Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 729: Ngươi vẫn chưa đủ tư cách



Biết ăn ruồi sẽ có cảm giác thế nào không?

Muốn nhả ra nhưng không nhả được, chỉ có thể kìm nén cố gắng nôn khan, cảm giác đó đúng là khiến người ta sống không bằng chết.

Bây giờ, một đám công tử ca trong phòng Linh Lung đều có cảm giác như vậy.

Thế nào cũng không ngờ tới, bọn họ đang ở đó khí thế ngất trời bàn luận đủ các chuyện của Hàn Ấu Lăng, lúc thảo luận làm cho người ta thay thế đi, nhân vật chính họ bàn luận đang đứng ở cửa nghe sạch những lời họ nói.

Lúc Hàn Ấu Lăng vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa, bọn họ mới phát hiện tim mình đập ghê gớm, bắp chân đều không ngừng run rẩy.

Người có danh cây có bóng, bọn họ đè nén dưới uy của Hàn Ấu Lãng quá lâu rồi, đột nhiên phải đứng đối diện hắn, luôn có cảm giác thất bại không đủ sức mạnh.

Mặc dù họ mới nói cái gì cũng sai về Hàn Ấu Lăng, chỉ là một con hổ giấy chỉ cần khẽ đẩy, hắn sẽ đổ ầm xuống.

Giờ đây mới phát hiện, hoàn toàn không phải như vậy.

Hắn có thể khuất phục người khác, có thể quỳ trước người khác, nhưng hắn đứng trước mặt một đám mình, vẫn hoàn toàn xứng đáng là vua của Tô Hàng một mẫu ba phần này.

Ngoài Thương Giới, những người khác đều thấp thỏm không yên.

Lý Thương Giới khá bình tĩnh, thậm chí còn có phần vui sướng.

Mọi chuyện đều trong dự đoán của hắn, tình tiết cũng đang diễn ra theo kế hoach của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Sau sự việc xảy ra tối qua, hắn càng biết cơ hội của mình tới rồi.

Sáng sớm nay, hắn đã gọi điện mời một đám công tử ca của Tô Hàng ra ngoài uống trà, hơn nữa còn còn cố ý chọn quán trà Tây Tử người qua người lại. Hắn biết trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù không đụng phải Hàn Ấu Lăng, người khác cũng sẽ nói lại chuyện này với hắn.

Lúc đó, hắn trở mặt sẽ thế nào?

Nhân thủ đắc lực trong tay hắn đều bị mình một mẻ hồt gọn, bọn họ đều đứng về phía mình.

Bây giờ, hắn đến thì càng tốt.

Nhìn thế lực một tay hắn gây dựng ngồi vây quanh mình uống trà nói chuyên phiếm thảo phạt mình, hắn chắc chắn sẽ rất buồn nhỉ?

Chỉ có điều, thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của những người này, trong lòng vẫn thầm thở dài: đúng là những tên lợn không đỡ được.

Hắn biết, là lúc mình đứng ra rồi, nếu không, những tên rác rưởi này có thể sẽ ngược lại đứng về phía Hàn Ấu Lăng.

"Hàn thiếu gia, anh cũng tới uống trà, các anh em đều ở đây, ngồi cùng chứ?" Lý Thương Giới đứng dậy nói.

Lời nói khách khí, thái độ lại không hề cung kính. Lúc này, cuối cùng hắn phóng ra mũi nhọn áp chế mình bấy lâu.

"Không cần, tôi có bạn ở đây" Hàn Ấu Lăng từ chối, ánh mát sắc nhọn nhìn Lý Thương Giới, đúng là có chút khinh thường hắn.

Chỉ là, hẳn có phải hắn kiềm chế quá không?

Có thật cho rằng, có cha giương cờ, là có thể hoành hành không sợ gì ở Tô Hằng sao?

"Ồ, vậy chúng tôi không miễn cưỡng nữa". Lý Thương Giới lại ngồi xuống, bưng chén trà, không để ý tới Hàn Ấu Lăng đứng ở cửa nữa.

Ánh mắt Hàn Ấu Lăng liếc liếc, lúc định quay người, lại không biết từ lúc nào, Diệp Thu đã đứng phía sau hắn.

Vừa nãy có ngươi chạy tới phòng hắn báo cáo tình huống khác thường, Diệp Thu tất nhiên cũng nghe thấy, bây giờ tới xem thử, cùng có thể hiểu được.

"Hắn là ai vậy?" Diệp Thu chỉ Lý Thương Nhânhỏi.

"Công tử của phó thị trưởng Lý Minh Phổ". Hàn Ấu Lăng híp mắt nói.

