Tuy rằng Tần Úc ngoài miệng nói khó nghe, nhưng trong lòng y vẫn luôn nhung nhớ Cố Thành An, ngay cả trong mơ cũng sẽ thường xuyên mơ thấy hắn.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại đang khá tốt, nên y có thể yên tâm.
Bên cạnh đó, quả thực bụng của y mỗi ngày một nặng hơn, thậm chí khi đi ra ngoài còn có chút khó khăn.
Bất quá mấy ngày này không phải là không có tin tốt.
Sau nửa tháng, Cố Kiêu được tuyên bố trắng án.
Tuy nhiên, việc ông che giấu thân phận Omega để đóng giả là Alpha trong quân đội là điều không thể chối cãi. Chuyện này không bị truy cứu trách nhiệm, dựa vào các cuộc thăm dò tỷ lệ ủng hộ khá là cao.
Vào ngày Cố Kiêu ra tù, Tần Úc không đến đón mà là Xa Viễn lái xe cùng Hứa Trạch Kỳ tới đón.
Xa Viễn giải thích ngắn gọn về tình trạng cơ thể của Tần Úc, Cố Kiêu không những không trách y mà ngược lại ông còn tự trách mình vì đã gây ra quá nhiều rắc rối cho Tần Úc.
"Tất cả đều là lỗi của tôi, làm cho Úc Nhi vất vả như vậy."
Xa Viễn và Hứa Trạch Kỳ còn chưa kịp thích nghi với việc vị này là Omega, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng so với Xa Viễn, Hứa Trạch Kỳ hoàn toàn không để ý, hỏi thẳng: "Nhân tiện, chỉ huy, Ngài có phải đổi ID không?"
Không khí trong xe nhất thời yên lặng, ngay cả Cố Kiêu cũng im lặng trong chốc lát.
"Thật ra thì..."
Những gì Hứa Trạch Kỳ nói thực sự rất đúng, bởi vì giới tính thẻ căn cước trước đây của Cố Kiêu là nam Alpha, hiện tại cả nước đều biết ông là Omega, cũng không có cách nào che giấu được nữa.
Nhưng khi điều này đột ngột được đề cập đến, ngay cả Cố Kiêu cũng khó thể thích ứng với sự thay đổi thân phận của mình.
Ông đã sống như một Alpha hơn bốn mươi năm, và ông cũng đã quen với sự xuất hiện như là 1 Alpha trước mặt đám hậu bối này. Nhưng khi đột nhiên bị lộ ra sự thật này, ông thực sự có chút khó xử.
Xa Viễn thấy không khí không ổn, lập tức chuyển đề tài.
"Bác Cố, mấy ngày nay không có ai gây khó dễ cho bác chứ?"
Cố Kiêu ngay lập tức trả lời: "Không, mọi người đều tốt với tôi."
Hứa Trạch Kỳ bật cười, "Đó là điều đương nhiên không phải sao? Ai có thể đánh thắng được Ngài?"
Tuy nói đó là lý do nhưng khi bị Cố Trạch Kỳ nói ra như vậy, ý nghĩa liền có chút thay đổi.
Cố Kiêu quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu, Hứa Trạch Kỳ lập tức im lặng, nụ cười của cậu bị dập tắt.
Xa Viễn âm thầm thở dài, Cố Thành An mang cái điệu bộ ngu ngốc gì vậy?
Xa Viễn ở trong lòng mắng Hứa Trạch Kỳ nhiều lần, buộc phải mỉm cười không biết nói gì.
"Cũng dễ hiểu thôi, bác Cố rất có uy tín trong lòng nhân dân cả nước, thậm chí nhiều người trong tù còn coi bác như thần tượng. Ai dám động bác?"
Hứa Trạch Kỳ mới phản ứng lại mình nói sai, lập tức gật đầu như đập tỏi, "Đúng, đúng, ý của cháu cũng như vậy, anh Xa nói quá đúng."
Cố Kiêu không thèm quan tâm đến cậu ta, xua tay ra hiệu cho cậu ta im lặng.
"Chở tôi đến chỗ của Úc Nhi đi, nó cần người chăm sóc, việc của tôi đã đem đến cho nó không ít phiền toái."
Xa Viễn gật đầu, “Không thành vấn đề, hơn nữa chú chú… tòa nhà của chú cũng đã bị thu hồi… ngay cả tài sản khác cũng bị phong tỏa… chúng cháu phải thỏa hiệp nên trong khu vực này mới có thể êm xuôi như vậy. .. "
Cố Kiêu không quan tâm, "Không thành vấn đề, khi nào thì tôi thiếu tiền? Hơn nữa, tôi có thể có bao nhiêu tiền? Nếu nó đóng băng, cứ đóng băng, không thành vấn đề..."
Xa Viễn cũng nghĩ đến điều này, mặc dù có nghĩa là tất cả tài sản bề nổi đều đã bị phong tỏa, nhưng Cố Kiêu không thể không có tài sản riêng trong những năm này, vậy cho dù trên người có tịch thu hết tài sản của ông thì cũng không làm khó ông được. Hoàn toàn không tổn thương cân động cốt.
"Đúng vậy, cháu cũng nghĩ tiền là vật ngoài thân, mất đi cũng không quan trọng."
