Bàn tay trên cổ rất lớn,dễ dàng bóp lấy mạch ở trên cổ. Dư Y bị đau, mày nhăn lại. Trong rạp hát tràn đầy âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Không khí thật quáidị.
Ngón tay cái của NguỵTông Thao đặt trên động mạch của cô chần chừ, lúc nhẹ lúc nặng, thoángdùng sức liền thấy chân mày cô nhăn thêm vài phần. Giữa hai người chỉcách một nắm tay, hai bên đều có thể cảm giác được hít thở của đốiphương. Nguỵ Tông Thao nhìn thấy mồ hôi chậm rãi chảy xuống từ màng tang của cô, anh cúi đầu xuống, từ hai má của cô bắt đầu liếm hướng lêntrên.
Dư Y kêu lên một tiếngđau đớn, quay đầu, hai tay nắm lại để ở trên ngực anh. Trên cổ lại đauđớn, cô khẽ kêu lên một tiếng khổ sở. Nguỵ Tông Thao đã liếm tới giữachân mày của cô, rồi dọc theo mũi đi xuống, chần chừ ở bên môi cô. Dư Yvừa trốn tránh môi lưỡi của anh vừa gỡ tay ở trên cổ ra. Vách tường ởsau lưng như bị đẩy mạnh, cô bị đè ép đến khó có thể hít thở, há miệnggiãy dụa. Lực ở trên cổ bỗng nhiên buông ra, cô ho khan thật mạnh.
Một tay Nguỵ Tông Thao ôm cô, một tay vỗ nhẹ lưng của cô: “Mùi vị vẫn ngon như trước.” Giống như hiểu ra, hai mắt trói chặt cô.
Dư Y ho đến đỏ mặt, tayphát cáu dùng sức đẩy anh ra. Tiếc rằng Nguỵ Tông Thao rất rắn chắc,đứng tại chỗ không di chuyển một chút nào. Trái lại anh cầm lấy tay cô,kề ở bên miệng hôn một cái, nói: “Có cái gì muốn nói với tôi không?”
Ánh sáng trên màn hìnhchiếu vào mặt Dư Y. Dư Y bưng lấy cổ không lên tiếng. Âm thanh mập mờcàng ngày càng cường điệu. Hít thở của người trước mặt cùng dần dần tăng lên, nhưng còn biết kiềm chế, chỉ đưa tay vói vào trong áo thun Dư Y sờ soạng.
Dư Y bắt lấy bàn tay của anh, nhịn không được nói: “Nguỵ Tông Thao!” Giọng nói khàn khàn, cổ họng còn khó chịu một chút.
Nguỵ Tông Thao chuyển côvề phía màn hình. Hình ảnh phim rõ ràng, đập vào mắt hai người. Dư Ybỗng chốc mở trừng mắt, lỗ tai đều đỏ lên. Cô cố gắng thụi người ở saulưng. Nguỵ Tông Thao dò xét ngực của cô, hỏi: “Ba tháng nay, có ngườikhác nếm qua em không?”
Dư Y cạy không ra bàn tay ở trong áo, vừa vội vừa giận: “Anh bị bệnh thần kinh, anh buông ra chotôi!” Cô bỗng nhiên thét chói tai, bàn tay ở trong áo ngực thô ráp, nắmcô thật đau.
Giọng nói của người ở sau lưng có chút hung dữ: “Sớm chiều ở chung với Trần Chi Nghị ba tháng, có phải đã không còn nhớ rõ tôi hay không? Có còn nhớ tôi đối với em nhưthế nào hay không? Giống như trong màn ảnh vậy, em cũng rất hưởng thụ!”
Anh ấn Dư Y vào cạnh ghế, ra tay vừa nặng vừa ác. “Rời khỏi tôi liền ở cùng với anh ta? Tôi không nghĩ là tình cảm của em và anh ta sâu như vậy. Nhìn thấy tôi thì bỏchạy, em có bao nhiêu chán ghét tôi? Anh ta chạm qua em ở đâu?”
“Anh điên đủ rồi, khôngcó!” Dư Y không thể động đậy. Hiệu quả âm thanh rất tốt, âm thanh nàygiống như đang trình diễn thật sự. Cả rạp hát chỉ có chỗ bọn họ đangđứng là có ánh đèn, phóng mắt nhìn ra một mảnh tối tăm. Không biết còncó người nào trốn ở trong góc phòng hay không, đang thưởng thức tiết mục vừa xảy ra.