Ngẫm nghĩ, lại nhỏ tiếng thêm mắm thêm muối nói bên tai Diệp Thu : "Thị trưởng Lý Lôi được phái từ trong bộ ủy kinh thành xuống, con người làm việc rất quyết đoán. Thị trưởng Trần Thiên Kiều vô cùng coi trọng ông, hôm trước, thị trưởng Lý Minh Phổ và Tống bí thư gây nhau ở hội thường ủy cũng rất hay".

Diệp Thu cau mày.

Toan tính của người này không nhỏ, hắn muốn lôi kéo thế lực trong giới quyền lực Tô Hàng, sau đó mượn lực chính trị của cha mình.

Nêu Tống bí thư bị những người này liên thủ chèn ép, vậy thì chị em Tống gia sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất ở Tô Hàng. Như thế không phù hợp với lợi ích của mình.

"Ấu Lắng, người thế này, cậu để mặc hắn lộng hành sao?" Ngữ khí của Diệp Thu không tốt nói.

Hàu Ấu Lăng cả kinh, vội vàng giải thích: "Diệp thiếu gia, trước đây tôi cũng bị bịt mắt, hơn nữa, hắn mới tới Tô Hàng không lâu, tôi vẫn chưa thể làm rõ rốt cuộc hắn có mưu đồ gì, nên cứ chậm trễ không ra tay".

"Vậy cậu cảm thấy lúc nào đánh mới thích hợp đây?" Nụ cười trên mặt Diệp Thu ấm áp, chỉ là trong mắt Hán Ấu Lắng lại là nụ cười giống như ác ma.

Hết cách, Hàn Ấu Lăng không sợ trời không sợ dất nhưng vẫn sợ người bên cạnh hắn, có thể là tiếp xúc quá sâu chăng?

Nhớ tới cảnh hắn dẫn theo tên điên giết người như ngóe đó, Hàn Ấu Lăng lại cảm thấy sợ hãi từ trong nội tâm.

"Bây giờ" Hàn Ấu Lăng nói.

Hắn sải bước tới trước mặt Lý Thương Giới từ trên cao nhìn xuống Lý Thương Giới, cười nhạt nói: "Anh tới Tô Hàng, tôi luôn đối xử với anh không tệ, làm như vậy, có phải quá nôn nóng rồi không?"

"Cơ hội không chỉ để cho người có chuẩn bị'' Mắt Lý Thương Giới không hề tránh né, mắt hắn và Hàn Ấu Lăng chạm nhau "Cũng như vậy cho ngươi có can đảm. Hàn thiếu gia, anh quá nhu nhược, nhu nhưoc khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, cho nên, ngọn cờ này, để tôi nâng giúp anh thôi"

Lý Thương Giới chỉ vào đám công tử ca vẻ mặt đầy khó xử, đứng một bên nhìn hai ngươi xung đột bên cạnh, đứng không phải, ngồi cũng không xong nói "Tôi sẽ coi họ như anh em, nếu có người ức hiếp họ tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng thay họ".

"Vậy sao?" Khóe miệng Hàn Ấu Lăng nâng lên một đường cong khinh thường, hỏi: "Nếu là anh bị người ta ức hiếp thì sao?"

"Tôi? Điều này không thể?" Lý Thương Giới tràn đầy tự tin nói. Hắn không tin, ở Tô Hàng này có người dám ăn hiếp hắn.

Bốp!

Vừa đứt lời Hàn Ấu Lăng đã tặng một bại tai trên mặt hắn.

Khuôn mặt với làn da trắng nõn của Lý Thương Giới lập tức hiện lên dấu đỏ của năm ngón tay, mắt kính trên sống mũi cũng bị đánh rơi, mũi chảy máu, dáng vẻ vô cùng thảm hại tả tơi.

"Hàn Ấu Lãng, ngươi muốn chểt?" Lý Thương Giới kiềm chế thô bạo trong lòng, chỉ Hàn Ấu Lăng hung hăng mắng.

"Là ngươi muốn chết. Lý Thương Giới, ta đã ức hiếp ngươi, giờ ngươi có thể thay mình tùm công bằng đó" Hàn Ấu Lăng thoải mái nói.

''Ngươi.. ..ngươi" Lý Thương Giới phẫn nộ chỉ vào Hàn Ấu Lăng, nhưng không biết làm thế nào đối phó với sự vô sỉ của hắn.

Họ đều là người có địa vị, chơi đùa âm mưu quỷ kế là được rồi, sao phải động tay chân?

"Sao có thể đánh người chứ?" Lý Thương Giới uất ức muốn khóc.

Ngươi không nể mặt ta, ta cũng không cho ngươi yên ổn, vậy thì xé rách lưới cá chết đi.

