"Dùng bữa tối bên bờ biển vào lúc chiều tà ở Anh thực sự không phải là một ý tưởng hay."
Dù là chiều tà, nhưng lúc đó cũng chỉ mới hơn bốn giờ.
Chưa vào hè, trời ở Anh vẫn tối sớm, nếu muộn thêm chút nữa, dù ngồi đối diện cũng sẽ khó nhìn rõ nhau.
Lục Phóng Tranh đứng phía sau Tư Cẩn, kiên nhẫn tết tóc cho cô.
"Vậy thì bảo Winfred dựng một căn nhà kính trên bãi biển, khi chúng ta không ở đây, ông ấy có thể trồng hoa."
"Sorry Sir, the glass house will be blown down by the sea wind, and no flowers can be planted on the sand."
(Thưa ngài, nhà kính sẽ bị gió biển thổi vỡ, và cát không thể trồng hoa.)
Winfred đặt đĩa thức ăn xuống, nhìn Lục Phóng Tranh đầy bất lực.
Tư Cẩn bật cười, cố ý trêu đùa Winfred.
"But is it really the case? But I can plant flowers on the beach at the Animal Crossing."
(Thật vậy sao? Nhưng tôi có thể trồng hoa trên bãi biển trong Animal Crossing.)
Winfred nhìn cô một cái, khuôn mặt lộ rõ vẻ "speechless" – không nói nên lời.
"It"s just an electronic game, Lady Annie."
(Đó chỉ là một trò chơi điện tử thôi, thưa tiểu thư Annie.)
Cô không ngờ một người "Anh cổ điển" như Winfred lại biết về Animal Crossing, không nhịn được liếc Lục Phóng Tranh một cái, cả hai đều bật cười.
Winfred mặc kệ họ trêu chọc, cúi chào rồi chậm rãi đi vào tòa lâu đài.
Người Anh không có khiếu hài hước.
Lục Phóng Tranh đã buộc tóc xong, ngồi xuống đối diện cô. Tư Cẩn nhẹ nhàng lắc lắc bím tóc sau đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn tòa lâu đài hùng vĩ trên vách đá.
Cô nhìn Lục Phóng Tranh, chân thành nói, "The world is your oyster."
(Thế giới này thuộc về anh.)
Ánh mắt anh luôn chỉ nhìn cô, "You are my lobster."
(Em là người anh yêu nhất.)
Tư Cẩn mỉm cười, cúi đầu xuống, món chính Winfred vừa mang ra đúng lúc là tôm hùm.
Cô cầm dao nĩa, hỏi Lục Phóng Tranh, "Anh đang ám chỉ em là con này à?"
Lục Phóng Tranh biết cô hiểu ý mình, không đáp lại lời trêu chọc của cô. Anh nâng ly lên, ly rượu vang trắng trong tay họ khẽ chạm vào nhau.
"Trời sắp tối rồi, chúng ta quay lại lâu đài sớm thôi."
Thời tiết không đủ tốt, họ chỉ dùng xong món chính rồi quay về lâu đài Hillsborough.
Hillsborough được xây dựng từ thế kỷ XIX, đến nay đã có gần hai trăm năm.
Dù được trùng tu vài lần và bổ sung thêm một số thiết bị điện tử, nhiều thói quen vẫn giữ nguyên như hơn trăm năm trước.
Trời mưa rồi, mùa xuân ở Anh lạnh hơn mùa hè ở Hạ Thành rất nhiều.
Tư Cẩn ngồi bên lò sưởi, ăn xong một chiếc bánh Saint Honoré vị hoa hồng, bắt đầu trò chuyện với Lục Phóng Tranh.
"Bảy năm trước, mỗi lần đi ngang qua lò sưởi này, em đều cảm thấy như mình là cô bé Lọ Lem xách củi, sắp phải trở về tầng hầm."
Trong các gia đình quý tộc châu Âu, "tầng dưới" là nơi dành cho người hầu làm việc.
