Bốn người ngồi vào bàn ăn tối, các món ăn chủ yếu là theo khẩu vị của Tần Úc, cũng có một ít món ăn thanh đạm cho Cố Kiêu và Úc Ninh.
Nhưng Tần Úc cũng không có tâm trạng ăn, ngồi bên cạnh Úc Ninh, nắm tay ba mình, không ngừng gắp đồ ăn cho ba ba.
Y có quá nhiều thứ để hỏi, quá nhiều thứ để nói.
Tần Úc thậm chí còn không thực cảm giác được, không thể tin được đó là sự thật, đành phải tiếp tục nắm chặt tay ba không cho ông rời đi.
Dường như chỉ cần buông tay, Úc Ninh sẽ lại biến mất như hai mươi năm trước.
Một lúc sau, Tần Úc mới nghĩ đến tại sao cha mình và Tần Tục vẫn chưa tới.
Vì vậy, y ngay lập tức muốn gọi cho họ, nhưng Úc Ninh đã ngăn y lại.
"Ba của con biết ta đã trở lại, nhưng là hắn hiện tại phải đi nước ngoài làm gì đó không về được."
Tần Úc có chút bối rối, cha y quanh năm không bao giờ rời nhà, còn giao việc buôn bán cho người khác làm, tại sao lại tình cờ vắng nhà?
Nhưng y cảm thấy rằng ba ba sẽ không bao giờ nói dối mình, vì vậy y đã chấp nhận câu nói này.
"Vậy con sẽ gọi điện thoại cho Tần Tục, để em ấy tới đây ngay."
Đương nhiên Úc Ninh cũng rất nhớ con gái, nhưng anh ta vốn định không nói cho con gái, ngày mai sẽ đến gặp Tần Tục.
Nhưng khi nghe Tần Úc nói lời này, liền nói ngay được đấy.
Điện thoại được kết nối xong, Tần Tục đang trên đường cao tốc trở về thành phố, vừa rồi cô có một vụ án phải đến thành phố lân cận để điều tra.
Nghe nói cô đang lái xe, Tần Úc không dám nói là Úc Ninh còn sống sót.
Y sợ em gái sẽ quá phấn khích và gặp vấn đề khi lái xe trên đường cao tốc, nên y chỉ nói rằng có điều quan trọng cần nói với cô ấy.
Tần Tục hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, nghe được anh trai có chuyện quan trọng muốn nói, trong lòng đoán được rất nhiều khả năng là, cuối cùng ánh mắt chợt lóe, cô ở bên kia điện thoại cao hứng kêu lên, "Anh à, em có phải sắp làm dì hay không? Anh có em bé sao? "
Điện thoại để chế độ loa ngoài, nên tất cả người ở đây đều có thể nghe rõ.
2 vị trưởng bối vẻ mặt ý tứ, muốn cười nhưng không dám cười, vừa uống nước vừa che giấu xấu hổ.
Chỉ có Cố Thành An nhìn thẳng Tần Úc nhướng mày cười.
Cố Thành An nói lớn vào điện thoại: "Không, bọn anh đang làm việc chăm chỉ để khiến em sớm trở thành bà dì."
Mặc dù là lời nói với Tần Tục, nhưng ánh mắt của Cố Thành An vẫn luôn nhìn về phía Tần Úc, ý tứ hàm xúc không rõ.
Mặt Tần Úc đỏ bừng khi bị bọn họ trên chọc, đặc biệt là sự có mặt của hai vị trưởng bối, khiến y muốn tìm một chỗ để chui vào.
Y trừng mắt với Cố Thành An, nhưng y không có lực uy hiếp nào.
Ngược lại, Cố Thành An lại càng làm càn dưới gầm bàn, dùng ngón chân trêu chọc xoa xoa bắp chân của Tần Úc.
Tần Úc đá hắn ra hiệu an phận đi, Cố Thành An biễu môi rút chân lại.
Tần Tục không đoán được chuyện gì đang xảy ra nên đã cúp điện thoại sau khi trêu chọc anh trai mình với Cố Thành An.
Tần Úc đang gắp thức ăn cho Úc Ninh, nhưng y ngược lại chưa ăn gì, Cố Thành An nhìn đau lòng, vì vậy hắn lại tiếp tục gắp đồ ăn vào bát y.
Bát cơm chất thành đống cao, kết quả là không ai ăn, Cố Kiêu có chút không nói nên lời.
