Nhận ra điều này, Giang Trục bối rối dời mắt đi chỗ khác.
Nhưng dù như vậy, hương thơm trong trẻo mà Tống Linh Linh mang ra từ phòng tắm, lại liên tục theo gió từ cửa sổ thổi vào chui vào lỗ mũi anh.
Hô hấp Giang Trục ngừng lại, hầu kết di chuyển.
“Em không lạnh sao?” Anh hỏi.
Tống Linh Linh: “?”
Cô sững sờ, ngẩng đầu nhìn điều hòa trong phòng, đang bật.
“Bật điều hoà không khí rồi mà.”
Giang Trục: “...”
Anh hắng giọng, có chút ngượng ngùng nhìn cô, “Sao em không sấy tóc?”
Tống Linh Linh vừa mới gội đầu, mái tóc mềm mại được quấn lại để lộ ra cả khuôn mặt. Vầng trán cô đầy đặn, trên mặt không chút tì vết, nhìn qua cực kỳ trẻ trung xinh đẹp.
Cô vốn có khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, từ góc nhìn của Giang Trục thì càng là như vậy.
“Đợi lát nữa sấy.” Tống Linh Linh nhìn anh, “Anh muốn đi lên không?”
Giang Trục nhìn cô chằm chằm một hồi, “Trong phòng tắm có máy sấy tóc không?”
Tống Linh Linh gật đầu.
Một giây sau, Giang Trục nhấc chân đi đến phòng tắm.
Một lúc sau, trong tay anh cầm chiếc khăn tắm sạch và máy sấy tóc.
Anh liếc nhìn một vòng, bảo Tống Linh Linh ngồi trên chiếc ghế gần nguồn điện.
Tống Linh Linh nhìn bóng dáng im lặng của anh một lúc, cong môi đi tới.
Giang Trục xoay người, cắm dây máy sấy tóc lên ổ điện.
Trong phòng vang lên tiếng ù ù của máy sấy tóc, gió nóng thổi qua tai, ngón tay mảnh khảnh của anh luồn qua tóc cô, mang đến một cảm giác tê dại khác thường.
Ban đầu Tống Linh Linh không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng không biết lúc Giang Trục kéo tóc cô đến lần thứ mấy, cô đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay của Giang Trục, quay đầu nhìn anh.
Thấy cô muốn nói lại thôi, Giang Trục mờ mịt nhướng mắt, “Sao vậy?”
“... Đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho con gái?”
Nghe nói như thế, Giang Trục cười như không cười nhìn cô, “Em nghĩ sao?”
Tống Linh Linh không muốn nghĩ.
Cô khẽ chớp mắt, rút lại những lời đã đến khóe môi.
Giang Trục khó hiểu, “Em muốn nói cái gì?”
Tống Linh Linh suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói.
“Kéo hơi đau.” Cô ra vẻ vô tội, “Anh vừa kéo tóc em.”
“...”
Lời này vừa dứt, trong phòng yên tĩnh một lúc.
Một hồi lâu, Giang Trục bất đắc dĩ chống trán, “Anh biết rồi.”
Anh chậm rãi nói: “Anh sẽ nhẹ một chút.”
Tống Linh Linh nhìn thấy dáng vẻ bất lực của anh, khóe môi cô nhếch lên.
“Ừm.” Cô mím môi, “Vậy làm phiền đạo diễn Giang.”
Sấy khô tóc xong, Tống Linh Linh nhìn Giang Trục chậm rãi cất dây máy sấy tóc, đặt trở lại phòng tắm.
Trở ra, anh mở to mắt nhìn cô, “Em buồn ngủ à?”
Tống Linh Linh vừa ngáp hai cái, thành thật gật đầu.
Giang Trục đưa tay, nhéo nhẹ gò má cô một cái, lại che lên môi cô hôn một cái, “Ngủ đi, anh đi lên đây.”
Suy nghĩ đến việc sáng ngày thứ hai cô vẫn phải dậy sớm để quay phim, Tống Linh Linh cũng không dám giữ Giang Trục lại.
Cô hắng giọng, đôi mắt trong suốt nhìn anh, “Khi nào thì anh trở về?”
Giang Trục cụp mắt xuống, “Muốn anh về sớm một chút, hay là muốn anh ở chỗ này thêm mấy ngày?”
Bắt gặp ánh mắt của anh, Tống Linh Linh cười khẽ, “Cái sau.”
Cô đưa tay ra, chủ động ôm Giang Trục, “Sáng mai em chỉ quay phim buổi sáng.”
Giang Trục hiểu liền, “Xong việc thì gọi điện thoại cho anh.”
