Giang Trục nhìn câu trả lời lảng tránh của Tống Linh Linh, trong ánh mắt anh hiện lên ý cười.
Anh cất điện thoại đi, cố nén lại ý cười rồi nhìn về phía vị khách không mời mà đến đang ngồi ở sô pha đằng kia.
“Chú Thẩm”, Giang Trục cong khóe môi, vẻ mặt thả lỏng: “Chú còn việc gì nữa không?”
Giang Trục không nói cho Tống Linh Linh biết, tối qua sau khi đi thăm cô về thì anh nhận được điện thoại từ Nhậm Nhu.
Nhậm Nhu nói là mấy ngày gần đây ba mẹ của Thẩm Gia Hủy liên tục tới nhà tìm anh, còn hỏi họ xem có thể hẹn anh cùng dùng bữa được hay không.
Vốn dĩ Nhậm Nhu không muốn can thiệp vào chuyện này, thế nhưng bà lại không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Bà ấy và bố Giang Trục đều lo gia đình nhà họ Thẩm không gặp được Giang Trục thì sẽ tìm tới chỗ của ông cụ.
Mà ông cụ hai nhà Giang, Thẩm lại từng là đồng chí chiến hữu với nhau. Nếu như bọn họ tìm tới đó đòi gặp Giang Trục thì chuyện sẽ khó xử lý hơn nhiều. Hơn nữa, gia đình họ cũng sẽ phải nể mặt ông cụ nhà họ Thẩm mà xuống nước.
Suy đi tính lại, Nhậm Nhu chỉ đành gọi Giang Trục về, để anh nói chuyện rõ ràng cùng nhà họ.
Sau khi Giang Trục dùng xong bữa trưa rồi về nhà thì đã gặp được gia đình nhà họ Thẩm tới cửa tìm gặp.
Chỉ là, hai bên trò chuyện đôi ba câu, câu chuyện đã đi vào ngõ cụt.
Từ khi hạ quyết tâm sẽ khiến cho Thẩm Gia Hủy phải nhớ được bài học này thì Giang Trục chưa từng nghĩ sẽ buông tha cô ta một cách dễ dàng.
…
Người được gọi là “chú Thẩm” kia nghe vậy thì sắc mặt có hơi khó coi, ông ta cứng nhắc nhìn về phía Giang Trục, ho nhẹ rồi nói: “Tiểu Trục, dù sao thì Gia Hủy cũng tính là bạn lớn lên từ nhỏ với con và Du Bạch, lỗi lầm mà con bé gây ra với con và Du Bạch nó cũng đã qua rồi. Bây giờ con bé cũng biết mình sai rồi, con xem… Con và Du Bạch có thể nào tha thứ cho con bé lần này được không?”
Nói tới đây, ông ta ngập ngừng một chút rồi vội bổ sung: “Chú bảo đảm là sẽ trông coi nó thật kỹ, để nó không lặp lại sai lầm này nữa.”
Nghe vậy, Giang Trục hơi nhướng mày.
Anh không mấy để tâm mà nghịch điện thoại, trên môi nở nụ cười: “Chú Thẩm, lần trước con gái chú gây chuyện, hình như chú cũng nói vậy với mẹ cháu nhỉ?”
Anh lười biếng nói: “Lúc trước cháu đã nói rồi, không có lần sau. Nhưng cháu không ngờ cô ta càng lúc càng tệ hơn.”
Thấy anh nói vậy, sắc mặt “chú Thẩm” tái đi.
Ông ta nhìn qua phía bố của Giang Trục: “Khải Chi.”
Giang Khải Chi ngây người một hồi rồi nhìn về phía Giang Trục, không để tâm mà hỏi một câu: “Gia Hủy làm gì có lỗi với con?”
Giang Trục: “Không phải là với con.”
Nhậm Nhu nhướng mày: “Vậy là ai?”
Giang Trục nghiêng đầu, nhìn bà rồi thản nhiên đáp: “Là con dâu tương lai của mẹ.’
Anh tỏ vẻ ấm ức tố cáo: “Cô ta nói với Linh Linh, con chỉ là đang chơi đùa với cô ấy thôi, suýt chút nữa đã khiến Linh Linh chia tay con rồi.”
“...”
Lời này vừa thốt ra, phòng khách chìm vào tĩnh lặng.
Giang Khải Chi thấy hơi mất mặt vì thằng con nhà mình, không khỏi che miệng ho khan.
Còn Nhậm Nhu thì ngạc nhiên thốt lên: “Cái gì cơ?”
Bà tròn mắt hỏi: “Không phải Linh Linh sẽ thật sự hiểu nhầm đấy chứ?”