"Được rồi được rồi, đừng gắp nữa, nhanh ăn đi. Ước chừng một lát nữa em gái của con đến, lại không tránh khỏi khóc một trận, ăn nó rồi mới có khí lực để khóc.”
Mọi người đều bị ông ta chọc cười, vì vậy họ ngừng gắp thức ăn cho nhau và bắt đầu ăn ngon lành.
Kỹ năng nấu nướng của Cố Thành An vẫn rất tốt, thậm chí Úc Ninh đã ăn hết nửa bát cơm.
Cố Kiêu càng nể mặt, cuối cùng còn ăn thêm một ít cơm và canh rau.
Một bàn đồ ăn, bị mấy người ăn sạch sẽ.
Nhìn thấy cha ăn nhiều như vậy, Cố Thành An thầm đoán là ban ngày đánh Tần Như Hải mệt mỏi.
Sau bữa ăn, Cố Thành An cho tất cả bát đĩa vào máy rửa bát, Tần Úc phụ giúp dọn dẹp phòng bếp bên cạnh.
Hai người dọn dẹp và rửa tay, nhưng họ không vội vàng ra ngoài.
Tần Úc từ phía sau ôm lấy Cố Thành An, áp mặt vào lưng hắn.
( từ đây mình bắt đầu thay đổi xưng hô của 2 nhân vật chính cho thân mật hơn nha.)
"Cảm ơn anh."
Cố Thành An nắm tay y và vỗ nhẹ.
"Không có gì, đó là điều tôi nên làm."
Tần Úc lắc đầu, "Không phải, anh đã giúp em gỡ rối điều em tiếc nuối nhất trên đời, giống như thực hiện một giấc mộng không có khả năng xảy ra. Hiện tại nói anh là người không có gì không làm được, em hoàn toàn tin."
Cố Thành An mỉm cười, thực sự hiếm khi thấy thầy Tần có vẻ ngoài thẳng thắn như vậy.
"Tôi trên giường vẫn là không có gì mà không làm được, đúng không?"
Mặc dù đây là sự thật, nhưng Tần Úc không khỏi trợn tròn mắt.
Tần Úc đập đầu vào lưng hắn, "Anh không biết liêm sỉ à..."
Cố Thành An không hề khó chịu ngay cả khi bị đập, giống chỉ coi là thầy Tần đang tán tỉnh.
Hắn cho rằng chỉ có vài ngày là vui vẻ, vì tình hình hiện tại không mấy lạc quan.
Tần Úc không phải kẻ ngốc, cho dù bây giờ nói Tần Như Hải đã ra nước ngoài, vậy cũng không thể không quay lại.
Nói dối kiểu này sớm muộn gì cũng bị bại lộ, nhưng làm sao để giảm thiểu thiệt hại mới là điều hắn lo lắng nhất.
Dù bây giờ mọi người đều đang trong niềm vui đoàn tụ, nhưng riêng hắn vẫn phải tỉnh táo.
Bởi vì hắn có nhiều người quan trọng cần bảo vệ hơn những người khác.
Chuyện này không đơn giản như để y nhìn thấy ba ba "sống lại", so với loại mất đi mà được lại này, sự thật còn đáng sợ hơn.
Một người ruột thịt mà y coi trọng đã từng muốn biết y và đồng thời giam lỏng một vị phụ thân khác trong hơn 20 năm.
Tần Úc người này rất để ý, nếu biết sự thật, trong lòng còn khó chịu đến mức nào.
Cố Thành An chỉ hy vọng rằng có thể kéo dài một ngày là một ngày, ít nhất là sau khi cha anh bị điều tra xong.
Bằng không, hắn thật sự không đủ khí lực để bảo vệ Tần Úc, hiện tại hắn và ba ba đang bị điều tra, chỉ cần điều tra ra được chuyện ba ba là Omega, chính là thời điểm quan trọng nhất.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Cố Thành an tràn đầy lo lắng.
Hắn xoay người, đem Tần Úc ôm vào trong lòng, nhẹ vỗ về.
"Thầy Tần, mọi chuyện rồi sẽ qua, mọi thứ sẽ tốt hơn đúng không?"
Tần Úc lúc này trong lòng tràn đầy vui sướng, y cảm thấy trên đời này y là người hạnh phúc nhất, dường như cảm xúc bi quan với thế gian trước kia đều biến mất.
