rõ ràng, đó là sự vùng vẫy cuối cùng của con người trước khi chết.
Tiếp đó trong hội quán những hội viên nam nữ và nhân viên hoảng loạn chạy ra.
- Đội trưởng, xảy ra chuyện gì rồi? Có cần chi viện không?
Tai nghe giấu trong tai Diệp Thu truyền tới tiếng của Uông Kiếm Hàn.
Hiên nhiên hắn cũng đã nhận ra sự khác thường của bên này, lo cho an toàn của Diệp Thu nên lên tiếng hòi.
Diệp Thu nói:
- Có người chết..bên trong bốc cháy, tạm thời không xác định được bên trong có chuyện gì.
Hắn đứng yên không nhúc nhích, mặc cho vô số người hoảng loạn chạy qua bên người.
Ánh mắt của hắn mau chóng lướt qua mặt những người này, nỗ lực tìm kiếm Thiên Diệp Huân.
Mục tiêu của hắn chỉ có một đó chính là Thiên Diệp Huân.
Những tên lâu la khác có chạy cũng không sao cả.
Chỉ cần có cơ hội là có thể tóm gọn chúng.
Nhưng Thiên Diệp Huân thì khác.
Mặc dù chưa chính diện giao phong với Thiên Diệp Huân, nhưng biết rằng chỉ cần cho Thiên Diệp Huân có cơ hội, hắn sẽ có sức phá hoại kinh người.
Từ bắt đầu cho tới giờ, Thiên Diệp Huân chưa từng chính thức ra tay, chỉ khi ở đại hội thiên giới, hắn dùng thủ đoạn sấm sét xử lý một số hội viên không phục, đó còn là Quỷ Ảnh ở bên cạnh ra tay giúp.
Long Nữ từng nói, quỷ ảnh là vương cấp, tức là hắn cùng một cấp bậc với Long Nữ.
Long Nữ là vương cấp trung cấp, thực lực của hắn tới mức nào thì không biết, có điều từ tuổi tác của hắn mà xét thì khả năng là cao cấp, nếu không Thiên Diệp Huân cũng không dám mang một vệ sĩ mà đi khắp nơi như vậy.
Quỷ Ảnh là một đối thù làm người ta kiêng kỵ, cho dù là Diệp Thu trước nay luôn tự tin, cũng không dám nắm chắc có thể bắt được hắn.
Còn Thiên Diệp Huân hắn có cấp bậc gì?
Kẻ địch chưa rõ mới là đáng sợ nhất.
Uông Kiếm Hàn hỏi:
- Chúng tôi hiện giờ phải làm gì?
Diệp Thu nói:
- Hội quán Hồng Nhân có hai cửa, một trước một sau, cửa trước giao cho tôi, cậu dẫn đội hãi trông cửa sau, nếu gặp nhân vật khả nghi thì báo cho tôi. Chú ý nếu phát hiện ra Thiên Diệp Huân chớ hành động lỗ mãng.
Trước khi tới đây Diệp Thu đã cùng các đội viên tìm hiểu địa hình của hội quán Hồng Nhân, cái hội quán này tổng cộng có hai cửa, trước là cửa chính, cửa sau gần bãi biển.
Trong hội quán bị hỏa hoạn, hắn lo binh sĩ sẽ lấp kín cửa sau, ảnh hưởng tới người bên trong bỏ chạy, khi đó trở thành sự kiến ác liệt quốc tế, nếu Yến gia dậu đổ bìm leo thì mình có miệng cũng khó cãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- Vâng.
Uông Kiếm Hàn tuân lời.
- Ngoài ra thông báo cho cảnh sát, bên này giao cho chúng ta tiếp quản. Diệp Thu lo một lát nữa sẽ xảy ra sự kiện đổ máu, cảnh sát tới không giúp gì được, ngược lại còn ảnh hưởng tới bọn họ bắt kẻ đứng đầu phần tử khủng bố.
Uông Kiếm Hàn nói:
- Vâng, tôi sẽ để lãnh đạo bộ đội liên hệ với người của thành phố, để bên cảnh sát không tham dự vào việc này.
Diệp Thu có thể từ trong tai nghe của hắn nghe thấy tiếng gió, nói rõ Uông Kiếm Hàn đang di chuyển.
- Báo cáo đội trưởng, phát hiện ra hai chiếc xe rời đi từa cửa sau.
Giọng Uông Kiếm Hàn một lần nữa vang lên.
Diệp Thu nói:
- Chặn lại.