Dư Y không khỏi hồi hộp,hai chân từ từ nhũn ra, may mắn là được Nguỵ Tông Thao ôm nên mới khôngbị té trên đất. Cô thấy Nguỵ Tông Thao tức giận, không giống như đang hù doạ cô, thì thật sự bắt đầu sợ hãi, hô lên: “Tôi không có bỏ chạy cùngvới anh ta, anh ta cũng không có chạm đến tôi!”
Nguỵ Tông Thao dừng độngtác lại, chăm chú nhìn vẻ mặt của Dư Y, giống như là đang đánh giá thậtgiả. Hồi lâu anh mới cong môi thả cô ra.
Chiếu phim bị ngưng lại.Đèn trong rạp hát lại được bật sáng. Dư Y thở phào nhẹ nhõm, đầu óckhông ngừng chuyển động. Cô vẫn còn sợ hãi trong lòng, mồ hôi trên lưngchảy ròng ròng. Làn da giống như vẫn còn độ ấm của Nguỵ Tông Thao, nóngbỏng khiến cho người ta sợ hãi. Dư Y đang chọn lọc lời nói thì chuông di động của Nguỵ Tông Thao vang lên bất thình lình. Anh chỉ đáp lại mộttiếng “Ừ”, ngồi xuống ghế, nói: “Mời em xem kịch.”
Cửa rạp hát mở ra, đoànngười đi vào, dẫn đầu là Trang Hữu Bách, mấy người còn lại là đều mặcđồng phục của nhân viên du thuyền. Hai người nhân viên ở sau cùng đangbắt giữ một người, thúc anh ta đi về phía bên này sân khấu. Dư Y trố mắt một lúc lâu thì không khỏi đi về phía trước: “Các anh làm gì vậy!”
Người đang bị hai nhânviên bắt giữ ngẩng mạnh đầu, trên mặt xanh tím, đầu đầy mồ hôi, nhìnthấy Dư Y thì vội vàng nói: “Nhất Nhất!” Đúng là Trần Chi Nghị.
Cảnh tượng này giống như nam nữ si tình. Giọng Nguỵ Tông Thao lạnh lùng nói: “Lại đây.”
Không có chỉ đích danh, nhưng ở đây mọi người đều biết anh đang nói ai.
Dư Y xoay người nhìn anh, cười lạnh hỏi: “Giải thích một chút, đây là cái ý gì?”
“Em thấy sao thì ý như vậy.”
Giữa hai người có mùi thuốc súng, đậm đặc gay gắt. Dư Y tức giận cười: “Tôi khiến anh bị cắm sừng cho nên anh trả thù?”
Những lời này giống nhưtiếng sấm. Nhân viên của du thuyền trừng lớn mắt rồi thu hồi, làm bộ như không có nghe thấy. Ngay cả Trang Hữu Bách cũng bị ngạc nhiên nho nhỏ.Lại nghe Dư Y nói tiếp: “Ánh mắt của tôi không kém đến mức như vậy, anhthả anh ta ra.”
Thật là thức thời, không kiên quyết phản kháng. Nguỵ Tông Thao càng xem càng thích, vẫy tay cười nói: “Lại đây.”
Dư Y hết cách, chỉ có thể đi đến gần anh. Nguỵ Tông Thao dắt tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh,bỗng nhiên nói: “Tiếc là ánh mắt của anh ta rất tốt, dính chặt lấy em,tôi rất không thích những người khác nhìn em.”
Nhân viên du thuyền di chuyển hai mắt, lái ánh mắt nhìn bầu trời mà không nhìn Dư Y.
Nguỵ Tông Thao hất hấtcằm ra hiệu cho Trang Hữu Bách. Trang Hữu Bách túm Trần Chi Nghị đến, dễ dàng kềm được hai tay của anh ta. Dư Y hét lên: “Nguỵ Tông Thao!”
Nguỵ Tông Thao kêu cô yên tâm đừng nóng nảy, nhìn về phía Trần Chi Nghị, nói: “Tôi thiếu chút nữa là thấy anh, ba tháng trước, anh xem kịch có phải thấy rất vui haykhông?” Anh quay đầu giải thích với Dư Y: “Chắc là em không biết, em bán đi những túi da, quần áo, người mua ở đằng sau là anh ta.”
Dư Y sửng sốt, có chút không dám tin.
