Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh dựa sát vào nhau. Cô hút thuốc đến nửa chừng, trước mắt là làn khói mờ ảo chưa tan biến.
Lục Phóng Tranh khoác vai cô, da thịt của họ áp sát vào nhau.
"Đi Lư Sơn ngắm mây đi."
Tư Cẩn không nhịn được cười, trách nhẹ, "Sao anh cứ tùy hứng thế?"
Cô đưa tay dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trên bàn đầu giường.
Anh cúi đầu, nghịch tóc cô, "Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?"
"Cũng chẳng có gì không tốt. Đều là những chuyện đã biết từ lâu, em tính toán khiến hắn có án tích, em cũng lấy lại được thứ mình xứng đáng."
Tay Lục Phóng Tranh khựng lại một chút, ghé vào tai cô nói khẽ, "Vậy tại sao vừa rồi em..."
Hơi thở nóng bỏng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, khuôn mặt đỏ bừng. Cô bực tức, xấu hổ cắn nhẹ vào vai anh.
Lục Phóng Tranh quay đầu nhìn dấu răng trên vai mình, sau đó cọ má vào cô.
"Em đang thiếu tiền à?"
Tư Cẩn trượt người từ ngực anh xuống, nằm trên đùi anh, ngửa đầu lên nhìn vào mắt anh.
"Anh nghĩ em trông giống người thiếu tiền sao?"
Chuyện này chưa bao giờ liên quan đến tiền. Chỉ là việc Thiệu Xuyên cần phải trả giá cho những gì hắn đã làm.
Lục Phóng Tranh nhìn cô một lúc, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Trước khi Tư Cẩn nhắm mắt chỉ thấy một cái bóng do hàng mi dày của anh tạo nên.
Sau nụ hôn đó, cô trêu anh: "Sự linh hoạt của anh không tệ nhỉ."
Lục Phóng Tranh khẽ hừ một tiếng, khóe môi anh mang theo nụ cười, vuốt ve làn da trên mặt cô, giống như đang làm nũng, "Đâu phải hôm nay em mới biết."
Tư Cẩn nhắm mắt lại, cười gian xảo mà hài lòng, ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, thản nhiên ra lệnh, "Anh đừng nói gì, em muốn ngủ một lát."
Lục Phóng Tranh khẽ đẩy cô, giọng nói pha chút mờ ám, "Đừng ngủ ở đây, cử động lung tung."
Tư Cẩn vẫn nhắm mắt, cô lại cười, đưa tay lên nắm lấy khoảng không.
Sau đó cô cố ý cọ sát một chút, tìm một tư thế thoải mái hơn: "Không phải anh hay từ Anh về đây để ngủ cùng em sao, không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
Cô nghe Lục Phóng Tranh thở dài bất lực, giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô đã bị anh bế lên, đầu tựa vào vai anh.
"Trước đây không phải em thích nhất là dựa vào vai anh khi ngủ sao? Sáng ngủ, tối cũng ngủ."
Tư Cẩn càu nhàu, "Đó là chuyện từ lâu lắm rồi."
Đó là khi cô vừa sống ở Anh một năm, gia đình bất ngờ cắt tiền sinh hoạt của cô, lúc đó là lúc cô bối rối và vô vọng nhất.
Lục Phóng Tranh nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, mỉm cười dịu dàng. Anh biết cô không muốn nhắc lại nên cũng không nói thêm.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng Tư Cẩn cảm thấy như rất lâu rồi. Hôm nay có lẽ cô không thể ngủ được, có lẽ cũng không nên làm phiền giấc mơ đẹp của Lục Phóng Tranh.
Cô mở mắt ra, dưới ánh đèn vàng nhạt, đôi mắt của anh như hổ phách, tỏa ra ánh sáng dịu dàng và vĩnh cửu.
Cô cảm thấy mình giống như một con côn trùng nhỏ bị kẹt lại trong mắt anh từ ngàn vạn năm trước, chính anh đã khiến những chiếc xúc tu, những cái vảy xấu xí trên người cô có một vẻ đẹp khác lạ.
Cô vòng tay qua cổ anh, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh.
"Sao em chưa ngủ?"
Nụ hôn này rõ ràng chưa làm anh thỏa mãn, anh vẫn nhìn chăm chăm vào đôi môi cô như hổ rình mồi.
Cô thuận miệng nói một lời không hẳn là nói dối.
"Còn có việc chưa làm xong, nhóm của em vẫn đang tăng ca. Một số chi tiết đang đợi em xác nhận, em cứ mãi đắm chìm trong "thiên đường" thế này thì không hay lắm."