Bà đập vai Giang Trục: “Mẹ nói cho con biết, nếu con để con dâu mẹ chạy mất thì con đừng về nữa, mẹ không để yên đâu!”
“Chú Thẩm” ngồi đối diện nghe vậy thì nhịn không được mà nói: “Tiểu Trục, bạn gái con có phải hơi nhỏ nhen rồi hay không? Có thế thôi mà cũng giận dỗi sao?”
Giang Trục còn chưa kịp đáp lời thì Nhậm Nhu đã không vui mà liếc ông ta: “Thẩm Nhân, ông nói vậy là hơi sai rồi đấy.”
Bà nhíu mày: “Sao lại không giận cho được chứ?” Bà nhìn về phía ông ta: “Nếu như Gia Hủy có bạn trai, tôi chạy tới trước mặt cậu ta rồi bảo Gia Hủy chỉ giữ thái độ chơi đùa thôi, không phải thật lòng với cậu ta đâu. Ông nói thử xem, bạn trai con bé có để bụng không? Có tức giận không?”
Cha Thẩm Gia Hủy bị nói cho nghẹn họng, đang muốn đáp lời thì Nhậm Nhu đã xua tay: “Ông không phải nói gì nữa đâu, chuyện của Gia Hủy cũng đừng tìm đến Giang Trục nữa.”
Bà lạnh nhạt nói: “Theo như tôi biết thì Giang Trục chẳng làm chuyện gì quá đáng với con bé cả. Những gì mà con bé đang gặp chưa chắc là do Giang Trục nhà chúng tôi. Ông tìm tới Giang Trục cũng chả giải quyết được, ông phải về hỏi Gia Hủy ấy, xem con bé đã chọc tới những ai.”
Cha Thẩm không ngờ là mình sẽ bị Nhậm Nhu trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Ông ta nhíu mày, nhìn về phía Giang Khải Chi: “Khải Chi.”
Giang Khải Chi giương mắt nhìn, thở dài lắc đầu: “Ông về trước đi.”
Ông lạnh nhạt: “Con lớn rồi thì chúng nó tự có quyết định của riêng mình, ông biết đấy, tôi nuôi hai đứa nó đều là theo thái độ nuôi thả mà.”
Đã nói đến như vậy rồi, một người sĩ diện như cha Thẩm cũng tự biết không thể nói gì thêm nữa.
Ông ta lạnh mặt, hừ nhẹ: “Vậy được!”
Ông ta nhìn Giang Trục: “Giang Trục không hối hận là được rồi.”
Giang Trục: “...”
Anh nhướng mày, đang định nói là “Sẽ không đâu”, thì bị Giang Khải Chi liếc cho một cái, lời đến bên miệng lập tức thu lại.
Người đi rồi, ba người trong phòng khách rơi vào yên lặng.
Giang Trục định đứng dậy rời đi thì bị Nhậm Nhu gọi lại: “Linh Linh giận con thật hay giả vậy?”
Giang Trục nhìn bà: “Mẹ hỏi cái này làm gì?”
Nhậm Nhu đập anh một cái: “Tất nhiên là vì muốn gặp con dâu rồi!”, bà liếc anh: “Con định khi nào thì dẫn Linh Linh về?”
Giang Trục cười cười: “Mẹ có phải là sốt ruột quá rồi không?”
Nhậm Nhu buông tay: “Đúng vậy đó!”
Giang Trục không đáp, chỉ nhìn về phía Giang Khải Chi: “Bố, bố quản mẹ con được không?”
Giang Khải Chi chỉ liếc anh một cái: “Không quản được.”
Ông tiếp: “Nhà chúng ta có truyền thống để vợ quản nghiêm.”
“...”
Giang Trục không nói được gì nữa.
Anh nâng tay day mi, bật cười nói: “Để con hỏi Linh Linh thử xem sao.”
Nhậm Nhu: “Được, quyết vậy đi.”
Bà không muốn cưỡng ép quá nên lại nói: “Nếu Linh Linh chưa chuẩn bị xong thì thôi, đừng khiến con bé bị áp lực.”
Bà tỏ vẻ thấu hiểu: “Mẹ chờ được.”
Giang Trục: “.”
Anh nghe mà thấy lời này cứ quái quái kiểu gì.
Suy nghĩ hồi lâu, Giang Trục chỉ đành gật đầu đồng ý: “Con sẽ cố gắng.”
Nhậm Nhu: “Tốt!”
Bà xua tay: “Vậy thì con đi đi.”
“?”
