Cận Thủy Lâu Đài Tiên Đắc Nhật Abo

Chương 49: Không yêu



Mặc cho tiếng kêu gào của Tần Như Hải vang lên trong phòng, nhưng Cố Kiêu hoàn toàn không để ý tới gã, chào hỏi vài người đi tới, rồi trực tiếp trói gã đi.

Ngồi trong xe của Cố Thành An, Úc Ninh thấy bóng dáng gã chật vật, lặng lẽ gục đầu xuống thở dài.

Sau khi Cố Thành An xử lý hiện trường, hắn lên xe cùng với Cố Kiêu, những người khác đi xe khác.

Cố Thành An lái xe, Cố Kiêu đi cùng Úc Ninh ngồi ở phía sau.

Cố Kiêu nắm tay Úc Ninh an ủi: "Anh Ninh, anh đừng khó chịu quá, đây là điều hắn đáng được hưởng."

Úc Ninh gật đầu, "Anh biết, anh không nên thương hại hắn, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì hắn đã làm với anh. Chỉ là anh đang nghĩ, chúng ta thật sự là một đoạn nghiệt duyên..."

Cố Kiêu trong một lúc đã không nói nên lời, Úc Ninh nói đúng.

Mặc dù đối với anh ta dường như Tần Như Hải vô cùng tội lỗi, nhưng gã yêu say đắm Úc Ninh không bao giờ là giả.

Lúc họ vẫn còn ở trong doanh trại quân đội, Tần Như Hải đều chọn một bó hoa lớn và bí mật đặt nó vào văn phòng của Úc Ninh.

Trong chiến tranh, vật tư khan hiếm, nhiều người lính chỉ đủ ăn, quân y cũng chẳng được bao nhiêu.

Nhưng Tần Như Hải sợ Úc Ninh sẽ đói, vì vậy gã sẽ để dành khẩu phần ăn của mình đưa cho Úc Ninh.

Ngay cả khi “quả bom lớn” ập đến, mọi người đều chạy trốn, nhưng Tần Như Hải lại đi ngược dòng người trở lại tìm kiếm Úc Ninh, nên lỗ tai còn bị mảnh bom gim trúng.

Nhưng tiếc thay, tình yêu không bao giờ được đáp trả.

Theo quan điểm của Úc Ninh, những gì gã đã làm chỉ là rắc rối.

Cho dù Úc Ninh từ chối bao nhiêu lần, Tần Như Hải vẫn chưa từng lùi bước.

Nhưng chỉ có gã là động lòng, Úc Ninh chưa từng một lần động tâm.

Cuối cùng phần mê luyến này không còn là tình yêu đơn thuần nữa mà dần dần phát triển thành ham muốn độc chiếm đến hoang tưởng.

Có ai ngờ rằng, đoạn nghiệt duyên này lại gây hại cho nhiều người đến vậy.

Một chiếc xe khác trực tiếp đưa Tần Như Hải trở về doanh trại, trong khi Cố Thành An lái xe về nhà của hắn và Tần Úc.

Úc Ninh tò mò nhìn đồ trang trí trong xe, rụt rè hỏi Cố Kiêu: "Xe bây giờ thay đổi nhiều rồi sao?"

Khi Cố Kiêu nghe anh nói điều này, ông cảm thấy buồn và đau khổ, ông mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, ngay cả người máy cũng tốt hơn nhiều so với hồi của chúng ta. Khi đến thời điểm, em sẽ dạy anh cách sử dụng ..."

Úc Ninh thành thật gật đầu, anh tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài.

Anh ngập ngừng hỏi: "Có thể kéo kính xe xuống không?"

Cố Thành An lập tức hạ cửa kính xe xuống, Úc Ninh nhìn chiếc xe đang bay tự do trên bầu trời, kinh ngạc quay lại nhìn Cố Kiêu.

"Bây giờ xe có thể bay lên trời?"

Cố Kiêu theo ánh nhìn của anh ta nhìn ra ngoài, "Đúng vậy, tùy theo chức năng, một số chiếc xe sẽ đi trên không trung, để giảm bớt gánh nặng kẹt xe."

Úc Ninh cười, “Hồi nhỏ viết luận, anh vẫn nghĩ sau này ô tô có thể bay lên trời, nhưng không ngờ nó đã thành hiện thực.