Trình độ tiếng Trung của Winfred không ổn, có thể không hiểu cô đang nói gì. Hơn nữa, ông ta đang bận chỉ đạo các nhân viên đóng cửa sổ nên cô không lo lời nói của mình sẽ xúc phạm đến ông.
Lục Phóng Tranh không thích ăn đồ ngọt, dù món tráng miệng này đã được điều chỉnh cho hợp khẩu vị của anh.
Anh chỉ ăn một miếng rồi đặt thìa xuống, mời Tư Cẩn.
"Chúng ta đi dạo quanh lâu đài nhé."
Tư Cẩn đứng lên, Lục Phóng Tranh đứng đó chờ cô, anh chào Winfred rồi tự nhiên nắm tay cô, đưa cô ra khỏi phòng ăn.
Rồi họ bước qua một hành lang dài. Đến giờ Tư Cẩn cũng không phân biệt được phong cách kiến trúc của Hillsborough thuộc loại nào.
Hai bên hành lang được dán giấy dán tường nền đỏ hoa vàng, dưới ánh sáng vàng vọt từ thế kỷ trước trông càng thêm rực rỡ.
Trên hai bên tường treo nhiều bức chân dung, tổ tiên của Lục Phóng Tranh phần lớn là người Trung Quốc, nhưng phong cách vẽ vẫn là phương Tây. Ngũ quan của người Trung Quốc trong trang phục Anh thời Victoria, kết hợp với kỹ thuật vẽ tranh sơn dầu, trông có chút buồn cười.
Lục Phóng Tranh thấy cô dừng lại trước những bức chân dung thì đoán có chuyện không hay, sợ cô sẽ vô tình đắc tội với tổ tiên, liền nhanh chóng kéo cô ra ban công ở cuối hành lang.
"Sau này anh cũng sẽ được treo lên tường à?"
Tư Cẩn không định bỏ qua cho anh.
Lục Phóng Tranh đáp, "Nếu em muốn, em cũng có thể được treo lên."
Bên ngoài trời mưa lớn, họ không bước ra mà đứng bên trong.
Từ đây có thể nhìn thấy khu vườn của Hillsborough, ảnh hưởng của cơn bão vẫn chưa hoàn toàn được xóa bỏ.
Tư Cẩn bước thêm một bước, chỉ khi làm vậy cô mới thấy được lùm hoa hồng bên dưới ban công, chúng vẫn chưa nở hoa.
"Lẽ ra em nên biết anh lừa em từ lâu rồi."
Sau thảm họa này, làm gì còn hoa trà để ngắm.
Hôm nay có vẻ anh rất vui, vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm anh tựa lên vai cô.
"Winfred sẽ tìm cách để nó nở lại."
Nếu là vì Lục Phóng Tranh, cô tin chắc Winfred sẽ làm vậy.
Winfred đã chứng kiến Lục Phóng Tranh trưởng thành, từ một đứa trẻ sơ sinh lắng nghe khúc hát ru đến khi trở thành cậu bé loạng choạng tập đi. Ông đồng hành cùng anh đi qua những dãy hành lang dài, chứng kiến anh trở thành một thiếu niên kiên định và lạnh lùng, từ chối tuân theo các sắp đặt của gia đình.
Ông dõi theo khi anh rời khỏi lâu đài Hillsborough, vẫy tay chào và chờ đợi trong im lặng. Rồi khi anh quay lại, Winfred chỉ thấy một trái tim vỡ nát vì tổn thương của Lục Phóng Tranh.
Winfred dành cả cuộc đời dường như chỉ để canh giữ tòa lâu đài cổ, nhưng thực ra, ông chỉ canh giữ vì Lục Phóng Tranh.
Anh muốn gì, ông đều sẽ đáp ứng.
Nhưng nếu là vì cô ấy... Winfred chưa bao giờ ưa thích cô, cô cũng biết điều đó.
Dẫu vậy, lúc này Tư Cẩn không nói ra.