Khi đó cô đăng tin ở trên diễn đàn tìm người mua, mỗi một người mua cũng không giống nhau. Thờigian hẹn là ngay sau lúc cửa hàng mở cửa mua bán, người tới cũng đều làphái nữ. Cô không nghĩ rằng từ đầu đến cuối là Trần Chi Nghị đứng ở đằng sau điều khiển.
Nguỵ Tông Thao nói: “Anhta có chạm vào chỗ nào khác của em hay không, tôi không biết, nhưng anhta đã chạm vào eo của em. Tôi đã nói mời em ăn môi cá chưng, lần nàykhông bằng đổi lại là tay gấu, thế nào?”
Dao phay đã được bày ra,dường như là lấy từ nhà bếp của du thuyền. Dư Y không tin Nguỵ Tông Thao sẽ làm như vậy, nhưng khi cô thấy Trang Hữu Bách giơ cao dao phay lênthì cô vẫn cứ hét lên: “Trang Hữu Bách, anh dám!”
“Cậu ta có cái gì mà không dám.” Vẻ mặt Nguỵ Tông Thao thích thú: “Cũng không phải là chưa từng làm.”
Ở bên kia Trần Chi Nghịđầu váng mắt hoa. Anh ta vốn là đi ra tìm Dư Y, kết quả là bị người bắt ở trong sòng bài. Thân thể anh ta vẫn chưa khoẻ lại, khi đánh nhau rõràng là bất lợi, không tới hai chiêu đã bị đối phương chế ngự. Hiện giờanh ta lại không có sức, sau khi nghe vậy thì cười khẽ: “Chặt tay?” Anhta nhìn về phía Dư Y, ánh mắt dịu dàng, nói: “Không phải là em sẽ càngmềm lòng thêm?”
Người này thật sự là không sợ bị chết nhanh hơn. Dư Y bỗng nhiên đứng dậy, mắng: “Câm miệng!”
Cô nhìn thẳng Nguỵ TôngThao, cố gắng bình tĩnh: “Anh rốt cuộc điên có đủ chưa? Chuyện giữa tôivới anh không cần liên luỵ đến người ngoài. Anh để cho anh ta đi, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Có chuyện gì thì cứ nói.” Nguỵ Tông Thao nói: “Chặt xong hai tay của anh ta thì quẳng anh ta vào vùng biển quốc tế.”
Dư Y la lên: “Anh bị bệnh à? Bối cảnh nhà anh ta là gì anh có biết hay không? Anh thật sự nghĩanh là một người rất tài giỏi của xã hội đen?!” Miệng của cô la hét nhưvậy, quả là đã bị hoảng sợ như ý muốn. Nguỵ Tông Thao của hôm nay vàtrước kia như là hai người – lên tàu dễ dàng, tuỳ ý ra lệnh nhân viêncủa du thuyền chặn đường cô, chiếm dụng lấy chỗ ngồi này vốn nên dùngtrong rạp hát, từng tiếng gằn của anh đều khiến cho người ta không rétmà run, vừa rồi khi hôn cô có ham muốn nhưng cũng có tức giận.
Đến bây giờ Dư Y cònkhông biết chẳng hạn Nguỵ Tông Thao đến tột cùng là làm gì. Nhưng cô tin tưởng Nguỵ Tông Thao nói được là làm được. Ngay tại lúc Nguỵ Tông Thaolạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía Trang Hữu Bách chuẩn bị ra lệnh lạilần nữa thì Dư Y bỗng giữ lấy hai vai của anh, cuối đầu hôn lấy anh.
Cô có chút không quen,mùi vị trên môi vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đối phương vẫn không nhúcnhích, cô trợn tròn mắt cọ xát môi của anh. Chỉ nhìn đến ánh mắt lạnhnhư băng của anh thì Dư Y run sợ, ôm sát cổ anh. Trần Chi Nghị ở saulưng giận dữ hét lên: “Nhất Nhất!” Liền nghe thấy một cái đấm nặng nề,có tiếng đánh nhau, còn có tiếng dao phay va chạm với mặt đất.
Dư Y không nhìn tới, vừa hôn vừa nói: “Thả anh ta ra, đừng làm khó tôi.”
Âm thanh ở sau lưng càngngày càng vang, tim cô đập bùm bùm không ngừng: “Rốt cuộc là anh có thảra không?” Môi còn dán lên môi của Nguỵ Tông Thao, âm thanh bị thổi vàotrong miệng của đối phương.