Cố Kiêu cũng cười, Úc Ninh lớn hơn ông ba tuổi, nhưng ông vẫn ấn tượng sâu sắc rằng anh ấy giống một đứa trẻ hơn mình.

Hai mươi năm sống trong cảnh bị giam cầm đã cách ly anh ta khỏi thế giới, mọi thứ anh ta nhìn thấy đều mới mẻ.

Xã hội đang thay đổi theo từng ngày, nhưng cuộc đời của Úc Ninh vẫn dừng lại ở 24 năm trước.

Cố Kiêu vỗ vỗ mu bàn tay, "Em cũng không hiểu nhiều cái mới. Không sao. Cùng nhau học đi. Dù sao còn có bọn nhỏ..."

Cố Thành An gật đầu nói: "Đúng vậy, chú Ninh, Tần Úc biết rất rõ những chuyện này, sau này sẽ có thời gian, từ từ chỉ..."

Úc Ninh khi nghe hắn nhắc đến con trai mình thì có chút chột dạ, lo lắng siết chặt tay xoa xoa.

Anh quay đầu lại và tiếp tục xác nhận với Cố Kiêu, "Kiêu Kiêu, anh trông vẫn ổn chứ? Anh muốn sửa soạng lại mốt chút trước khi gặp lại nó ..."

Cố Kiêu nói: "Đúng, đúng, là em sơ suất, Tiểu An, quay đầu về nhà của ta."

Cố Thành An im lặng một lúc, "Ba, ba lẻn ra ngoài, chúng ta làm thế nào đi cửa trước đây? Hay là về nhà bọn con trước đi, thầy Tần lúc này không có ở nhà. Chú Ninh có thể tắm rửa thay quần áo chờ em ấy trở về, như vậy được chứ? "

Cố Kiêu nhìn Úc Ninh để hỏi ý kiến của anh ấy, sau khi suy nghĩ gì đó Úc Ninh gật đầu.

"Nhưng anh không cần đi tắm để thay quần áo đâu. Sáng nay anh mới giặt, quần áo còn mới."

Sau đó Cố Kiêu xem kỹ quần áo của anh ấy, sờ vào vải và nhìn chút hình thêu, thậm chí nó còn là của một thương hiệu lớn.

Nhìn thấy điều này, trong lòng ông cảm thấy hơi phức tạp, suy nghĩ của Tần Như Hải thật sự rất khó hiểu đối với người bình thường, đều cho Úc Ninh những gì tốt nhất, nhưng điều mà anh ấy muốn nhất là sự tự do lại không cho.

Điều này hoàn toàn giống với cách thức theo đuổi Úc Ninh khi đó của gã, bất quá chỉ thấy cảm động cho bản thân thôi.

"Anh muốn cắt tóc, thấy nó cũng hơi dài quá..."

Úc Ninh quanh năm bị giam trong tầng hầm, làm sao có thể đến tiệm cắt tóc, khẳng định là Tần Như Hải cắt tóc cho anh.

Cố Kiêu nghĩ rằng điều này là không dễ dàng để giải quyết?

Ông nói thẳng: "Cái này không có vấn đề gì, hiện tại người máy ở nhà có chức năng cắt tóc, có thể giải quyết tại nhà."

Úc NInh trợn tròn mắt, "Oa, bây giờ người máy làm việc nhà quá lợi hại, anh nhớ khi còn bé đơn giản chỉ là có thể quét dọn...

Cố Kiêu đã kể cho anh nghe một cách ngắn gọn về những thay đổi hiện tại, điều này đã làm anh rất ngạc nhiên.

Nhưng anh cũng biết một số chuyện, nhưng lại không biết nhiều đến như vậy.

Cố Kiêu cảm thấy hơi lạ khi nghe một số ý kiến của anh ấy.

"Làm thế nào anh biết điều này?"

Nụ cười của Úc Ninh có chút chua xót, "Hắn ta sẽ cho anh xem một số tạp chí và báo, nhưng cũng là do hắn ta chọn. Tuy rằng đó là những tin tức không quan trọng, nhưng vẫn tốt hơn là để anh ngồi chán."

Cố Kiêu nghĩ đến những cuốn sách nằm ngổn ngang trên sàn nhà dưới tầng hầm, hình như Tần Như Hải đã cho anh xem một số cuốn sách.

Cố NInh có ít sở thích, anh ấy thích yên tĩnh, thích chơi piano, đọc sách và chăm sóc hoa cỏ.