Đêm ở Hillsborough yên tĩnh lạ thường, ngoài tiếng mưa, gần như không có âm thanh nào khác.
Từ điểm cao nhất của lâu đài nhìn xuống là vùng nông thôn Bắc Ireland, ánh sáng duy nhất còn rực rỡ là từ vài quán rượu, nơi người ta tụ tập khi màn đêm buông xuống.
"Đi nghỉ đi."
Câu nói đó vang lên bên tai Tư Cẩn.
Quay trở về căn phòng quen thuộc từ bảy năm trước, cảm xúc của cô chưa kịp bật lên, Lục Phóng Tranh như không thể rời khỏi cô, luôn dính sát bên cô, làm mọi thứ cùng nhau.
Trong phòng của anh vẫn còn một cây thông Noel, Winfred chưa bao giờ là người bất cẩn như vậy, chắc hẳn là do anh yêu cầu ông giữ lại. Giống như việc cô chuẩn bị ngôi nhà ở Hạ Thành, anh cũng chờ cô đến Hillsborough vào dịp Giáng sinh.
Dù rằng sự chờ đợi ấy kéo dài hết năm này qua năm khác.
Trên cây được treo đầy những tấm thiệp Giáng sinh đủ màu sắc, sắc đỏ và xanh của Giáng sinh luôn làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Cô tiện tay lật lên một tấm thiệp, là nét chữ của Lục Phóng Tranh, chỉ đơn giản là "Merry Christmas."
"Ngoài chúc mừng Giáng sinh, anh còn biết nói gì khác không?"
Lục Phóng Tranh không trả lời cô.
Những tấm thiệp còn lại trên cây có lời chúc từ Winfred và từ những người mà cô không quen biết.
Cô kiễng chân cũng không với được tấm thiệp gần đỉnh ngôi sao, Lục Phóng Tranh đứng phía sau vươn tay giúp cô lấy xuống.
Chỉ có tấm thiệp này là đã phủ một lớp bụi, cô dùng tay lau sạch, nhận ra đó là dòng chữ mà vào đêm Giáng sinh khi cô rời khỏi Hillsborough nhiều năm trước đã để lại.
Cô viết bằng tiếng Trung: "Tuyết đang rơi từ những ngôi sao."
Khi đó cô đang đọc "Một Kỷ Niệm Giáng Sinh" của Capote.
Giọng Lục Phóng Tranh trầm lặng vang lên, "Cuốn sách đó của em vẫn ở trong thư phòng của anh."
Tư Cẩn quay người lại, dùng tay lau bụi trên ngón tay lên mặt Lục Phóng Tranh, anh cũng không né tránh. Cô nhìn vào mắt anh, biết rằng đã đến lúc nghỉ ngơi.
Họ nằm xuống cạnh nhau, hệ thống sưởi đã mở từ lâu, căn phòng ấm áp dễ chịu.
Trên chiếc gối nhung mềm mại, bất chợt Tư Cẩn nhớ lại cuộc trò chuyện lúc ăn tối với Lục Phóng Tranh.
Cô phấn khích quay sang, "Oyster (hàu), lobster (tôm hùm)."
Cô lặp lại hai từ này, "Anh biết chúng gọi là gì trong tiếng Trung không?"
Anh vừa tắm xong, lúc này đang tết lại tóc cho cô.
Mái tóc của cô rất mượt mà, ánh lên dưới đèn đầu giường một cách nhẹ nhàng, khiến anh hơi lơ đãng, "Vần điệu."
"Anh giỏi đấy, Lục Phóng Tranh, tiếng Trung của anh tiến bộ vượt bậc, còn biết cả từ "vần điệu" nữa."
Anh hiểu không chỉ là vần điệu. Anh còn hiểu cô.
Lục Phóng Tranh kéo tay cô, để cô nằm lại bên cạnh anh.
Khoảng cách giữa họ không thể quá xa vì anh không chịu đựng được điều đó. Anh cũng nghiêng người lại đối diện với Tư Cẩn.