Trong mắt Nguỵ Tông Thaorốt cuộc có ánh cười. Anh thình lình ôm Dư Y, ép Dư Y cưỡi lên trên đùimình. Nghe thấy Dư Y kêu lên một tiếng, Nguỵ Tông Thao cười nhẹ: “Emthật hung dữ.”
Anh vung tay lên, mấyngười Trang Hữu Bách rốt cuộc rời đi, tiếng hét của Trần Chi Nghị dầndần mất hẳn. Nguỵ Tông Thao nhìn Dư Y vỗ ngực, Dư Y vừa muốn giãy dụa,Nguỵ Tông Thao cũng không cho phép cô qua cầu rút ván. Không bao lâu sau thì hai người liền cấu xé với nhau, Dư Y vừa đập vừa cắn, Nguỵ TôngThao ở bên tai cô kiên nhẫn dỗ dành. Trong rạp hát to như vậy chỉ có âmthanh bị ép đến cực thấp của bọn họ. “Có nhớ tôi hay không?”
Dư Y trả lời không được,cắn lên đầu vai Nguỵ Tông Thao để kềm chế tiếng la. Nguỵ Tông Thao ômsát cô, hỏi liên tiếp không ngừng: “Tôi nhìn thấy em nửa đêm từ cabinđối diện đi ra, em vào làm cái gì?”
Anh không cần Dư Y trảlời, chỉ đem cô làm cho nói không nên lời, cuối cùng anh rốt cuộc nói:“Tôi rất nhớ em.” Anh hôn Dư Y, dừng lại tất cả động tác, cẩn thận từngli từng tí hôn lên môi cô, sức lực trên tay cũng hết sức dịu dàng: “Làmsao em chạy trốn nhanh như vậy…”
Đầu Dư Y đầy mồ hôi, cuối cùng ngưng giãy dụa.
Thức dậy lần nữa, Dư Y lặng lẽ thở dài.
Ánh mặt trời sáng rực rỡ, gió biển dìu dịu. Diện tích bên trong cabin có ban công xa hoa lớn gấpmười lần, đầy đủ mọi đồ dùng và đồ điện gia dụng.
Cô có thể thấy gió biểngiương tay, xốc lên bức màn trong suốt sáng chói, chậm rãi mơn trớn lêncánh tay của cô đang đặt ở ngoài chăn, vừa dịu dàng lại thoải mái.
Nguỵ Tông Thao đang hôncô, ôm lấy eo cô từ sau lưng, bàn tay nắm lấy bầu ngực của cô khôngngừng vuốt ve, cúi đầu nói: “Ba tháng không muốn em, thiếu chút nữa làtôi vào không được.”
Dư Y cười nhạo: “Anh lại muốn làm tình với tôi?”
“Chẳng lẽ em muốn nóichuyện tình cảm với tôi?” Nguỵ Tông Thao hỏi lại, cầm lấy bả vai Dư Y,rủ mắt nhìn vẻ biểu cảm của cô, thấy sắc mặt cô không thay đổi mới thởdài một hơi, ôm lấy cô dựa vào đầu giường, nhưng câu đầu tiên là hỏi:“Có phải tiền sắp xài hết rồi hay không?” Anh cười một tiếng: “Phươngpháp bỏ chạy này của em chỉ có thể phá sản.”
Anh vuốt ve mái tóc dàicủa Dư Y, độ dài không khác biệt lắm với ba tháng trước. Cô đã cắt sửaqua, giống như chưa bao giờ rời đi. Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn thì gầyđi một chút, rõ ràng là trước đó anh đã nuôi cô mập lên rồi.
Nguỵ Tông Thao nhìn côchăm chú, hỏi: “Trăm phương nghìn kế chuẩn bị kế hoạch chạy trốn haitháng, bây giờ thất bại trong gang tấc, có phải là rất hận tôi haykhông? Tôi biết em không tình nguyện, nhưng mà không nghĩ tới sau haitháng em vẫn không tình nguyện.”
Anh nâng cằm Dư Y lên: “Tôi muốn biết nguyên nhân.”
Lòng của phụ nữ như kimdưới đáy biển, một phút trước còn chủ động hôn anh, giây tiếp theo thìđã biến mất vô tăm tích. Nguỵ Tông Thao đoán được khúc mắc của cô nhưngvẫn muốn chính miệng cô nói ra.