Giang Trục nhìn đồng hồ trên tường: “Con không thể ở lại ăn bữa cơm chiều được sao?”
Nhậm Nhu sửng sốt, ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: “Mẹ nghe tiểu Điệp bảo hôm nay Linh Linh đóng máy phim mới, con không đi đón con bé à?”
Giang Trục: “Người đại diện tìm cô ấy có việc rồi.”
Nhậm Nhu a lên một tiếng: “Vậy con không đi thăm con bé sao?”
Giang Trục cứng họng: “Bọn họ muốn ăn cơm chiều với nhau.”
Nhờ câu này mà Nhậm Nhu mới miễn cưỡng đồng ý cho anh ở lại ăn cơm.
Trong một khoảnh khắc, Giang Trục cảm thấy mình mới chính là người thừa thãi trong cái gia đình này.
Anh không ngờ tới, mình muốn ăn bữa cơm nhà thôi mà lại khó khăn tới vậy.
- ---
Tối hôm đó, sau khi ăn tối với Đường Vân Anh xong rồi trở về nhà, Tống Linh Linh nhận được tin nhắn của Giang Trục gửi tới.
Cô đọc mà trong lòng vui mừng khôn xiết.
Lâm Hạ đang sắp xếp hành lý cho cô, lúc ra khỏi phòng thì thấy được cô đang nằm trên sô pha cười không ngừng.
“Chị Linh Linh.” Cô ấy tò mò: “Chị cười gì vậy.”
Tống Linh Linh chảnh cún đáp lại: “Không nói cho em biết!”
Cô nhìn giờ: “Không còn sớm nữa, em về nhà trước đi.”
Lâm Hạ gật đầu: “Còn chút ít chưa sắp xếp xong, có gì mai em lại tới nhé?”
“Không cần đâu.” Tống Linh Linh bật cười nhìn cô: “Ngày mai em cứ lo nghỉ ngơi đi, ngày kia tới cũng được.”
Ngày kia có lịch quay quảng cáo, quay xong thì cô sẽ được nghỉ đông.
Vì năm nay không có nhiều kịch bản hay nên Tống Linh Linh có thể nghỉ ngơi thêm được mấy ngày.
Lâm Hạ nhìn cô: “Thật sự không cần sao ạ?”
Tống Linh Linh e hèm: “Không cần đâu.”
Cô có thể xếp tự sắp xếp được.
Sau khi để tài xế đưa Lâm Hạ về nhà, Tống Linh Linh mới trả lời tin nhắn của Giang Trục.
Trả lời xong, cô qua phòng để đồ sửa sang cho gọn gàng lại.
Làm xong hết việc thì Tống Linh Linh mới chui vào phòng tắm.
Khi ở bên ngoài đi quay phim cô không có thời gian ngâm mình, vậy nên hôm nay phải ngâm cho thật đã.
Vừa tắm xong thì Tống Linh Linh đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Cô không khỏi ngừng bước, kéo cửa phòng ra ngó xem, vừa hay đối diện với ánh mắt của người đang đổi giày ở cửa.
Ánh mắt Giang Trục dừng trên gương mặt trắng nõn của cô, dừng lại một chút rồi dịch xuống dưới, chỗ xương quai xanh của cô đang phơi ra ngoài.
Trong phòng vẫn còn hương thơm thoang thoảng, là mùi của Tống Linh Linh.
Giang Trục càng nhìn thì ánh mắt càng trở nên sâu hút.
Anh lên tiếng, giọng nói hơi khàn đặc: “Sớm như vậy đã tắm rồi sao?”
Tống Linh Linh bị anh nhìn tới mức đỏ hết cả mặt.
Cô nhấp môi: “Em tưởng hôm nay anh không tới?”
Giang Trục: “Qua đây nào.”
Anh ngập ngừng một hồi rồi nói: “Mẹ anh đuổi anh.”
Tống Linh Linh nghẹn lại, liếc nhìn anh một cái: “Ý anh là, không đuổi thì anh sẽ không tới đúng không?”
Giang Trục cong môi cười, đi đến trước mặt cô. Anh ấn vai để cô ngồi xuống sô pha, sau đó lấy khăn lông lau khô bọt nước cho cô.
Anh không nói gì, chỉ yên lặng giúp cô lau tóc.
Sau khi lau sơ qua, Giang Trục lại vòng vào phòng tắm tìm máy sấy.
Tiếng máy sấy vang lên bên tai, Tống Linh Linh còn cảm nhận được cả bàn tay ấm nóng của anh trên đầu mình.
Kỳ lạ là, rõ ràng Giang Trục không làm gì quá mức, thế nhưng cô lại cảm thấy cả mặt lẫn cơ thể mình đều nóng.
