Tuy không phải là lần đầu tiên làm, nhưng biểu tượng nam tính kia của Cố Thành An thực sự rất đáng tự hào, mỗi lần ngay thời điểm tiến vào đều sẽ khiến cho Tần Úc cảm giác đau đến tột cùng.
Nhưng lần này kỳ phát tình kéo dài, vừa đúng lúc lại giúp y giảm bớt ít nhiều loại cảm giác thống khổ này, thậm chí cỏn coi sự dằn vặt này trở thành khoái cảm.
Tần Úc ngồi trên người Cố Thành An, tư thế này làm cho Cố Thành An tiến vào càng sâu hơn một chút, giống như đem cả người y đều xỏ xuyên qua.
Cố Thành An một tay vịn chặt chiếc eo mảnh khảnh thon gầy của Tần Úc, bàn tay cỏn lại cũng không hể rảnh rỗi mà lại đang dùng lực xoa nắn bờ mông cong vểnh tròn đầy, khiến mặt trên mông lưu lại từng dấu tay hồng hồng.
Hai tay của hắn đã cầm súng trong một khoảng thời gian rất dài nên các đốt ngón tay đều thô ráp, khi vuốt ve lên da của Tần Úc, những đốt chai sần kia lại càng làm tăng cảm xúc mãnh liệt.
Tần Úc cảm thấy bản thân sắp bị hắn bức điên rồi, y cố tình hướng về phía trước nhằm né tránh, nhưng mỗi lần đều bị Cố Thành An dùng sức đè mạnh xuống.
Bàn tay của Cố Thành An không thành thật, hắn sờ sờ bụng dưới của Tần Úc, tiến vào bên tai y thì thầm: “Anh nhìn xem một chút, nơi này là tôi đang…”
Chưa kịp để hắn nói hết câu, Tần Úc liền biết hắn lại muốn nói lời hạ lưu, thế là dùng tay che miệng của hắn lại.
Dù là như vậy, Cố Thành An cũng không có ý định buông tha y, ngược lại, hắn dùng đầu lưỡi liếm láp lòng bàn tay của Tần Úc, đầu lưỡi xẹt qua lòng bàn tay non mịn, bị nước bọt ấm áp thấm ướt, làm cho lòng bàn tay vừa ướt lại ngứa.
Tần Úc hốt hoảng đem bàn tay giấu ra sau lưng, nhưng Cố Thành An nào chịu bỏ qua cho y dễ dàng như vậy?
Cố Thành An lần mò ra phía sau nắm lấy bàn tay ướt sũng kia, lúc này Tần Úc còn ngây thơ nghĩ cứ như vậy là được rồi đi.
Ai ngờ Cố Thành An lại cùng mười ngón tay thon dài của y đan xen vào nhau nắm chặt cùng một chỗ.
Loại động tác này mang theo ý tứ mười phần thân mật làm Tần Úc bất giác thật ngượng ngùng.
Vì động tình, nên thân thể của Tần Úc rất nóng cũng như ra rất nhiều mồ hôi, hương hoa mang theo tinh tức tố tản ra hòa cùng mồ hôi, càng làm cho toàn bộ căn phòng đều tràn ngập hương thơm.
Hương thơm của sự quyến rũ cùng ngây thơ này thật giống như bản chất của Tần Úc.
Trước kia, Cố Thành An cũng không thích hoa cùng cây cỏ, luôn cảm thấy phiền phức, hoa quá diễm lệ thì hình thức lại quá ỏng ẹo, hoa đơn sắc thì nhìn lại quá mức vô vị.
Bất quá, đóa hoa Tần Úc này, bề ngoài rõ ràng là thật ngây thơ, nhưng bên trong lại tản mát ra hương vị quyến rũ câu dẫn người phạm tội .
Chân của Tần Úc đang quấn quanh hai bên hông Cố Thành An, hắn một tay nắm chặt cổ chân của Tần Úc, lại phát hiện mắt cá chân của ai kia đã trắng nõn lại còn mảnh khảnh, giống như chỉ cần dùng sức nắm sẽ gãy mất.
