Cố Thành An sửng sờ trước lời nói của y, cả người đều ngây ngẩn, bởi vì mỗi câu mỗi chữ của Tần Úc nói đều là sự thật, không một lời giả dối.
Đồng thời, bởi vì hắn không phải chấp hành nhiệm vụ của quốc gia mà là tham gia hành động bí mật, cho nên không thể nào công khai ra bên ngoài.
Dù cho lui một vạn bước*, liền tra ra được hắn tham gia trận hành động cứu viện này, nhưng cũng không thể nào đem từng lời hắn nói với con tin tường thuật lại rõ ràng như vậy, không sót một chữ.
(*)thể hiện sự khiêm tốn, bình tĩnh đánh giá lại vấn đề mà mình khăng khăng cho là đúng.
Trừ phi, Tần Úc chính là con tin mà hắn đã từng cứu.
Nhưng con tin Tần Úc của năm đó khuôn mặt bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, đem so với Tần Úc của bây giờ hoàn toàn khác biệt.
Tần Úc người trước mặt hắn đây dáng người cao sang tuấn tú không ai sánh kịp, vô luận là dáng người hay khí chất đều thuộc hàng Omega ưu tú, thế nào mà lại là con tin năm đó bị bắt cóc?
Cố Thành An không thể tin được hỏi: “Người kia thế nào mà lại là anh?”
Tần Úc cầm chặt cái cúc áo kia, để cho mình bình tĩnh lại đôi chút, y từ từ kể lại chuyện năm đó.
“Năm đó, tôi đối với chính bản thân mình cực độ chán ghét, muốn tự sát, liền đi đến một vùng nông thôn xa xôi để kết thúc cuộc đời. Thế nhưng không nghĩ tới, một đêm nghỉ trọ liền mất đi ý thức, thời điểm tỉnh lại là ở cùng một đám Omega bị bắt giam trong một cái thùng chứa hàng cực lớn. Mỗi ngày đều có Omega bị bắt mang đi, không có tin tức gì, cứ như vậy kéo dài hơn nửa tháng…”
“Trong nửa tháng này, ngược lại không có nhóm người nào ngược đãi tôi, đồ ăn vẫn ngày ba bữa như thường lệ, chỉ là không được phép rời đi cái thùng hàng kia, nếu muốn giải quyết nhu cầu cá nhân thì trên đầu sẽ bị bịt kín túi vải đen, sau đó bị người mang ra bên ngoài.”
“Tôi nghĩ đến, cứ như vậy chết cũng tốt, không cần mình động thủ.”
“Thế nhưng bị giam cầm kiểu này so với cái chết còn thảm hơn, hoàn toàn sống không giống người, giống một cái súc sinh…”
“Omega từ nhỏ không có được huấn luyện tự bảo vệ bản thân, yếu đuối nhát gan vô cùng, dù cho sống được cũng mất đi tôn nghiêm của con người, nhưng lại không dám phản kháng. Thế nhưng tôi không giống như vậy, thời điểm lúc tôi còn bé, liền mất đi phụ thân Omega, Tần Như Hải cũng không quan tâm chăm sóc anh em tôi, coi như tôi lớn lên cùng một chỗ với các Alpha khác. Lại thêm tính tình của tôi, chắc cậu cũng biết a?”
Nói đến đây Tần Úc ngược lại cười cười.
“Cậu cảm thấy tôi của hiện tại có tính khí kém a? Đó là bởi vì cậu không biết tôi của trước kia, tôi của trước kia tính khí còn tệ hơn ha ha ha.”
Cố Thành An biết y đang cười rất miễn cưỡng, nhưng hắn cũng không biết an ủi y như thế nào, thế là đành nhẹ nhàng sờ lên đầu của y.
Lần hành động cứu viện đó, hắn tham gia là một án buôn bán người trái phép mang tầm cỡ quốc tế, bọn chúng lừa bán một số lượng lớn Omega, với giá cả khác nhau.
Omega có gen phẩm chất cao quý thì đem làm đồ chơi cho các chính khách quan lớn. Omega có gen tướng mạo phổ thông liền thảm hại hơn một chút, chỉ có thể biến thành công cụ đẻ mướn.
Bên trong cái thùng hàng lớn kia, đều là các Omega bị bọn buôn người hãm hại hoặc lừa gạt nhốt chung một chỗ, có thiếu niên thôn quê gia cảnh bình thường chưa hiểu sự đời, cũng có những đứa bé thuộc gia đình trung lưu, càng cao hơn nữa là phần tử trí thức cao cấp như Tần Úc.