Thậm chí, cô còn không nhịn được mà căng thẳng.
Sấy tóc xong, Tống Linh Linh đang định nói chuyện với Giang Trục thì anh lại đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói khàn đặc: “Anh đi tắm...”
Tống Linh Linh: “Hả..ả?”
Thấy Giang Trục đi vào phòng, cô mới bất giác gõ đầu mình.
Cô hả gì mà hả chứ?!
Tống Linh Linh hoàn thành các bước dưỡng da xong, cô bò lên giường.
Cô thấy hơi nóng, giơ tay quạt quạt.
Trong lúc chờ Giang Trục đi tắm, cô quyết định sẽ lướt mạng để dời sự chú ý.
Còn chưa kịp xem thì đã nhận được tin từ Từ Mãn.
Bộ “Hẻm Nhỏ” mà hai người cùng quay đã sắp vào giai đoạn tuyên truyền, hai người không có ý định sẽ xào cp, thế nhưng một số chuyện nên làm thì vẫn phải làm.
Từ Mãn và Tống Linh Linh đang bàn bạc thì bỗng chủ đề thay đổi, chuyển qua chuyện của cô và Giang Trục.
Tống Linh Linh: [Sao anh cũng hóng chuyện thế.]
Từ Mãn: [Không phải hóng chuyện đâu.]
Tống Linh Linh: [Hả?]
Từ Mãn: [Hôm nay tôi đi tiệc, đụng phải Thẩm Gia Hủy.]
Tống Linh Linh sửng sốt: [Sau đó thì sao?]
Từ Mãn: [Tôi nghe thấy cô ta vô tình đề cập tới đạo diễn Giang và cô, tôi cảm thấy hai người nên để ý cô ta đấy, hoặc để đoàn đội mình chú ý động thái của cô ta trên mạng.]
Từ Mãn nói lời uyển chuyển, nhưng Tống Linh Linh vẫn nghe ra ý của anh.
Anh ấy đang nhắc nhở, chuyện của cô và Giang Trục rất có thể bị người ta cố ý khui ra.
Cô đang suy nghĩ xem nên trả lời Từ Mãn như nào thì cửa phòng tắm đã mở ra.
Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn.
Giang Trục nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”
Anh nhận thấy được cảm xúc của cô có chút khác thường.
Tống Linh Linh cũng không định giấu, cô đưa tin nhắn của Từ Mãn cho Giang Trục xem.
Xem xong, Giang Trục cúi đầu nhìn cô: “Em thấy sao?”
Tống Linh Linh chớp mắt: “Em thì sao cũng được.”
Lúc trước cô nói, sau khi đóng máy sẽ công khai quan hệ của hai người. Chỉ có điều, Giang Trục sợ cô phải chịu lời đồn đãi linh tinh nên mới không đồng ý.
Giang Trục thấy cô thật sự không để bụng thì mới cong môi cười: “Anh hiểu rồi.”
Tống Linh Linh nhìn anh, ấn vào điện thoại: “Vậy anh nói với Từ Mãn giúp em, chỉ cần bảo là không cần để ý, cứ theo tự nhiên là được.”
Giang Trục khó hiểu: “Anh trả lời sao?”
“Ừm.” Tống Linh Linh cong mắt cười nhìn anh: “Em sợ em trả lời thì lát nữa người nào đó sẽ ghen.”
Cô buông tay, nghiêm giọng nói: “Vậy nên em mới giao quyền lựa chọn vào tay anh ta.”
Giang Trục: “...”
Ánh mắt anh nặng nề đặt trên gương mặt Tống Linh Linh, anh cong môi cười: “Được thôi.”
Cùng lúc đó, Từ Mãn nhận được tin trả lời từ Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh: [Linh Linh nói không cần để ý làm gì, cho dù cô ta cố ý hay vô tình thì cũng kệ cô ta, chúng tôi chuẩn bị công khai xong xuôi rồi.]
Từ Mãn xem xong thì chỉ biết ngán ngẩm mà trả lời lại một số 6*.
*số 6: trong tiếng Trung có nghĩa là “đỉnh, trâu bò...”
Lúc trước anh phát hiện, Giang Trục xem anh như tình địch.
Nhưng có trời chứng giám, anh ấy và Tống Linh Linh chỉ là mối quan hệ bạn bè trong sáng.
Trả lời xong, Từ Mãn không muốn tiếp tục ở lại để ăn thêm cơm chó của cặp đôi này.
Anh ấy không tiếp tục trò chuyện với Tống Linh Linh nữa.