Anh nhìn đôi môi mềm mại của cô, không kìm được lại hôn lên môi cô một cái, ánh mắt sâu thẳm nói: “Anh đi đón em.”
“Dùng tình cảm để duy trì.” Kiều Diệc Dao nghiêm túc trả lời cô.
Tống Linh Linh trợn mắt nhìn cô.
Cô đương nhiên biết rằng những cặp đôi gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều mà cần phải dùng tình cảm để duy trì, nhưng đây không phải là nói nhảm à.
Kiều Diệc Dao cười cười, thấp giọng nói: “Thật sự mà nói, thì thật ra chị cũng không hiểu rõ.”
Cô suy nghĩ một lúc, “Tuy nhiên, có một điều chị chắc chắn là giữa hai người nên tin tưởng và nương tựa lẫn nhau.”
Điểm này, Tống Linh Linh rất là đồng ý.
Chỉ là cô vẫn không tránh khỏi muốn dành nhiều thời gian hơn cho Giang Trục, muốn bớt xa cách một chút.
Kiều Diệc Dao nhìn cô, “Dáng vẻ này của em, giống hệt như lúc chị ở cùng Chu Đình Thâm.”
Cô ấy dang tay ra, “Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt như thế này, hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy nhau, âu âu yếm yếm.”
Tống Linh Linh cong môi, “Bây giờ chị không nhớ anh ấy nữa ạ?”
Kiều Diệc Dao: “Nhớ chứ.”
Cô ấy chớp mắt nhìn Tống Linh Linh, “Em không phát hiện Chu Đình Thâm đ ến tìm chị sao, chúng ta đều không đi ra ngoài chơi sao?”
“...”
Không thể giải thích được, chủ đề bỗng nhiên bắt đầu lệch lạc.
Tống Linh Linh bị sự thẳng thắn của cô làm cho nghẹn họng, không nói nên lời.
Nửa ngày sau, cô ấy giơ ngón tay cái lên với Kiều Diệc Dao.
Kiều Diệc Dao buồn cười, tự luyến nói: “Cái này cũng trách bạn trai của chị.”
“...?”
Tống Linh Linh ném cho cô một ánh mắt khó hiểu.
Kiều Diệc Dao sắc mặt nghiêm túc: “Anh ấy đẹp trai như vậy, ước gì chị có thể viết tên của mình lên người anh ấy, dán bảng hiệu thuộc về chị.”
Tống Linh Linh nghẹn họng, nhắc nhở cô ấy, “Bảng hiệu đã có rồi.”
Kiều Diệc Dao: “Vẫn chưa đủ.”
Hai người líu ríu trò chuyện, khi các diễn viên khác trong đoàn phim đi tới, hai người đã kịp thời dừng chủ đề này lại.
Mặc dù hai người cũng không nói chuyện hạn chế mức độ gì, nhưng để người khác nghe được rồi truyền ra ngoài cũng không hay lắm.
Sau đó một tháng, Tống Linh Linh và Giang Trục xa cách hai nơi.
Cô bận quay phim, Giang Trục thì bận với việc sắp xếp công việc sau đó cho “Hẻm Nhỏ”.
Trong quá trình quay phim, Tống Linh Linh nhận được tin bộ phim mà cô và Chu Đình Thâm sắp hợp tác dự kiến khởi quay vào giữa tháng mười hai.
Điều này cũng có nghĩa là sau khi suất diễn của Tống Linh Linh ở đây kết thúc, cô cần lập tức vào đoàn phim.
Nếu là lúc trước, Tống Linh Linh sẽ không cảm thấy có gì, cô thích cuộc sống bận rộn và phong phú.
Nhưng hiện tại, cô muốn nghỉ ngơi mấy ngày, ít nhất là có thể cùng Giang Trục ở cùng nhau một chút.
Tuy nhiên Giang Trục dường như nghĩ thoáng hơn cô, về việc Tống Linh Linh lập tức vào đoàn phim, không có bất kỳ cái gì không thoải mái.
Thậm chí còn bảo Tống Linh Linh đến gặp anh ấy bất cứ khi nào cô gặp khó khăn trong việc học kịch bản.
Bởi vì chuyện này, Tống Linh Linh nhịn không được mà gọi điện thoại cho Thịnh Vân Miểu nói thầm.
“Tớ cảm thấy Giang Trục cũng không thích tớ lắm.”
Thịnh Vân Miểu im lặng, “Cậu đừng có mà được voi đòi hai Bà Trưng như thế.”
Tống Linh Linh ậm ừ nói, “Tớ nào có.”