Dư Y há miệng thở dốc, có chút khó mà mở miệng. Nguỵ Tông Thao mở lời giúp cô: “Tựa như em khôngthể đối mặt với ông nội của em, bỏ đi lại chính là năm năm. Hiện giờ emkhông thể đối mặt với tôi, vừa nghĩ đến là bỏ đi, đến tột cùng thì cócái gì ghê gớm lắm mà em phải giận chó đánh mèo với tôi?”
Dư Y sửng sốt, trong mắtẩn chứa sự tức giận, gạt đi cái tay ở trên cằm, muốn đứng dậy. Nguỵ Tông Thao lập tức túm cô lại, nói: “Bây giờ em muốn chạy đi đâu? Nghĩ là emcòn có thể chạy trốn? Không bằng nói rõ ràng, tôi không muốn em rời đilần nữa!”
“Anh không muốn tôi rờiđi lần nữa?” Dư Y giãy khỏi anh, bị anh làm cho nổi giận: “Anh nói anhkhông nghĩ là sau hai tháng tôi vẫn không tình nguyện. Anh thì thật tốt, sau hai tháng vẫn không muốn trả lại tôi giấy tờ tuỳ thân.”
“Đó là bởi vì tôi biết em không tình nguyện!”
“Chúng ta đây cũng vậy!”Dư Y nhíu mày, nhìn thẳng anh: “Ngay từ đầu chúng ta không có thể nói là bình đẳng. Anh ngoại trừ cưỡng ép tôi thì không muốn làm chuyện gìkhác. Tôi có thể chịu đựng hai tháng không có nghĩa là tôi có thể chịuba tháng. Ngày hôm qua lại là như vậy, còn đánh nhau ở trước mặt tôi.Cái anh cần chính là một người phụ nữ làm ấm giường cho anh mà thôi!”
Ánh mắt Nguỵ Tông Thao nặng nề, chỉ nói ba chữ: “Em nói thiệt?”
Dư Y ngưng lại, thẫn thờ ngồi ở mép giường, nhìn về phía trước, gương mặt không chút thay đổi.
Ba tháng không gặp, anhcũng không gầy gò tiều tuỵ gì, nhưng dường như hai bên mép tai có thêmít tóc con. Tối hôm qua anh giận dữ không cách nào che dấu, khi hôn côthì hết sức dịu dàng, nhưng lại không có khống chế giống như ngàythường. Lúc này đây mắt anh sâu thẳm như biển, trong mắt chỉ có ảnhngược của cô.
Dư Y trừng mắt nhìn, hơi chua xót một chút, nói: “Tôi nhìn thấy anh thì sẽ nghĩ tới cha tôi, tôi thật khổ sở, anh nói rất đúng.”
Cô cúi đầu, gió biển thổi sợi tóc của cô phất phơ, trên ngừơi có chút cảm giác mát mẻ, lạnnh lẽotiến vào trong lòng. Cô không dễ chịu chút nào, không thể đối mặt vớicha thường tìm về trong mộng, rất nhiều lúc cô không biết phải làm sao.Nguỵ Tông Thao nói muốn dẫn cô đi Singapore, mang cô tới đó làm cái gì?Chẳng lẽ đem tương lai của cô cột vào một chỗ với người đàn ông này?
Cô sợ hãi do dự, lại thấy được cảnh cha cùng cô gặp mặt lần cuối ở trong tù. Vì sao năm đó côkhông sớm nói ra nguyên nhân? Cô đem mọi lý do đổ hết lên trên người phụ nữ kia. Bây giờ lại quẳng người phụ nữ kia đến trên người Nguỵ TôngThao.
Suy nghĩ của cô thật hỗnloạn. Cô biết Nguỵ Tông Thao thật sự muốn mang cô đi. Cô không muốntương lai của mình thoát khỏi bàn tay của cô, cho nên đã rời khỏi anh.Bây giờ lại bị anh tìm về, đi loanh quanh lại trở về điểm ban đầu. Côtrốn không thoát khỏi chiếc du thuyền này.
Nguỵ Tông Thao đột nhiên nói: “Nhất Nhất, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Dư Y sửng sốt, ngẩng đầunhìn về phía anh. Thân trên Nguỵ Tông Thao cởi trần, bắp thịt cườngtráng, phản chiếu dưới ánh mặt trời. Anh lại cười nói: “Tôi sẽ không giữ giấy tờ tuỳ thân của em, chúng ta thật sự nói chuyện yêu đương…”
Anh hôn cô, dịu dàng yêuthương. Ánh mặt trời trên biển lấp loáng chiếu vào trong phòng, bên taidường như có tiếng chuông rung động.