Tất nhiên, Tống Linh Linh cũng không hề trả lời lại tin nhắn của Từ Mãn.
Lúc này, Tống Linh Linh đang bị Giang Trục “dạy dỗ”.
Cô nói Giang Trục là bình giấm chua.
Giang Trục bèn thỏa mãn cô, để cho cô biết hành vi của một bìnhh giấm chua thực thụ là như thế nào.
Tình yêu cuồng nhiệt của những cặp đôi lâu ngày không gặp, tựa như thủy triều dâng cao và dồi dào.
Tống Linh Linh cảm thấy mình tựa như một chú cá, bị Giang Trục là làn nước quấn lấy, dùng đủ loại cách thức vờn quanh.
Dù cho cô có ra sức quẫy mình như thế nào thì cũng không có cách nào thoát khỏi anh.
Cuối cùng thì chỉ có thể chìm đắm trong đó, đón nhận dục vọng của anh.
Tuy rằng, cô cũng rất hưởng thụ.
Tống Linh Linh không thể không thừa nhận, có đôi khi Giang Trục đối xử với cô, thật sự rất… “Dữ”.
Anh như dã thú bị đói lâu ngày, cắn mút cơ thể cô.
Chỗ nào cũng không tha.
....
Đêm nay, Tống Linh Linh ngủ rất say.
Một phần là vì phim đã đóng máy, tinh thần cô được thả lỏng.
Một phần khác là vì Giang Trục, cô bị anh lăn lộn đến mệt lả người, đến cả sức mở mắt cũng không có.
Thế nhưng trước lúc tiến vào giấc, Tống Linh Linh dường như nghe được Giang Trục vừa hôn vừa nói với mình cái gì đó.
Nhưng cụ thể là gì thì cô không nghe rõ.
- ---
Hôm sau, Tống Linh Linh ngủ đến tận buổi trưa.
Vào lúc cô tỉnh lại, người trong phòng vẫn ở đó.
Khi nhìn thấy người đang ngồi ở phía bàn sách không xa kia, Tống Linh Linh giật mình ngây ngốc.
Cô đưa tay day mắt, do dự gọi: “Giang Trục?”
Giang Trục quay đầu lại.
Rèm cửa trong phòng vẫn đóng, trên bàn là ánh sáng chói mắt từ đèn bàn.
Tống Linh Linh liếc mắt nhìn sườn mặt anh tuấn của anh.
Giang Trục đứng dậy, đi lại gần rồi nở nụ cười: “Em dậy rồi sao?”
Tống Linh Linh gật đầu.
“Mấy giờ rồi anh?”
Giang Trục nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô ngượng ngùng nhìn anh: “Anh dậy lâu chưa?”
Giang Trục nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, ánh mắt hàm chứa ý cười: “Cũng không lâu lắm.”
Anh nói tiếp: “Anh dậy lúc tám giờ.”
“...”
Tống Linh Linh nghẹn họng, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Có phải khoảng cách thể lực của hai người hơi lớn rồi không? Rõ ràng người tốn sức phải là Giang Trục, vậy mà trông anh lại như không có việc gì. Hai, ba giờ ngủ, tám giờ dậy… Chẳng bù cho cô, ngủ thẳng đến tận mười hai giờ.
Càng nghĩ Tống Linh Linh càng âm thầm khinh bỉ thể chất của mình.
Cô cảm thấy trong kỳ nghỉ này cô phải tập luyện nhiều hơn mới được.
Tống Linh Linh rửa mặt xong đã thấy Giang Trục đang trong bếp xào rau.
Cô đi theo mùi hương ngó lại gần nhìn, ánh mắt sáng lên, bụng cũng không khỏi kêu ọc ọc.
Giang Trục thấy cô như vậy thì rót cho cô một cốc nước ấm: “Uống tạm cốc nước này đã, sắp ăn được rồi.”
Tống Linh Linh uống nước xong thì vùi đầu vào vai Gang Trục, ngọt ngào nói: “Bạn trai em vất vả rồi.”
Giang Trục cúi đầu, tay đặt bên eo cô, nặng nề hôn xuống.
Suýt chút nữa Tống Linh Linh đã ngạt thở.
Cũng may là Giang Trục vẫn nhớ mình đang xào rau. Anh hôn cô một hồi rồi buông tha.
Ăn trưa xong, hai người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.
Tống Linh Linh nằm trên đùi Giang Trục, nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa sổ, cô không khỏi có suy nghĩ muốn đi phơi nắng.
Ánh nắng mùa đông, ấm áp và thoải mái biết chừng nào.
Giang Trục nhướng mày nhìn cô: “Muốn đi đâu sao?”