Uông Kiếm Hàn nhận được lệnh, phất tay ra, lập tức hai bên đường có mấy chục binh sĩ mai phục nhảy ra, giơ cao súng tiểu liên, mặt nghiêm nghị chĩa nóng súng vào xe hơi đi tới.
Lái xe vội báo cáo:
- Y Đằng tiểu thư, phía trước có mai phục.
- Xông qua.
Một vệ sĩ áo đen quát lớn.
- Chậm đã.
Y Đằng Huân quát ngăn lái xe đang muốn nhấn ga:
- Dùng thân phận dự bị, trước tiên thăm dò dã, nói không chừng mục tiêu của bọn họ không phải là chúng ta.
Bị binh sĩ ngăn cản, xe chậm rãi dừng lại.
Uông Kiếm Hàn tiến tới, mắt âm u nhìn vào trong hai cỗ xe hơi.
Một người Hắc Long Hội đi ra, dùng tiếng Đông Dương hét vào mặt bọn Uông Kiếm Hàn, thái độ cao ngạo.
Uông Kiếm Hàn bĩu môi hỏi huynh đệ bên cạnh:
- Mọi người có hiểu hắn nói gì không?
- Không hiểu.
- Tôi cũng không hiểu.
Uông Kiếm Hàn nói:
- Đi tìm người biết tiếng Hoa Hạ lại đây, nếu không đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ kiếm phiên dịch cho các người.
- Các ngươi vì sao lại chặn chúng tôi? Chúng tôi phạm tội gì? Chẳng lẽ Hoa Hạ không có luật pháp sao? Tôi phải khiếu nại lên đại sứ quán.
Người áo đen cuối cùng phải nói tiếng Hoa Hạ mà không muốn, mặt đầy phẫn nộ.
- Hoa Hạ đương nhiên có luật pháp, vì thế chúng tôi mới xuất hiện ở đây, chúng tôi có được tin tức đáng tin cậy, trong hội quán Hồng Nhân có giao dịch thuốc phiện...anh có thể khiếu nại với đại sứ quan, nhưng chúng tôi phải làm theo chức trách của mình.
Uông Kiếm Hàn cười lạnh.
Hắn biết lần này đi bắt một đám người Đông Dương, tên gia hỏa kia vừa xuất hiện quát tháo một loạt tiếng Đông Dương, hắn lại không thiện cảm gì với đám này, cho nên thái độ bất thiện với những "bạn bè quốc tế" đó.
- Đây là giấy chứng nhận công tác của chúng tôi, chúng tôi không buôn thuốc phiện.
Người áo đen ném giấy tờ cho Uông Kiếm Hàn.
Uông Kiếm Hàn mở ra xem, đó là ảnh chụp và tên của n gười áo đen, cùng chức vụ công tác: Thôn Hạ Giác Điền, đại biểu công ty trách nhiệm hữu hạn Cách Đằng Đông Dương ở Hoa Hạ.
Cách Đằng Đông Dương? Thôn Hạ Giác Điền?
- Giờ thì chúng tôi đã được đi chưa? Người áo đen lạnh lùng nhìn, dùng thái độ bề trên nói:
Uông Kiến Hàn lại xem sét kỹ một lần nữa, thấy không có chỗ náo hoài nghi, giấy chứng nhận có bảy phần mới, ngày phát là hai năm trước, xem ra không phải là giả.
Uông Kiếm Hàn nói:
- Không thể đi.
Người áo đen nổi giận đùng đùng:
- Vì sao? Anh có quyền gì hạn chế tự do nhân của tôi? Tôi sẽ kiếu nại lên đại sư quán quân nhân Hoa Hạ vô lễ.
Uông Kiếm Hàn lạnh lùng nói:
- Sao lại không có quyền? Bởi vì tôi là quân nhân Hoa Hạ, các vị đang đứng trên lãnh thổ Hoa Hạ, là tôi có quyền.
- Ai bảo có giấy chứng nhận công tác là không thể buôn lậu thuốc phiện? Anh không hút thuốc phiện, thì không tàng chữ buôn bán thuốc phiện sao.
Uông Kiếm Hàn chỉ vào xe nói:
- Người trong xe xuống hết.
Người áo đen tức tối quát lên:
- Quá đáng rồi, anh có biết ngồi trong xe là ai không, tôi phải khiếu nại lên đại sứ quán.
Uông Kiếm Hàn quát:
- Đó là việc của anh, có điều giờ anh phải nghe tôi, người trong xe xuống tiếp nhận kiểm tra.