Đủ mọi tầng lớp, không có may mắn thoát khỏi.
Sở dĩ Tần Úc có thể kiên trì hơn nửa tháng, không ai động đến y là bởi vì y thuộc phẩm chất gen cao cấp, bằng không y cũng thoát khỏi số phận bị đem đi.
Nhưng không ai nghĩ đến, Tần Úc lúc đầu ngoan ngoãn nhất lại là thủ lĩnh cầm đầu nhóm phản kháng.
Y từng bước đàm phán, lên kế hoạch, cuối cùng thuyết phục được tất cả các Omega còn lại.
Dù sao thì lưu lại cũng chết, liều mạng cũng chết, vậy ít nhất cũng phải giữ tôn nghiêm cho bản thân.
Thậm chí Tần Úc thay đổi suy nghĩ không muốn chết như vậy, y cảm thấy dù cho phải chết thì cũng phải chính mình tự kết thúc mình, cũng không được để cho đám khốn khiếp này khinh thường.
Kế hoạch là, bọn hắn thừa dịp đêm đó lúc canh gác lõng lẻo liền xông ra khỏi thùng hàng, thì liền gặp phải Cố Thành An dẫn đầu đoàn người đến đây nghĩ cách cứu viện.
“Tôi ngược lại không nghĩ ra người thủ lĩnh dẫn đầu kia lại là anh…”
Tần Úc nhướng chân mày, “Nếu có thể nhận ra mới là kỳ tích, hơn nửa tháng không tắm gội, người dơ bẩn, tóc tai bù xù…Mà lại khi đó, tôi bị thương nặng như vậy, trên mặt đều là bùn và vết máu…Không ra hình người a….”
Vừa nói y vừa khoa tay múa chân một chút, “Bất quá cậu cũng thay đổi thật nhiều a, tôi cũng không nhận ra được…”
Cố Thành An ho nhẹ hai tiếng nhằm che dấu xấu hổ, “Khi đó tôi mới 18 tuổi…Lần thứ nhất chấp hành nhiệm vụ này…Huống chi trên mặt tôi đều thoa thuốc màu nhằm ngụy trang.”
Tần Úc gật gật đầu, “Đúng thế…Bất quá cậu so với bảy năm trước, ngược lại cao lớn hơn rất nhiều…Lúc ấy cậu chỉ cao bằng tôi à? Tuy vóc dáng không cao, nhưng khí lực rất lớn a….Về sau lúc tôi bị thương, cậu còn ôm tôi nữa?”
Đối với chuyện năm đó, Cố Thành An đương nhiên nhớ rõ, thậm chí có thể nhớ rõ từng chi tiết một.
Tần Úc vì cứu một đứa bé, bản thân bị bọn buôn người bắt lấy.
Cố Thành An là lần đầu chấp hành nhiệm vụ, vừa gan dạ vừa liều lĩnh đuổi theo bọn buôn người. Hắn uy hiếp bọn chúng, một chút cũng không chịu thua, trực tiếp đem địch thủ đánh cho bể đầu.
Hai người bị lạc ở trong núi rừng sâu, Tần Úc lại bị thương, ban đêm đường núi khó đi, bọn hắn quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi.
Tần Úc mất máu quá nhiều khiến cho thân nhiệt giảm xuống, Cố Thành An liền đem quần áo của mình phủ lên người y.
Cho tới bây giờ, Cố Thành An đều nhớ tới lúc ấy hai người đã nói với nhau cái gì.
“Nếu như chúng ta thoát không được, cậu liền tự mình trốn đi, anh bạn nhỏ…”
Cố Thành An nhíu nhíu mày, “Gọi ai là anh bạn nhỏ thế? Anh còn không phải dựa vào anh bạn nhỏ này cứu à?”
Bờ môi của Tần Úc đều trắng bệch, gắt gao ôm chặt lấy mình, run rẩy cười nói: “Đúng ha, hoàn toàn chính xác, mất mặt quá, bất quá tôi là loại người cho dù chết cũng không ai quan tâm, cũng không ai nhớ nhung. Cậu biết tại sao không?”
Cố Thành An nhìn thanh niên bẩn thỉu trước mặt, ngược lại có thể lý giải đôi chút, tướng mạo như vậy thật đúng là không ai thích.
Hắn không đành lòng mà hỏi: “Vì cái gì vậy?”