Tống Linh Linh muốn đi phơi nắng.
Cô nhìn ra cửa sổ, do dự nói: “Đi đâu ít người là được rồi.
Giang Trục ngẫm nghĩ, sau đó thấp giọng nói: “Lần trước Chu Đình Thâm có giới thiệu cho anh một sơn trang để nghỉ dưỡng khá được, em muốn tới đó không?”
“Chỗ để nghỉ dưỡng sao?” Tống Linh Linh nhìn anh: “Trở về trong ngày luôn ạ?”
Giang Trục xoa đầu cô: “Nếu em muốn thì mình về.”
Tống Linh Linh: “Sáng mai em có buổi quay quảng cáo.”
Cô thật sự rất muốn có một kỳ nghỉ hẳn hoi, thế nhưng không thể không để ý đến công việc được.
Giang Trục hiểu rõ điều đó, anh trầm ngâm nói: “Vậy đợi khi nào em nghỉ thì chúng ta tới khu nghỉ dưỡng đó nhé?”
Anh cầm tay Tống Linh Linh: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đã.”
Tống Linh Linh: “Ừm.”
Cô về phòng thay đồ, còn chưa thay xong thì đã nhận được điện thoại của Đường Vân Anh.
Nhìn thấy thông báo, Tống Linh Linh ngẩn người, cô có dự cảm chẳng lành...
Cô nhìn sang phía Giang Trục: “Lúc này mà chị Anh gọi cho em...”
Giang Trục hiểu ý cô: “Cứ nghe máy trước xem sao.”
Anh nói: “Anh đi lấy điện thoại.’
Điện thoại của anh để trong phòng khách.
Tống Linh Linh gật đầu, sau đó nghe máy.
“Chị ạ.”
Vừa kết nối, cô đã nghe được giọng Đường Vân Anh khá bình tĩnh ở đầu dây bên kia: “Linh Linh, trên mạng đang có hot search của em với Giang Trục.”
Tống Linh Linh ho khan một tiếng, không thấy ngoài ý muốn.
“Là ảnh chụp chung của tụi em bị lộ ạ?”
Đường Vân Anh day mi: “Ừm, chỉ là tấm ảnh kia không phải là ảnh gì quá thân mật.”
Cô ấy tiếp lời: “Vậy nên muốn phủ nhận, thì vẫn có thể làm được.”
Vào lúc Tống Linh Linh và Giang Trục đang bàn nhau chuyện ra ngoài phơi nắng thì một blogger là phóng viên giải trí đã đăng ảnh lên.
Nói là ảnh chụp do một cư dân mạng có lòng chụp được, trông rất giống một nữ minh tinh đang hot dạo gần đây cùng một vị đạo diễn nổi tiếng. Thật ra ảnh đó hơi mờ, nhưng những người biết thì vẫn nhìn ra được đó là Tống Linh Linh và Giang Trục.
Trên ảnh là sườn mặt của hai người tại một nhà hàng, hai người ngồi đối diện nhau, không có hành động gì quá mức thân mật.
Vậy nên tin nóng này mới ra thì có một số người cho rằng hai người đang yêu nhau, nhưng phần lớn thì chỉ cho là họ đang ăn một bữa cơm bình thường mà thôi, có khi chỉ là vì bàn chuyện công việc.
Hai người từng hợp tác với nhau, diễn viên và đạo diễn đi ăn với nhau thì có sao?
Trong chốc lát, hai bên ai cũng tự cho là mình đúng, thế là bắt đầu phân tích.
Đường Vân Anh theo dõi động thái, cô ấy còn cho rằng Tống Linh Linh và Giang Trục không cần thiết phải ra mặt trong tình huống này cũng được.
Chỉ là tin nhỏ, không cần phải để tâm.
Nghe Đường Vân Anh nói vậy, Tống Linh Linh suýt chút bật cười.
Sao cô thấy Đường Vân Anh có vẻ còn bình tĩnh hơn cả mình nữa vậy?
Vui mừng một hồi, Tống Linh Linh mới nói: “Để em lên xem tình hình trên mạng như nào, sau đó sẽ thương lượng với Giang Trục.”
Đường Vân Anh: “Ừ, dù là chụp được hai người hẹn hò thật thì chị cũng chuẩn bị truyền thông xong rồi, không cần quá lo lắng.”
Tống Linh Linh: “Vâng.”
Cô thấy bản thân mình bình tĩnh hơn cả trong tưởng tượng.
Sau khi ngắt máy, Tống Linh Linh nhìn về phía người đang cầm điện thoại bước vào phòng.
