" Đây là đồ ta và Bảo Nhi mang theo. Chia cho ngươi một ít. Buổi trưa ngươi chưa ăn cái gì, ta vốn để phần cho ngươi một phần cơm. Thế nhưng lại sợ nó không được nóng. Ngươi trước hết ăn một đố chín đi." Đường Quả vừa cười vừa nói.
Quả thật Diệp Thu cũng cảm thấy đói bụng. Kỳ quái liếc nhìn Đường Quả, ngồi ở trên giường bắt đầu ăn như hùm như hổ, sau một lúc. Liền giải quyết hơn phân nửa túi lớn đồ ăn, Đường Quả nhìn thấy vậy thì âm thầm líu lưỡi, đều nói nam nhân là lợn. Diệp Thu còn ăn nhiều hơn cả lợn.
" Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Lôi huấn luyện viên vì sao dẫn các ngươi đến thao trường?" Sau khi Diệp Thu gói túi và thu dọn rác rưởi xong, lên tiếng hỏi.
Đường Dật liền đem chuyện phát sinh ở căn tin nói lại với Diệp Thu một lần. Giờ hắn mới biết, thì ra Tạ Chí Viễn có cừu oán với Dương Nhạc. Mà mình chì vì có chút gần gũi với Dương Nhạc. Cho nên mới trở thành cá nằm trong chậu. Hắn thực sự coi mình là quả hồng nhũn. Muốn bóp là bóp sao?
Diệp Thu không thích bị chịu thiệt như vậy trong lòng suy nghĩ lúc nào đó tìm một cơ hội trả lại, lão già bình thường vẫn dạy hắn, cơm có thể ăn nhiều. Rượu có thể uống nhiều. Nhưng tức giận nhất định không thể chịu, ai dám đánh vào mặt ngươi, ngươi liền hủy dung hắn.
" Kết quả xử lý thế nào? Bọn Dương Nhạc bị xử phạt hay không?" Diệp Thu lo lắng hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Ngươi đột nhiên té xỉu. Mọi người hoảng loạn thành một đám. Lôi huấn luyện viên bảo người đưa ngươi đến ký túc xá. Sau đó nói với mọi người chuyện này coi như xong. Sau này còn tái phạm thì tuyệt đối không tha." Câu trả lời của Đường Quả khiến Diệp Thu rất thỏa mãn, lúc đó hắn cố ý té xỉu cũng chính là vì để bọn Dương Nhạc không ai bị nghiêm phạt.
" Chiều nay ngươi không đi quân huấn sao?" Diệp Thu hỏi.
" Không đi, Lôi huấn luyện viên bảo ta ở lại bên cạnh chăm sóc cho ngươi... ta vốn không muốn. Nhưng mấy người huấn luyện viên thỉnh cầu đến mấy lần, ta mới phải ở lại." Đường Dật chột dạ tránh khỏi ánh mắt của Diệp Thu nói.
Ăn no sinh lòng dâm dục, Diệp Thu sửa đủ cơm no, nằm ở trên giường một lát, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Đường Quả nói: " Buổi chiều chúng ta không phải đi quân huấn, ngươi muốn làm gì?"
" Chuyện lần trước ngươi cũng biết mà, đang trị liệu bị người ta cắt đứt đương nhiên là không có hiệu quả, hơn nữa. Ta không phải là loại người như ngươi nghĩ."
" Ngươi chính là loại người như ta nghĩ."
" Phương pháp khơi thông tĩnh mạch có rất nhiều loại. Phương pháp ngắn gọn và có hiệu quả nhất đương nhiên là châm cứu, mà nếu như dưới tình huống là không có ngân châm. Còn có một loại phương pháp khác, chính là dùng tay vuốt ve để điều chỉnh lại kinh mạch. Thúc đẩy máu và tinh dạ lưu thông, thúc đẩy hoóc-môn ở gan và lá lách nhất định phải cung cấp cho bộ ngực." Diệp Thu kiên trì giải thích. Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì làm, có thể tìm một món đồ chơi thử tay nghề một chút, thực ra cũng rất tốt.
Đường Quả nghe Diệp Thu giải thích xong sắc mặt đột nhiên thay đổi. Nắm lấy cây lau nhà ở cửa đánh Diệp Thu. Lớn tiếng mắng: " Ngươi là đồ sắc lang. Còn nói không phải loại người như vậy, nếu như lấy tay cũng có thể giúp ta khơi thông kinh mạch. Vì sao lúc trước lại dùng châm, còn gạt ta cởi quần áo.
Diệp Thu nhìn thấy Đường Quả đã bình tĩnh lại. Lại chạy đến bên giường nằm xuống. Ngẩng mặt nhìn sắc mặt đang thay đổi của Đường Quả nói: " Hiệu quả của châm cứu là tốt nhất, hơn nữa ngươi sẽ không có cảm giác đau đớn, nếu như là dùng tay. Thời gian sẽ tương đối dài, nhưng lại sẽ có chút đau nhức, quên đi. Ta cũng chỉ là cảm thấy buồn chán. Cho nên mới nghĩ giúp ngươi làm cái này. Ngươi đã không có hứng thú, ta sẽ ngủ một chút vậy."
Diệp Thu nói xong. Ngả đầu ngủ thật.
Đường Quả ở trong phòng đi tới đi lui trong lòng do dự không thôi. Trong khu ký túc xá một bóng người cũng không có. Bên ngoài ngược lại có trận trận tiếng hô rung trời truyền đến.