Lý Thương Giới đang muốn tìm cơ hội để vật ngã Hàn Ấu Lăng, cái tát này là bằng chứng tốt nhất.

Hắn lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại.

"Tiết kiệm tiền điện thoại đi, không ai tới đâu" Hàn Ấu Lâng cười nhạt nói.

Lý Thương Giới không tin, hắn bắt đầu gọi được điện thoại.

""Alo. Cục trưởng Vạn, tôi là Lý Thương Giới, lần trước chúng ta cùng ăn cơm, là thế này, tôi đang ở quán trà Tây Tử, chỗ tôi có chút chuyện, anh tới xử lý giúp nhé, được, tôi đợi anh".

Lý Thương Giới vừa cúp điện thoại, Hàn Ấu Làng liền cười hỏi: "Vạn sở của khu Minh Lĩnh? Ồ, chúng tôi cũng là bạn bè cũ".

"Ngươi" Lý Thương Giới tức tới suýt ói máu, lại lục tìm trong danh bạ điện thoại "Uông bí thư, ha ha, cháu là Tiểu Lý, Lý Thương Giới đây, là thế này, cháu đang ở Tây Tử, có chút mâu thuẫn với người ta, có thể cho người của cục thành phố tới xử lý giúp được không?"

"Chào chú Uông, cháu là Ấu Lăng, ha ha, cháu với Lý Thương Giới xảy ra chút sung đột ở quán trà Tây Tử, chú cứ coi như chưa nghe thấy, được không?''

Cho dù Lý Thương Giới gọi điện tới số điện thoại của người nào, Hàn Ấu Lăng cũng lập tức gọi tới, liên tục chuyển mấy lần cứu binh, đều bị Hàn Ấu Lăng hời hợt đảo loạn lên.

Cho tới bây giờ, Lý Thương Giới mới biết thì ra thế lực của Hàn Ấu Lăng ở Tô Hàng lại thâm căn cố đế như vậy.

"Khinh địch rồi" Lý Thương Giới bắt đầu hối hận.

Nhưng, tên đã lên dây, không thể không bắn.

Mặc dù không muốn, nhưng chuyện này vẫn phải chọc tới chỗ cha hắn - Lý Minh Phổ.

Lý Thương Giới cẩn thận báo cáo với cha, nói mình mời bạn uống trà ở quán trà, không ngờ bị Hàn Ấu Lăng ức hiếp, còn tát mình một cái.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Lý Minh Phổ chỉ im lặng nghe, không nói một câu tỏ thái độ nào.

"Ba, ba có thể cho người của ban ngành có liên quan tới điều tra không?" Lý Thương Giới nhỏ giọng cầu khẩn.

"Ngu xuẩn" Lý Minh Phổ nói.

Bíp.

Điện thoại tắt rồi, điện thoại của Lý Thương Giới truyền tới âm thanh tắt máy.

Tát vào mặt!

Quả thực là tát vào mặt.

Trước mặt nhiều người như vậy, cha ruột thân sinh ra mình lại mắng mình là ngu xuẩn.

Cúp điện thoại, Lý Thương Giới đang muốn nhờ những công tử ca vừa nãy còn xưng anh em với hắn tìm viện binh.

Nhưng lại đau khổ phát hiện, những tên khốn đó, không biết lúc nào đã đứng cả bên Hàn Ấu Lăng.

Thật biết vâng lời, giống như vợ bé bị khinh bỉ.

"Tôi nói rồi, một mình ngươi không mời tới được" Hàn Ấu Lăng vô cùng cuồng vọng nói. Lúc này, hắn cảm thấy rất hãnh diện. Hôm qua thế lực được Diệp Thu cuồng giẫm vù vù tăng lên.

Lý Thương Giới muốn nói gì đó, nhưng môi động đậy, lại không nói được lời nào.

Kẻ thất bại, không có quyền nói, khoa trương ra vẻ, chỉ là tự chuốc lấy nỗi nhục.

Lặng lẽ, đi qua trước mặt Hàn Ấu Lăng, đi ra ngoài cửa.

Hàn Ấu Làng cầm chén trà trên bàn lên, hất nước trà trong chén lên mặt Lý Thương Giới.

"Ngươi mới tới Tô Hàng vài ngày, đã muốn làm chủ nhân thành phố này rồi? Đấu với ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách".

Người Lý Thương Giới cứng đờ, cuối cùng vẫn im lặng đi ra, không nói gì.

Diệp Thu vỗ vai Hàn Ấu Lăng, rất hài lòng với cách giải quyết của hắn.

Nguy hiểm, nên dìm chết từ khi còn trong nôi.