“Anh xem hot search chưa?”
Giang Trục gật đầu: “Em thấy sao?”
Tống Linh Linh chớp mắt: “Anh nói trước đi.”
Giang Trục cười cười, kéo cô ngồi xuống rồi bình tĩnh nói: “Anh nghe theo em.’
Tống Linh Linh muốn công khai, vậy thì bọn họ sẽ công khai.
Tống Linh Linh không muốn, vậy thì anh sẽ cho người dìm tin tức xuống.
Tống Linh Linh nghiêng đầu tự hỏi: “Trước mắt cứ để thế, không đáp lại nhé?”
Ánh mắt cô sáng lên nhìn Giang Trục, cố ý nói: “Em muốn xem thử, bọn họ có bao nhiêu ảnh chụp cho cái tin này!”
“...”
Giang Trục nhìn bộ dáng ranh mãnh của cô thì véo má rồi đáp: “Được thôi.”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Vậy còn muốn ra ngoài nữa không?”
Tống Linh Linh lắc đầu: “Thời điểm này không nên ra ngoài.”
Cô sợ sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra, hai người ở ngoài sẽ khó có cách giải quyết.
Giang Trục đồng ý.
Ở nhà nhàn rỗi, thế là Tống Linh Linh đề nghị cùng xem phim.
Hai người để mặc tin trên mạng, cho bọn họ tùy ý bàn tán.
Mới bật phim lên thì Tống Linh Linh lại nhận được tin nhắn của Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân MIểu: “??? Cậu với đạo diễn Giang không định lên tiếng gì à??”
Tống Linh Linh: “Không nè.”
Thịnh Vân MIểu: “Đẳng sờ cấp vậy!”
Tống Linh Linh: “Tớ chỉ là tò mò, họ còn có thể tung ra những ảnh chụp như nào nữa.”
Như vậy thì bọn họ mới có biện pháp giải quyết tốt hơn.
Thịnh Vân Miểu: “.”
Tống Linh Linh: “Tớ đang xem phim, không có chuyện lớn gì thì thôi nhé!”
Thịnh Vân Miểu: “Cạn lời luôn đấy! Nói cứ như tớ không có ai chịu xem phim cùng ấy!!”
Tống Linh Linh: “Tớ chưa hề nói vậy nhé!”
Cô vô tội quá đi thôi!
Thịnh Vân Miểu đang định trả lời lại cô bằng một con meme thì điện thoại lại nhận được tin tức mới.
Cô ấy ấn mở, xem xong thì không ngừng gửi cho Tống Linh Linh hàng loạt dấu chấm than.
Tống Linh Linh: “?”
Thịnh Vân Miểu: “Lên weibo nhanh, có người tung video của cậu và đạo diễn Giang lên kìa.”
Thấy tin nhắn này, Tống Linh Linh quay lại thông báo cho Giang Trục một tiếng, sau đó dùng nick phụ lên weibo.
Chỉ là cô không ngờ tới, video mà Thịnh Vân Miểu nói… Là video cô từ chối Giang Trục.
- ----
Từ sau khi có hot search Tống Linh Linh và Giang Trục yêu nhau, fan hai nhà đều rất nhiệt tình mà phủi sạch quan hệ của hai bên.
Fan của Tống Linh Linh nói hai người chỉ dùng chung một bữa cơm thôi, không tính là yêu đương.
Fan Giang Trục thì kiên quyết nói không với drama này, có rảnh thì đi xem tác phẩm “Hẻm Nhỏ” mà hai người hợp tác đi, bọn họ còn lợi dụng cơ hội này để quảng cáo cho bộ phim của Giang Trục.
Chỉ có số ít người nghĩ này nghĩ nọ về bức ảnh kia.
Cp nữ diễn viên x đạo diễn, có thể đu mà!!
Bên cạnh đó cũng có một số antifan và fan bạn gái của Giang Trục nói anh thấy Tống Linh Linh chướng mắt.
Giang Trục có thân phận như nào? Tống Linh Linh thì là cái thá gì?
Dù là đu cp trong giới giải trí thì cũng phải chú ý tới việc môn đăng hộ đối.
Vào lúc fan bạn gái và antifan đang thay nhau vùi dập Tống Linh Linh, nói cô ngoài nhan sắc, trẻ tuổi thì cái gì cũng không có thì đột nhiên video này lại xuất hiện.