Tần Úc ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cười khổ nói: “Bởi vì cuộc sống của tôi thật quá ghê tởm…Ghê tởm muốn chết…”
Cố Thành An lúc đầu còn nghĩ y đang nói bản thân mình hiện tại vừa dơ vừa bẩn, nhưng khi nhìn thấy y thần sắc khổ sở, mới ý thức được việc y chán ghét bản thân thật xuất phát từ nội tâm, chán ghét sự tồn tại của bản thân, chán ghét cuộc sống của bản thân.
“Thế nhưng, vô luận là ai, cũng không có quyền quyết định sinh mạng của anh, có thể quyết định sinh mạng của anh, chỉ có chính anh mà thôi. Việc đó là phụ thuộc vào bản thân anh, muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa hay một cuộc sống đen tối. Điều đó không phải sao?”
Nhìn thấy một thanh niên tuổi đời còn nhỏ hơn mình đang giáo huấn mình, thật sự là thú vị.
Tần Úc nhìn thấy người bên cạnh còn rắn chắc hơn thân cây, thế là mơ hồ mất ý thức dựa đầu qua, trên đùi của y, mặc dù vết thương được băng bó đơn giản, nhưng lại không có cách nào giảm nhiệt độ thân thể, chỉ sợ là lúc này đã bắt đầu phát sốt.
Tần Úc chỉ cảm thấy lạnh như chưa từng bao giờ lạnh qua như thế.
Y nhìn anh bạn nhỏ bên cạnh một chút, đưa tay kéo góc áo của hắn hỏi, “Cậu có lạnh không?”
Cố Thành An nhìn thấy cái trán của y đổ nhiều mồ hôi, đưa tay lên thăm dò , “Anh phát sốt rồi!”
Tần Úc run rẩy thân thể lắc đầu, “Không biết nữa…Có thể là vậy …”
Cố Thành An không ngần ngại chút nào đem y ôm vào trong ngực, “Đừng chết, anh đừng có chết nha, anh nếu chết rồi, tôi sẽ mang tội đó!”.
Tần Úc bị chọc cười, môi miệng run run, khóe miệng nhếch lên một đường cong mờ, “Vậy coi như là cậu xui xẻo đi…”
Đêm hôm đó, Cố Thành An nghĩ hết tất cả các biện pháp để sưởi ấm cho y, cuối cùng chỉ có thể đem quần áo của hai người đều cởi ra, đụng chạm da thịt, ôm dính lấy nhau.
Cố Thành An đương nhiên không tình nguyện, thế nhưng hắn không thể để người này chết được, hắn đem tội phạm đánh chết, hiện tại nếu con tin chết luôn rồi, vậy thì còn ai đứng ra làm chứng cho hắn đây.
Đêm hôm đó, Cố Thành An cũng không dám ngủ, thỉnh thoảng đem ngón tay đặt lên cổ tay của Tần Úc đo mạch đập, bảo đảm là Tần Úc vẫn còn sống.
Có lẽ trong nội tâm của Tần Úc vẫn là không muốn chết, có lẽ là ông trời phù hộ y. Tóm lại, qua ngày thứ hai, Tần Úc quả thật tỉnh lại, ngay cả cơn sốt cao đêm qua cũng giảm bớt nhiều.
Tần Úc nhìn quầng mắt thâm đen của anh bạn nhỏ, trong lòng có cảm giác áy náy.
Y nói khẽ: “Cậu cần gì phải làm vậy chứ? Vì loại người như tôi, không đáng…”
Cố Thành An căn bản không có ngủ, hắn nghe thấy được những lời nói đó của Tần Úc.
Hắn mở miệng nói với Tần Úc: “Không được chán ghét bản thân mình, anh nhất định sẽ gặp được người so với chính bản thân anh còn yêu anh nhiều hơn, anh muốn đem chính bản thân mình trói buộc với người kia.”
Cố Thành An mắt vẫn nhắm như cũ không có nhìn Tần Úc, nhưng giọng điệu của hắn lại hết sức nghiêm túc.
Bây giờ nghĩ lại, Cố Thành An không chỉ một đêm đó cứu tính mạng của y.
Từ đó về sau, mỗi ngày, mỗi giờ, Tần Úc đều chuộc lỗi cho suy nghĩ chán ghét bản thân mình lúc đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước thì ngươi ngại người ta vừa bẩn vừa xấu, hiện tại thì bò tới trên giường người ta..(nghĩ thông suốt).