Anh hơi nghiêng đầu, ôm cô chặt hơn, không để cô chạy thoát.
"Không định nói cho anh biết chuyện của Thiệu Xuyên sao? Dù sao anh cũng là chú của hắn."
"Uncle."
Cô cảm thấy buồn cười, "Không biết qua bao nhiêu đời, bao nhiêu người họ hàng, cũng không rõ là chú hay cậu, mấy người ngoại quốc các anh thật không cẩn thận."
Lục Phóng Tranh là người Anh gốc Hoa.
"Ồ, anh có biết không, khi em vừa bắt đầu yêu hắn ở Anh, hắn đưa em đến lâu đài Hillsborough vốn đã không còn mở cửa cho công chúng. Hắn khoe suốt dọc đường rằng đó là tài sản của tổ tiên hắn để lại."
Lục Phóng Tranh kịp thời tiếp lời, "Rồi sao nữa?"
Tư Cẩn bật cười lớn, "Rồi hắn bị quản gia lâu đài chặn lại ngoài cửa, dù hắn có thương lượng thế nào, Winfried cũng không cho chúng em vào."
"Winfried không nhận ra em sao?" Lục Phóng Tranh hỏi.
Trong đầu Tư Cẩn hiện lên hình ảnh của một quản gia trung thành. Tóc của Winfried đã bạc trắng, ông đã ở lâu đài Hillsborough rất lâu, cũng như cô, đã đồng hành cùng Lục Phóng Tranh vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.
Thật khó tưởng tượng được ở thời đại này vẫn còn có người canh giữ một ngôi nhà như bảo vệ một người thân.
"Khuôn mặt Á Đông đối với Winfried có lẽ là khó nhớ, dù sao thì ông cũng già rồi. Hơn nữa, hôm đó em đeo kính râm, còn dùng khăn lụa che mặt."
Cô không muốn bị Winfried nhận ra. Thật ra cô cũng không muốn vào trong.
Tư Cẩn chợt nhớ ra, "Em đã kể anh nghe câu chuyện này rồi mà."
Thiệu Xuyên, con người này, chẳng có gì đáng nói. Những chuyện liên quan đến hắn, khi nhớ lại cũng chỉ toàn những điều nực cười như thế.
Hắn tự biến mình thành một quý tộc Anh suy tàn, nhưng cũng chỉ có thể lừa gạt những người phụ nữ như Hải Nhan.
"Lần thứ hai rồi." Lục Phóng Tranh thản nhiên gật đầu, "Vậy em có muốn quay lại Hillsborough không, cựu nữ chủ nhân?"
Tư Cẩn vẫn cười, nhưng nụ cười đọng lại chút đắng cay, "Em chưa từng là nữ chủ nhân gì cả."
Cô cảm thấy mình giống như những chú ong nghệ thường thấy trong vườn, thậm chí còn không phải là bướm.
"Nhưng nếu nói nhớ, thì có."
Trong đầu cô hiện lên một vùng đồng cỏ xanh biếc, những bông hoa sặc sỡ nở suốt từ tháng Ba đến tháng Chín trong khu vườn ở lâu đài, những chùm hoa tử đằng leo đầy khung cửa sổ, giữa biển hoa ấy là những quả táo và lê xanh.
Lục Phóng Tranh không phản bác cô, "Là người quản lý của tập đoàn Hillsborough, anh đã biết chuyện Thiệu Xuyên bị tạm giữ hành chính và đã gửi email thông báo cho hội đồng quản trị."
"Với cấp bậc của hắn thì không cần hội đồng quyết định về việc ở lại hay không, nhưng anh nghĩ hắn không còn phù hợp để làm việc cho Hillsborough nữa, vị trí của hắn sẽ sớm bị thu hồi."
Anh luôn là cấp trên mà Thiệu Xuyên không bao giờ với tới. Thậm chí sau khi cô rời Hillsborough, họ tái ngộ cũng là tại buổi tiệc cuối năm của Hillsborough khu vực Trung Quốc.
Cô xuất hiện với tư cách là người thân, mặc một chiếc váy đuôi cá, trò chuyện vui vẻ với mọi người, ánh mắt long lanh như những ly rượu chúc tụng.
Nhưng tiếc thay, ngay khi nhìn thấy anh, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt. Cô tiện tay đặt ly rượu lên khay của người phục vụ.
Nâng vạt váy lên, nàng tiên cá của anh lại muốn bỏ chạy.
Lục Phóng Tranh nhìn Tư Cẩn đứng dậy từ vòng tay anh, bước qua người anh, cuối cùng vẫn quen thói đi chân trần quanh phòng.