[ Cục bông nhỏ nhà Linh Linh V: Vốn không định sân si đâu, nhưng mấy người đục nước béo cò trông ghét quá nên phải ngoi lên đây. Đúng là bây giờ Linh Linh nhà chúng tôi chưa nổi tiếng được bằng đạo diễn Giang nhà mấy người, địa vị của hai người cũng không tương xứng thật. Thế nhưng mời các quý nhân rửa mắt nhìn đi, rốt cuộc là ai không cần ai!! Video này mà do một lần qua nhà bạn ăn cơm tình cờ quay được, các fan vào xem cho rõ đi!!]
Sau đó là đăng kèm video ở dưới.
Không ít người lúc đầu lướt thấy còn tỏ vẻ chế nhạo, chê bai.
Sau khi xem xong thì mặt mày xám xịt đi ra.
Hình ảnh trên video rất rõ ràng.
Đó là Giang Trục và Tống Linh Linh, hai người đang đi cùng nhau.
Lúc này gió rất to, mọi người chỉ có thể nghe được tiếng gió.
Nhưng khi chú ý nghe kỹ thì mọi người vẫn nghe được, Tống Linh Linh nói với Giang Trục: “Giang Trục, anh đừng theo đuổi tôi nữa.”
Nghe vậy, không ít cộng đồng mạng phải mang đầy đầu chấm hỏi.
Tống Linh Linh đang nói gì thế?
Giang Trục theo đuổi cô ấy hồi nào?
Sau đó bọn họ lại nghe thấy giọng Giang Trục: “Tại sao? Nếu như tôi nói, tôi nhất định sẽ theo đuổi được em thì sao?”
Đoại hội thoại rõ mồn một này của hai người cứ thế chui vào tai cư dân mạng.
Cuối cùng… Bọn họ còn thấy Giang Trục chủ động tới gần Tống Linh Linh, có ý muốn ôm cô.
Video tới đây là hết.
Xem xong, không ít người bắt đầu hoài nghi cuộc sống này.
Cái người mãi quấn lấy Tống Linh Linh, tỏ tình với cô ấy, khăng khăng phải theo đuổi bằng được, còn không coi ai ra gì, tính tình phóng đãng không thể kiềm chế kia… Là Giang Trục?!
Thật sao?
Còn nữa, Tống Linh Linh là thể loại gì vậy??
Được một đạo diễn đẹp trai đỉnh của chóp, nổi tiếng tài hoa trẻ tuổi theo đuổi rồi tỏ tình, thế nhưng cô lại lấy lý do mình là idol nên không thể yêu đương ra để từ chối?
Đúng là một nữ minh tinh đáng yêu hài hước...
Nháy mắt, chiều gió trên mạng thay đổi.
“Vãi!! Xem video này xong tôi cũng muốn hỏi xem mặt đám fan kia có thấy đau hay không đấy? Bảo bối mấy người nâng niu chưa chắc Linh Linh nhà bọn này đã thèm đâu!”
“Cứuuu! Tống Linh Linh đáng yêu quá!”
“Tống Linh Linh, mẹ bảo này, con không phải idol, con là diễn viên, có thể yêu đương đấy!!”
“Xem xong video rồi ai thấy đã cái nư nhất? Tôi đây nè!! Từ một diễn viên bị Giang Trục mắng tới khóc, nay Linh Linh đã trở mình đi từ chối anh ta!”
“Ơ, này… Chẳng nhẽ chỉ mình tôi xem xong thì thấy hai người họ xứng đôi thôi hay sao?!”
“Kia, cho hỏi chút, có ai định đu cp này không ạ?”
“Video này hình như được quay vào mùa thu, chỉ mình tôi tò mò xem thời gian trôi qua lâu vậy rồi, đạo diễn Giang đã theo đuổi được Linh Linh hay chưa thôi sao?”
Tống Linh Linh nhìn bình luận của mọi người, sau đó quay sang phía Giang Trục.
“Cho phỏng vấn chút ạ” Cô nhịn cười hỏi: “Đạo diễn Giang nhìn thấy những bình luận như này thì có tâm trạng như nào ạ?”
Giang Trục kéo cô vào lòng, dùng di động của cô lướt weibo để xem tin.
“Anh cũng vậy.”
Tâm trạng của Tống Linh Linh tốt thì anh cũng thấy tốt.
Đối với anh, cảm nhận của cô luôn được đặt lên hàng đầu.
Tống Linh Linh bật cười: “Fan em nói vậy mà anh không tức giận sao?”
Giang Trục lắc đầu.
Các fan bênh vực nghệ sĩ nhà mình, vậy thì giận gì chứ. Những nhân vật công chúng như họ mà đi so đo những chuyện như vậy thì khó lòng mà hoạt động được.
Tống Linh Linh cười: “Vậy anh có muốn lên tiếng đáp lại chút không?”