Cô rõ ràng đang nói sự thật.
Thịnh Vân Miểu: “Tại sao cậu không có?”
Cô ấy hừ một tiếng, “Nếu như Giang Trục thật sự không vui, đây không phải là làm cậu khó xử sao?”
Tống Linh Linh không nói lời nào.
Cô nằm trên giường nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc, “Vậy thì dù sao anh ấy cũng nên xúc động một chút, tiếc nuối một chút.”
Thịnh Vân Miểu không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
“Vậy nếu như đạo diễn Giang xúc động, cậu sẽ làm như thế nào?”
Cô ấy hỏi: “Chẳng lẽ cậu thực sự có thể trì hoãn thời gian khởi quay?”
“Vậy thì tớ không thể.” Đối với chuyện này, Tống Linh Linh rất thành thật, “Đừng nói tớ không có năng lực đó, cho dù tớ có, tớ cũng sẽ không làm.”
Cô sẽ không bao giờ khiến người khác vì mình, mà chậm tiến độ công việc.
Thịnh Vân Miểu: “Vậy không phải đúng rồi sao?”
Tống Linh Linh: “...”
Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng có lý. Nhưng Giang Trục không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện không nỡ nào, cô vẫn không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
Hai người nói chuyện một hồi về thái độ của Giang Trục với việc cô lập tức vào đoàn rồi Thịnh Vân Miểu đổi chủ đề, “Vậy bao lâu nữa thì cậu quay xong thế?”
“Mười ngày gì đó.” Tống Linh Linh ngáp một cái, “Tớ cũng không có nhiều phần diễn.”
Thịnh Vân Miểu hắng giọng, “Vậy tớ không đi thăm đoàn phim của cậu, đợi cậu vào đoàn tiếp theo lại đi.”
Tống Linh Linh bật cười, “Đoàn phim tiếp theo có khả năng cậu không đi được.”
Thịnh Vân Miểu nhíu mày: “Tại sao?”
Tống Linh Linh: “Đoàn phim kế tiếp sẽ đi quay phim ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh, đừng nói là đi máy bay, cho dù là đi ô tô cũng không tiện lắm.”
Trong phim cô phải diễn, là nhân vật bị bán đến vùng núi.
Đạo diễn phim tuy rằng tạm thời không nổi tiếng gì, nhưng yêu cầu rất cao. Quan trọng hơn là anh ta muốn hiệu quả chân thực nhất.
Để phù hợp với tuyến chính của bộ phim, Tống Linh Linh khi ký hợp đồng, đã chú ý đến, cô cần phải cùng họ đến vùng núi xa xôi nhất để quay phim.
Nếu như cô không thể chấp nhận điều này, vậy thì chỉ có thể thay người khác.
Vị đạo diễn này, không chấp nhận dùng phông nền vải xanh lá. Anh ta muốn bối cảnh phải thật sự chân thực.
Trước khi thử vai, Chu Đình Thâm và Giang Trục cũng đã nói qua với cô.
Đối với điểm này Tống Linh Linh, không có bất kỳ phản đối gì. Cô hoàn toàn chấp nhận, thậm chí còn kiên định cho rằng, như vậy sẽ tốt hơn. Cô cũng thích quay phim cảnh thực, như vậy quay phim mới tạo ra hiệu quả chân thực nhất và tốt nhất.
...
Thịnh Vân Miểu ngạc nhiên nói: “Thật đấy à?”
Tống Linh Linh: “Thật.”
Thịnh Vân Miểu trầm mặc một lúc, “Vậy các cậu đến đó như thế nào?”
“Tớ nghe đạo diễn nói ——” Tống Linh Linh nhớ lại một chút, “Bên đó xe xích lô vẫn có thể di chuyển được.”
Thịnh Vân Miểu: “...”
Nghe có vẻ như không đáng tin lắm.
Hai người đang trò chuyện, Giang Trục gọi điện tới.
Tống Linh Linh liếc mắt nhìn, không có một chút do dự, “Không nói chuyện với cậu nữa.”
Thịnh Vân Miểu: “Vì sao?”
Tống Linh Linh: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Thịnh Vân Miểu nghẹn họng, “Trọng sắc khinh bạn.”
Tuy nói như vậy, cô ấy vẫn nhanh chóng cúp điện thoại.
Tống Linh Linh yên lặng nhếch môi dưới, bấm kết nối: “Alo.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Giang Trục nhướng mày, đứng trên ban công nhìn về phía xa xa, “Hôm nay quay phim thuận lợi chứ?”
Tống Linh Linh sững sờ, “Sao anh lại hỏi như vậy.”