Cố Thành An đột nhiên nghĩ, nếu trên cổ chân này đeo thêm một vật gì đó, chắc là sẽ không tệ đâu.
Thế là hắn vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy vừa ôm Tần Úc đi đến phòng khách, mỗi bước đi thì càng tiến vào sâu hơn một chút.
Tay Tần Úc cào ra từng đạo vết tích trên lưng Cố Thành An, mặc dù Cố Thành An có chút đau, nhưng lại không thèm để ý.
Mỗi lần Cố Thành An cảm thấy đầu ngón tay của Tần Úc phía sau lưng hắn bấm sâu một chút, ngược lại sẽ dùng sức thúc đẩy một hồi.
Cả người của Tần Úc tê dại, không còn khí lực, chỉ có thể ôm chặt thân thể đầy nam tính của Cố Thành An, để ngăn mình rơi xuống.
Cố Thành An vỗ vỗ bờ mông tròn của y, “Không cần lo lắng, tôi ôm anh mà…”
Chính là, Tần Úc lại cảm thấy người không đáng tin nhất chính là người đang ở trước mặt y đây, nên cũng không thèm để ý tới hắn.
Đối với Cố Thành An, việc y tin hay không tin cũng không quan trọng, ngược lại càng mừng rỡ nhìn y đang cố dính sát trên người mình.
Cố Thành An vừa đi vừa thúc vào càng sâu, đi thẳng đến tới cửa, hắn một tay ôm Tần Úc đem y dựa lưng vào tường, một tay dỡ xuống dây xích trắng bạc phối trên quân trang.
Tần Úc hoàn toàn không hiểu rõ hắn muốn làm cái gì, chỉ hy vọng tên gia hỏa này đừng làm chuyện gì quá mức kỳ quái.
Cố Thành An cầm phối sức rối lại ôm y trở về phòng ngủ, lần này hắn để Tần Úc nằm trên giường, còn Cố Thành An thì nằm đè trên người của Tần Úc.
Cảm giác thân cận quá mức rõ ràng này làm cho Tần Úc khó có thể chịu đựng.
“Cậu, cậu đừng đùa…”
Cố Thành An cười lắc đầu, đem dây xích kia quơ quơ trước mắt y, tiếp theo là cột vào trên mắt cá chân của Tần Úc.
Làm xong, Cố Thành An giơ bắp chân của Tần Úc lên, hôn một chút lên mu bàn chân của y, “Anh nhìn xem, đẹp đúng không…”
Dây xích trắng bạc trên da thịt trắng nõn phát ra ánh sáng rực rỡ, bình thường là phục sức gắn trên quân trang trang nghiêm nhất. Bây giờ lại dưới loại trường hợp này hoàn toàn phát huy ra tác dụng khác.
Tần Úc thỉnh thoảng khó nhịn giãy dụa một cái, sẽ làm cho dây xích phát ra thanh âm thanh thúy, thanh âm này truyền đến lỗ tai của người khác, càng làm tăng thêm cảm giác xấu hổ bội phần.
Giống như Tần Úc chính là sủng vật của Cố Thành An, thậm chí là một chú chó đang phát tình, bị hắn trói buộc, bị hắn cầm tù, y chân chính trở thành vật sở hữu của Cố Thành An.
Tần Úc kỳ thật rất muốn nói, đẹp con mẹ nhà ngươi, đồ biến thái.
Nhưng y cũng hiểu được đạo lý “Ngươi là dao thớt ta là thịt cá”, y cố nén cảm giác có dị vật bên trong thân thể, ngoan ngoãn nghẹn ngào cầu xin Cố Thành An.
“Đừng mà, van xin cậu, lấy xuống đi…”
Kỳ thật đầu dây xích kia cũng không có khóa trụ cả người của Tần Úc, cũng không có làm cho y không thể động đậy, chỉ là một cái trang sức nho nhỏ mà thôi.