Cố Kiêu vỗ vai Xa Viễn, "Chàng trai tốt, không tệ."
Xa Viễn lái xe đi một đoạn thì đến nhà Tần Úc, Tần Úc gọi một bàn đồ ăn để chào đón ông.
Khi Cố Kiêu bước vào cửa, ông đã rất ngạc nhiên.
Sau đó, mắt hai người đỏ hoe nhưng Cố Kiêu vẫn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, kìm nén nước mắt.
Cố Kiêu bước đến bên cạnh Tần Úc, ôm nhẹ y.
"Đứa nhỏ này, con đã vất vả rồi."
Tần Úc xoa lưng Cố Kiêu, "Ba, ba mới vất vả, về nhà sẽ không sao, trở về là tốt rồi."
Mặc cho Tần Úc và Cố Kiêu nhiều lần cố gắng giữ Xa Viễn và Hứa Trạch Kỳ ở lại, nhưng bọn họ vẫn rời đi vì không muốn làm phiền thời gian đoàn tụ của gia đình.
Tần Úc nhìn bát đĩa trên bàn cười bất lực, "Ba, ba phải ăn thêm ... Cái này con cũng không ăn hết được..."
Cố Kiêu mỉm cười và trả lời: "Được, ta sẽ ăn nhiều hơn, OK ..."
Cố Kiêu nói xong liền ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn xong mấy miếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền hỏi: "Nhân tiện, Úc Ninh đâu? Ta sao không thấy anh ấy?"
Tần Úc vừa gắp thức ăn cho Cố Kiêu vừa đáp: "Trước khi Cố Thành An bị bắt, cả hai chúng con đã được đưa vào một biệt thự bên ngoài thành phố. Chẳng phải con quay lại để cưới người nên mới sống ở đây ... Cha hiện tại thỉnh thoảng tới thăm con. Con không dám đem chuyện của ba nói cho cha con biết, sợ ông ấy quá kích động, con nghĩ chờ sau khi gặp mặt rồi mới nói."
Cố Kiêu nháy mắt hiểu rõ, "Ta đã nói rồi ... Đợi thêm một thời gian nữa, đưa anh ấy tới đây luôn, con sắp sinh rồi, lúc nào cũng cần có người chăm sóc."
Tần Úc nhấp một ngụm canh, lắc đầu nói: "Đừng ba, con muốn nhờ người chuyên nghiệp tới đây chăm sóc. Cha con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Bây giờ nên để ông nghỉ ngơi, chẳng lẻ lại để ông tới đây chịu khổ nữa sao? Quên nó đi ... "
Cố Kiêu nói: "Ah", "Quả thực, ta nghĩ không chu đáo ... Vậy ngày mai ta sẽ đi gặp anh ấy, ta nói với anh ấy ta đã trở lại."
Tần Úc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được ạ, cha hẳn là rất vui khi gặp người, chuyện của người cũng khiến ông lo lắng nhiều lắm."
Cố Kiêu đương nhiên biết rằng Úc Ninh quan tâm đến ông nhiều hơn bản thân mình. Nghĩ đến đây ông mỉm cười, cảm thấy bữa ăn hôm nay thật ngon miệng nên ăn nhiều thêm một chén nữa.
Sau bữa ăn, Tần Úc muốn đi dọn dẹp, nhưng lại bị Cố Kiêu đẩy ra ghế sô pha ngồi nghỉ.
Sau khi dọn dẹp, Cố Kiêu cắt một đĩa trái cây đưa tới.
"Úc nhi, ăn chút trái cây..."
Tần Úc cười lắc đầu, "Không được ba, con ăn xong sẽ nôn. Người khác nói ốm nghén mấy tháng sẽ tốt hơn, con đến bây giờ vẫn còn nôn nên không dám ăn bậy."
Nghe y nói điều này, Cố Kiêu cảm thấy đau lòng và tự trách bản thân.
"Trách ta làm ra chuyện như thế này, đừng nói là bảo vệ con, thậm chí còn khiến cho con chạy ngược xuôi vất vả vì chúng ta."
Tần Úc nắm lấy tay Cố Kiếu rất nghiêm túc nói: "Ba, ngài đừng nói như vậy ... Con phải cảm ơn ba, cảm ơn ba đã lập khế ước hôn nhân này cho con, nếu không con sợ sẽ không bao giờ biết được hạnh phúc và tình yêu nó như thế nào ... "
Cố Kiêu hai mắt đỏ hoe, trong lòng rất yên tâm, "Ừm, tốt nhất hai đứa các con có thể có một cuộc sống tốt đẹp..."
Đột nhiên Cố Kiêu nhớ ra trên xe Xa Viễn có nói chuyện này với ông nên ông thận trọng hỏi: "Chuyện đó ... Vậy thì Úc Ninh, con có thể tha thứ cho Tiểu An được không?"
Tần Úc lập tức thay đổi giọng điệu, "Làm sao có khả năng?"
Lúc này, Cố Kiêu bị dọa sợ, thầm nghĩ: Ngay cả khi ông không nhắc đến vấn đề cháu trai hay gì đó, làm sao ông có thể đánh mất được đứa con dâu quý giá này?
Vì vậy, những ngày sau đó, Cố Kiêu hoàn toàn bắt đầu lo lắng về cuộc hôn nhân của con trai mình.