Y đặt cằm lên ngực Cố Thành An, vòng tay qua eo hắn, gật đầu nói: "Đương nhiên, em còn không biết có thể hạnh phúc như vậy. Em rất vui. Cảm ơn anh, Cố Thành An."
Cố Thành An nhẹ nhàng sờ sờ đầu y, cúi người nói nhỏ bên tai y: "Kia lòng biết ơn của thầy Tần nhưng một điểm thành ý đều không có….."
Tần Úc vùi đầu vào trong ngực của hắn không cho hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Y chống lại sự bối rối của mình, nhỏ giọng đáp: "Vậy sau này ... Từ nay mọi chuyện nghe theo anh ..."
Cố Thành An vui vẻ bế y lên, Tần Úc giật mình, vỗ vai hắn một cái, để hắn đặt mình xuống.
Cố Thành An cười rất vui vẻ, hắn đắc thắng lắc đầu, "Em nói đều nghe lời anh!"
Tần Úc ôm mặt hôn hắn, cười nói: "Tất cả đều là chuyện của tương lai!"
Cố Thành An không quan tâm đó có phải là "về sau" hay không, hắn muốn ôm bảo bối của hắn vào lòng ngay bây giờ.
Tần Úc khoanh chân ôm eo Cố Thành An, hai tay ôm cổ hắn, cái mông bị hắn ôm trong tay, kích động xoay người.
Cố Thành An biết rằng tương lai có thể không dễ dàng, bây giờ có thể khiến y vui vẻ liền nhất định làm cho y vui vẻ.
Hai người đang lộn xộn trong bếp được một lúc thì chuông cửa vang lên.
Tần Úc và Cố Thành An nhìn nhau, bọn họ biết chính là Tần Tục đã tới.
Cố Thành An đặt y xuống, cả hai đi ra trước để mở cửa.
Tần Tục thay giày đi trong nhà, cười xoa bóp mặt anh trai, "Có chuyện gì vậy anh?"
Cô ta cao hơn Tần Úc nửa cái đầu, tóc dài không ngắn, tùy tiện tán ở phía sau.
Thấy anh trai hai mắt của cô long lanh, chạy xe cả buổi chiều mà có vẻ hơi mệt.
Tần Úc vỗ vỗ tay cô, "Đừng làm rộn..."
Tần Tục chậc lưỡi, "Anh sao lại nghiêm túc như vậy? Không phải mang thai, thì còn chuyện đại sự gì để nói?"
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Thành An, cau mày hỏi: "Không phải anh bắt nạt anh trai em, hai người không thể sống tiếp đúng không? Anh đánh ảnh rồi? Anh trai, ly hôn, về đi, em sẽ nuôi anh."
Cố Thành An trợn to hai mắt, "Cô vậy mà không mong chúng tôi sống vui vẻ, nếu không thì làm sao cô thành bà dì, cái này còn phải trông cậy vào tôi đó chứ!"
Tần Tục thở dài, "Bớt tự cao đi, tôi sẽ làm bà dì của người khác, họ gì không thành vấn đề”.
Tần Tục nhìn bầu không khí giữa hai người tựa hồ không có gì mâu thuẫn, sau đó thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tần Úc ngăn hai người đang hồ nháo lại, nắm chặt tay của Tần Tục, nghiêm túc nói: "Em, ba ba đã trở về."
Tần Tục sững sờ, thầm nghĩ đây là đại sự gì?
"Hả? Cha đến nhà anh? Không phải ở nhà cũ sao?"
Tần Úc nói: "Không phải, là một người ba khác, người đã qua đời nhiều năm trước."
Tần Tục hất tay y ra, tức giận nói: "Anh à, dù sao anh cũng là giáo sư đại học, sao có thể để người ta lừa gạt được? Em biết anh nhớ ba ba, nhưng đừng làm trò đùa chứ?"
Cố Thành An ở một bên cười nhạo, hai anh em nhà này không hề cùng một kênh nói chuyện.
Vì vậy hắn ở bên giải thích: "Tần Tục, y không bị lừa gạt. Tôi đưa chú Úc Ninh về. Nghi can trong vụ án tôi đang xử lý, đã thú nhận vụ án bắt cóc năm đó, đồng thời khẳng định chú Úc Ninh chưa chết." . "
Tần Tục lúc này mới nữa tin nữa ngờ, bởi vì cô biết Cố Thành An sẽ không giễu cợt nỗi đau đớn của anh trai cô.
Cô đi theo hai người vào phòng khách, cuối cùng nhìn thấy Úc Ninh.