Nhưng trong cảm nhận của hai người bọn họ, dây xích này có ý nghĩa khác nhau.
Thân thể Tần Úc bị gập đôi lại, hai tay của y thì ôm chân, bắp chân thì bị Cố Thành An nắm trong tay, mắt cá chân thì ở trạng thái hờ hững trên không, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang.
Tiếng rên rỉ của Tần Úc cùng với âm thanh va chạm của kim loại khiến Tần Úc hận không thể che lỗ tai lại, y không thể tin được bản thân có thể phát ra loại âm thanh này.
Cố Thành An lại yêu chết bộ dáng này của y, lớp vỏ ngụy trang nghiêm túc ổn trọng bên ngoài của Tần Úc bị chính tay hắn lột ra từng lớp, y ở trước mặt hắn thật giống một đứa trẻ trần trụi vừa mới chào đời.
Những trải nghiệm mà Tần Úc đã trải qua với Cố Thành An đều là mới mẻ và xa lạ. Y cực sợ loại mới mẻ này, cũng cực sợ loại lạ lẫm này, điều này có nghĩa là mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng vượt ngoài tầm kiểm soát của y.
Tần Úc nhắm chặt mắt lại, ở phía dưới thân thể lại kịch liệt va chạm, liên tục bị đẩy về phía trước.
Cố Thành An sợ đầu của y bị đụng trúng, nên tại đầu giường đặt thêm một cái gối đầu.
Hắn ngược lại đối với loại chuyện nhỏ nhặt này thì ôn nhu cực kỳ, cùng so với động tác của hắn ở giường hoàn toàn khác nhau.
Tần Úc mở miệng lớn dùng sức hít thở, bị hắn làm đến nước bọt ngay tại khóe miệng đều chảy xuống, ngay cả đầu lưỡi đều lộ ra ngoài.
Một dáng vẻ hoàn toàn hư hỏng.
Cố Thành An nhìn thấy bộ dạng này của Tần Úc, híp mắt lại, tiến nhập càng sâu hơn một chút.
Tần Úc không ngờ tới hắn còn có thể dùng sức thâm nhập hơn nữa, y kém chút nữa là thét lên, miệng lại bị Cố Thành An chặn lại.
Cố Thành An cùng y môi lưỡi quấn quýt, giống như một đôi tình nhân thân mật khắng khít, không hề giống cặp phu phu mới tháng trước vừa bị ép kết hôn.
Hết thảy đều được giải quyết bằng nụ hôn của Cố Thành An.
Nước bọt của Alpha chứa đầy tinh tức tố, đối với một Omega đã bị đánh dấu mà nói có tác dụng trấn an rất tốt, không chỉ trấn an thân thể mà còn mang lại trong lòng cảm giác an ủi tốt đẹp.
Nhưng Tần Úc cùng Cố Thành An đều đem những kiến thức căn bản này quên sạch, chỉ biết đối phương là đối tượng thật phù hợp với mình.
Chờ sau khi Cố Thành An phóng thích hoàn toàn trong thân thể của Tần Úc, lúc này khoang sinh sản của Tần Úc được lấp đầy một luồng chất lỏng, cho dù lại trải nghiệm lần nữa, y vẫn cảm thấy đây là khoái cảm làm cho con người ta mê say nhất.
Đây cũng là cảm giác mà chỉ có Cố Thành An mới cho Tần Úc cảm nhận được, nó là loại khoái cảm cực lạc đánh sâu vào trong đại não cùng thân thể, là một loại cảm giác mà y chưa từng trải nghiệm qua.
Vì để duy trì nòi giống cho hậu thế, thân thể Omega sẽ tự động khóa chất lỏng này lại, mà khí quan của Alpha sẽ tạo thành kết, đem “con cháu” của mình lưu lại trong thân thể của người yêu.
Tại thời điểm Cố Thành An lui ra ngoài, Tần Úc mệt mỏi hỏi: “…Cậu có phải lại không mang bao không?”
Cố Thành An a một tiếng, có điểm chột dạ, “Ầy…Quên rồi.”