Tầng hầm không có ánh sáng mặt trời, cũng không có cây cỏ, nhưng có một cây đàn piano cực tốt và nhiều cuốn sách khác nhau.

"Anh không cố gắng bào chữa cho hắn, nhưng hắn đã không đối xử thô bạo với anh suốt những năm qua, ngoại trừ việc không trả tự do cho anh."

Cố Kiêu thở dài một tiếng, "Hắn đối với người khác không có nhân tính, nhưng là đối với anh rất hết lòng."

Úc Ninh quay mặt đi, anh nhìn những người đi bộ qua lại bên ngoài cửa kính ô tô, nước mắt chảy dài.

"Nếu chúng ta chưa gặp nhau, thì sẽ tốt hơn."

Cố Kiêu vỗ vỗ bờ vai của anh, "Đừng nghĩ tới nữa, tất cả đều kết thúc."

Úc Ninh lau nước mắt nơi khóe mắt, thành thật gật đầu: "Ừm, anh biết, anh không nghĩ nữa."

Cố Kiêu khá hài lòng với thái độ của Úc Ninh.

Trên thực tế, điều mà Cố Kiêu sợ nhất chính là những năm tháng giam cầm này sẽ khiến anh ta yêu Tần Như Hải, mắc bệnh Stockholm cũng không phải là không thể.

Rốt cuộc ở một nơi không ai biết, hai người đã sống trọn vẹn hai mươi bốn năm, thậm chí còn đắp đá che nắng.

Nếu Úc Ninh ngăn Cố Kiêu lại, vậy coi như không còn cách nào.

Nhưng Úc Ninh không làm như vậy, anh ấy không ngăn cản Cố Kiêu làm mọi thứ.

Cố Kiêu thú nhận: "Thực sự em rất sợ rằng anh sẽ ngăn cản em ..."

Úc Ninh mím môi cười, ánh mắt rất kiên định.

"Không, những đau khổ mà anh phải chịu đựng trong những năm qua không thể bù đắp bằng tình yêu của hắn dành cho anh."

"Từ ngày anh đồng ý với Úc Trà chạy trốn, trong lòng anh không còn chỗ cho hắn nữa."

"Anh đã cho hắn một cơ hội. Sau khi kết hôn, anh đã cho hắn một cơ hội. Anh đã cố gắng để bản thân chấp nhận và yêu hắn."

"Nhưng hắn chưa bao giờ tin anh, thậm chí ... trong những chuyện đó, hắn bắt nạt anh rất nhiều."

"Anh muốn ly hôn, nhưng hắn không đồng ý, anh không thể rời đi, Úc Trà muốn giúp anh mang 2 đứa trẻ rời đi, nhưng hắn đã phát hiện ra."

"Có thể sự việc này hoàn toàn khiến hắn bị kích thích, và sau đó, vụ bắt cóc xảy ra."

"Hắn bắt anh xa cách với hai đứa con hơn 20 năm, hắn để anh sống trong hầm tối hơn 20 năm. Chẳng lẽ hắn nói rằng hắn rất yêu anh sao? Có phải vì hắn đã cho anh ăn cho anh mặc, liền có thể tha thứ hết sao?"

Nói đến về sau, giọng nói của Úc Ninh lớn hơn rất nhiều, trong lòng có chút kích động.

Cố Kiêu lập tức ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng, "Không sao, không sao, không sao, hết rồi."

Lòng ngực Úc Ninh phập phồng dữ dội, như muốn trút bỏ mọi uất ức bao năm qua.

Anh thậm chí còn không có cơ hội tham dự đám tang của cha mình, Tần Úc và Tần Tục không biết trông như thế nào. Những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời anh đều ở dưới tầng hầm đó.

Với anh, căn hầm đó không phải là cái tổ đầy ắp tình yêu thương mà là cái lồng đầy tủi nhục.

Tần Như Hải rốt cuộc có thể khống chế hoàn toàn anh, trên đời này Úc Ninh không có ai, chỉ có gã.

Cho nên chỉ cần Úc Ninh mơ tưởng đến cuộc sống bên ngoài, gã sẽ ở trên giường trừng phạt gấp trăm lần, hắn yêu cầu trong mắt, trong lòng của Úc Ninh chỉ có mình gã.

Tuy gã có thể trói tay chân của Úc Ninh nhưng trong tâm anh hắn vĩnh viễn không giam cầm được.

Trái tim Úc NInh chưa bao giờ thuộc về gã.