"Còn cô gái ấy thì sao? Đã chính thức trở thành bạn gái của Thiệu Xuyên chưa?"
Tư Cẩn tìm thấy đôi tất đáng thương bị bỏ rơi trong góc phòng. Biết trước là vẫn cần dùng nên cô đã không làm nó rách ra lúc trước.
Cô ngồi trước gương, bắt đầu mang lại đôi tất lên đôi chân thon dài của mình.
"Chắc là rồi. Cô ấy tốn bao nhiêu công sức mới đợi được đến ngày em và Thiệu Xuyên hủy hôn, làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc?"
Dù biết chuyện Thiệu Xuyên bị tạm giữ hành chính, cô ấy vẫn cùng hắn làm thủ tục, thậm chí ở lại cùng hắn.
Thật ngu ngốc.
"Họ nên ở bên nhau mãi mãi. Nếu hắn không gặp em, có lẽ họ nghĩ rằng với gia thế của em, tính cách của em chắc hẳn là yếu đuối."
Đây không phải điều mà Lục Phóng Tranh thật sự muốn tìm hiểu, bởi anh biết cô chưa bao giờ như vậy.
"Vậy còn anh thì sao?"
Tư Cẩn hơi sững lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nhẹ, "Từ lúc em phát hiện hắn gọi gái, em đã chia tay với hắn rồi. Anh và Hải Nhan không giống nhau, đừng tự hạ thấp mình."
Lục Phóng Tranh nằm trở lại giường. Sau chuyến bay dài 12 tiếng, anh vẫn chưa thể điều chỉnh lại múi giờ.
"Còn anh là gì?"
Tư Cẩn quay đầu lại, lấy thỏi son môi, tô lại đôi môi vừa bị anh hôn sâu.
"Lover."
Cô trả lời không chút do dự.
"Người tình, kẻ yêu thích, đôi lứa ngoại tình." Anh đếm từng từ một, "Em đang bắt nạt anh vì tiếng Trung của anh không tốt à?"
"Từng ngắm biển xanh, nước đáng gì. Trừ mây Lư Sơn, nào phải mây! Cho anh cơ hội tự hiểu."
Tư Cẩn nhìn vào gương, đối diện ánh mắt của anh, viết từ đó lên mặt gương sáng bóng bằng thỏi son.
"Như vậy sẽ không có người phụ nữ khác đến đây nữa."
Cô cố tình trêu anh, nhưng Lục Phóng Tranh không buồn so đo với cô.
"Vẫn định tranh vị trí tổng biên tập "TREADs" với Hải Nhan sao?"
Tư Cẩn nhún vai, "Là cô ấy muốn tranh với em. Em chắc chắn sẽ đạt được."
Tổng biên tập của "TREADs" sắp thăng chức về trụ sở chính, tạo cơ hội cho cô và Hải Nhan, hai phó tổng biên tập có kinh nghiệm tương đương, mỗi người thực hiện một dự án trong số đặc biệt kỷ niệm 20 năm của tạp chín để chọn người xuất sắc hơn.
Dự án của cô đã hoàn thành được một nửa, cô tin nó sẽ vượt xa mong đợi. Vị trí này...đã nằm trong tầm tay cô từ lâu.
Ly rượu trên bàn còn một nửa, Tư Cẩn nâng ly, xa xa chạm ly với Lục Phóng Tranh rồi uống cạn.
Trong chai rượu vẫn còn phân nửa, cô suy nghĩ một lát, rồi đổ hết rượu vào bình hoa chứa những đóa hồng bên cạnh.
Màu đỏ của rượu trong bình thủy tinh hòa vào những cánh hoa hồng rực rỡ, "Còn anh thì sao, bao giờ trở lại Anh làm việc?"
Sắc mặt Lục Phóng Tranh lại trở nên lười biếng, "Sau khi rời khỏi giường của em."
Tư Cẩn lại cười, nụ cười còn rực rỡ hơn cả hoa hồng. Cô gửi cho anh một nụ hôn từ xa, thổi tắt ngọn nến bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi căn phòng chìm trong bóng tối.
Chúc anh mơ đẹp. Cô thầm chúc anh trong lòng.
Tư Cẩn bước dọc theo hành lang khách sạn, điện thoại sáng lên. Cô nhìn vào màn hình, số điện thoại là từ một thành phố nhỏ ở miền Nam xa lạ mà quen thuộc.
Cô bước vào thang máy, khi cuộc gọi sắp kết thúc, cô nhấn nút nghe.
"Tư Cẩn...Tư Cẩn..." Âm thanh ngắt quãng và rất ồn ào, cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên, át cả tiếng khóc của một người phụ nữ.