Họ đột nhiên im lặng một cách đồng điệu.
Lục Phóng Tranh nghiêng lại gần, đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
"Anh luôn đợi em quay lại, đã bảy năm rồi."
Tư Cẩn mỉm cười, nỗi đau thầm lặng giấu kín trong tim. Anh đã hiểu lầm, thực ra anh chưa bao giờ đợi được cô thật sự quay lại.
Cô vẫn chỉ là một vị khách ghé thăm lâu đài Hillsborough, chỉ khác là cô may mắn hơn người khác, được dùng bữa tối cùng chủ nhân, cùng anh hòa vào những khoảnh khắc ban đêm, còn có cả cơ hội sống tại đây trong một khoảng thời gian ngắn.
Cô không thể cho anh bất cứ lời hứa nào.
Trong đêm mưa, tiếng của muôn loài và mọi vật đều hòa quyện thành tiếng mưa tí tách. Tư Cẩn đưa tay chạm vào khuôn mặt góc cạnh của anh.
"Đã sai rồi." Rồi một giọng nói nào đó vang lên trong đầu nhắc nhở cô "đã sai."
Sáu năm trước, trong một đêm tương tự, anh là người đưa tay ra trước.
Anh vươn tay, ôm lấy cổ cô, kéo cô lại gần anh, áp môi mình vào môi cô.
Tư Cẩn ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra anh cũng thật vụng về.
Anh giữ nguyên tư thế đó mà không tiến xa hơn. Dù lúc ấy Tư Cẩn rất ngại ngùng, nhưng cô cũng không kiềm được mà mở mắt ra.
Anh thậm chí còn không biết nên nhắm mắt, khát vọng có thể khiến anh giữ được người anh yêu, nhưng không thể dạy anh những điều anh chưa biết.
Tư Cẩn và anh nhìn nhau, cả hai không nhịn được bật cười.
"Nếu không có gì nữa thì em về phòng mình đây."
Cô chỉ là người chăm sóc của anh, thực chất là một người hầu phục vụ anh trong lâu đài này.
Anh có vẻ bị xúc phạm bởi nụ cười và lời nói của cô nên bắt đầu nhẹ cắn môi cô.
Cô lại nhắm mắt, tay anh luồn vào trong áo ngủ của cô, đó là lần đầu tiên anh chạm vào cơ thể cô.
Cô nghe thấy hơi thở của anh trở nên gấp gáp, nhưng không nghe thấy của chính mình.
Cơn mưa lớn dần, từ từ theo nhịp của anh mà đập vào khung cửa.
Mồ hôi anh từng giọt rơi xuống da cô, cuối cùng cô cũng tìm thấy niềm vui từ cơn đau, trong từng đợt sóng cảm xúc, cô thấy bóng mình rung động trên bức tường trong lâu đài một cách mà cô chưa từng thấy trước đây.
Lục Phóng Tranh cúi xuống hôn cô, bóng họ lại hòa làm một.
Cho đến hôm nay, cô vẫn nhớ rõ trong đêm đó, sau khoảnh khắc kết thúc, cô cảm nhận được những dấu vết run rẩy trên da anh.
Winfred là người cai quản lâu đài này, còn họ là Adam và Eva ăn trái cấm, là những người tình bí mật của nhau.
Sáu năm sau, cô mới hỏi câu này.
"Vậy sau đó Winfred có biết về chuyện của chúng ta không?"
Lục Phóng Tranh hôn lên giọt mồ hôi trên trán cô.
"Em nghĩ khi chúng ta đi lại trong lâu đài lúc nửa đêm, ông ấy thực sự không biết gì sao? Người Anh chỉ đơn giản là cố hết sức để không khiến người khác khó xử mà thôi."
Nhưng Winfred không tán thành, Tư Cẩn biết điều đó.
Trong lâu đài này từng có một Lady Anne đã lớn lên bên cạnh Lục Phóng Tranh, không ai nói với cô, nhưng cô luôn biết.